Tìm thấy em (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

WARNING: trôn có lài, song tính.

***

- Thôi Nhiên Thuân con mẹ mày! Bước ra đây cho tao.

Người đàn ông tay cầm roi mây, miệng ngậm điếu thuốc quát lớn, đôi mắt ông ta hằn lên những tia máu trông rất ghê rợn, ông nhìn vào góc khuất sau căn nhà lụp xụp.

Thân ảnh nhỏ bé run rẩy liên tục, không ngừng lẩm bẩm điều gì đó, hai tay em ôm lấy đầu gối mình, nước mắt nước mũi giàn giụa trên khuôn mặt lấm lem.

- Mẹ kiếp cứ bắt ông đây chờ đợi, không khác gì con mẹ bẩn thỉu của mày...Được rồi...

Ông già to béo quát to rồi lao vào góc nhà, thành công kéo cái tay gầy guộc mỏng manh kia ra trước sân vườn, đẩy một phát cho Thôi Nhiên Thuân ngã xuống đất một cú đau điếng. Nước mắt em lưng tròng, lại co người ngồi bó gối không dám ngẩng mặt, tâm trí em hỗn loạn, chỉ biết khóc và khóc, trong đầu đã liên tưởng đến loạt hình ảnh em bị đánh, bị đá, bị quất vào người bằng những vết roi mây to dài và bỏng rát.

- Ra đây mà xem này, nó sống chung nhà với tôi mà dám ăn cắp đồ của tôi!

Thời đại nào thì cũng vậy thôi, thấy có chuyện gì là những camera chạy bằng cơm xúm lại nhiều chuyện liền. Tất nhiên trong số đó vẫn có người thương em, thấy em cha mất, mẹ mất, bây giờ sống với cha dượng mà mủi lòng thương xót. Nhưng đâu đó lại tin lời ông ta nói, cho rằng Thuân vì quá thiếu thốn mà ăn cắp đồ của cha mình.

- Ông khoan đánh nó đã! Thằng bé lấy gì của ông?

- Cái vòng cẩm thạch chứ gì? Cái đó hồi xưa tôi lao động cật lực mới mua được, định bụng bán đi để xây sửa căn nhà, mà bây giờ nó cả gan ăn cắp!

Vừa nói lão vừa dùng roi đánh liên tiếp vào chân em, em chỉ biết ôm đầu chịu trận  chuyện này đã quá quen thuộc rồi, nếu không vu oan em tội ăn cắp thì cũng là đánh mắng vì không chịu nấu cơm, làm việc nhà, hay căn bản là nhìn em giống với người phụ nữ đã lấy ông làm chồng hai nên ông tức, ông mắng em lẳng lơ y hệt mẹ em.

Không một ai tin Nhiên Thuân, chiếc vòng là vật duy nhất mẹ để lại sau lâm bệnh mất đi. Mẹ hy vọng nó sẽ là kỉ vật cho con trai nhỏ, vậy mà tên già đó, gã dám bảo lão lao động để mua được, còn định bán đi bảo vật của em, em nghe được sợ quá liền vào phòng lão tìm cho được chiếc vòng định đem dấu đi, nhưng xui xẻo bị lão phát hiện.

- Thuân, trả cho cha đi  con!

- Ông ta không phải cha tôi...

Bấy giờ có vị thái tử khôi ngô tuấn tú, là con thứ con của vua đi ngang qua xem hình của người dân, nghe được có tiếng đánh xen lẫn tiếng chửi, tiếng khóc thì ghé lại xem, quân tử thấy bất bình không thể làm ngơ. Thôi Tú Bân cho người tách đám đông kia ra, bước xuống ngựa vào hỏi han tận tình.

- Thái tử điện hạ.

Toàn bộ người dân xung quanh đều cuối đầu chào vị thái tử đáng kính, hắn cũng giơ tay miễn lễ, rồi hắn xuống ngựa, chen vào vị trí trung tâm đám đông.

