Chương 27: Sống chết không rõ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ánh nắng chan hòa, không khí buổi sớm vô cùng mát mẻ và dễ chịu.

La Huyền khoan thai đến muộn, từ xa hắn đã nhìn thấy trong đám người, Tiểu Phụng của hắn hôm nay mặc một bộ váy dài màu đỏ, tay áo bọc kị trang, bên eo thon thắc một cái nơ bướm nho nhỏ, tóc dài vấn thành búi dùng cây trâm ngọc cố định ở phía sau. Nàng một thân đỏ rực ngồi trên ngựa, tà váy theo gió mà đung đưa, đẹp đến lay động lòng người.

Giáng Tuyết và Huyền Sương hôm nay cũng mặc y phục màu hồng phấn, mỗi người cưỡi trên con ngựa nhỏ màu mận chạy vòng quanh con ngựa mẹ Tiểu Phụng đang cưỡi, bọn họ thấy La Huyền đến, liền vui vẻ kêu.

"Cha, người tới rồi, chúng ta chờ rất lâu nha."

La Huyền giục ngựa đi qua, hướng mọi người ôm quyền xin lỗi, nói "Xin lỗi, La mỗ đến muộn, để chư vị đợi lâu."

Hôm nay Li Lạc mặc y phục bó sát người, trên đồ khảm kim quang thúc, so với ngày thường anh tuấn và tiêu soái hơn mấy phần, chàng hăn hái nhìn La Huyền cũng ôm quyền đáp lễ, nói "La đại hiệp khách khí."

Trọng Tử tinh quái nói "Chúng ta nhiều người như vậy không bằng chia ra hành động đi, ta và Thiên Tướng một đội, Tiểu Phụng tỷ tỷ và sư huynh ta một đội, La đại hiệp phụ trách dạy Giáng Tuyết và Huyền Sương cưỡi ngựa đi."

Trọng Tử nói xong nhìn Li Lạc chớp mắt vào cái, hai tiểu nha đầu không nghĩ nhiều được như vậy, liền vô tay khen hay. La Huyền theo thói quen nhíu mày nhìn Tiểu Phụng, nào biết Tiểu Phụng cũng nhìn về phía hắn, khoảnh khắc hai người bốn mắt chạm nhau, La Huyền nhanh chóng dời ánh mắt sang chỗ khác.

Tiểu Phụng cười lạnh, hai chân kẹp vào bụng ngựa tay nắm chặt giây cương, phi ngựa đi thật nhanh. Li Lạc cũng thúc ngựa đuổi theo phía sau nàng.

Ánh mắt La Huyền nhìn theo lại phảng phất như không có điểm dừng, thần sắc cũng ảm đạm hơn mấy phần. Hôm nay hắn vẫn một thân bạch y như ngày thường, mày kiếm mắt phượng, sóng mũi thẳng tắp, môi khẽ mím lại, tựa như tiên nhân hạ phàm, trên người lại tỏa ra hơi thở lạnh lẽo chớ lại gần.

Trọng Tử xoa cách tay, khẽ rùng mình một cái, nàng ta quay đầu sang nhìn Thiên Tướng vẫn đang bất động, giơ roi dài hung hăn quất về phía con ngựa của Thiên Tướng, con ngựa bị đau, hí vang lên một tiếng chạy như điên về phía trước, Thiên Tướng giật mình, bị dọa đến luống cuống tay chân, Trọng Tử thuận thế đuổi theo phía sau.

La Huyền thu hồi ánh mắt, mang theo Giáng Tuyết và Huyền Sương chạy vài vòng, đến khi thể lực hai đứa chịu hết nổi mới ngừng lại, hắn tìm một chỗ sạch sẽ để ba người nghỉ ngơi.

Huyền Sương nhìn thấy mấy con bướm bay xung quanh, vui vẻ chạy đuổi theo bọn chúng, Giáng Tuyết ngồi bên cạnh nhìn La Huyền đang trầm mặt.

Một lát sau, Giáng Tuyết chỉ vào phía đối diện cách chỗ bọn họ không xa, nói "Cha, bên kia không phải nương và Li Lạc thúc thúc sao?"

