extra | 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


yeonjun cất gọn guitar vào một góc, đưa tay phủi sơ vạt áo rồi xoay người rời đi. lũ nhóc không có ý định dọn dẹp mớ nhạc cụ chúng đã bày bừa ra, tầm này thì mất trộm có chăng cũng là ý trời.

chiều tà tìm tới, mang theo nặng nề sâu trong lòng lẫn thân xác bên ngoài. yeonjun thở dài, anh thật lòng không đủ sức để thu dọn mớ bòng bong này hộ lũ trẻ. đành thế, anh mặc kệ mọi thứ rồi rời đi.

chỉ vừa bước ra khỏi cửa kho, loạt âm thanh lạ chợt rót vào tai anh.

đó là tiếng hát không rõ chủ nhân là ai. chỉ biết rằng, nó buộc yeonjun phải ngừng lại tất cả mọi thứ, kể cả bước đi, kể cả suy nghĩ, kể cả giác quan, để tập trung vào nó.

một chất giọng ngọt ngào.

từ một chàng trai ở phòng tập. trong trí nhớ của anh, giọng hát này chưa từng xuất hiện.

chút tò mò sâu thẳm trong lòng đột ngột trỗi dậy như từng cọng dây leo sau mưa, yeonjun lặng nhìn về hướng cánh cửa nơi xa xăm, khát khao muốn tìm tới hiện hữu trong đáy mắt. một bước, rồi lại hai bước, anh tiến đến đối diện cánh cửa mở toang kia.

âm thanh ngày càng gần kề bên tai chứng tỏ mọi nhận định của yeonjun đều không sai.

một bóng lưng hiện lên trước mắt anh. cậu bạn đó cao lớn, mái tóc đen nhánh giản đơn cùng chiếc sơ mi trắng lịch thiệp. đôi vai toát ra vẻ vững chãi, tuy thế, chút gì đó đơn độc vẫn không tránh khỏi việc bị yeonjun nhìn thấu.

dù cho yeonjun đã cố giữ im lặng ở mức tối đa, nhưng xúc giác vẫn báo hiệu cho cậu chàng kia biết rằng dường như có ai đó đang ở ngay sau lưng. ngay tức khắc, cậu xoay người, ánh mắt va vào đàn anh lạ mặt nọ.

yeonjun giật mình trong thoáng chốc, chút tĩnh lặng trong tâm trí cũng lập tức bị gạt bỏ ngay. anh lúng túng, tay vô thức níu lấy vạt áo của chính mình, môi vẽ lên nụ cười.

"x-xin lỗi, không phải tớ cố tình nhìn trộm cậu đâu."

soobin im lặng nhìn, đôi mắt tròn xoe phủ đầy vẻ yên tâm vì đó là choi yeonjun.

cậu biết người đó.

đàn anh trên một năm, là tay guitar cực ngầu, ngoài ra còn vô cùng nghiêm khắc. sao soobin có thể không biết được, vốn dĩ cậu cũng là một thành viên của câu lạc bộ mà. chỉ là, bản tính tự ti, thu mình của soobin không cho phép cậu tiến lên thể hiện bản thân. sự hiện diện của cậu nhóc dường như mờ nhạt hơn cả không khí.

thế nên cũng không có gì khó hiểu với soobin khi yeonjun nhìn cậu bằng ánh mắt lạ lẫm.

"không sao."

soobin quay mặt đi, cầm chai nước ngay cạnh lên uống một ngụm.

"cậu hát hay lắm."

bỗng, bàn tay rắn chắc đang bóp chặt chai nhựa buộc phải dừng lại, soobin trầm ngâm trong vài giây để bản thân kịp làm quen với thứ cảm xúc lạ lẫm vừa tràn vào tâm trí.

"cảm ơn anh."

"anh?" - yeonjun nghiêng đầu tỏ vẻ thân thiện với soobin, nhưng dù sao thì cậu cũng chẳng muốn nói nhiều, thế nên lựa chọn im lặng.

yeonjun hơi xấu hổ một chút khi soobin không đáp lời, rồi cũng đành tự kết luận rằng cậu chàng trước mặt nhỏ tuổi hơn mình.

