Chương 26: Ngươi cưới ta sao?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đêm khuya tĩnh lặng, âm thanh "kẽo kẹt" vang lên lập tức phá vỡ yên tĩnh.

Tiểu Phụng đẩy cửa đi vào phòng La Huyền, vừa mới đi tới bên mép giường, La Huyền đột nhiên mở mắt, ngồi dậy nhìn Tiểu Phụng, quát khẽ.

"Đã trễ như thế này, ngươi tới đây làm gì?"

Tiểu Phụng cũng không có nổi nóng, chỉ cười khẩy nói.

"Ta tới xem thử La thần y bình thường nghiêm khắc với bản thân hôm nay uống say mèm sẽ có bộ dáng gì."

La Huyền nghe vậy liền nổi đóa, nói: "Ngươi tới chê cười ta? Xem đủ rồi, ngươi đi đi."

Tiểu Phụng cười ha ha hai tiếng, lại nói: "Sư phụ không vui sao? Nhưng mà hôm nay ta thấy ngươi uống rất vui vẻ nha?"

Từ lúc từ buổi tiệc trở về, trong đầu La Huyền luôn xuất hiện hình ảnh thân mật của hai người họ, trong lòng sớm đã ghen ghét đến phát điên, khó khăn lắm mới lơ đi được một lúc định ngủ một giấc cho qua chuyện, không ngờ nàng lại đến đây, hữu tình hữu ý nhắc lại chuyện đó, cơn giận vẫn luôn đè nén của hắn nháy mắt lại bộc phát.

La Huyền tức giận không tiêu, nói lẫy: "Nếu không có việc gì, ngươi trở về bồi Li trang chủ của ngươi đi."

Tiểu Phụng híp mắt, cười duyên "Sư phụ, người đang ghen sao?"

La Huyền nghe vậy liền ngẩn ra, ánh mắt bối rối, tránh né không dám đối diện với ánh mắt của nàng nữa.

Tiểu Phụng cười lạnh một tiếng, xoay người định rời đi. Có lẽ do men say, La Huyền đột nhiên duỗi nay kéo nàng lại, thuận thế xoay người đè lên người nàng ở trên giường.

Hai mắt hắn mê ly nhìn nàng, lẩm bẩm nói: "Tiểu Phụng, đừng đi..." Nói xong liền cúi đầu hôn lên đôi môi kiều diễm của nàng.

La Huyền hỏi: "Ngươi thật sự muốn gả cho Li Lạc?"

Tiểu Phụng cười như có như không, đẩy hắn ra, muốn rời đi.

La Huyền nặng nề thở ra một hơi, nhìn theo nàng, nội tâm đang quay cuồng lửa giận, nhưng lại sợ được sợ mất, nỉ non: "Tiểu Phụng, đừng làm loạn nữa, cùng ta trở về Ái Lao Sơn đi, chúng ta giống như trước kia, có được không?"

Tiểu Phụng đi đến bên cửa thì dừng lại, nói "Với thân phận gì?"

La Huyền không trả lời nàng, bởi vì hắn nghĩ nàng không muốn trở về với hắn, hắn càng nóng nảy hỏi "Ngươi có chịu trở về hay không?"

Tiểu Phụng nói "Ngươi sẽ cưới ta?"

La Huyền gấp gáp bước đến chỗ nàng, nhìn Tiểu Phụng nhỏ giọng giải thích với nàng "Ngươi biết rõ chuyện của chúng ta hậu thế bất dung..."

Tiểu Phụng trực tiếp lên tiếng cắt ngang lời hắn "Ngươi vẫn như trước kia, căn bản không muốn ta trở về, ngươi chỉ muốn đem ta nhốt ở một chỗ, lo sợ ta ra ngoài làm hại võ lâm."

La Huyền trong lòng đau đớn, hồi lâu sau, hắn thở dài, đi đến chỗ nàng nói "Ngươi mang theo Giáng Tuyết và Huyền Sương trở lại Ái Lao Sơn, rời xa giang hồ phân tranh không tốt sao?"