La Huyền ngẩn đầu lên xem, quả thật đúng như vậy. Bên hồ đối diện, sóng nước lóng láng uốn lượn bên mặt hồ, nam tử anh tuấn, mỹ nữ hồng y quyến rũ, quả là một đôi trời sinh. Không biết nam nhân đó nói gì, thiếu nữ nghe xong cười rất vui vẻ, non xanh nước biếc, một đen một đỏ kết hợp với nhau, đẹp đến không thể tả xiết, đẹp đến mức mắt La Huyền nhìn thấy cũng đau.

Trong lòng La Huyền đang mất mát, bỗng nghe Giáng Tuyết nói "Cha, người trong lòng cũng có nương." Con bé giống như nói bâng quơ nhưng ngữ khí lại rất chắc chắn.

La Huyền kinh ngạc nhìn con gái chỉ mới năm tuổi của mình, Giáng Tuyết không đợi hắn trả lời, liền nói tiếp "Tuyết nhu từ nhỏ đã nghe người ta nói nương của con rất lợi hạ và thông minh, chỉ là mỗi lần nhìn thấy nương đứng trong nhà nhìn tuyết rơi ở ngoài sân, sắc mặt buồn bã Tuyết nhi thật sự cảm thấy rất đau lòng, nên cũng hi vọng có người đến vì nương mà đau lòng."

La Huyền cúi đầu không nói, hắn vẫn luôn cảm thấy Tiểu Phụng không giống với những nữ nhân khác, nàng bình tĩnh, kiên cường, lại cố chấp, trừ bỏ việc nàng cố chấp muốn khôi phục Ma giáo thì nàng cũng như những nữ tử bình thường khác, cũng cần có người đau lòng vì nàng, có người yêu nàng, và có một gia đình hạnh phúc.

Giáng Tuyết tiếp tục nói "Cha có nguyện ý làm người đó không?"

La Huyền thở dài nhìn mặt hồ đang rợn sóng ngoài kia, nói "Cha và nương của con vĩnh viễn không có khả năng."

Giáng Tuyết nghịch ngợm cười, đáp "Cha chưa thử làm sao biết không có khả năng? Nếu như cha nguyện ý, Tuyết nhi có thể giúp cha đem nương cướp về."

La Huyền lắc đầu cười khổ, không thể ngờ đường đường là một thần y đan sĩ như hắn lại lạc đến bước đường cùng phải nhờ đến hài tử hỗ trợ.

La Huyền ôn nhu xoa đầu mái tóc mềm mại của Giáng Tuyết, nói "Đứa nhỏ ngốc, chuyện của người lớn con không hiểu hết được, mọi việc nên thuận theo tự nhiên thôi, không thể cưỡng cầu."

"Cha!" Giáng Tuyết gấp đến hộ hét lên, con bé hiển nhiên không hài lòng với thái độ buông xuôi của La Huyền, khẽ búi môi.

La Huyền ngẩn đầu nhìn bầu trời xanh thẩm ở phía trên, không muốn cùng con bé tiếp tục đề tài này nữa.

Giáng Tuyết thấy La Huyền căn bản không có ý tranh đoạt còn có ý định từ bỏ, bộ dáng thất bại thảm hại như vậy, con bé tự nhiên cũng rầu rĩ không vui.

Người lớn thật khó hiểu, trong lòng có đối phương nhưng lại không biết vì cái gì lại không muốn ở bên cạnh nhau, giữa hai người họ như có một bức tường vô hình ngăn cách, cố mãi vẫn không thể nào vượt qua được. Cha và nương sẽ vĩnh viễn không thể đến được với nhau sao?

...

Từ trong rừng cây rậm rạp, Trọng Tử vừa mới thoát ra khỏi quản thúc của Thiên Tướng liền kéo Huyền Sương sang một bên, nói nhỏ "Sương nhi thích sư huynh của ta không?"

Huyền Sương nghĩ cũng không cần nghĩ, nói "Thích."