"em có chìa khoá, vậy cũng là thành viên rồi, anh muốn biết tên của em."

phía đối diện, soobin cũng đang cất gọn từng thứ vật dụng lặt vặt vào ba lô, chuẩn bị tư thế để đứng lên rời đi, miệng tiện đáp lời.

"choi soobin."

anh nghe rõ từng chữ rồi ghi nhớ ngay tức khắc trong đầu.

không được, yeonjun muốn tiếp tục nói chuyện với soobin. chẳng biết điều gì thôi thúc anh đi đến việc kéo dài cuộc đối thoại này, có lẽ là vì nỗi tò mò, cũng có lẽ là vì vẻ ngoài bí ẩn của cậu ấy thành công thu hút anh.

ngay tức khắc, yeonjun vội vàng nghĩ cách níu cậu ở lại, nhưng nhất thời não chưa kịp nhảy số lý do gì, bản thân anh bất đắc dĩ rơi vào cơn lúng túng, ngôn từ chạy loạn trong đầu.

"s-soobin, em giúp anh dọn dẹp kho nhạc cụ được không?!"

soobin bất giác ngừng mọi động tác, cậu ngước nhìn anh, lộ rõ vẻ bất ngờ nơi đáy mắt. cả hai đấu mắt với nhau trong vài giây, ép bầu không khí chìm vào im lặng.


"cảm ơn em, tụi nhỏ bừa bộn quá."

yeonjun ái ngại cười trừ, trong khi soobin đang loay hoay đặt gọn món đồ cuối cùng về đúng với vị trí của nó. cậu phủi nhẹ đôi tay, sau đó cúi mình đeo ba lô lên vai.

"không sao đâu, anh về đi, trễ rồi."

yeonjun nhìn cậu, hít một hơi, nghĩ ngợi từ ngữ một chút rồi mới đi đến việc nói ra.

"soobin, sắp tới có cuộc thi tài năng ở trường, em sẽ tham gia chứ?"

"không, em không."

chỉ sau nửa khắc, soobin đã lập tức trả lời, đồng tử dường như dao động chút ít. có vẻ, đó không phải là câu hỏi mà cậu muốn nghe. yeonjun đủ tinh tế để nhận ra bản thân vừa nói điều soobin không thích, anh rơi vào cơn lúng túng, hai mắt chớp không ngừng.

"à, chỉ là, em hát rất hay, gần như hay nhất trong những người anh từng gặp ở câu lạc bộ, thế nên..."

"nên...?" - soobin cũng nhìn anh, biểu cảm không lay động bao nhiêu, nhưng vừa đủ để thể hiện cho anh thấy rằng cậu vẫn đang sẵn lòng lắng nghe.

"anh muốn mời em hợp t-"

"coi chừng!"

yeonjun đứng tựa lưng ngay bên dưới chiếc giá gỗ nho nhỏ đóng vào tường, nhưng lại chẳng hề nhận ra thứ đó đã lỏng đinh từ bao giờ. bất chợt, chiếc đinh rơi ra, một bên giá đổ xuống, ngay giây tiếp theo rất có thể sẽ va thẳng vào yeonjun.

không để chuyện đó xảy ra, soobin nhanh như chớp lao đến, chẳng nghĩ gì nhiều mà chống thẳng bàn tay rắn chắc ép chiếc giá lên tường, tạm thời cố định để vật nặng không trượt xuống mà rơi vào yeonjun. nhưng chính vì mọi thứ diễn ra quá đỗi chóng vánh, yeonjun chưa kịp định thần nên chỉ có thể đứng đực một chỗ, khoảng cách của cả hai thu hẹp lại nơi góc tường chữ l.

yeonjun giật mình đến choáng váng, anh tròn mắt không nói nên câu. soobin sớm lấy lại được tinh thần vững vàng, theo quán tính cúi xuống tìm ánh mắt người kia. không gian lại lần nữa rơi vào lặng im.

