04, móc khóa cặp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Yeonjun muốn đi chơi với anh không?" Soobin hỏi em khi đưa em về tới tận nhà, Yeonjun ngạc nhiên nhìn hắn rồi có chút lưỡng lự.

Dù sao thì đã lâu rồi chưa có ai rủ em đi chơi, có nhiều người không thích em nên em cũng chả có bạn. Có thể nói Soobin là người đầu tiên nói điều đó với em, Yeonjun đương nhiên là thích lắm chứ nhưng em vẫn còn chút do dự.

Soobin bên này thấy em có vẻ hơi khó xử thì lại cho rằng có lẽ mình đã quá vội vã, dù sao hai đứa cũng chỉ mới nói chuyện được hai tuần, rủ đi chơi thì có hơi sỗ sàng quá không?

"Em không thích thì thôi vậy, anh cũng chỉ hỏi bâng quơ thôi à, đừng để tâm đến nó." Soobin nói rồi xoa đầu Yeonjun, hắn quay lưng ra về dù lòng thì nặng trĩu vì bị từ chối.

Trông hắn hổ báo thế thôi chứ đối với chuyện tình yêu thì đây là lần đầu của hắn.

Soobin chưa đi được hai bước đã cảm nhận được có lực gì đó nhè nhẹ nắm lấy áo hắn và kéo hắn lại. Soobin quay đầu ra đằng sau ngó thử thì thấy có dáng người nhỏ đang lấp ló sau lưng hắn. Tay em bấu chặt vào áo hắn, mặt mũi Yeonjun lúc này đã đỏ ửng lên vì ngượng.

"E-Em đồng ý, em sẽ đi chơi với anh. Thứ bảy này nhé? Có gì...cho em số điện thoại hoặc cái gì đó tương tự đi, anh gửi địa chỉ cho em." Yeonjun nói ra một tràng rồi ngước mặt lên nhìn Soobin với ánh mắt mong chờ.

Hắn lúc này thì đang ngạc nhiên lắm, nhìn người kia đang bối rối ra mặt thì bỗng muốn chọc ghẹo em một chút. Nhưng hiện tại không phải lúc chọc ghẹo, ít nhiều thì hắn cũng phải trả lời em trước đã.

"Được, em đưa điện thoại đây."

Yeonjun đưa điện thoại cho hắn, hắn lưu số của mình rồi tiện tay để nó hiện lên đầu luôn. Giờ thì chỉ cần em bấm số một thì sẽ gọi ngay cho hắn. Có như thế thì hắn mới có thể bay đến cạnh em nhanh nhất có thể được.

"E-Em cảm ơn, thế thì anh về cẩn thận nhé. Hẹn gặp lại anh vào thứ bảy này." Yeonjun nở một nụ cười rạng rỡ với hắn rồi chạy về nhà.

Soobin bên này vì bị tấn công đột ngột nên chưa kịp phòng thủ, hắn ngơ ra vài giây rồi mặt lại đỏ bừng lên. Soobin đúng là tên giỏi đánh đấm, nhưng trong tình yêu thì hắn cũng chỉ là kẻ khù khờ.

☆☆

Soobin hào hứng đứng trước hiệu sách, hắn cứ chốc chốc lại kiểm tra điện thoại. Chỉ là không hiểu tại sao hôm nay hắn lại rảnh rỗi đến trước giờ hẹn một tiếng đồng hồ.

Sau cái hôm hắn dằn mặt bọn cùng lớp của Yeonjun, bọn nó cũng chẳng dám đụng vào em nữa. Đêm hôm đó, Yeonjun bỗng nhắn tin đồng ý đi chơi khiến Soobin gần như nhảy cẩng lên. Nếu mẹ hắn không vào phòng và chửi hắn một trận thì có khi hắn hú hét đến sáng.

Soobin biết hôm nay chỉ là buổi đi chơi đơn giản nên hắn cũng tinh ý chọn một bộ đồ đơn giản nhất có thể. Áo sơ mi trắng cùng với chiếc quần jean xanh. Đơn giản nhưng đủ tôn lên chiều cao vượt bậc của hắn.