Trọng Tử lại hỏi tiếp "Vậy ngươi có muốn huynh ấy làm cha mới của ngươi không?"

Huyền Sương nói "Muốn nha..." Con bé rối rắm "Nhưng Sương nhi đã có cha rồi."

Trọng Tử nói "Nương của ngươi và hắn không có thành thân, như thế không tin là cha của ngươi."

Huyền Sương suy nghĩ một chút, nói "Hình như là như thế, nhưng ông ấy đã giúp chúng ta thuyết phục nương không tìm phu tử mới cho chúng con, con đáp ứng ông ấy sẽ gọi ông ấy là cha."

Trọng Tử lại dụ dỗ "Cái này thì tính là gì, nếu sư huynh ta làm cha của các ngươi, các ngươi có thể mỗi ngày ăn bánh phù dung."

Huyền Sương nghe thấy đồ ăn, hai mắt liền tỏa sáng lấp lánh, nuốt nước miếng, gật đầu như giã tỏi.

Trọng Tử vui sướng đưa ngón tay út ra phía trước, hai người ăn ý nghĩa tay.

"Thành giao! Nếu ngươi đồng ý rồi, hiện tại Tử nhi cô cô có việc cần con hỗ trợ, con có nguyện ý giúp ta không?"

Huyền Sương gật đầu.

Trọng Tử nói: "Đợi chút nữa cô cô tìm thêm vài người nữa đến hỗ trợ, chúng ta cùng bọn họ chơi trò chơi trốn tìm, nhưng ngươi phải nhớ kĩ, tuyệt đối không được nói chuyện này ra ngoài, chỉ cần ngươi không nói chuyện này ra, Tử nhi cô cô sẽ cho ngươi ăn bánh phù dung thỏa thích, chịu không?"

Huyền Sương gật đầu một cái thật mạnh, vui vẻ đáp ứng.

Trọng Tử huýt sáo một tiếng vang dội, năm người mặc đồ đen xuất hiện, người dẫn đầu cầm theo một hộp điểm tâm, Huyền Sương vui vẻ chạy theo người đó, nói "Phúc thúc, cái này cho Sương nhi ăn đúng không?"

Phúc thúc cười tủm tỉm gật đầu, đem hộp điểm tâm mở ra, đưa cho Huyền Sương, con bé vui vẻ ăn bánh trong hộp.

Trọng Tử nhỏ giọng thì thầm với Phúc thúc, đột nhiên nghe thấy một giọng cười quỷ mị không biết từ đâu truyền tới, bọn họ ngẩn đầu lên nhìn, thấy cách đó ba trượng có hai người, một nam một nữ đều mặc đồ đen, người nam nhân cao lớn cường tráng, trên mặt đeo một cái mặt nạ bạc, người nữ thân thể yểu điệu, chiều cao vừa phải, nhìn dáng người có thể thấy người này hẳn là một mỹ nhân, chỉ là không ngờ trên khuôn mặt lại có một vết sẹo xấu xí, kèm theo một âm thanh quỷ dị, độc ác có phần dọa người.

"A, quỷ..." Huyền Sương sợ tới mức hét lên một tiếng, òa khóc. Người phụ nữ kia sắc mặt biến sắc, phi thân chạy qua, giống như diều hâu bắt chuột chụp lấy người Huyền Sương.

Trọng Tử và Phúc thúc sắc mặt đại biến, muốn ngăn cản nhưng lại chậm một bước. Hai bên lập tức lao vào đánh nhau, nhóm người Phúc thúc được Li Lạc chọn lựa kĩ càng, đưa đến Lạc Nhất sơn trang để làm hộ vệ, võ công cao cường không cần phải nói, hơn nữa căn bản võ công của Trọng Tử cũng không kém chút nào.

Bọn họ vốn tưởng liên thủ với nhau là có thể đánh bại hai người kia, cướp Huyền Sương trở về, nhưng hai người đó võ công hết sức quỷ dị, cao thâm khó đoán, bất kể bọn họ đánh như thế nào, cũng không chạm vào được góc áo của đối phương. Đánh nhau đến hơn mười chiêu, cũng không đoán ra được chiêu thức hai người họ dùng thuộc môn phái nào, chỉ biết đối phương ra tay rất tàn nhẫn, mỗi chiêu thúc đánh ra đều đánh vào chỗ hiểm của người ta, muốn dồn bọn họ vào chỗ chết.

Qua nữa ném nhang, sáu người chỉ còn lại Trọng Tử và Phúc thúc cầm cự, Trọng Tử bị nữ nhân kia đánh trúng hai quyền, nhìn thấy mọi người đều nằm trên mặt đất, đầu óc đã hoản loạn, mắt thấy nữ nhân kia lại tung một chiêu muốn lấy mạng Trọng Tử, Phúc thúc kinh hãi hét lên "Tiểu thư!" rồi phi người, thay Trọng Tử đỡ đòn trí mạng ấy.

Phúc thúc ngã mạnh trên mặt đất, trong miệng phun ra máu tươi, chết không nhắm mắt. Trọng Tử đau đớn, uất hận đan xem, nhìn thấy ông bỏ mình khổ sở khóc rống lên.

Huyền Sương sớm bị dọa hôn mê, bị người phụ nữ kia kẹp dưới nách, người đó cười âm hiểm nói "Xem như mạng ngươi lớn! Trở về nói với Nhiếp Tiểu Phụng, nếu muốn cứu con gái của mình thì đến sơn động bên vách núi gặp ta."

Trọng Tử phẫn nộ nói "Ngươi rốt cuộc là kẻ nào?"

Phụ nhân kia liếc mắt khinh thường nói "Ngươi có tư cách biết ta là ai sao? Ta cho ngươi đúng nữa canh giờ, nếu không thấy người tới, ngươi chờ nhặt xác con gái của Nhiếp Tiểu Phụng đi."

Nói xong hai người liền phi thân, lúc Trọng Tử nhìn lại đã không thấy bóng dáng họ đâu.

Trọng Tử một đường chạy như bay về tìm nhóm người Tiểu Phụng, vội vã kể lại tình huống, Tiểu Phụng tức giận đan xen, cưỡi lên bạch mã tức tốc chạy đi, Li Lạc trừng mắt nhìn Trọng Tử một cái, cũng nhảy lên ngựa đuổi theo. La Huyền và Thiên Tướng đưa Giáng Tuyết và Trọng Tử trở về sơn trang, sau đó cũng tức gấp gáp đuổi theo hai người.

Ba người thi triển khinh công vào sơn trang, bên trong ánh sáng yếu ớt, xung quanh tối tăm lại nhiều ngã rẻ, bọn họ chia nhau ra tìm người, bọn họ đi vòng một hồi, Tiểu Phụng nhìn thấy Huyền Sương bị trói trong cái huyệt nhỏ, sắc mặt con bé trắng bệch, hai mắt nhắm nghiền.

Trái tim Tiểu Phụng như bị người ta cắt ra thành từng lát mỏng, nàng đi nhanh qua chỗ con bé, vừa mới ngồi xổm xuống liền cảm giác được một lực đạo sắc bén đánh úp về phía nàng.

Nàng theo bản năng tung trưởng đáp trả, nhưng là nội lực của người nọ quỷ dị vô cùng, nàng bị ép lùi về sau mấy bước, phun ra một ngụm máu tươi.

Đợi đến khi nàng nhìn thấy rõ người đi tới, không thể tin được nói "Dư Anh Hoa, ngươi còn chưa chết/"

Không sai, người phụ nữ có khuôn mặt xấu xí kia chính là Dư Anh Hoa, năm năm trước rơi xuống huyền nhai. Nàng ta ngửa đầu lên trời cười ha ha, tiếng cười thê lương đến cùng cực, truyền đến khắp mọi ngóc ngách trong sơn động.

"Không sai, chính là ta. Nhiếp Tiểu Phụng, ngươi như thế nào ngờ được ta còn chưa chết." Dứt lời, nàng ta liền phóng người đánh về phía Tiểu Phụng, hai bên một đen một đỏ dây dưa, ở trong sơn động tối đen, hai bên đánh nhau bất phân thắng bại.