Đập vào mắt hắn là một cậu thiếu niên cơ thể lấm lem bùn đất, quần áo từ đầu đến không chỗ nào lành lặn, mái tóc dài gần chạm vai và phần tóc mái hầu như che hết đôi mắt kia, nhưng nếu nhìn kĩ thì trông em cứ như một thiên thần ở cõi trên lạc xuống trần gian, để tim chàng thái tử xao xuyến. Tú Bân nhìn sang lão già bên cạnh, một thân hình béo ú mập mạp với bộ râu quai nón như cái rừng cây, đôi mắt hằn tơ máu và nhìn chăm chăm vào cái thứ màu đỏ lấp lánh trên tay Nhiên Thuân. Hắn nhìn là biết, người này chính là người ăn hiếp cậu bé đáng thương kia.

- Này, ở đây có chuyện gì thế?

- T...hái tử? Xin thái tử tha tội, tôi không thấy Người. Xin thưa, đây là chuyện gia đình tôi-

- Chuyện gia đình nhưng đem ra cho bàn dân thiên hạ biết, người khác xung quanh mình nhiều như vậy ông không thấy phiền à?

Đoạn quay ra nhìn Nhiên Thuân.

- Có thể cho tôi xem em bị sao không?

Thôi Nhiên Thuân nghe hai chữ "thái tử" thì ngước lên nhìn, Thôi Tú Bân, chàng thái tử văn võ song toàn, là niềm tự hào của đất nước, là chàng trai khiến bao nhiêu người mong ước đến ngôi vị thái tử phi, đang hỏi thăm em. Dân thường thấy con vua liền không dám nhìn hắn quá lâu, huống chi đứa bẩn thiểu như Thôi Nhiên Thuân làm sao dám ngẩng đầu.

- Tôi nói có nghe không?

- Dạ dạ thần...thần chào thái tử...

Em rụt rè mở lời chào, từ từ ngước gương mặt thấm đẫm nước mắt nhìn Tú Bân, bất chợt, hắn thấy đôi mắt đỏ ửng ngập nước của em, tim liền hẫng một nhịp.

-  Th...thôi Nhiên Thuân? Là em phải không? Cha em là ông Tuấn, trước đây là quan huyện phải không?

- Dạ....đúng...

Em không ngờ, thái tử biết rõ  gia đình em đến vậy. Mặt Thôi Tú Bân lộ rõ vẻ vui mừng, không để có thêm âm thanh khó nghe nào, lập tức kêu người đến lôi người đàn ông kia về ngục vì tội hành hung trẻ vị thành niên, sau đó bắt lấy đứa trẻ ở dưới đất bế lên ngựa.

- Kh...khoan thái tử, thả thần xuống, bẩn áo ngài mất!

- Im nào, lộn xộn ta phạt em đấy.

Trên ngựa, hắn cứ ôm khư khư em bên mình, thi thoảng cầm tay cầm chân em xem xét rồi khẽ nhăn mày, làm Nhiên Thuân cũng hoang mang theo. Khi về đến dinh thự, hắn đi đến giường rồi thả em ngồi trên đùi mình, hai tay to lớn vòng qua eo nhỏ của em hỏi chuyện.

- Nhiên Thuân biết không? Cha em từng cứu mẹ tôi đấy, dựa theo năng lực và truyền thống gia đình em nên cha tôi đã cho cha em cấp quan huyện, lúc đó hình như em chưa ra đời cơ. Sau đó cha em mất và mẹ em cũng ra đi, không còn ai biết tung tích gia đình em nữa, cho đến hôm nay, tôi...gặp được em.

- Em rất giống dì ấy, tôi chưa thấy người nào có đôi mắt xinh đẹp mà chất chứa nhiều u sầu đến vậy, mong em cho tôi cơ hội chăm sóc em nhé?

Nhiên Thuân nghe đến tròn mắt, rồi em khóc, tay bấu chặt vào áo hắn, em lí nhí.

