CHƯƠNG 3 : NGÀY KHỞI ĐẦU

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


                                                               CHƯƠNG 3: NGÀY KHỞI ĐẦU

Hôm nay là ngày đầu tiên nên GM có nói sẽ không cho exp hay rớt đồ,chính vì thế đánh quái bao nhiêu đi chăng nữa cũng vẫn sẽ chỉ là lv1 0% tròn trĩnh mà thôi.Nhưng ngược lại với sự chán nản theo suy nghĩ,thì ngoài thành thực ra cực kì ồn ào.Không phải là chỉ đánh quái cho vui mà là để tìm ra skil đầu tiên mà mình có,theo những gì trong quyển sách có ghi lại thì bất cứ vũ khí nào cũng có rất nhiều first skil nhưng để tìm ra là 1 quá trình.Mà mỗi người chỉ tìm đc 1 skil trong số rất nhiều skil đầu tiên mà thôi,nếu nói ai tìm được 2 cái thì phải gọi người đó là thiên tài.

Tuy thế cũng có người cực kì nhàn nhã không phải lo vì đợt trước họ có chơi bản beta nên lợi thế của họ cao hơn người khác cực lớn chính vì thế trong bản này họ chỉ cần khởi động lại những gì họ đã có là có thể thấy ngay first skil của mình.Đó cũng là điểm đáng ghen tị với những newbie như chúng tôi.

Ngoài cổng thành,số lượng người chơi đông như hội,người người cười đùa vui vẻ.Game này là game dầu tiên về việt nam theo thể loại thực tế ảo,cho nên ai ai cũng đều bỡ ngỡ.Người này rủ người kìa,túm năm tụm ba lại thành tổ đội cùng nhau luyện tập.

Nơi sát cổng thành là an toàn nhất,quái chỉ là những con ma rơm chậm chạp,không có sát thương,rất thích hợp dùng để mài rũa cho những người tập cơ bản.

Kết hợp với vũ khí cơ bản của tân thủ,là bộ áo giáp vải.Gọi là giáp chứ thực ra tính kháng chả có tí nào,nhìn như mấy bộ áo lót ngày xưa vậy.Thế nhưng mà dành để chống lại những nhát chém của quái cấp thấp cũng tạm đủ rồi.

Ma rơm là những sinh vật bằng rơm,bên ngoài nó được bao phủ lớp rơm dày cộp,bó túm tụm lại thành hình ,tay chân có nhưng cử động thô ráp ,chậm chạp.Vũ khí là những chiếc dao cùm của những bà bán thịt lợn,chỉ biết vung lên chém xuống mấy đường cơ bản.

Hoà mình vào dòng người ồn ã,tôi cũng tìm cho mình chỗ cần thiết để thực hành.Sự thực mà nói ra là nó cực kì khó tìm,tôi phải nhọc nhã nguyên cả buổi mà cuối cùng không tìm dc kết quả gì,khiến kiên nhẫn trong tôi giảm xuống thê thảm,quái thì ít mà dòng người thì nhiều,chen nhau tranh dành một con quái.

Thật là khó khăn mà!

-BẠN ĐÃ TIẾN VÀO THẢO NGUYÊN NƠI SINH SỐNG CỦA NHỮNG QUÁI VẬT LV 1 TỚI LV4.

Hiển thị trước mắt tôi là thông báo rằng tôi dã đi ra khỏi phạm vi bảo vệ của thành,đã tiến vào nơi có thể xảy ra đổ máu và chiến tranh.

Cuối cùng ,tôi đành phải đi sâu xuống phía nam,cách thành khá xa mới vắng vẻ ,nơi đây cũng không nguy hiểm cho lắm,vì là thành khởi đầu nên tính nguy hiểm tới tính mạng cũng hạn chế.

- Chà chà mới đầu đã hăng say thế rồi,thế chú định cày làm top sever luôn đấy à :D

-Haiz,chú đừng có thọc gậy bánh xe chứ,a bực lắm rồi đấy.

Sau khi ra khỏi cổng thành,tôi và thằng bạn trí cốt của tôi tạm thời tách nhau ra.Nó nói nó muốn làm cái gì đó nhưng tôi chả bận tâm,cho tới hết nguyên buổi sáng nó mới chịu quay lại hỏi chỗ tập hợp với tôi.

