Ch18: Sơ ý

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau cuộc chiến, giờ sẽ là giờ dọn dẹp theo như lời chị ấy nói. Một bộ phận được âm giới phái tới xóa đi các giấu vết của con ngạ quỷ để lại như là máu. Một số con sẽ để lại, một số thì sẽ không nhưng nếu còn dư lại bụi hay tà khí gì là họ sẽ đến dù có thông báo hay không. Phiên đội này không thuộc về chiến đấu nhưng họ cũng trông rất oai hùng. Một người chỉ huy trong đám bọn họ đến hỏi hang.

Chỉ Huy: Mọi chuyện đã được giải quyết, mời cho hỏi vừa có chuyện gì xảy ra ở đây?

Hằng: À có một ngạ quỷ giờ chắc đang ở cõi âm rồi.

Chỉ Huy: Nhiệm vụ à?

Hằng: Không, một trường hợp bất ngờ.

Chỉ Huy: Cảm ơn đã hợp. Chúng tôi sẽ báo lên cấp trên về việc này. Giờ chúng tôi đi đây. /kêu to/ Giải tán. /bọn rời đi ngay/

Vân: Mọi chuyện ổn thoãi rồi hả chị?

Hằng: Uh. À mà, em có biết nhà cậu bé này không???

Chết cha... Nãy giờ quên luôn cậu ta.... giờ sao đây.... Mình không biết...

Hằng: Ugh... Nhìn là không biết rồi. /chị ấy cúi xuống lục khắp người cậu ấy thì tìm thấy một chiếc phone/ Đây rồi, điện thoại của cậu ta. Nhưng mà nó bị khóa rồi.

Vân: Làm gì đây chị.... /hoang mang/ H-hay mình gọi bệnh viện? Không được, thế này thì sẽ bị tra hỏi và có nguy cơ bị bại lộ. Và dù có nói chuyện này thì bọn họ sẽ không tin chuyện này đâu.... Làm gì đây???? ahuhu.

Hằng: U, hên quá trời có người gọi. /chiếc điện thoại reng lên, người gọi là quản qia????. Chị ấy nhấc máy/ Hello, có phải là người nhà của cậu.... /bịt điện thoại hỏi tôi/ Tên cậu ta là gì vậy em?

Vân: Kiên.

Hằng: À, uh tên Kiên, cậu ta có vẻ bị ngất giữa đường.

Người quản gia: Hả??!!!! Thật sao, làm ở đó đợi một chúng sẽ đến ngay. /gát máy/

Hằng: Ờ mà sao ổng biết đường đến nhỉ? .../chị bỏ điện thoại vào lại trong túi/

Vân: Em cũng không biết.

>>Chỉ trong vòng vài phút sau, một chiếc hạn sang đến rướt cậu ấy. Chị Hằng chỉ dặn tôi đủ điều để tránh bị bại lộ. Một người từ trong xe liền chạy ra. Đúng là người ấy mặc một bộ đồng phục của quản gia, độ tuổi chắc cở trung niên.

Quản gia: Cậu chủ..... cậu chủ, cậu sao đấy chứ? /kiểm tra sức khỏe cậu ấy như một bác sĩ thường hay làm/

Vân: *Cậu chủ?? Vậy thân thế cậu ta như thế nào?? Nhà cậu ta khá giả đúng không hya sao mà lại đi xe buýt??? Trai nhà giàu giả nghèo???* Ờ.... chú là người quản gia trong điện không?... Sao chú biết đường mà đến vậy?

Quản gia nhìn tôi: Tôi là quản gia của cậu ấy. Điện thoại cậu ấy có gắn định vị.

Vân: Oh..

Quản qia: Cháu phát hiện cậu ấy khi nào vậy?

Vân nhìn qua lại thì nhận chị ấy và Bu đã vào cơ chế tàng hình, nên tôi đành mở lời thay: Dạ, cháu là Vân, bạn học cùng lớp với cậu ấy. À, còn cậu ấy ngất chắc do học nhiều quá nên ngất đấy ạ.

Quản gia: Thế à.

Vân: Dạ, cháu đoán thế. Vậy mình có đi bệnh viện không bác?

Quản gia: Không nhất thiết phải vậy đâu. Ta đây cũng là một bác sĩ đấy.