- Nhưng em không có gì cho ngài hết á...Với lại...em có điều đặc biệt, thái tử sẽ sợ em mất.

- Là gì vậy? Nói tôi nghe  được không?

Thôi Nhiên Thuân mặt đỏ lừ, vội vã cúi đầu xuống khi câu hỏi của vị thái tử kia kết thúc. Em miết lấy vạt áo, miệng cứ ấp úng mãi không thành lời. Tú Bân thấy thế liền tò mò, gặng hỏi em.

- Em có muốn nói không? Nói thì nói mau, không thì ra khỏi đây-

- Em...em nói mà, huhu ngài đừng có đuổi em!

Hắn phì cười, đồ ngốc, muốn lấy em về làm chồng nhỏ lắm rồi nên có chuyện gì thì hắn vẫn yêu em thôi. Rồi hắn thấy em vén nhẹ cái áo rách rưới lên.

- Ở đây, có sữa ạ...

- ...

- E...em bao nhiêu tuổi rồi?

Tú Bân nghe xong câu ấp úng của Nhiên Thuân liền nuốt nước bọt hỏi.

- Dạ...mười tám.

Dứt lời, hắn vồ vập vào cặp vú trắng nõn của em, nó không quá to như phụ nữ nhưng mềm mại vô cùng, tuy cơ thể em vừa tắm nước hoa lyly thơm ngát nhẹ nhẹ nhưng khi vừa hít một hơi, mũi hắn đã ngập tràn mùi sữa non. Miệng hắn há to ngậm lấy bầu vú, dùng răng cắn nhẹ rồi day day, vươn lưỡi liếm núm vú đang cương cứng trong không khí.

- Sao mềm mại thế này? Đã có ai sờ vào chưa?

- Chưa...ạ.

Thôi Thái tử nhếch môi hài lòng, tiếp tục hút lấy núm vú đã chuyển từ hồng sang đỏ, cứ miết rồi day cắn chán chê cho đến khi hắn cảm nhận bầu ngực không mềm mại nữa mà căng ra, rồi hắn ngửi thấy mùi gì đó...rất quen...

- Ư ah đợi chút...thái tử....A!

Miệng Thôi Tú Bân cảm nhận được một thứ ấm nóng, ngọt ngọt thanh thanh tràn vào trong miệng. "Viên kẹo ngọt" được hắn ngậm lấy run lên rồi phúng sữa, một lúc sau mềm nhũn ra.

- Tên ông cha dượng kia có biết gì không đấy? Nếu gã đã động vào em thì tôi không nương tay đâu!

Thôi Nhiên Thuân sau khi phúng sữa đã mềm người, vòng eo nhỏ xinh nhờ cánh tay đầy gân của hắn đỡ hộ. Em thở hổn hển, bản thân em biết mình có sữa, tuy không nhiều như phụ nữ mang thai nhưng lâu lâu sữa sẽ rỉ ra rất dễ bị người khác phát hiện, nên em luôn luôn quấn một lớp khăn quanh ngực, mặc đồ thật dày, vì em
biết nếu dượng em thấy được sẽ đem em ra làm đồ vật lợi dụng em mất, vả lại, ngoài vú, em còn có chuyện khác...

- Trả lời tôi nào!

- A...dạ không.

Hắn vỗ cái đét vào mông em như lời khen, rồi ngước mặt lên nhìn em, Thôi Nhiên Thuân cả mặt đỏ lên, hai má ửng hồng, đôi môi khẽ hé ra để thở. Thôi Thái tử muốn "làm" em bé này đến sáng quá!

Vội bỏ suy nghĩ ấy tránh lỡ nói làm em hoảng sợ, Tú Bân vỗ vỗ lưng em để xoa dịu.

Rồi lại tiếp tục dụ dỗ.

- Thuân ngoan nào...Hửm? Nói tôi nghe rồi tôi xem có giúp đỡ được gì cho em không?

***

Tui beta sai chỗ nào mí bà nhắc tui nhaaaa
Iuuu


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC