Cuộc đời tàn nhẫn không có chỗ cho những hối tiếc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
lạnh lẽo.

Mười ba tiếng sau cuộc phẫu thuật cuối cùng Minji cũng tỉnh lại, bác sĩ sau khi kiểm tra một lượt đứng trước ICU nói với Wonho em đã an toàn, Minji yếu ớt nằm trên giường bệnh đã mở mắt, dù còn phải phụ thuộc vào chỗ máy móc y tế, lúc nhìn thấy anh, em vẫn cố gắng nở một nụ cười an ủi để anh yên lòng. Wonho dán người trên tấm tường kính của ICU, đầu gối không đỡ nổi sức nặng của cơ thể và cả áp lực nặng nề cứ thế khuỵu xuống, anh gục xuống trên sàn hành lang bệnh viện, nước mắt lặng lẽ lăn dài.

Cảm ơn vì cuối cùng em đã tỉnh lại. Lần đầut tiên trong cuộc đời mình Wonho cảm nhận được nỗi sợ hãi đau đớn đến thế, hoảng loạn khi suy nghĩ có thể mất em hiện lên như bóng ma cắn nuốt thần kinh nhạy cảm ép anh muốn phát điên.

Chae Hyungwon ở bên cạnh thấy rõ ràng thần trí ông chủ của mình thời gian mười mấy tiếng ngắn ngủi vừa rổi thực sự suy sụp đến cùng cực.

Mất một lúc lâu mới có thể lấy lại bình tĩnh, Wonho thay đồ vô trùng vào thăm em, Minji dùng những ngón tay lành lặn ngoài khu vực bó thạnh cao vẽ vào lòng bàn tay anh mấy chữ mơ hồ "Em không sao cả, đừng lo"

Minji lúc này nằm trên giường bệnh trông như một hình người bằng thủy tinh, làn da vốn khỏe mạnh trở nên trong suốt vì mất máu, cả tay cả chân đều có chỗ được băng bó, trước ngực lại là một khoảng băng lớn che đi vết mổ kéo dài. Wonho muốn nắm tay em mà chẳng biết nên chạm vào chỗ nào mới phải, sợ rằng chạm đến em mạnh một chút cũng khiến em vỡ mất.

Cuối cùng anh chỉ đành cẩn thận nắm lấy ngón tay còn lành lặn kia của Minji thật cẩn thận "Em tỉnh lại là tốt rồi." Câu cuối lại thành tiếng thì thầm thổn thức "Xin em, đừng xảy ra chuyện gì. Anh không chịu đựng được đâu"

Minji ngọ nguậy ngón tay bị Wonho nắm chặt, khẽ vuốt nhẹ lên bàn tay anh an ủi.

Sau hai ngày Minji được chuyển đến phòng bệnh thường, Wonho thường xuyên ở bên cạnh em lại không hề nói về chuyện của cha mẹ Lee. Vụ tai nạn giao thông nghiêm trọng xảy ra mà nạn nhân mất tích còn là những người có địa vị trong xã hội, giới truyền thông trong nước đã làm ầm lên từ lâu. Xe của cha mẹ Lee gặp nạn trên một đoạn đường núi, cả người cả xe lao xuống biển, sau hai ngày đã vớt được chiếc xe bị hư hại nặng nề mà người thì không thấy đâu.

Báo chí dựa theo tình hình báo cáo của cảnh sát đã kết luận, hai nạn nhân e là đã lành ít dữ nhiều. Hôm ấy còn là một ngày bão nổi.

Vị bác sĩ điều trị chính của Minji là một người đàn ông trung niên có đôi mắt màu lam vô cùng sâu, Wonho sau khi hỏi thăm tình hình của Minji lại bị ông giữ lại

"Bệnh nhân chịu tổn thương nội tạng, trong thời gian này cần tuyệt đối chú ý nghỉ ngơi, nếu không rất dễ gặp biến chứng nguy hiểm sau phẫu thuật. Đừng kích thích tinh thần bệnh nhân."