Vân ngạc nhiên: *Ý ya!... Một bác sĩ!*

Quản gia: Thấy đúng là chịu chứng của bị ngất. Chắc phải dìu cậu ấy về nhà hồi sức.

Vân: Vậy để cháu giúp đỡ cậu ấy lên xe chú nhỉ?

Quản gia: À-... Uh.

Rồi tôi phụ giúp đỡ cậu ấy và đồ đạt lên xe.

Quản gia: Cháu lên xe đi, chú trở về.

Vân: Dạ cháu đi bộ được.

Quản gia: Trời tối thế rồi, ai dám để con gái một thân một mình đi bộ về chứ.

Vân: Dạ, cháu còn có......... *Quên là chú ấy không thể thấy chị ấy, và Bu.*

Hằng vẫy tay, nói nhỏ: Đi đi, chuyện ở đây chị lo. /Bu vẫy tay/

Vân biện cớ: À cái túi này. (con Bu mini). Hê hê. /cảm thấy nhục/

Quản gia: Thôi, cháu lên xe đi, chú trở đi, lẹ nè. /chị ấy và Bu vẫy tay chào tạm biệt tôi/

Tôi đành chắp nhận đi lên xe, và đưa địa chỉ cho chú ấy chở đến.

--Tại chỗ đó

Hằng: Ok, giờ hai tụi ngươi đi với chị, chị tính sổ cái.

Tấn: Vâng!

Tạ sợ: Làm ơn chị nhẹ tay.

Hằng: Hê hê, đi theo vách đồ cho chị mà sợ dữ vậy?

Tấn/Tạ: Vâng ạ...

--

Tôi ngồi phía sau xe chung hàng với cậu ấy. Trên đường, chú ấy cũng có hỏi thăm chút chút về việc học các thứ.

Quản gia: Trên trường, Kiên học giỏi lắm hả con?

Vân: Dạ, cậu ấy có trong câu lạc bộ hội học sinh của trường đấy chú.

Quản gia: Đúng là cậu chủ của tôi, thật không phụ lòng...

Vân: *Cái cảm xúc của chú ấy như một người cha vậy.* Dạ cho cháu hỏi, nhà cậu ấy giàu lắm phải không?

Quản gia mỉm cười: Uh, đúng rồi. Sao thế cháu?

Vân: *Đúng như mình đoán.* Sao cậu ấy lại chọn đi xe buýt đến trường vậy?

Quản gia: Tại cậu ta thích. Cậu ấy sống giản dị lắm. Và rất biết tự lập, ít dựa dẫm vào người khác.

Vân: Ba mẹ... cậu ấy đâu? Đang đi làm hả chú? Nếu họ biết chắc lo lắm.

Chú ấy im lặng một hồi.

Quản gia: ....Uhm, họ đi làm về trễ lắm. Mà trên trường cháu thấy Kiên như thế nào?

Vân: Kiên ấy hả? Cậu ấy là một người....

Xe đột nhiên quẹo co qua một khúc đường làm cho người Kiên đang dựa bị ngã xuống, đầu cậu ấy nằm trên vai tôi. Tôi bất ngờ quá chỉ biết đơ người nhìn phía trước. Tôi liếc nhìn cậu ta, ngại quá nên khuôn mặt tôi đỏ ửng lên. Nét cậu ta ngủ làm cho tôi đột nhiên cảm thấy run sướng người, như cái cây chết nay đã sống dậy đâm chồi non mới, hay con tim kia như cái máy đập nước, bơm từng nhịp đập -thình thịch- -thình thịch-. Tôi thấy mắc cỡ quá nên liền đẩy cậu ta ngồi dậy lại ngay ngắn. Mặt tôi quay thẳng về phía trước nghiêm túc và cố không nhìn cậu ta.

Quản gia: Ối, cho chú xin lỗi đường quanh quá nên chú quẹo hơi gấp.

Vân: Dạ, không sao đau chú. Mà mình nói đến đâu rồi chú nhỉ?

Quản gia: Cháu nghĩ gì về Kiên? /lúc đó câu nói nó vang vọng trong đầu tôi/

Vân vẫn còn ngại: Uhm thì..... cậu ấy là một con người tốt v-và được rất nhiều người yêu quý.