"c-cảm ơn." - yeonjun lúng túng lên tiếng trước, để chút ngại ngùng kia không kéo dài thêm nữa.

soobin sực tỉnh, cậu nhích ra một bên, nhường chỗ cho yeonjun rời khỏi đó, về phần mình thì cũng mau chóng tháo hẳn chiếc giá gỗ kia khỏi bức tường rồi đặt gọn xuống sàn. trả cả mớ học phí chỉ để chịu cảnh thứ này chực chờ rơi xuống đầu thôi sao? soobin không tránh khỏi chút ức chế, thầm trách móc.

"em biết rồi."

"gì cơ?" - yeonjun ngơ ngác dõi theo người đàn em.

"chuyện hợp tác, em sẽ suy nghĩ."

đột nhiên, cảm giác lạ trồi lên nơi dạ dày yeonjun, anh có thể cảm nhận được đôi mắt mình đang lấp lánh đến nhường nào. chút phấn khích cuộn trào trong tâm trí khiến khuôn miệng nhỏ nhắn kia phải bật ra ngay câu cảm ơn.

"cảm ơn em!" - yeonjun vui vẻ trông thấy, hai mắt cong lại, môi vẽ lên nụ cười thật tươi.

soobin lặng lẽ nhìn theo người kia, chớp chớp đôi mi hai nhịp rồi cũng trầm giọng đáp lại.

"hôm nay anh cảm ơn em ba lần rồi, anh nên tiết kiệm lời cảm ơn một chút."

yeonjun chẳng bận tâm, anh cười lên ngốc nghếch đáng yêu, hệt như đứa trẻ vừa được điểm tối đa cho bài kiểm tra vậy. soobin đánh mắt đi nơi khác, ngại ngùng tránh né người kia.

hoá ra, cách mà hai con người gặp gỡ rồi tiến lại gần nhau có thể giản đơn như vậy.


"choi soobin tham gia cuộc thi hả? à, thằng này.. tao biết."

người bạn cùng lớp một tay chống cằm, ánh nhìn hướng ra cửa sổ đầy lơ đễnh, tựa hồ như chẳng để tâm lắm đến nội dung cuộc đối thoại.

"nhìn cũng đẹp trai, năm hai, tao chả nhớ thằng bé đó có gì đặc biệt ngoài việc chị gái của nó là choi yeonseo."

"khi muốn biết về một người, thông thường người ta không hỏi anh chị em của họ là ai đâu." - yeonjun nhạy bén nhận ra tình hình, khéo léo nhắc nhở người bạn của mình.

nhưng anh chàng kia dường như không hiểu ý, cứ mãi nhại đi nhại lại đúng ngay phần làm yeonjun khó chịu nhất.

"người ta bảo nó nhát vl, không tham gia vào cái gì cả, cũng không nhiều thành tích như chị của nó-."

"tao về đây."

yeonjun lặng lẽ quay lưng bỏ đi với chiếc ba lô vắt gọn trên vai, không nói gì nhiều hơn ba từ.

"ê này, cái thằng kia, tao còn đang nói."

mặc kệ người bạn còn đang la lối sau lưng, yeonjun rời đi dứt khoát, không thèm quay đầu lại dù nửa giây.

yeonjun cắn cắn nhẹ đầu móng, bao nhiêu tức tối trong lòng đều không giấu được mà bộc lộ ra cả trên gương mặt. người ta lấy gan ở đâu mà tự cho mình cái quyền phán xét người khác như vậy. thấy soobin bị động chạm, anh trở nên cáu giận ngay, hệt như thể chính anh cũng là nạn nhân. sao dám ăn nói bất lịch sự về đồng đội của anh như thế.

không chỉ là đồng đội, mà còn là người thương nữa.

trời biết, đất biết, đến người mắt kém còn thấy lờ mờ rằng yeonjun dành một thứ tình cảm đặc biệt cho soobin. hơn cả một người bạn, một người đàn em kém tuổi. chẳng biết từ bao giờ, lòng anh sớm nảy sinh cảm giác muốn ôm lấy mỗi khi chàng trai kia thu mình, cảm giác muốn được động viên cậu, muốn lấy đầy thính giác cậu bằng những lời tốt đẹp ngọt ngào - thứ mà cậu vốn xứng đáng được nghe từ lâu.

bất giác, một bóng hình sớm trở nên quen thuộc thu vào tầm nhìn của yeonjun, anh dừng bước trong vài giây, dõi theo tấm lưng cao lớn kia từ phía xa xa. ngay lập tức, bao nhiêu bực dọc trong người liền tiêu tan theo gió chiều, anh nhấc cặp chân dài chạy vút đến, bám sát người kia.