"Banh!" một tiếng, Dư Anh Hoa một chưởng đánh bay tảng đá phía sau lưng Tiểu Phụng, sắc mặt Tiểu Phụng trắng bệch xoay người nhìn lại phía sau mình chính và vực sâu vạn trường, không nhìn thấy đáy, nàng âm thầm đổ mồ hôi lạnh, không ngờ võ công của Dư Anh Hoa tiến bộ nhanh như vậy.

La Huyền theo tiếng vang tìm đến, vừa vặn tiếp được Tiểu Phụng bị Dư Anh Hoa đánh bay, hắn đỡ nàng đứng vững trên mặt đất xong lại nhíu mày đánh giá người đối diện, hiển nhiên không nhận ra người xấu xí trước mặt là Dư Anh Hoa, Dư Anh Hoa biến thành bộ dáng người không ra người, quỷ không ra quỷ, dưới ánh mắt của La Huyền, nàng ta không có chỗ trú thân, xấu hổ, phẫn nộ bao nhiêu cảm xúc đan xen, ép nàng ta đến mức thở không nổi.

Tiểu Phụng bị tổn thương nội tạng, tay che ngực gắn gượng đứng thẳng người, nói với La Huyền "Sư phụ, người xem lâu như vậy đôi mắt không thấy khó chịu sao? Không cần nghi hoặc nữa người đó chính là đóa bạch liên hoa của Phù Dung Bang, năm năm trước người đã gặp nàng ta rồi."

Dư Anh Hoa giận dữ, một quyền đánh về phía hai người, La Huyền đưa tay chắn trước người Nhiếp Tiểu Phụng, vững vàng tiếp được tay nàng ta, sau đó nhẹ nhàng vung lên, đem Dư Anh Hoa hất văng đến vách đá đối diện.

Nàng ta ngã trên mặt đất, phun ra một ngụm máu đen, hai mắt oán hận nhìn hai người như muốn nổ tung, từ sau khi nàng ta bị hủy dung, nàng ta không thể chấp nhận được người khác nói nàng ta xấu, Tiểu Phụng vậy mà châm chọc, mỉa mai lên vết sẹo của nàng ta, nàng ta hận đến mức không thể đem nàng bâm thành trăm vạn mảnh.

La Huyền nhìn cũng không thèm nhìn Dư Anh Hoa, đi đến chỗ Huyền Sương, cởi bỏ dây trói trên người con bé, Tiểu Phụng từ trên cao nhìn xuống nàng ta, điền đạm nói "Ngươi trừng ta làm gì, ta nói rồi, ta có thể khiến ngươi chết một lần, cũng có thể khiến ngươi chết thêm lần thứ hai."

Dư Anh Hoa đột nhiên cười lạnh, lạnh lẽ ấn cơ quan ở phía sau lưng, nói "Nhiếp Tiểu Phụng, ngươi cho là ta không có chuận bị gì mà gặp ngươi sao, ta chết cũng muốn ngươi chôn cùng ta." Nói xong lại cười lạnh lẽo, cười đến thê lương.

"Ầm, ầm" hai tiếng vang lên thật lớn, toàn bộ sơn động rung lắc dữ dội, bốn phía bụi đã rơi xuống, Tiểu Phụng thân thể suy yếu ngã ngồi trên mặt đất, La Huyền thầm kêu không ổn, hét lên "Li trang chủ mau đưa Sương nhi rời đi." Liền đem Huyền Sương vứt cho Li Lạc đang đánh nhau với nam nhân đeo mặt nạ bạc, chính mình ôm lấy Tiểu Phụng.

Trong khoảnh khắc đất rung núi chuyển, "Ầm" một tiếng, cả sơn động sụp đổ, chỉ còn lại phế tích.

Sông không thể cho nàng hạnh phúc, chết ta nguyện cùng nàng đến thiên nhai.

Tâm sự của EDIT:

Làm xong chương này, bỗng nhiên thấy tội Dư Anh Hoa.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net