Vẻ đẹp trai thu hút cùng với mùi hương nhè nhẹ của hắn khiến nhiều cô nàng phải ngoái đầu lại nhìn, ai nấy nhìn hắn cũng đỏ mặt rồi lại rù rì với bạn thân của mình. Soobin không quan tâm lắm, hắn chỉ hơi lo rằng mình ăn mặc quá đơn giản, lỡ Yeonjun chê hắn thì sao nhỉ?

Lúc này, khi mà Soobin vẫn đang chìm đắm trong suy nghĩ của mình thì có ai đó vỗ vai hắn. Soobin quay lại thì ngay lập tức muốn ngất ngay tại chỗ.

Yeonjun của hắn hôm nay diện một cái quần yếm màu xanh, phối với áo màu trắng và một cái nón màu be trên đầu. Trông em chẳng khác nào mấy cậu nhóc cấp hai đi chơi với anh trai của nó.

"E-Em..." Soobin lắp bắp nói, lúc này mặt hắn đã đỏ chót, kèm thêm chút mùi hương từ Yeonjun tỏa ra khiến hắn càng ngượng hơn.

"Không đẹp ạ?" Yeonjun hỏi, em phải chật vật hai tiếng đồng hồ để có thể chọn được bộ này. Lúc soi gương thấy cũng ổn mà nhỉ?

Hắn ngửi được mùi mật ong trên người em, nó có chút gì đó mang theo chút buồn bã. Điều đó khiến Soobin tự dưng cảm thấy có lỗi.

Tên ngốc này, cần gì phản ứng thái quá lên như thế cơ chứ.

"K-Không, đẹp lắm. Em rất đẹp, dễ thương cực kì, nhìn cái muốn yêu." Soobin vừa nói xong liền nhanh chóng bịt miệng mình lại, hắn vừa lỡ lời nói ra lời trong lòng.

"Hả? Anh nói gì cơ? Nãy máy của em bị rè không nghe được." Yeonjun đưa tay chạm lên máy trợ thính, chỉnh chỉnh nó một chút rồi hỏi lại Soobin.

Nhưng hắn ngu gì mà nói lại, chả khác nào tự đào hố chôn mình.

"K-Không có gì, mình đi thôi." Soobin nói rồi nhường cho Yeonjun đi trước, mình thì tò tò chạy theo sau lưng em.

Cả hai lượn qua hàng quán này rồi lại lượn qua hàng quán khác. Yeonjun khá thích việc chụp ảnh, nhất là chụp ảnh phong cảnh và đồ ăn. Mỗi lần hai người ghé vào một quán ăn là Yeonjun lại lôi máy ra chụp choẹt đủ kiểu, đồ ăn bưng ra cũng canh đủ mọi góc máy rồi với bắt đầu dùng bữa.

Soobin thì không cảm thấy phiền vì việc này lắm, ai mà chẳng có sở thích riêng của mình. Soobin không có sở thích nào cụ thể cả, nhưng dạo gần đây thì dường như hắn tìm thấy sở thích của mình rồi.

Đó là làm cho em cười.

Cả hai cứ thế kéo nhau đi từ chỗ này đến chỗ khác, chỗ nào đẹp là lại đứng lại chụp vài tấm ảnh cùng nhau. Soobin nhìn đống ảnh của cả hai trong máy lại muốn post lên mạng để khè bọn ế mốc mồm ở nhà. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, kỉ niệm quý giá như này, tốt nhất chỉ có hai đứa biết.

Soobin và Yeonjun dừng chân ở một cửa hàng hand-made. Hầu như chỉ bán những món phụ kiện xinh xinh như móc khóa hay sticker. Có cả mấy cái ly nho nhỏ và muỗng nữa.

Soobin thì không hứng thú với mấy món đồ này lắm nhưng Yeonjun thì khác. Từ lúc bước vào em cứ trầm trồ mãi thôi, nào là thích thú vì những cái ly được tạo thành những chú mèo xinh xinh, cái muỗng hình chân mèo hay cái đĩa có cả tai mèo.

Sau hôm nay thì Soobin có thể lờ mờ đoán được một điều: Yeonjun là kẻ nghiện mèo thứ thiệt.

