Chương 1 : Người Thừa Kế

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả : Hoàng Vy - Truyện là do mình tự viết. Ý tưởng cũng nảy sinh từ năm lớp 7 nhưng lại chưa đủ khả năng để viết. Nay mình có xíu kinh nghiệm nhưng không nhiều, có gì các bạn cứ đóng góp ý kiến nha. Mình cảm ơn nhiều lắm.

Thể loại: Fantasy/Romance/Humor

Rate: PG

Rose and The Amazing Journey to Space

Chương 1 : Người thừa kế

Cuộc sống vốn đầy ắp những chuyện khó tin và bí ẩn. Bạn cứ thử tưởng tượng xem, như tôi này, rằng xung quanh chúng ta đang tồn tại một thế giới phép thuật đầy ắp những con người quyền năng và sinh vật lạ kỳ.

Chẳng hạn, lúc này đây, ở đâu đó trên bầu trời, tại một tòa lâu đài nguy nga tráng lệ ẩn mình đằng sau những đám mây trắng xóa, có một nàng tiên đang vội vã bay dọc dãy hành lang rộng thênh thang với bao nhiêu là cây cột cao ngất ngưỡng. Thân hình và đôi cánh nàng tuy nhỏ bé nhưng lại giúp nàng di chuyển với một tốc độ không ngờ. Trên tay nàng là một quả cầu thủy tinh đang tỏa ra  thứ huyền quang màu xanh nhạt mờ ảo, hết lóe sang rồi lại tắt liên tục.

Nàng hớt hải bay, lách mình tránh những khúc quanh co của tòa lâu đài, hướng đến một căn phòng được ngăn cách bởi hai cánh cửa đồ sộ. Nhưng nàng tiên không hề giảm tốc độ của mình lại. Trong khoảnh khắc mà tưởng chừng như nàng sẽ đâm sầm vào cánh cửa ấy, sinh vật bé nhỏ đã bay xuyên qua và mất dạng sau cánh cửa.

“Công chúa Halender ! Thần đã tìm được rồi ạ ! ” – Nàng tiên thốt lên trong niềm xúc động.

Ở phía cuối phòng, đứng giữa những kệ gỗ với hàng ngàn cuốn sách là một người cô gái trẻ trung, diện trong một bộ váy xanh lục dài thướt tha, mái tóc vàng xõa ngang hông và một chiếc vương miện mạ vàng đội trên đầu. Trên chiếc vương miện ấy có khắc một hình tròn và hai đường kính tạo hình chữ thập. Đó là kí hiệu thiên văn dành cho Trái Đất.

Nghe thấy lời báo của nàng tiên, đôi mắt cô liền mở to kinh ngạc và nở nụ cười vui sướng. Cô khép vội trang sách đang đọc dang dở và đặt nó vào đúng vị trí cũ, rồi nhanh chóng chạy đến bên nàng tiên.

  “Thật sao Lisa ? Ôi, ngươi làm tốt lắm! Cuối cùng, chúng ta cũng đã tìm thấy

Người kế thừa của hành tinh này ! “ – Halender đỡ lấy thân hình của nàng, vuốt ve mái tóc nhỏ xíu.

“Vâng. Mới đây thôi, thần còn tưởng hôm nay lại nhận được kết quả thất vọng, nhưng quả cầu đã sáng lên thưa người ! ” – Lisa chìa ra quả cầu thủy tinh cho công chúa. Giờ đây nằm trong lòng bàn tay của Halender, nó lại phình to ra theo kích cỡ của một trái banh bowling, ánh huyền quang vẫn tiếp tục chớp tắt không ngừng. Hình ảnh của một cô bé với mái tóc nâu quanh vai cũng theo đó mà hiện ra rõ nét hơn.

“Thần muốn thông báo với công chúa truớc rồi mới lần theo quả cầu đi tìm cô bé này.” – Lisa cười nhẹ nhõm.