"soobin!"

bị tiếng gọi đánh động, soobin xoay người, lập tức đối diện với gương mặt tươi như hoa của yeonjun. anh đến gần cậu, tay với lên toan chạm vào cổ tay rắn chắc kia, nhưng chẳng hiểu vì gì, chút e dè đột nhiên kéo anh thụt lùi lại một bước. và rồi, anh gỡ gạc bằng một nụ cười tươi.

"chào em."

"anh bận gì à? sao giờ này mới về?"

"không có, muốn uống gì đó không? anh trả."

thế là từ một thân một mình, soobin và yeonjun gặp nhau rồi cùng dừng chân tại cửa hàng tiện lợi.

yeonjun nhấp môi ngụm soda mát rượi, hơi ngọt tràn vào cuống họng, xua tan hết tất cả mỏi mệt của ngày dài.

"ngày mai diễn rồi, em uống ít thôi."

soobin cũng biết ý, chỉ nhẹ nhàng rót vào khoang miệng một chút nước ngọt.

"anh không lo lắng à?"

"không, có gì đâu mà phải lo, bọn mình giỏi mà."

"nhỉ..?"

soobin lặng người, cậu vô định ngước mắt nhìn đi xa xăm, đầu óc yên ắng một mảng.


"em làm tốt lắm! thấy chưa soobin, anh bảo rồi mà."

yeonjun chạy vụt vào trong phòng thay đồ, nơi soobin đã ở đó đợi sẵn từ trước. hai thân thể nhễ nhại mồ hôi sau đợt bùng cháy trên sân khấu.

soobin lần đầu trải qua cảm giác được mọi người công nhận như vậy, liền cảm thấy ngại đến mặt đỏ tía tai, vô thức xoay người trốn vào trong phòng thay đồ. hoá ra, bản thân mình cũng có thể toả sáng như vậy.

yeonjun đối diện với soobin, đáy mắt anh ánh lên cái nhìn tình tứ không thể giấu được. lòng cuộn trào từng cơn như sóng vỗ, chẳng biết từ đâu, dường như có thế lực nào đó đang thúc đẩy yeonjun tiến đến.

bàn tay trắng trẻo vuốt nhẹ mái tóc rối mù của soobin sang một bên, lộ ra gương mặt điển trai sáng ngời. môi anh vẽ lên nụ cười ngọt.

"thế này hợp với em hơn."

nhịp tim soobin tăng vọt.

cậu hiểu rồi, cậu hiểu lòng anh, hiểu cả lòng mình, hiểu cả bản thân. nếu không có anh, sẽ không thể nào có ngày hôm nay, cũng không thể nào có một soobin tự tin rực rỡ trên sân khấu như vậy. nếu hôm đó yeonjun không ở lại muộn, có lẽ một soobin tự ti sẽ mãi ở đó, mãi thu mình, mãi cúi đầu.

hai đôi mắt chạm vào nhau rồi lặng lẽ dính lấy trong nhiều khắc liền. yeonjun chẳng còn quan tâm đến thế giới xung quanh nữa, không gian tựa hồ như thu gọn lại, nhường chỗ cho duy nhất hai con người.

yeonjun nhấc chân tiến lên một bước, thu hẹp khoảng cách. điều gì đến cũng phải đến, chút lâng lâng trong tâm trí xoá đi toàn bộ những ngại ngùng lẫn e dè bấy lâu, anh nhắm mắt, nhón chân rồi khẽ hôn phớt lên môi soobin.

bất giác, chút ngọt ngào lan toả từ tận đáy lòng.

"x-xin lỗi em." - yeonjun rơi vào lúng túng, cúi mặt lảng tránh ánh nhìn kia.

