.14.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


JiHoon kéo cao khăn choàng, vui vẻ ngắm nhìn dàn người đông đảo cùng kì trân dị vật được buôn bán khắp nơi, tiếng ồn ào huyên náo rất nhiều khác hẳn khung cảnh tĩnh mịch tại cung điện khiến cậu cảm thấy rất thích thú. Có nên xin SoonYoung một đặc ân cho cậu khi chàng quay trở về không? Hẳn là không nên, chỉ sợ chàng ta nổi giận lại gây liên lụy người khác mà thôi.

-Cung chủ thấy thế nào,vui chứ ạ?

MinHee đi kế cạnh cậu liếc mặt nhẹ nhàng khi thấy JiHoon đảo mắt khắp xung quanh, miệng nở nụ cười tươi vui vẻ.

-Đúng, rất thú vị, cảm ơn ngươi.

JiHoon nghe được khá nhiều những lời người xung quanh nói,càng tiếp xúc nhiều càng thấy nó thực tiễn hơn là chỉ học với ông ByunHyun, dù chỉ là hiểu được những điều ngắn gọn,nhưng kết quả vẫn rất tốt.

Hai người lang thang trong chợ đến tận chiều, đến khi MinHee phát hiện mặt trời sắp lặn và cổng thành sắp đóng lại liền kéo tay áo JiHoon đang mải mê xem thuốc.

-Sắp muộn rồi, chúng ta phải đi thôi,nếu không sẽ không kịp trở về mất.

-Nhanh như thế sao?

Cậu nhìn sắc trời không còn sáng, có chút chưng hửng. Cô ta đã tính toán rất kĩ, hôm nay chỉ là mồi nhử, sẽ không ngay lập tức mà đẩy JiHoon đi,như thế là không thông minh.

-Cung chủ, chúng ta còn rất nhiều thời gian mà, không cần phải lo lắng đâu.

-Được rồi.

JiHoon kéo chiếc khăn xuống thấp một chút để thở, quay đầu cùng cô ta đi về hướng Hoàng Cung,dù sao MinHee nói cũng đúng, cậu không cần vội vàng.

Đột nhiên dòng người đổ xô về hướng cổng quá nhiều, khiến JiHoon bị cuốn theo, bất chợt ai đó từ phía sau xô đến khiến cậu không kịp phản ứng,ngã về phía trước. MinHee bị đẩy lên phía xa,khi quay lại thì cũng không kịp ứng cứu cậu.

-Ahhh

Đang chuẩn bị đáp đất bằng tư thế nằm sấp và bị dẫm đạp thì một vòng tay to lớn ôm chặt lấy thân JiHoon, cứu cậu khỏi một màn xấu hổ. Khăn choàng trên mặt rơi xuống đáp đất, phơi bày hết thảy khuôn mặt của cậu trước người lạ kia.

Người đó có mái tóc đen huyền, dáng người cao to, rộng lớn ,khuôn mặt lộ ra đẹp đẽ bất phần, đôi mắt hẹp dài lạnh như băng nhìn thẳng vào khuôn mặt của JiHoon.

-Cậu có sao không?

Chất giọng rất nhẹ nhàng nhu thuận,không hề có tính áp bức như SoonYoung, khiến người nghe cảm giác rất an tâm. JiHoon vội rời khỏi tay người nọ, kéo hijab che lại mặt mình, MinHee cũng vừa chạy đến níu lấy tay cậu, hỏi rất nhỏ.

-Người có sao không? Nô tỳ xin lỗi.

JiHoon lắc đầu, rồi hướng người vừa đỡ mình một cách cung kính nhất, với vẻ biết ơn, phát âm thật chậm rãi ngôn ngữ mới.

-Cảm ơn ngươi, lần sau có dịp, nhất định sẽ báo đáp thật tốt.

Nói rồi kéo tay của MinHee, nhanh chóng hòa vào những người cuối cùng đi vào phía bên trong cung.