Tiểu Phụng nhóm mũi chân, để cằm mình tựa lên vai hắn, nói "Ta muốn chính là hơi ấm của ngươi, chứ không phải một chén nước sôi để nguội, không nóng không lạnh, lúc xa lúc gần. Là ngươi muốn tự do, ta tình nguyện để ngươi một mình sinh hoạt."

"Tiểu Phụng." La Huyền gian nan nói ra ra hai chừ này, thanh âm gần như cầu xin, ngoài hai chữ này ra, hắn không nói thêm được gì nữa.

Tiểu Phụng lùi về sau một bước, cười lạnh nói "Ngươi và trước kia giống nhau, nhưng ta thì không. Ta không giống trước kia, ngươi kêu đến thì đến, hô đi thì đi, nhưng gì ta muốn, ta cũng đã nói, nếu ngươi không đồng ý, cũng không cần phải nói nữa."

La Huyền bất lực nhìn nàng, Tiểu Phụng xoay người định rời đi, đi được hai bước nàng nói "Ta sẽ không quay về, hoặc là ngươi tới đây, chỉ cần ngươi chịu từ bỏ tất cả, chẳng sợ thiên hạ đuổi giết, hay phỉ nhổ, ta sẽ theo ngươi rời đi." Nói xong Tiểu Phụng kiên quyết rời đi, lưu lại phía sau thần sắc ảm đạm, thảm thương của La Huyền.

...

Tử viết: "Quân tử bất trọng, tắc bất uy; học tắc bất cố. Chủ trung tín. Vô hữu bất như kỉ giả. Quá tắc vật đạn cải." La Huyền một tay cầm sách ngồi sau án nghe Giáng Tuyết và Huyền Sương dạy các nàng đọc hai lần luận ngữ, sau đó kêu các nàng tự mình đọc mười lần.

Hắn duỗi tay xoa huyệt thái dương, lại đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, hôm qua hắn uống nhiều rượu, hôm nay đầu đau như búa bổ.

Đoạn đối thoại tối hôm qua của hai người không ngưng quanh quẩn bên tai hắn, La Huyền vô cùng ảo não, trách mình say rượu mất không chế.

Giáng Tuyết và Huyền Sương đọc xong mười mấy lần cũng không nghe La Huyền kêu dừng lại, Huyền Sương có chút bất mãn chu miệng kêu "Cha" vài tiếng mới đem tâm trí của La Huyền quay về.

Giáng Tuyết nghi hoặc nhìn hắn, hỏi "Cha, người mệt sao? Có phải tối hôm qua người ngủ không ngon không?"

La Huyền nghĩ đến chính mình cư nhiên trong lúc giảng bài cho con trong đầu lại vì chuyện của Tiểu Phụng mà thất thần, không khỏi chột dạ, ánh mắt mơ hồ, khẽ ho khụ một tiếng, nói "Không có, các con đều đọc chín lần sao?"

Huyền Sương bất mãn nói "Chúng ta đều đã đọc xong"

La Huyền xấu hổ nói "Được rồi, vậy các con có hiểu ý nghĩa không?"

Hai người lắc đầu, La Huyền từ tốn đáp "Quân tử, nếu không trang trọng thì không có uy nghiêm; kể cả có đọc sách, thứ học được cũng sẽ không bền vững chắc chắn. Cần lấy hai đạo đức là trung và tín làm chủ. Không kết bạn với người không giống mình. Có sai lầm, không được sợ sửa đổi."

Giáng Tuyết nghiêm túc lắng nghe, nhưng Huyền Sương nghe xong, liền nghiêng đầu hỏi "Quân tử là gì vậy ạ?"

La Huyền đáp "Quân tử là chỉ người có nhân cách cao thượng, có đạo đức và phẩm hạnh đoan chính."

Huyền Sương gật đầu, nói "Con đã biết, vậy cha không phải là quân tử."

"Phụt!" Ngụm trà trong miệng Giáng Tuyết vừa uống chưa kịp nuốt xuống bụng liền phun ra ngoài, ho khan không ngừng.

Huyền Sương khó hiểu nhìn tỷ tỷ nói "Làm sao vậy? Tỷ cười gì vậy?"