"suỵt, nhỏ giọng thôi."

bất giác, soobin đặt ngón tay lên môi mình ra hiệu cho yeonjun. và rồi, cậu đưa anh đến từ bất ngờ này sang bất ngờ khác, bàn tay rắn chắc với tới bắt lấy eo thon, không kiêng dè gì kéo sát lại gần mình.

soobin hai tay ôm eo yeonjun làm điểm tựa, xoay người rồi ép cả thân thể nọ lên cửa tủ, nhắm vào môi anh hôn sâu. người nhỏ bé kia phải chật vật hồi lâu mới bắt kịp nhịp điệu, choàng tay ôm cổ soobin. hơi thở quyện vào nhau, nhịp tim có lẽ cũng thế.

chưa bao giờ soobin dám nghĩ bản thân xứng đáng để yêu và được yêu, nhưng giờ đây, mọi thứ đã khác. nụ hôn đầu tiên của cậu có chăng đã đặt vào đúng người. yeonjun, đàn anh choi yeonjun, từ hôm nay sẽ là người yêu của choi soobin.


"thằng này thế mà phải để yeonjun theo đuổi trước." - yeonseo ngồi ở đối diện, gác gọn đôi đũa cười châm chọc.

"thằng con của bác có bắt nạt cháu không? nếu có thì nói, nơi sản xuất tự động cho nó vào kho ngay." - mẹ soobin cười hiền dịu, gắp vào bát yeonjun một miếng thịt.

yeonjun cười tươi, lòng nhẹ tênh như lông hồng. soobin ngay bên cạnh xấu hổ đến không nói được câu nào, chỉ đành ngậm ngùi ăn cơm, để mặc cho hai người phụ nữ chọc ghẹo mình.

"đùa thế thôi, chứ soobin cừ lắm nhé." - yeonseo nói, cùng lúc đẩy nhẹ cốc nước ra trước mặt yeonjun.

hai chị em còn bé đã phải sống mà không có vòng tay người cha, vì lẽ đó, soobin lớn lên trở thành bức tường vững chãi, bảo vệ cho chị gái, cho mẹ, và sau này là cho yeonjun.

hôm đó, soobin và yeonjun đã đàn và hát rất lâu. phủ đầy ngôi nhà bằng hơi ấm.

mong thế giới luôn đong đầy yêu thương, dù là hôm nay, hay là mai sau.

mong tình yêu sẽ đến với mọi người, như cách yeonjun và soobin đã tìm đến nhau.


yawnzzn

em về tới nơi chưa?

killerbunny
ơi ơi em đây

về được một lúc rồi

yawnzzn
năm sau chắc là bận lắm

em cũng sắp tốt nghiệp rồi

killerbunny
hôm nay vui chứ?

yawnzzn
vui

mẹ nấu cơm ngon quá

killerbunny
đợi đó đi

yawnzzn
đợi gì?

killerbunny
đợi tớ tốt nghiệp

tớ rước đằng ấy về rồi ngày nào cũng được ăn cơm mẹ nấu

yawnzzn
đằng ấy sến quá trời ơi

mà nè

tớ yêu đằng ấy

killerbunny
tớ cũng yêu đằng ấy

choi soobin yêu choi yeonjun

yêu nhiều

— end

extra 2 được ủ khá lâu vì mình thật sự bị rơi vào hoang mang lúc sửa ẻm.

xuyên suốt con fic, mình đã cố gắng nhồi nhét kha khá yếu tố thực tế, tuy không được xử lý tốt cho lắm (không triệt để, kiểu thế). nhưng dẫu sao, textfic này cũng là đứa con tinh thần của mình, và mong nó sẽ thật sự "chữa lành" như những gì mình muốn.

dòng cuối, mình muốn cảm ơn thật nhiều tới mọi người vì đã chú ý và lựa chọn fic của mình. như những gì mình để ở bio, trong tương lai, mình sẽ thử sức thêm với nhiều plot mới hơn, "healing" hơn. nếu bạn có bất kì plot gì, thể loại gì muốn gợi ý cho mình thì cứ thoải mái cmt cho mình biết nha.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net