Quản gia: Thế à, thật tốt quá. Vậy chắc cháu cũng một trong số đó nhỉ?

Vân nghe liền đỏ mặt: Dạ không. À- ý cháu không phải là không thế. Là cái không của việc không phải về mến mộ cậu ấy đâu. Không phải như những gì chú nghĩ đâu. Chú hiểu hông? Đúng cháu có thích. À không là cháu thích dạng kiểu xem cậu ấy là bạn học thôi. Tất cả là vậy thôi, bạn học cùng lớp.

Quản gia cười: Thôi chú hiểu rồi, bạn cùng lớp. /dừng xe/ Nhà cháu đúng không?

Vân: Dạ vâng. /tôi liền xuống xe/ Cảm ơn chú rất nhiều. /tôi liền vào nhà/

Tôi cảm thấy lúc đó mình như một con ngốc, cảm thấy thật là xấu hổ ghê.

>> Buổi sáng hôm sau đó.

Kiên mở mắt thức dậy: Hôm qua vừa xảy ra chuyện gì vậy?

Quản gia trong phòng đang đẩy xe đồ ăn sáng vào phòng: Hôm qua cậu ngất trên đường được một cô bé cùng lớp cứu giúp, cũng may là tôi gọi điện đúng lúc kịp thời. Cậu có nhớ gì không?

Kiên: Tôi thấy nhức đầu quá. Người đó là Vân ạ?

Quản gia: Đúng vậy, thưa cậu chủ. Có cần tôi xin nghỉ phép cho cậu hôm nay không?

Kiên: Không cần đâu, tôi vẫn ổn mà. Với lại ông cũng biết mà, nếu nghỉ một ngày sẽ làm cho hai người họ không thích đâu.

Quản gia: Vậy, 30 phút nữa tôi sẽ ra mở máy xe.

Kiên: Không, tôi sẽ đi bằng xe buýt, tôi không muốn gây quá nhiều sự chú ý.

Quản gia: Vâng. *Cũng tại hai người họ nhỉ? Người khiến cậu sống một cách trốn lui trốn lủi...*

--

Hôm nay tôi giật mình dậy khi thấy mình đứng trên một sân khấu lớn và rồi tôi đỏ mặt hết mức luôn và còn khóc lóc nữa. Khóc rất rất chi là nhiều và nó không dứt luôn. Tôi cũng không hiểu sao tôi lại khóc nhiều như thế đến nỗi cả lúc dậy tôi còn động lại nước mắt nữa. Tôi liền đi rửa mặt, đánh răng. Khi trên bàn ăn, tôi cứ ngồi ngẫm nghĩ và cùng ăn sáng. Tôi nghĩ về giấc mơ ấy. Mẹ tôi báo là sắp đến giờ phải đi là tôi liền ăn gấp. Tôi ra lái xe đạp đi ngay.

Tôi cứ lái và lái. Khi băng qua chỗ tụi tôi đã chiến đấu với con ma đó làm cho tôi nhớ về ngày hôm qua. Đúng là không còn con bé đó nữa. Theo lời chị ấy nói, khi con bé đó hoàn toàn đến được bên kia mà không bị gián đoạn thì cô bé đó sẽ không cần quay lại nữa. Mà cho dù có làm gián đoạn thì cũng sẽ bị con quỷ kia xé xác tấn công nhỉ?? Nghĩ lại thì cô bé đó cũng đáng sợ không kém con ma đó.... Chị còn nói cô bé đó đã sẵn được xếp vào hàng bán ngạ quỷ rồi do việc giết hại con người. Mà nhắc đến cô bé làm cho tôi nhớ đến Kiên, không biết cậu ấy ổn không. Giờ thì mình mới biết cậu ta là con của một nhà tài phiệt mà lại cố dấu ẩn danh phận nhỉ.

>> Đến trường...

Mọi người cứ dồn đại nhau một lời đồn rằng trường có ma.