Giáng Tuyết sặc đến nước mắt đều tuông ra, La Huyền giật mình đi qua vỗ lưng giúp nàng, sau đó hắn quay đầu nhìn Huyền Sương, hỏi "Vì sao Sương nhi nói cha không phải là quân tử?"

Huyền Sương hợp tình hợp lý đáp "Bởi vì Trọng Tử cô cô nói người vứt bỏ nương là hành vi không có đạo đức, nếu không có đạo đức vậy thì không phải là người quân tử."

Vết sẹo chưa kịp lành lại bị nữ nhi đâm thêm một nhát, máu tươi đầm đìa chảy ra, sắc mặt La Huyền trắng bệch như tờ giấy.

Giáng Tuyết thấy thế giật nhẹ ống tay áo của Huyền Sương, ý bảo nàng đừng nói nữa. Huyền Sương bất mãn nhìn tỷ tỷ, nói "Tỷ kéo muội làm gì? Muội cũng không nói sai mà."

La Huyền rũ mắt, giấu đi khổ sở trong lòng, nói "Được rồi, các con hiểu ý tứ trong đó là được rồi, nếu không có vấn đề gì nữa chúng ta học tiếp."

Hai canh giờ tiếp theo, La Huyền vẫn thất thần như cũ, mãi đến lúc kết thúc, Giáng Tuyết và Huyền Sương nói với hắn ngày mai chỉ các nàng học cưỡi ngựa, La Huyền cũng không suy nghĩ nhiều liền đồng ý, buổi trưa cũng ăn cơm qua loa rồi về phòng mình tọa thiền.

Hai tiểu nha đầu học xong thời khóa với La Huyền liền tìm Trọng Tử đi chơi, vừa vặn gặp nàng từ trong phòng thuốc đi ra cùng Thiên Tướng, Trọng Tử nghe các nàng nói ngày mai sẽ đi cỡi ngựa cùng La Huyền, tay chân liền ngứa ngáy, nói ngày mai nàng cũng muốn đi.

Thiên Tướng lặp tức phản đối "Không được, cô nương bệnh nặng vừa mới khỏi, thể chất hư nhược không nên vận động mạnh."

Trải qua hơn một tháng ở chung, Trọng Tử sớm đã biết rõ tính tình của Thiên Tướng, nàng dùng sức nhéo đùi mình một chút, cố gắng nặng ra vài giọt nước mắt, thương tâm nói "Số mệnh của ta sao lại khổ như vậy, suốt một tháng nằm ở trên giường, xương cốt đều sắp mục nát, thật vất vả lắm mới có cơ hội ra ngoài vận động xương cốt, vậy mà..."

Thiên Tướng sợ nhất là nữ nhân khóc, y luống cuống tay chân nói "Được rồi, được rồi, ngươi sao lại khóc rồi? ta nói vậy cũng vì muốn tốt cho ngươi?"

Trọng Tử che mặt, bả vai run run nói "Hịc, ta đây không đi là được, mặc kệ ta nằm ở trên giường móc meo đi."

Thiên Tướng tính tình nhân hậu chất phát, không ham hiểu tính tình của nữ tử, cuối cùng đành nói đồng ý cho nàng ngày mai đi cưỡi ngựa.

Trọng Tử thấy mưu kế của mình thực hiện thành công liền không để ý đến Thiên Tướng nữa, quay đầu nói với Giáng Tuyết và Huyền Sương "Vậy không bằng chúng ta kêu sư huynh và Tiểu Phụng tỷ tỷ đi chúng với nhau luôn, càng đông càng vui."

Thiên Tướng nghĩ đến cảnh Li Lạc và sư phụ gặp nhau, liền cảm thấy quái dị, vô cùng không tốt liền phản đối.

Nhưng là ba người thắng một, y không thể phản đối được nữa, xấu hổ sờ mũi mình tránh ra một bên.

Ba người thương lượng một phen quyết định để Giáng Tuyết và Huyền Sương đi thuyết phục Tiểu Phụng, Trọng Tử sẽ đi thuyết phục sư huynh của mình, Thiên tướng phụ trách chuẩn bị kỵ trang cho ngày mai.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net