PART 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Edison mỉm cười một mình. Cả một đời mẹ phục vụ cho con, cho những người cần tình thương yêu của mẹ... Có ai từng hỏi, thậm chí đến con đây cũng không từng hỏi mẹ có suy nghĩ gì?


Mẹ có nhu cầu gì để con phục vụ mẹ... Chính cái sự nghiệp của anh hiện tại thì thật sự thì cũng đâu phải do mẹ yêu cầu. Mẹ chỉ yêu cầu anh ngoan ngoãn, không tụ tập đi trêu ghẹo con gái...


Con trai của mẹ theo bản năng thôi, ít nhiều gì nó cũng phải biết say đắm trước ai đó chứ... Anh nhìn xuống... và tự dưng bật cười với những suy nghĩ của mẹ ngày đấy...


Mẹ nghĩ con dám đeo bi hay khoen chổ đó à... À mà sao mẹ cũng hiện đại quá đấy chứ... Mẹ biết cả mốt thời thượng của bọn nít quỷ chúng con...


Vậy mẹ hiểu rõ những gì chúng con muốn. Hiểu rõ tâm lý trưởng thành của con... Vậy... Con đã làm gì để không thèm hiểu mẹ...


Là vì con cho rằng, con không đủ già... Thế nên đừng bắt con phải hiểu người già là mẹ muốn gì, thích gì nhỉ...


Con thật ích kỷ, chỉ biết bản thân mình, làm tổn thương đến mẹ. Giờ đây con biết rồi... Mẹ sẽ đau đớn thế nào khi nhìn thấy đứa con trai mà mẹ không nỡ làm nó đau khi nó hư, thì nó lại tự làm hại bản thân mình...


Hình xăm con xóa rồi mẹ ạ... Xóa đi còn đau đớn hơn lúc mới xăm đấy... Con đã hiểu rõ... Có những thứ đã làm ra rồi, thì không phải xóa đi là xong việc...


Nơi đây, nó đã có một vết thẹo. Dù con đã sử dụng đồng tiền của mình với y học tiên tiến, con cũng thể nào trả lại làn da mà mẹ đã cho con...


*Con xin lỗi... con xin lỗi... là lỗi của con...*


Con đã từng nói không biết bao nhiêu lần câu đấy. Nhưng nói với mẹ thì chưa từng... Tha thứ cho con, bởi con cũng chỉ là một đứa bé trong lòng mẹ...


Và con sẽ hứa... Con cũng sẽ mãi là đứa bé, nhưng là một đứa bé không làm mẹ phải nghĩ suy và buồn bã nữa...


Con đã từng nói... Mẹ không còn yên thương con... Nhưng con đã không nghĩ... đến hai từ "yêu thương" có ý nghĩa thật sự như thế nào...


Bao nhiêu việc mẹ làm cho con... Sao con lại dám thốt ra một câu khiến mẹ tổn thương như thế nhỉ...


Sự nghi ngờ của chúng ta có thể đem đến đặt để lên mọi người, nhưng sao chính người yêu thương ta, ta lại có thể nghi ngờ tình yêu thương thiêng liêng đấy...


Mẹ có tha lỗi cho con không... Con yêu mẹ rất nhiều... Dù giờ đây mẹ không còn yêu con nữa... Trải qua 4 năm, con mới biết rõ như thế nào là yêu một người mẹ ạ... Mẹ cũng chỉ là một người phụ nữ yếu đuối... Mẹ mạnh mẽ để làm gương cho con noi theo, con lại cứ nghĩ là mẹ vô tình... Cảm ơn mẹ đã buông bỏ con, để con biết trưởng thành...


Edison khựng bước... Hình ảnh của mẹ trước mặt anh khẽ nhòe nhoẹt bởi từng giọt nước trong mắt anh tuôn rơi vội vã...


Anh quỳ xuống, phía sau lưng mẹ, khi mẹ ngồi ở sofa nhỏ kê sát tường quen thuộc. Nơi mà ngày đấy mỗi khi anh nốc rượu là chỉ biết nằm dài ở đây cho mẹ anh phục vụ mình mà thôi...


-" Mom..."


Anh gọi nhỏ...


-" Tử Thao của mẹ đã về, mẹ có chờ nó không?"


Thinh lặng... Khiến anh chợt thèm không khí náo nhiệt, thèm tiếng mẹ gọi tên anh nơi chợ đêm...


* Edison... Edison...*


Nhưng thèm nhất đó là hai từ "Tử Thao" mà mẹ chỉ muốn gọi mỗi khi mẹ cảm thấy đau đớn và thất vọng về anh...


-" Con xin lỗi vì đã bắt mẹ đợi hơn hai năm. Xin lỗi vì hiện tại thứ con đem về cũng là điều mà mẹ không muốn. Con trai của mẹ thất học, hư hỏng, nên nó chỉ có thể làm ra như thế này mà thôi!"