-Chú làm ăn như thế này thì tới tét năm sau may ra mới tìm thấy first kill của mình,con gà công nghiệp này,anh nhìn chú tập gần nửa ngày rồi đấy mà cũng không làm nên trò trống gì,có cần anh chỉ cho vài đường cơ bản không.

Nó nhìn tôi bằng anh mắt chọc tức,cả buổi sáng tôi nguyên tìm nơi tập luyện đã khó lắm rồi nói gì tới việc vung với chém.

-Mặc kệ anh,chú cứ lo việc của chú đi.

Đáp lại ánh mắt của nó bằng giọc hờ hững,tôi tiếp tục vung kiếm của mình.

-Đùa anh à,anh tìm thấy ngay sau vài lần vung vũ khí chứ đâu có chật vật như chú đâu.Thấy còn sớm nên anh lượn vài vòng quanh thành xem có gì mới lạ không.

Nó nói mà đầu lắc tỏ vẻ chán nản

-Haiz,chú còn có thời gian mà lượn cơ à,rảnh rỗi nhể.Thế thì chú nói vài câu xem thế nào mà anh vung đủ các thể loại rồi mà vẫn không tìm được là sao.

Quả thật,chỉ vung kiếm ra trước rồi quay kiếm ra sau thì tới năm sau mới kiếm dc kill thật.Không biết nó làm kiểu gì mà kêu chỉ cần vài đường cơ bản đã tìm ra.

Sau khi xem sét một hồi quanh nhân vật của tôi,nó đăm chiêu suy nghĩ.

-Mày bắt tao quay một vòng như người mẫu để làm cái khỉ gió gì thế.

Tôi phát cáu lên với nó,nói không nói,tự nhiên kêu tôi quay vòng vòng như người mẫu rồi nhìn chằm chằm vào tôi,nếu mà vào người khác lại kêu nó biến thái rồi ấy chứ.

-Chú cứ bình con nhà tĩnh cho anh,để anh nghĩ,có vẻ anh nghĩ ra vài điều từ nhân vật của chú.

Vừa vuốt cái cằm không cọng râu vừa nói,mắt sáng rực như phát hiện ra điều gì đó thú vị.

-Có phải từ lúc sáng tới giờ chú không vung khiên đúng không?

Nó hỏi.

Quả đúng là vậy thật,cái khi trong tay tôi chỉ để cho có thôi,theo tôi nghĩ những skill thì chủ yếu là do vũ khí gây sát thương là chính chứ liên quan gì tới cái khiên này.

-Nghe tao nói nhá,vũ khí của mày là kết hợp giữa khiên và kiếm vì thế có lẽ nó có sự ràng buộc giữa 2 vũ khí,để tìm ra sự kết hợp của nó thì mày phải thi triển đồng thời cùng lúc 2 vũ khí đó,có lẽ nó hơi khó nhưng chỉ có cách đó may ra mới giúp mày tìm được skill của riêng mày.

Suy nghĩ lời nó nói cũng có lí,tạo ra kiếm và khiên thì chắc là có sự liên kết giữa hai thứ.

--Để tao thử xem sao. Thằng đầu toàn bã đậu như mày cũng có lúc dùng được ấy nhể.

-Kích!

Tiếng va cham giữa khiên của tôi và vũ khí của quái vật vang lên.Kèm sau đó là một tia sáng màu đỏ hiện lên đồng thời trên thân kiếm.Sau khi hất văng cũ khí của con ma rơm ra,theo thế tôi nhảy lên vung vũ khí chém mạnh một nhát sâu hoẳm trên người khiến cho nó rơi hẳn một cánh tay,rồi đổ ập xuống đất biến mất.

-BẠN ĐÃ HỌC THÀNH XÔNG SKILL " NHẤT TRẢM"

Một dòng chữ hiện lên ngay trước măt thông báo cho tôi một tin vô cùng qua trọng đánh dấu bước ngoặt đầu tiên

.Nếu mà không có gợi ý của thằng bạn thì cõ lẽ sẽ không biết tới lúc nào tôi có thể tìm ra skil của mình nữa,đúng là có đầu óc nó cũng khác.

Skill đầu tiên của tôi là sự gắn kết giữa kiêm và khiên.Khiên vung lên đỡ đòn rồi kiếm lựa thế chém từ trên xuống từ phải qua trái dọc theo thân quái.Khi vung kiếm,một tia sáng đỏ rực chạy dọc theo thân kiếm chém lên thân quá gây thêm sát thương,Chỉ khi tiêu hao năng lượng của bản thân để khởi động thì thân kiếm mới hiện lên ánh sáng màu đỏ,mặc dù gây ra sát thương lớn cho quái nhưng cũng tiêu hao năng lượng của bản thân thành ra số lần dùng được cũng hạn chế.