“Cảm ơn em, Lisa.” – Đôi mắt Halender long lanh niềm hạnh phúc vô bờ bến. – “ Giờ thì em mau đi đi, ta sẽ chờ ở đây. Thời gian không còn nhiều, chỉ còn hai ngày nữa là cô bé này phải có mặt trên Sao Thủy rồi. Ngay cả luyện tập cho cô bé chúng ta cũng không thể thực hiện kịp. Ta hơi lo, nhưng ta hi vọng mọi chuyện sẽ ổn.”

“Công chúa yên tâm, thần nhất định sẽ mang Người kế vị về cho người ạ.” – Nói rồi Lisa chạm tay vào quả cầu, kkhiến nó thu nhỏ lại theo hình dạng cũ. Nàng bay lên không trung, thì thầm những từ ngữ khó hiểu trong miệng.

“Vanissei Hollaemnas.(*)”

Làn khói tỏa ra, và ngay tức thì nàng tiên mất dạng, như thể nàng đã tan biến vào hư vô.

Halender nhìn ra ngoài khung cửa sổ, lòng cầu nguyện với nữ hoàng đã khuất của dãy Ngân Hà.

“Xin Nữ hoàng ban cho cô bé ấy may mắn. Chuyến đi lần này chắc chắn sẽ rất vất vả.”

“Chúa ơi, con trễ học mất ! ”

Tôi lật đật khoác chiếc balô lên vai và chạy ngay ra cổng. Rõ ràng tôi đã đặt báo thức đêm qua rồi, vậy mà sáng nay vẫn ngủ quên mất. Khi đi ngang qua bếp, mẹ tôi còn gọi với theo:

“Không ăn sáng sao Rose?”

“Thôi mẹ ơi, con bị muộn rồi. Con có bài kiểm tra nên không thể trễ được ! ”

“Thế chiều con có về sớm không?”

“Không ạ! Con phải ở lại với câu lạc bộ! Con đi nha, tạm biệt mẹ!”

Tôi chạy ào ra sân, ngồi lên chiếc xe đạp tôi coi như chiến hữu mà phóng thẳng đến trường. Gió mát sáng sớm lùa vào tóc làm tôi sảng khoái không ít. Tôi vừa đạp xe vừa nghĩ đến bài kiểm tra tiếng Tây Ban Nha vài phút nữa sẽ làm.

Tên tôi là Rose Keyes. Năm nay tôi mười sáu, sống tại thành phố xinh đẹp Dallas. Có thể nói tôi là một cô gái hơi khác thường một tẹo. Căn bản thì thứ tôi thấy hứng thú nhất khi đi học là những môn khoa học tự nhiên và được làm thí nghiệm về nó. Những người cùng câu lạc bộ có thể xem là những người bạn thân nhất của tôi. Tôi chẳng đi dự bất kỳ buổi tiệc tùng hay dịp gì đặc biệt của trường, vì tôi không thích đám đông và những ánh nhìn của người lạ khi họ thấy tôi. Với tôi, thà dành thời gian đó ở nhà để ngắm nhìn các vì sao còn vui gấp trăm lần.

Tôi cũng chẳng thấy cô độc lạc lõng gì cả, đơn giản là vì con người sinh ra đã là như vậy, bản tính khác nhau, nên không thể cùng kết thân với những người khác sở thích là chuyện bình thường thôi.

Dù sao tôi cũng đã có Chris, em trai của tôi, làm người bạn chí cốt cả đời rồi. Nó rất bướng bỉnh, tính tình hiền lành tốt bụng mà lại hay giấu diếm, không muốn để người khác biết được tấm lòng của mình. Nó luôn tỏ ra mạnh mẽ, nhưng nó vốn là đứa yếu đuối. Từ nhỏ nó đã bị tim bẩm sinh. Nó vẫn có thể chơi thể thao hay vận động này nọ, nhưng không được trong thời gian quá dài. Tôi còn nhớ cái đêm đáng sợ ấy, đêm mà cả gia đình đã hốt hoảng chở thằng bé vào bệnh viện vì nó đột nhiên ngất xỉu. Sáng đó nó thi đấu đá banh, dùng quá nhiều sức, nên tối đó nó đã chịu hết nổi. Chúng tôi phát hiện bệnh của Chris cũng vì vậy.