"Thích không?" Soobin khoanh tay nhìn Yeonjun đang ngắm nghía mấy món đồ kia, em nhìn đến nỗi còn chẳng thèm nhìn hắn một cái mà cứ thế gật đầu lia lịa.

"Thích thì mình mua thôi."

"Nhưng mà..." Yeonjun lúc này nhìn Soobin rồi lại gãi gãi mũi, em không thể nói là mình không đủ tiền được. "Thôi, nghĩ lại rồi, em cũng không thích nó lắm nên là đi chọn cái khác thôi." Yeonjun nói rồi đẩy Soobin qua hàng móc khóa.

"Anh, em thấy con này hợp với anh này." Yeonjun nói rồi giơ ra một con gấu bông màu nâu ngay cạnh Soobin để so sánh, "Ý trời, y chang nhau luôn. Anh là gấu bông ư?" Yeonjun cười tươi nói khiến Soobin bên này thoáng đỏ mặt vì nụ cười kia.

"U-Ừm thì...nếu em thích anh là một con gấu bông thì anh sẽ là gấu bông." Soobin đằng hắng vài cái rồi lí nhí nói. Yeonjun cũng không ngờ là mình bị người kia tấn công ngược lên nên thoáng cái mặt em đã đỏ bừng lên, tay chân cũng mềm nhũn ra.

Cảnh tượng đó đập vào mắt bác chủ tiệm, bác đang đứng đó chống cằm cười rõ tươi nhìn về phía hai đứa nhóc con kia. Đúng là tuổi trẻ luôn khiến tấm lòng già cõi của người già nở hoa.

"Lấy con này đi, anh cũng đang tính mua móc khóa." Soobin nhìn một hồi thì chọn ra được một cái móc khóa hình con cáo bằng len màu cam. "Em không mua gì sao?" rồi hắn quay qua hỏi Yeonjun.

"Ơ...ừm...em không mua gì cả, anh mua đi." Yeonjun nuối tiếc nhìn theo cái móc khóa hình con thỏ rồi đẩy Soobin đi tính tiền. Không thể nói là em lỡ xài hết tiền cho mấy buổi ăn uống ban nãy được, giờ nghĩ lại mới thấy, hình như ăn hỏi nhiều.

"Bác ơi, cho cháu tính cái này." Soobin đưa móc khóa cho bác chủ tiệm, rồi lại nhìn ngắm xung quanh cửa hàng này, phải nói là cách bày trí rất đẹp, đồ cũng dễ thương nữa.

"Cậu trai trẻ ơi, này là móc khóa cặp đôi ấy. Cậu phải lấy thêm con thỏ nằm bên cạnh nữa ấy vì ở tiệm chỉ bán một cặp thôi." bác chủ tiệm nói xong liền cười khúc khích nhìn qua Yeonjun đang đứng bên cạnh.

"Cũng được ạ, cho cháu cả cái đó nữa, cháu sẽ thanh toán ạ." Soobin nói xong rồi vui vẻ đi lại quầy lấy thêm một con thỏ nữa rồi đưa cho bác chủ tiệm.

Yeonjun đứng bên cạnh nghĩ ngợi gì đó, em không nhớ là ở đây có bán đồ đôi, với cả hồi nãy rõ ràng là có sẵn từng giá cho mấy con này mà nhỉ?

"Ừm, vì hôm nay ta tri ân ấy, nên những cặp đôi đến đây đều sẽ được giảm giá, hai cháu là một cặp nhỉ?" bác chủ tiệm bấm bấm trên cái máy thanh toán rồi như nghĩ ra gì đó, mặt bác sáng lên rồi hỏi hai người kia.

"A..dạ khôn-" Soobin đang tính xua tay từ chối thì Yeonjun bên này đã khoác lấy tay hắn rồi nở một nụ cười rạng rỡ, "Đúng rồi ạ, bọn cháu đang yêu nhau." và câu trả lời của em khiến bác chủ tiệm rất hài lòng.