Người nọ đứng lại rất lâu nhìn theo dáng cậu đi vào, là nô lệ đến từ phương Đông hay sao? Vẻ mặt thật khác với những người nơi đây, nhất là đôi mắt ấy, như chứa đựng cả một thiên ha vậy. Hoàng cung Ả Rập cũng thật là thú vị, không những có những thứ thần thánh thiên địa không có, mà còn có những người thật khác với tất cả những người khác.

Một người che mặt đứng kề bên thấy chủ nhân của mình đứng quá lâu như suy nghĩ điều gì đó, không kiềm được thắc mắc lên tiếng.

-Levin điện ha....

-Đây là Vương Quốc của người khác,cẩn thận mồm miệng một chút , chúng ta không đến đây đường đường chính chính đâu, Aron.

-Vâng thưa ngài Levin...

Vị người hầu tên Aron khá cung kính với người tên Levin, chàng di chuyển đến một góc khuất phía bên kia thành. Chợt nhận ra phía thắt lưng dính phải vật gì đó giống như là một vải lụa.  Là khăn lụa che mặt của người lúc nãy đánh rơi. Aron nhanh nhảu ngắm nghía hồi lâu rồi đột nhiên phá lên như thể phát hiện được điều gì thú vị.

-Ahhh...có khi nào là của nô lệ lúc nãy hay không?

Tay Levin siết chặt tấm khăn, chất liệu rất tốt, rất đẹp. Lúc nãy người ôm trong lòng cũng rất mềm mại, da thịt trắng trẻo, không có chút sẹo nào, thật không giống như kẻ phải chịu đày đọa và làm việc nặng nhọc.

-Người đó không phải là nô lệ đâu, thứ lụa này chỉ có người trong hoàng tộc mới được sử dụng mà thôi.

-Nhưng có vẻ người đó không biết nói ngôn ngữ Ả Rập, với lại thần thấy người con trai đó hình như đến từ phương Đông....

Levin không trả lời Aron, bỏ tấm lụa vào thắt lưng của mình thật kĩ càng,mục đích của chàng đến đây không phải để vui chơi, mà là tìm kiếm người trong mộng.

Levin chính là hoàng tử chuẩn bị kế vị của xứ Hindia, nơi mà Daren đang làm bá tước, sở dĩ chàng đi theo đến tận đây là vì người yêu của chàng, công nương Julia đã bị cha bắt đến tận đây, không biết vì lí do gì. Levin chính là muốn đi theo tước đoạt lại người thương, nhỡ như ông ta cống nạp nàng cho vị Quốc Vương kia, khó bề mà có thể quay lại. Chàng cũng muốn tìm hiểu lí do vì sao một vị công tước phía Tây lại đến một địa phận khó nhằn như thế này để cống nạp. Ông ta mưu đồ phản quốc hay có việc gì sâu xa hơn, hơn hết chính là điều chàng muốn tìm hiểu.

Nhưng hôm nay gặp phải người lạ kia,có chút rung động thất thường, vội trấn tĩnh lại bản thân của mình, không muốn liên quan đến những điều quá phức tạp.

-Chuyện kia ngươi làm đến đâu rồi?

-Thần dò la ra rồi điện hạ, bá tước đang ở phía Đông kinh thành, nghe nói đang tìm kiếm ai đó?

-Tìm kiếm?

-Phải,thần chỉ nghe được vậy thôi.

Khóe môi của Levin cong lên, tìm kiếm ai đó? Là thế lực nào? Ông ta đang tính toán điều gì? Thật là đối với những lão già có chút công trạng cho đất nước, việc tìm cách trừ khử cũng thật là khó khăn. Cả việc đấu trí cũng quá vất vả đối với chàng.

Levin xoay đầu bước đi, bất chợt ánh mắt long lanh hiện lên trong tâm trí khiến chàng sững sờ hốt hoảng. Đây là loại bùa chú gì sao? Tại sao mới gặp một lần thôi mà hình ảnh cứ lởn vởn trong đầu như thế.

Đôi mắt lạnh lùng hướng về phía hoàng cung kín cổng cao tường, rồi nhẹ cau mày bước đi thật nhanh để không bị lung lay suy nghĩ.

~~~~

Levin: Hoàng tử Hindia người kế vị chính thống

Đối thủ thứ hai của SoonYoung .




=========================

End chap 14

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net