-Chúc mừng chú nhá,gắng mà hoàn thiện kĩ năng của mình đi ha.Anh lượn đây.Hehe.

Vừa nói tức thì là nó thoát game luôn để lại mình tôi trong cái thế giới lạ lẫm này.

-Haiz.

Khẽ thở dài và lắc đầu chán nản vì thằng duy nhất quen biết thì out mất rồi,tôi đành tiếp tục cắm đầu vào tiếp tục tập luyện mà đây là cách có thể sống sót duy nhất trong game.Không tập luyện và cày cuốc chỉ có nước ăn cám mà sống.

Trên bầu trời bây giờ những ánh nắng cũng đã nhạt bớt,không còn gay gắt như hồi ban trưa,chỉ để lại những tay nắng nhẹ nhàng chạy trên mặt đất yếu dần rồi biến mất.

Thời gian bây giờ đã bắt đầu chuyển từ chiều qua tối,mặt trời cũng đã bắt đầu lặn để nhường chỗ cho mặt trăng lên thay thế.

-Thời tiết đẹp thế này mà bỏ lỡ không ngắm thì đúng là phí mà,thật không ngờ hoàng hôn ở đây lại đẹp thế này.

Cảm thán một tiếng,tôi đi dọc theo con đường nhỏ kéo dài xuống phái nam.

Kiếm lấy cái cây có bóng to nhất xung quanh thành,tôi trèo lên cành cây cao nơi có thể ngắm hoàng hôn dễ nhất.Thả mình hoà vào không khí mới lạ,từng hạt nắng nhẹ nhàng nhảy trên mặt đất rồi biết mất.Quả thật là đẹp,ở nơi mà những ngôi nhà mọc lên san sát,những ngôi nhà cao tầng che khuất bóng núi,thì lấy đâu ra thời gian mà ngắm cảnh trời thơ mộng thế này.

Hoàng hôn dần cũng biến mất thay vào đó là bóng tối mịt mùng,dòng người cũng lần lượt trở về thành để tránh có những điều đáng tiếc xảy ra bất ngờ.

Thật sự mà nói thì đến bây giờ tôi thực sự chưa hình dung ra thế giới của tôi hình dạng như thế nào mà diễn tả nữa.Vì đến bây giờ chưa có ai có thể ra khỏi phạm vi thành tân thủ quá xa.

Dĩ nhiên đó là điều dễ hiểu thôi,với tình trạng chết là mất thì chả có ai dai gì mà đi thăm quan cả,lỡ mà chết cái thì đúng là đi lập lại tài khoản cũng chết mệt rồi.

Bao quanh thành tân thỉ là những cánh đồng rộng bạt ngàn và nhưng mảnh đất bằng phẳng, nhưng không biết ngoài phạm vi này có những điều gì mới lạ hay không.Nghĩ theo đầu óc nhưng mà hành động thì lại theo cảm tính,lúc nhìn lại thì đã thấy bước chân rời xa cổng thành một quãng đường khá xa cách cổng thành phía nam cũng gần hết nửa mảnh đất bằng phẳng toàn quái lv thấp quanh thành.

Nghĩ đi nghĩ lại thì đi có một mình thì đúng là hơi khó khăn,chả may xảy ra vấn đề gì thì khó mà giải quyết được..

Đi hết con đường mòn,trước mắt tôi là một cây cầu bằng gỗ đã cũ nhưng mà nhìn vào vẫn toát lên vẻ chắc chắn mà cổ xưa.

-Ực.

Nuốt nước bọt một cái, bước chân không chờ đợi mà đi tiếp.Tôi biết là khi đi qua cây cầu này cũng là lúc bước xang mảnh đất khác,nơi đó tập trung nhưng con quái vật cũng không biết ra sao nhưng mà ít nhất cũng đủ để xoá sổ tên tôi khỏi danh sách các lữ khách.

Chậm dãi tiến từng bước chân qua cầu,mắt đảo xung quanh1 cách thận trọng.một khu rừng âm u từng tí từng tí một gần sát đến tôi.

-"BẠN ĐÃ TIẾN VÀO KHU RỪNG U TỊCH BAO GỒM QUÁI TỪ LV 9 ĐẾN LV 20".

u

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net