Nó rất buồn về việc ấy, sau này cũng thế. Thế nên trong tôi luôn có một cảm giác bảo vệ mạnh mẽ với thằng bé. Chỉ cần nghĩ đến chuyện sẽ có điều gì xấu xảy đến với Chris là đã kinh khủng rồi. Tôi thương nó lắm.

Gia đình tôi chẳng phải là dạng khá giả gì, nhưng cũng vừa đủ để cả nhà tận hưởng những chuyến du lịch trong nước cùng nhau. Cha tôi là kỹ sư xây dựng, còn mẹ là kế toán trong một công ty giấy nhỏ. Từ nhỏ hai người đã để chúng tôi được tự do làm theo ý sở thích của bản thân, không cần gò bó, chỉ cần vui là đủ. Họ đối với tôi là điều tuyệt vời và hoàn hảo nhất trong cuộc sống giản dị này. Dù cho bận bịu như thế nào, họ vẫn cố gắng dành thời gian cho chúng tôi, như những buổi triển lãm dự án khoa học của CLB, hay buổi cắm trại của trường với sự tham gia của cha mẹ.

Thế nhưng có vài sự thay đổi khi tôi lớn lên. Mẹ dường như không đồng tình mấy với sự lựa chọn nghề nghiệp trong tương lai của tôi.

Sau này tôi muốn xin vào làm việc tại một đài thiên văn. Có như vậy tôi mới được tha hồ mà quan sát bầu trời và cả vũ trụ rộng lớn bao la này. Mẹ sợ tôi không đủ sức theo kịp chương trình học của ngành này. Cũng phải, vì muốn theo đuổi nó, bạn cần phải học toán cao cấp, học lý, học hóa, học tất cả những môn vốn không phù hợp khả năng của nhiều người, huống chi tôi lại là con gái.

Không hiểu vì sao, nhưng từ nhỏ trong tôi đã nảy sinh một sự thôi thúc lạ lẫm đối với thế giới ngoài Trái Đất. Dường như có một điều gì đó đang chờ đợi sự xuất hiện của tôi từ lâu lắm rồi, ở nơi nào đấy giữa vô vàn hành tinh xa xôi kia. Đôi khi những mảnh ký ức rời rạc lại vây bủa lấy tôi: ổ bánh kem ăn dở, chiếc áo choàng bay phất phơ giữa trời xanh, và đặc biệt là bàn tay bé xíu của ai đó vươn ra từ bầu trời đấy, tuyệt vọng cố níu lấy tôi bằng mọi giá.

Nhưng không bao giờ tôi thấy được khuôn mặt người nọ. Mọi thứ đều mờ nhạt mà chẳng có liên kết với nhau. Tôi đã từ bỏ chuyện cố nhận ra là ai. Tôi cho rằng đó chỉ là một giấc mơ đặc biệt mà bản thân vô tình nhớ hoài mà thôi.

Tôi vẫn đang trong quá trình thuyết phục mẹ từ từ bằng việc phân tích những cái hay và bằng kết quả học tập của tôi nữa.

Có tiếng gió rít mạnh đột nhiên vọng từ đằng sau đến. Tôi lấy làm lạ. Nhưng chưa kịp quay đầu xem đó là gì, thì một cái bóng đen bay vụt qua và dừng lại phía cuối con đường. Tôi thắng kít lại trong kinh ngạc, và khi ngước nhìn vật thể lạ, tôi càng thêm bất ngờ hơn.

Đó là một thiên thần. Tôi đoán thế, vì đằng sau thân hình kia là đôi cánh màu trắng, có lông vũ, trông rất giống với hình ảnh người ta thường vẽ ra về những sinh linh kỳ bí trong phim ảnh. Mái tóc dài lượn sóng của sinh vật ấy chứng tỏ đây có thể là một… thiên thần nữ. Nhưng cũng có thiên thần nam để tóc dài mà!