"Thế thì tốt quá, cậu trai chỉ cần trả nửa số tiền thôi nhé. Tổng hết mười ngàn won." bác nói rồi bấm bấm máy, sau đấy lại giật lấy cái bill vừa được máy nhả ra rồi đưa cho Soobin.

Sau khi mua sắm xong xuôi thì cả hai liền dìu dắt nhau ra về, lúc này, sau bức tường trong cửa tiệm ló ra một cậu con trai khá cao ráo. Cậu ta đẩy nhẹ gọng kính lên rồi lên tiếng nói với mẹ của mình "Tri ân cơ đấy, dạo này mẹ nhiều trò thật."

"Im đi, chỉ là ta thấy hai đứa đó dễ thương quá thôi. Đây là tiệm của ta, ta muốn tặng gì chả được?"

"Thì con cũng có ý kiến gì đâu, con biết mẹ của con là người rộng lượng và cực kì thương người mà."

☆☆

Soobin và Yeonjun chưa về nhà ngày, cả hai đều muốn tận hưởng hết cả ngày quý báu này bên người kia. Thế là lại dắt nhau ra công viên gần đó ngồi ngắm hoàng hôn.

"Tại sao...em lại bị như thế nhỉ?" Soobin hỏi, nếu như hắn nhớ đúng thì hình như em chưa từng nói cho hắn nghe về chuyện này.

"Hồi bảy tuổi, em bị tai nạn giao thông. Bác sĩ bảo nếu giữ lại mạng sống thì sẽ để lại dị tật suốt đời về sau. Mẹ em đương nhiên muốn để em sống rồi. Thế là sau ca phẫu thuật đó, em đã chẳng nghe thấy được gì nữa, mẹ em khóc nhiều lắm nhưng em cũng chẳng nghe được tiếng bà khóc. Em chỉ biết là hôm đó có lẽ mẹ đã xin lỗi em rất nhiều." Yeonjun nói, mặt em buồn đi thấy rõ, cả mùi mật ong cũng có phần gắt hơn một tí.

"Anh xin lỗi, anh làm em buồn rồi nhỉ?" Soobin hỏi em, hắn dùng mùi trà của mình để xoa dịu em. Yeonjun dường như cảm nhận được điều đó nên em có vẻ đã thả lỏng hơn một tí, mùi mật ong cũng dịu lại.

"Không sao, nếu anh không hỏi thì em cũng tính sẽ kể vào một ngày nào đó."

Cả hai lại im lặng chẳng nói gì, Yeonjun và hắn cứ nhìn xa xăm đâu đó, nhìn những mặt nước lăn tăn, nhìn mặt trời đang dần hạ xuống. Chẳng hiểu sao ngay tại khoanh khắc này đây, họ lại thấy bình yên đến lạ.

Soobin như nhớ ra cái gì đó, liền chộp lấy cái túi đựng đồ rồi lôi ra móc khóa hình con thỏ và giơ ra trước mặt Yeonjun, "Cho em." hắn nói.

Yeonjun nhận lấy con thỏ rồi ngơ ra nhìn hắn, nhớ lại lời bác chủ tiệm nói, đây là móc khóa cặp đôi. Chẳng lẽ...

"E hèm, ừ thì bác ấy bảo là móc khóa cặp còn gì, em cũng bảo chúng ta đang yêu nhau nên anh tặng cho người yêu là bình thường mà?" Soobin hắng giọng một cái rồi nói, hắn quay đầu nhìn qua chỗ khác để che đi gương mặt ngại ngùng của mình.

"Em chỉ nói thế để đỡ phải tốn tiền của anh thôi..." Yeonjun cũng đỏ mặt nói, nhìn đi nhìn lại thì con thỏ này nhìn giống Soobin thật.

"Anh cũng nói đùa thôi, chủ yếu là anh muốn chúng mình có một kỉ niệm chung nên anh tặng."

Soobin nói xong Yeonjun liền à lên một tiếng, có lẽ là do em tưởng bở rồi chăng? Dù đúng là em rung động với người bên cạnh nhưng em không chắc với tình cảm của mình, dù là thế, Yeonjun chẳng hiểu sao mình lại mong rằng câu đùa kia là thật.

Ước gì nó là thật thì hay biết mấy.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net