Edison đưa tay ra, từ từ... Anh dừng tay nơi khoảng không... Không dám chạm vào mẹ, chỉ vì anh sợ cái hất tay của bà.


Ngày đấy thì anh cảm thấy tổn thương ghê gớm. Nhưng bây giờ thì anh biết chắc là chỉ có sự tủi thân... Là vì bởi không ai có thể yêu thương một kẻ không biết đến mình, cũng như không ai có thể yêu thương một đứa trẻ nổi loạn hư hỏng cả.


Chính anh đã làm cho mẹ ghét bỏ anh, mà không là vì một ai, cũng như điều gì khác...


-" Con sẽ quỳ đây đến khi nào mẹ tha thứ mới thôi!"


Edison vừa dứt lời thì mẹ đứng lên. Trong thoáng chốc mẹ như biến mất trước mắt anh... Anh buông tay nắm chặt lại với nhau. Bật khóc nức nở như một đứa bé thiếu tình thương...


Ừ, là anh đầy đủ tình thương đến độ anh dường như cho phép mình có số hưởng và không quan tâm đến. Nhưng giờ khi rời xa mẹ, anh mới thật sự biết... Là mẹ thật sự yêu thương anh...


Những suy nghĩ không cùng một ý đó là lẽ dĩ nhiên khi tuổi tác giữa anh và mẹ cách xa nhau quá. Nhưng tình yêu thương chẳng phải có cùng một cảm giác sao...


Mọi thứ thật muộn vì tội cứng đầu cố chấp, bất cần của anh, mà mẹ đã từng nhận xét đúng là "ích kỷ"


Là anh ích kỷ, vì sợ bị tổn thương mình mà lại đi làm tổn thương người khác. Anh ích kỷ khi đang cố thể hiện cái cá tính nghệ thuật mà mọi bọn nhóc cứ đua nhau làm theo.


Anh ích kỷ khi phải thốt ra câu oán trách sao mẹ lại sinh ra con trên đời... Tất cả... tất cả... là anh tự nhốt mình lại. Đặt để cái gọi là số phận, bằng những uẩn khuất ủy mị nhất, để tô vẽ và viết nên một cuộc đời bi thương đang dành cho anh... buồn cười quá...


Biết bao nhiêu người không mái nhà, bao đứa trẻ bị cha mẹ bỏ rơi... Anh có nhà, có mẹ... Anh còn đòi hỏi điều gì... Sao anh chỉ biết nhìn lên, mà không thèm ngó xuống, để biết mình đang ở vị trí nào trong cuộc sống này...


Ừ... Cuộc sống của anh thật hạnh phúc khi anh có mẹ, và nhất là mẹ làm luôn cả nhiệm vụ của ba... Sao anh không hề nghĩ anh là tình yêu của mẹ nhỉ... Buồn cười và cay đắng cho mẹ quá...


Mẹ chưa thể nói ra mà anh đã từ chối không thèm nghe mất rồi. Anh là con, tức là có quyền hưởng lợi ưu đãi của mẹ. Anh là đứa bé cũng sẽ phải có quyền hưởng lợi từ một người già...


Thiển cận quá... Cái suy nghĩ trẻ con của anh khiến cho người tổn thương không phải là anh mà là mẹ. Vậy thì anh còn dám nói rằng mẹ còn hay không tình yêu thương của mẹ dành cho anh... Thật đáng đánh đòn...


Nghĩ đến đó Edison quay người tìm cây roi mây ngày xưa... Nó vẫn nơi đó, dắt bên cạnh tay ghế nên anh rút ra, cầm lấy... Chờ đợi... Nhìn căn phòng nhỏ bên trong, vừa đủ hai người, mẹ nằm ở dưới đất, còn anh được nằm trên giường.


Mẹ nói mẹ nằm đấy để tiện việc sáng sớm ra ngoài làm việc. Bởi anh hay dậy muộn... Ừ, anh vô tư mà cứ thượng lên giường say giấc nồng. Anh đâu biết dưới đất... Nơi của bóng tối hiện diện, để mẹ dấu mình đi với những mệt nhọc, với những lo toan của cuộc sống, với những đau buồn mà anh đem lại...


Edison lết tới cửa phòng không có cánh cửa, anh nhìn vào trong... Mẹ vẫn nằm dưới đất xoay lưng ra ngoài...


Con đã đi lâu lắm rồi, sao mẹ vẫn để cái giường trống. Mẹ già yếu rồi, phải lên giường nằm chứ...


Edison bước đến, anh cúi xuống vòng tay qua người mẹ. Mẹ nhẹ tênh khiến anh bồng lên dễ dàng. Anh đặt mẹ lên giường, kéo mền đắp cho mẹ, rồi anh lại quỳ xuống bên giường mẹ...