Học sinh 1: Tại một phòng học thanh nhạc, vào buổi tối luôn luôn có một cánh cửa sổ mở và có một học sinh đã thấy một ai đó ngân nga, và đánh đàn piano. Người chứng kiến lúc đó đang đứng ở dưới sân trường nhìn lên thì thấy xong rồi còn bị một ông bảo vệ già quát một cái "Sao mày còn chưa về nữa?!" thì tiếng đàn ngừng lại, cậu học sinh đó điếng hồn bỏ chạy luôn.

Học sinh 2: Ông bảo vệ nào gắt gỏng ghê vậy? Ổng quát vào buổi tối thì lúc đó ai chả sợ. Tui nghĩ con ma là ổng thì đúng hơn.

Học sinh 1: Uh, cũng đúng nhưng mà tai ổng không nghe được tiếng đàn hay sao à?

Học sinh 2: Chắc cũng chỉ cậu học sinh kia nghe thấy con ma thôi nhỉ.

--

Tôi đi ngang qua, và ngồi lại tại chỗ mình.

Cô gái ma: Chào bạn hiền, hết bận chưa? Chơi với tôi đi.

Vân giơ lá bùa: Bữa giờ thấy tôi hiền, không đưa ra lá bùa nên lộng hành à? Cấm quấy rầy tôi đó nha.

Cô gái ma tránh ra: Biết rồi, biết rồi, còn giận nhể?

Vân: Là cô mà bọn họ bàn tán đứng không? Phòng âm nhạc.

Cô gái ma: Không phải là tôi, tôi đâu có hứng thú chơi nhạc cụ, mà cũng không biết chơi nữa.

Tôi đành bỏ qua tạm thời. Mọi thứ cứ diễn ra bình thường nhưng tôi lại có cảm giác bị theo giỏi bởi ai đó. Một cảm giác kỳ lạ. Cho đến lúc giờ ra chơi, con lớp trưởng nó lên kêu gọi mọi người đăng ký nếu muốn tham gia một sự kiện gì đó trông buổi lễ sắp tới vào tuần sau.

Lớp trưởng: Nè mọi người, chú ý có bản đăng ký đây. Ai nhanh tay thì lên đăng ký vào các hạng mục làm việc ở quầy trò chơi, phụ giúp, hay tham gia buổi show diễn của trường. Phần show có ba phần mở màng, phần chính, kết màn. Ai đăng ký thì đều sẽ có thưởng điểm hết. Còn mị đây sẽ tham gia phần show chính vì nó là phần cho biểu diễn hạng mục tài năng.

Bọn dưới lớp nhốn nháo đòi lên đăng ký. Con lớp trưởng thì ghê gớm hơn, tranh giành các kiểu, chả giống một lớp trưởng gương mẫu gì cả. Chỉ có đúng lớp phó điềm tỉnh đứng đó mỉm cười nhường chỗ cho bọn họ. Bọn con gái thì không nói chi, còn bọn con trai lên tranh giành?? Chắc không phải vì Kiên đâu nhỉ? Một bình luận đâu đó: "Khi được giải nhất ta sẽ bắt nó mặc đồ maid (hầu nữ) để chụp một bộ ảnh. Haha.." Chắc không... Hoặc là chỉ vì phần thưởng quá thơm bơ đi. Nhưng chỉ có tham gia phần chính show sẽ được giải thưởng đặc biệt đó.

Còn bọn tôi thì chả có nhả hứng gì lên cả.

Yên: Mày có định lên không?

Vân: Mày cũng biết ròi đó, tao cũng đâu có tài năng gì. Tính nhẩm cấp một hả hay là chế văn, chế thơ?

Yến: Hời, con này thiệt là, để chụy đây lên thi đánh nhau thử coi, luyện vài đường quyền nè.

Vân: Con này giỡn hoài. Tao không cho mượn tiền để làm đạo cụ đâu nha.

Yến: Hai chục nò, mười ngàn nè, đi đường quyên hông?

Vân: Tsk, mắc cười ghê luôn ớ. Ê Thảo, mày thử hội họa xem sao?

Thảo: Tui hở bà? Chắc không?

Yến: Ừ, lên bên trái vẽ con giun, bên phải vẽ con rồng. Ahaha..

Vân: Bớt tào lao đi. Ừ, bà thử xem, thấy bà cũng có năm kiếu mà, có gì thì chiếu ra cho họ xem tác phẩm cũng được cũng được.