Chuyện gì vậy? Tôi dụi đôi mắt tội nghiệp của mình. Chẳng nhẽ tôi còn chưa tỉnh ngủ sao? Hay là mình ngủ ngày, tôi bối rối nhủ.

Một đợt lạnh sống lưng chạy ngang khi tôi nhận ra ánh mắt của cô nàng từ nãy đến giờ vẫn hướng chằm chằm vào mình. Tự dưng tôi lại nhớ đến mấy bộ phim kinh dị bạn bè trong clb vẫn hay rủ tôi cùng coi. Chắc không phải chứ? Tình huống này giống phim viễn tưởng hơn nhiều.

Không thể nấn ná lâu hơn, tôi quyết định đi tiếp. Nhưng khi ấn chân xuống bàn đạp, tôi thấy nó cứng quá, không sao đè xuống được. Tôi lấy chân đẩy chiếc xe, nhưng nó cứ đứng yên không nhúc nhích, như thể đang có ai ghì chặt lấy bánh trước.

Tôi kinh hoàng nhìn về phía thiên thần. Cô nàng đang từ từ bay lại gần. Cơn hoảng loạn dâng lên, tôi nhảy khỏi xe và định chạy về nhà. Về nhà chắc chắn an toàn hơn nhiều.

Bụng tôi thót lại khi thấy cả người mình bỗng dưng nhẹ hẫng. Chân tôi chưa hề chạm được đất, và ngay giây phút đó tôi nhận ra mình đang trong trạng thái lơ lửng.

“ LẠY CHÚA ! ” – Tôi hét toáng. – “ Xin hãy thả tôi xuống ! Làm ơn!!! ”

Không có tiếng trả lời. Cơ thể tôi càng lúc càng xa mặt đất. Tôi vùng vẫy lợi hại, ra sức nắm lấy xe đạp của mình. Phí công vô ích.

Khỉ thật chứ! Mọi người đâu hết cả rồi? Sao không có lấy một ai đi ngang qua con đường này để có thể giúp đỡ người gặp nạn vầy nè?

“Tôi có làm gì đâu mà! Thả tôi xuống đi chứ! Cô bắt nhầm người rồi!!!” – Tôi tuyệt vọng cầu xin.

“Quả cầu không bao giờ nhầm. Cô chính là Người đó.” – Thiên thần lúc này mới chịu mở miệng cất giọng, âm thanh kiên định vô cùng. Nào ai ngờ một sinh linh bé nhỏ thế này lại có sức mạnh to lớn vậy chứ, có thể kéo một người lớn hơn mình lên không trung khi mà trọng lực vẫn đang làm rất tốt nhiệm vụ của nó.

“Có thể lần này nó bị hỏng ở đâu đó chăng?” – Tôi vung tay diễn tả, đầu nghĩ ra mọi cách để chứng minh tất cả vụ này hoàn toàn là hiểu lầm.

Im lặng. Và mặt đất vẫn không có dấu hiệu nằm trong tầm với của chân tôi. May mắn là tôi chưa ăn sáng đấy, nếu không chắc tôi đã nôn ọe ra hết nãy giờ rồi.

“OK! OK! Cứ xem như là nó nói đúng đi, rằng tôi là bất cứ cái gì mà mấy người muốn ám chỉ. Nhưng chúng ta có thể nào cùng ngồi xuống đất và nói chuyện  một cách đường hoàng được không?” – Tôi vuốt mặt, cố tỏ ra thật bình tĩnh.

“Không còn thời gian nữa. Công chúa Halender đang đợi cô.” – Thiên thần dứt khoát. Và Chúa ơi, hình như có gì đang tỏa ra từ tay cô nàng đó ư?

“Vanissei Hollaemnas.”

Khói trắng ngay lập tức lan rộng trước mắt tôi, choáng hết tầm nhìn.

Điều tiếp theo tôi biết được là bóng tối.

Bóng tối khắp xung quanh, trong  khi tôi thì vẫn đang lơ lửng. Chẳng còn bóng dáng của thiên thần nhỏ bé, à không, quỷ quái kia nữa.

Đến nước này mà bạn không hề thấy sợ hãi là tôi phục bạn sát đất.