Mẹ ngủ ngon... Con sẽ ở đây với mẹ cho đến khi nào mẹ chịu nhìn con mới thôi... Nghĩ thế anh lại bằng lòng.


Anh luôn bằng lòng với những gia hạn mà mình cho mẹ. Nhưng sao anh lại không chấp nhận sự gia hạn của mẹ đối với anh... Sao càng lúc anh lại thấy càng sai... Thật là... Không còn gì để nói...


Ừ, không còn gì để nói là câu nói mỗi khi anh không thể giải quyết một vấn đề mà anh muốn dừng lại. Để mọi việc cứ chồng chất lên. Nó trở thành một gánh nặng trong lòng mẹ.


Mẹ... Có phải mẹ đã nghĩ, con trai mẹ thật yếu đuối... Mỗi khi gặp chuyện khó khăn lại chối bỏ trách nhiệm bằng một câu từ rất đơn giản...


Cũng là con trai mẹ khơi đầu một vấn đề. Khi nó được mẹ chăm chút dạy dỗ thì nó không cảm thấy đó là một bài học, mà chỉ là những lời cay nghiệt khi không có ngôn từ hoa mỹ mà mẹ dành cho nó... Sao nó lại đòi hỏi sự hoa mỹ khi giữa hai mẹ con chỉ có sự chân thật.


"Thương cho roi cho vọt" sao nó lại thèm sự "ghét cho ngọt cho bùi" thế này... Vậy thì mẹ ghét bỏ nó là chuyện đương nhiên. Không thể kháng cãi trước tòa tình yêu, nó là người sai, là người phải chịu sự trừng phạt...


Edison không nghĩ nữa... Vì nghĩ sao thì lỗi lầm nhất nhất đều là của chính mình. Anh thinh lặng cho thời gian trôi qua...


Mẹ vẫn một tư thế, nằm xoay lưng với anh... Từng giọt nước trong mắt anh lại rơi xuống... Thôi thì mẹ cứ như thế này, còn hơn là đuổi con ra khỏi vòng tay của mẹ...


Con còn rất nhiều thời gian để mà chờ đợi mẹ tha thứ. Chỉ là con đang lo lắng... Mẹ có còn đủ thời gian mà không thôi.


Thân thể mẹ gầy guộc, nhỏ thó trước mắt con. Mái tóc xác xơ bạc màu muối tiêu. Bộ quần áo giản dị mỏng manh, sự nghèo nàn của mẹ khiến con cảm thấy xấu hổ thì giờ là lúc con cần đến nó mẹ ạ...


-" Mẹ ơi, mẹ muốn ăn sáng món gì? Con đi lâu quá rồi... À, không từ trước đến giờ con không hề để ý đến việc mẹ thích gì hay không thích gì nữa. Con muốn nấu bữa ăn cho mẹ!"


Thinh lặng... Edison run rẩy hít một hơi thật sâu với những gì anh đang hình dung mà không bao giờ muốn xảy ra...


-" Mẹ ơi... Có giận thì cũng phải ăn mới có sức để mà giận dỗi chứ, thậm chí ăn nhiều vào để mẹ đánh con đau hơn. Để con biết lỗi của chính mình, con xóa mất hình xăm rồi. Trả lại cho mẹ thân thể con trai của mẹ. Mà dù nó có bị một vết trầy nhỏ cũng khiến mẹ đau lòng. Nhưng nó không còn như xưa nữa, mẹ hãy cho con biết, có cách nào khiến nó không còn dấu tội lỗi không mẹ ơi..."


............


-" Mẹ ơi... Chúng ta phải đi chợ để còn nấu đồ bán nữa. Chẳng phải ngày đấy mẹ cực nhọc để nuôi con lớn sao. Giờ con muốn dùng sự cực nhọc của mẹ để nuôi mẹ trong tuổi già này. Là con dốt không chụi học hành, nhưng việc làm này con mong muốn được làm mẹ à. Hãy cho con chia sẻ những khó khăn mà mẹ đã trải qua. Mẹ chỉ cần dặn dò, con sẽ làm tốt nhất có thể dù con biết không thể tốt bằng mẹ..."


Thinh lặng... Edison đưa mắt nhìn ra ngoài... khoảng sân nhỏ dần sáng... Anh gục xuống giường bật khóc nức nở...


-" Nếu mẹ vẫn còn yêu thương con. Hãy để cho con làm một việc gì đó cho mẹ. Còn nếu như mẹ không còn yêu thương con. Xin mẹ hãy đuổi con đi, đừng thinh lặng với con, như con không có tồn tại trên cõi đời này, mẹ ơi... mẹ ơi..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net