Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Đời mỗi người sẽ gặp khoảng 29,2 triệu người, xác suất để hai người yêu nhau là 0,000049. Cho nên, anh không yêu em, em không trách anh."

"Anh Soobin, americano hôm nay đắng ha."

"Có sao?" Soobin đưa ly cà phê lên nhấp một ngụm, nhìn về phía tôi với vẻ mặt hiện lên bốn chữ: ĐẮNG CHỖ NÀO CHỨ?

Choi Soobin là một tên nghiện cà phê. Chuyện này hình như bắt đầu sau khi anh ấy đi du học. Trước năm 20 tuổi, tôi chưa từng thấy anh uống nó. Có một lần, ngay trước kì thi cuối kì, chúng tôi đã cùng nhau ngồi làm bài tập đến tận khuya. Vì không chịu nổi sự buồn ngủ nên tôi phải dùng đến cà phê để giữ bản thân tỉnh táo. Choi Soobin thì không, dù lúc đó tôi đã đưa cốc cà phê độc quyền do chính tôi pha lên trước mặt Soobin, anh ấy chỉ nhăn mặt và nói rằng mình không uống. Lúc đó tôi còn cho rằng anh ấy không thích chúng. Giờ tôi mới hiểu ra rằng anh ấy chỉ không thích tôi mà thôi.

Hayoon đã thật sự thay đổi được anh ấy chăng?

"Anh Soobin là nhà Vật lý thiên văn, vậy chắc biết về giới hạn Roche chứ nhỉ?" Tôi chủ động thay đổi cuộc trò chuyện. Có thể Soobin không biết, nhưng tôi thật sự đã mất 3 ngày trong cuộc đời ngắn ngủi của tôi để nghĩ ra câu hỏi này đấy.

Do lực hút của Trái Đất, các hành tinh cũng như vệ tinh sẽ liên tục sát lại gần nhau. Nhưng cũng giống như bạn chơi thân với một người đã có gia đình vậy, bạn sẽ không thể quá gần gũi với người kia. Giữa cả hai cần có một khoảng cách nhất định để duy trì sự an toàn. Khoảng cách đó được gọi là giới hạn Roche.

"Yeonjunnie hôm nay có hứng thú với thiên văn á hả?" Choi Soobin làm bộ dạng kinh ngạc nhìn tôi. Nếu anh ấy thật sự đang muốn chọc cười tôi với bộ dạng ngốc nghếch kia thì anh ấy đã thật sự thành công rồi.

"Không được chắc." Bộ dạng ngang buóng này, cũng chỉ có mình Soobin được thấy mà thôi.

"Tất nhiên rồi, còn rất vui là đằng khác. Anh cứ sợ rằng Yeonjunnie còn giận anh vì chuyện Căn cứ bí mật hôm trước chứ."

"Em đâu có nhỏ mọn vậy. Lúc đó chỉ là tâm trạng em vốn không tốt nên mới vậy. Làm Hayoon bị dọa sợ rồi hả?"

Ờm... thật ra thì tôi vốn là một tên nhỏ mọn rồi. Nhỏ mọn lần này nữa chắc không sao đâu nhỉ?

"Giới hạn Roche là khoảng cách gần nhất mà hai thiên thể có được. Yeonjun là đang muốn hỏi hay muốn cùng anh bàn luận vậy?"

Anh muốn gì? Tôi thì không muốn cả hai.

"Vậy nếu vượt qua giới hạn đó thì sao?"

Soobin mỉm cười, gần như không cần suy nghĩ mà trả lời tôi: "Nếu vượt qua thì thiên thể nhỏ hơn sẽ bị vỡ vụn."

Khi vượt qua giới hạn Roche, lực thủy triều sẽ khiến hành tinh kia vỡ vụn thành nhiều mảnh.

Sau đó...

"Choi Soobin. Em thích anh."

Sau đó, tinh cầu vỡ tan kia sẽ hóa thành stardust, dần dần tập hợp xung quanh thiên thể khác và trở thành một vòng sao xung quanh nó.

"H-hả?"

"Có thể điều này hơi đường đột, nhưng em thích anh là thật."

"..."

"10 năm, em thích anh 10 năm rồi, Soobin. Và có lẽ nó không còn đơn giản là thích nữa."

Soobin chần chừ một hồi lâu, "Xin lỗi, anh đã không biết điều đó..."

Cảm giác này thật tệ. Cho dù tôi đã biết trước rằng sẽ nhận được câu trả lời như thế, nhưng những giọt nước mắt đáng ghét của tôi ấy vậy mà lại không ngừng rơi.

Choi Yeonjun, mày cần mạnh mẽ hơn.

Tôi hít một hơi thật sâu, gạt hết những giọt nước mắt chết tiệt kia, gắng nở một nụ cười. Tôi chắc rằng đây là nụ cười khó coi nhất trong cuộc đời Choi Yeonjun tôi.

"Anh Soobin, thật tốt khi gặp được anh."

Đúng vậy, thật tốt khi ông trời đã cho tôi gặp được anh, thật tốt khi chúng ta được lớn lên cùng nhau, thật tốt...

"Cảm ơn anh, Soobin. Anh phải thật hạnh phúc đấy nhé!"

Nhưng cũng thật tồi tệ khi tôi lại nảy sinh thứ tình cảm vốn dĩ không nên có này.

Chúng ta vốn dĩ là hai tia sáng chiếu song song. Chỉ là tôi cố chấp chạy lệch khỏi quỹ đạo ban đầu để được tiến gần anh hơn. Nào có ngờ càng chạy càng xa, càng chạy càng mất phương hướng. Tôi không tìm thấy anh nữa.

Tôi không nhớ mình đã kết thúc cuộc trò chuyện kia thế nào. Chỉ chắc rằng đó sẽ là lần cuối cùng tôi cùng anh nói chuyện như những người bạn thân thiết. Kết thúc mối tình này bằng việc uống một ly americano, thức uống mà anh thích nhất. Đây có lẽ là kết quả tốt nhất rồi, nhỉ?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net