Tim tôi đập thình thịch, nước mắt cũng bắt đầu muốn trào ra. Tôi không ngừng thở dốc, mắt dáo diếc nhìn khắp mọi hướng, dù chẳng thấy gì ngoài bóng tối.

Tại sao vậy chứ? Mới sáng nay thôi, tất cả vẫn còn rất bình thường lắm mà? Mọi thứ vẫn đi đúng trật tự như bao ngày: sáng dậy trễ, không kịp nhét đồ ăn vào bụng, rồi chạy thụt mạng đến trường,… Tôi thực chẳng hiểu gì hết ráo. Phim ảnh, những thứ vốn chỉ là tưởng tượng, giờ đang xảy ra rành rành trước mắt tôi, VÀO BAN NGÀY BAN MẶT ! Đáng nhẽ tôi nên thấy thích thú như cái cảm giác tôi hay có khi coi khoa học viễn tưởng cùng đám bạn mới phải.

Tôi cứ lang thang trong bóng tối như thế mãi chừng hơn vài phút đồng hồ thì từ đằng xa xuất hiện một đốm sáng le lói. Lòng tôi vui sướng tột cùng khi tôi nhận ra đốm sáng ấy càng tiến gần đến mình hơn. Rồi mọi thứ sáng lóa lên, buộc tôi phải nhắm nghiền mắt. Ngay sau đó ruột gan tôi lại một trận lộn tùng phèo khi tôi rơi từ trên cao xuống, mông tôi hạ cánh gọn nhẹ trên nền đá lạnh ngắt và moi ra từ tôi được một tiếng “OW!” đau điếng.

Ít ra vẫn còn sống, tôi cảm thán, tự thấy bản thân thê thảm quá chừng.

Trong lúc định thần, lọt vào khóe mặt tôi là một thân ảnh đang ở cuối phòng. Một căn phòng gần như là trống trơn, chỉ trừ hai bộ giáp hiệp sĩ hai bên một chiếc ghế lớn giống như là ngai vàng vậy. Cái người tôi thấy chính xác là người ngồi ở trên đó. Dù không nhìn từ cự li gần, và tôi còn chưa lấy lại toàn bộ tỉnh táo, nhưng tôi vẫn dễ dàng đoán được cô ta hẳn là rất đặc biệt, từ xa đã có thể toát ra được phong thái uy nghiêm, cổ kính của mình.

Tôi lảo đảo đứng dậy, lúc này đã có thể nhìn được rõ ràng. Cô ta quả là đẹp thật. Ô kìa, còn có cả vương miện trên đầu nữa chớ. Có lẽ nào, đây chính là công chúa Halenlen gì đấy mà thiên thần nhắc đến sao?

‘‘Là cô gái này ư, Lisa của ta ?" - Giọng nói vang vọng đến từng ngóc ngách trong căn phòng rộng lớn, khiến sự mỉa mai xen lẫn trong đó càng thêm chân thật. Tôi đang bị xem thường, nhưng giờ đây cơn sợ hãi trước nhiều thứ lạ lẫm làm tôi không mấy chú ý tới nó, nên tôi vẫn mím chặt môi, không thốt ra nổi lời nào.

‘‘Ta biết nói ra điều này thật thất lễ, nhưng trông cô bé... quá đỗi bình thường.’’ 

Tuyệt. Chưa gì hết đã bị nhận xét về ngoại hình. Phải, tốt nhất là cứ vậy đi, để tôi còn về nhà và tất cả chuyện hôm nay đơn giản là một giấc mơ kinh hãi mà thôi.

‘‘Hay ta nên kiểm tra xem thế nào nhỉ ?’’ – Khuôn mặt Halenlen nở rộ niềm hứng khởi. Nhìn thấy vẻ mặt ấy chỉ làm tóc gáy tôi dựng đứng. Cô định làm gì ? Đem tôi vào phòng kín để bí mật khám nghiệm sao ?

Trong tích tắc, một tia lửa bạc sắc nhọn được phóng về phía tôi.

(*) dịch chuyển tức thời

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net