Thảo: Để tui nghĩ xem. Được thêm điểm cộng cũng được, mà được quà an ủi cũng tốt thôi.

Vân: Chắc tui có thể sẽ qua chỗ phụ giúp, làm việc cho nhàn hạ, không sợ bị nói này nọ.

Rồi chúng lên đăng ký, chỗ tài nằng và làm việc ở quầy trò chơi còn đủ cho một chỗ cho mỗi cái, chỗ phụ giúp thì hết rồi, mở màn cũng còn chỗ và kết màn không có một đứa nào điền vào cả.

Lớp phó: Màn kết là giành cho các tiết mục để làm thõa mãn người xem, gây ấn tượng, ghi nhớ lâu dài, thường sẽ là thơ văn, ca hát, hoặc chỉ là phía sau hậu trường dàn dựng thôi. Mà ít mấy bạn thích ở lại lâu để phụ dọn và cũng như làm mấy cái tiết mục đó vì họ cho là sến súa. Họ chỉ tham gia nếu không có tiêu chí đó nên vậy. Phần mở màn chắc mình phải đóng vì nghe đâu có khá nhiều lớp tham gia phần mở quá sẽ làm mất thời gian cho phần chính. Chỉ còn lại phần kết thôi nếu bạn muốn lên sân khấu.

Vân: Thế à, vậy mình có thể thêm thời gian đăng ký không? Thấy cho điểm thêm nên thấy hơi ngon.

Lớp phó: Được, hạn chót là thứ sáu nhé. Có gì cần tờ đăng ký đến gặp mình.

Vân: Ok, cảm ơn nhé

Có một bóng của ai đó đã theo dõi tôi ở một góc phòng nào đó, mang cho tôi một cảm giác lành lạnh, không dễ chịu chút nào.

-- Gốc ngoại chuyện

Sau khi Hằng gặp Thiên ngày đó...

Hằng nằm lăng khắp sàn: Làm sao đây... Tôi nghĩ tôi bị bệnh rồi. /rên rỉ/

Con mèo: Bà là ma thì bệnh kiểu gì???

Hằng: Giờ tôi thấy-... thấy nóng khắp người!!! /rên rỉ cực độ/

Con mèo ớn lạnh dựng hết cả lông: Bà mới là thứ làm cho người khác phát bệnh ấy.

Hằng: Sao tôi cứ nhớ mãi chàng trai ấy nhỉ?

Linh Nhi đang đọc một cuốn sách: Ái tình.. /hai người bọn họ nhìn Nhi/ Sao? Tôi chỉ đọc một cuốn sách thôi mà.

Hằng ngồi dậy nhìn cái tự đề "Yêu": Ồ ohhhhhhhhhh.... Là yêu, chính nó..

Con mèo: Không được đâu, cô không thể...

Hằng: Đừng lo tôi biết phải làm gì, thư tình để bày tỏ.

>>Lát sau viết thư xong, đem khoe cho con mèo kiểm chứng...

Con mèo: Đừng nhìn tôi như thế. Cô bỏ ý tưởng đó đi. Chỉ có người và người yêu nhau thôi.

Hằng: Đi mà, coi như là nguyện vọng của tôi đi. /làm mặt nhõng nhẽo/ Năn nỉ ó.... /từ từ sờ và ôm lấy con mèo/

Con mèo: MÉOOOOOW!!!! Tránh xa tôi ra. /phản kháng, dùng chân đẩy mặt cô ấy ra/ Nhìn cái lá thư của cô chả khác gì mất cái bìa tạp chí quảng cáo lòe loẹt.

>>Hằng nghe giận quá nên đem đi tặng luôn... Tại trước của nhà cậu ta...

Chị họ Thiên: Thư đó ai gửi vậy??

Thiên mới nhìn đọc: Không biết nữa, chắc là quảng cáo...

Chị họ Thiên: Đâu? Để chị mang đi vứt luôn. /Hằng lén rình, nghe thấy lời đó mà hóa đá luôn/

Con mèo: Thấy chưa? Từ bỏ đi.

Hằng vừa bực vừa quyết tâm: Nhất định! Nhất định phải làm đổ cậu ta thì tôi mới yên thì thôi. /ngọn lửa tâm huyết rực cháy/

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net