Có lẽ dáng vẻ nặng nề những ngày qua của Wonho rõ ràng khiến người ta chú ý. Anh cúi đầu cảm ơn vị bác sĩ già, trong phòng Minji vừa mới ở một mình đã bắt đầu mơ màng ngủ. Anh kéo lại chăn cho em rồi đi lên sân thương hút thuốc.

Không thể nói. Dù sao những ngày này phải đảm bảo cho em khỏe trở lại, cha mẹ Lee tạm thời không thể tìm thấy thì cho Minji biết cũng không thể giải quyết được việc gì.

Mỗi lần Minji hơi nhắc tới cha mẹ, Wonho đều nói anh đã thay em liên lạc với họ. Minji lần này gặp tai nạn ở nước ngoài càng không muốn cha mẹ biết, cứ như vậy nghe theo lời Wonho không liên lạc về nhà.

Jihoo là người biết chuyện trước. Vết thương của anh ấy đã lành lại rất sớm, thần kì là ngoài việc bị chấn động não nhẹ và gãy xương sườn do va đập thì anh chàng bị thương có thể nói là nhẹ hơn Minji rất nhiều. Wonho thắc mắc nhìn, Hyungwon bị ánh mắt hà khắc của anh bức ép cuối cùng cũng khai nốt phần lời khai còn thiếu.

Minji lúc ngã xuống đã xoay người xuống dưới, đỡ toàn bộ cho Jihoo.

Chae Hyungwon cúi đầu, ông chủ anh không thể trách tôi, chân tướng sự thật đau lòng thế này tôi giấu đi cũng chỉ vì muốn tốt cho anh mà thôi.

Không ai nói, Jihoo mặc nhiên Minji bị thương cũng tầm giống mình, nhắn một tin nhắn hỏi thăm nói rằng đợi đến lúc nào anh khỏe sẽ tới thăm em cho Minji rồi quên luôn chuyện này. Điện thoại của Minji vẫn nằm trong túi áo của Wonho, nếu không phải nể tình Jihoo còn là bệnh nhân, Wonho hẳn cũng đã ra tay đánh cho người anh em này của mình phải vào viện luôn.

Tin tức ở quê nhà có thể giấu Minji đang bị thương nặng lại không thể giấu Jihoo. Namjoo thực sự đã bị liệt, Yeojoo vì chuyện này là gặp sang chấn thần kinh, mù tạm thời. Jihoo vội vàng liên hệ với người nhà nóng lòng trở về bên Yeojoo, trước lúc rời đi còn không quên nói Wonho chuyển lời tạm biệt của anh chàng tới Minji.

Chuyện Minji cứu Jihoo, chuyện em đã bị thương đau đớn thế nào đứng bên bờ vực sinh tử vì anh ta ra sao, Jihoo lại không hề hỏi tới, cũng chẳng hề hay biết.

Wonho trầm ngâm không nói gì, cho đến tận khi Jihoo được người nhà đưa ra sân bay về nước, anh mới bực bội, nắm đấm như thép siết chặt giáng lên tường, miệng bật ra một câu chửi tục.

Yeojoo và Namjoo bên kia ít nhất có Jihoo trở về sẽ giúp đỡ được phần nào, thế nhưng không hề nói ra sự hi sinh của Minji thật sự quá tàn nhẫn với em.

Những công cuộc tìm kiếm người mất tích vẫn đang được tiếp tục, giới nhà giàu liên tiếp xảy ra những sự kiên kì bí khiến đám chó săn phòng viên hăng say như uống máu gà mỗi ngày ra hơn chục bài báo điều tra phỏng đoán chỉ thiếu quật mộ ba đời nhà người ta đem ra bàn tán. Lúc này đã ít nhiều người để ý đứa con duy nhất của vợ chồng hiệu trưởng Lee không hề xuất hiện.

Hằng ngày Wonho vẫn ở bên Minji không rời nửa bước, tranh thủ những lúc em ngủ ngồi một bên ôm máy tính làm việc, điện thoại vẫn liên miên đón nhận những tin tức hỗn loạn từ nửa kia địa cầu.

Tuổi trẻ thực sự có lợi, chỉ sau hơn hai tuần Minji gần như đã có thể cử động tốt, trừ những nơi gãy xương phải băng bó vẫn bất động, em đã thực sự có sinh khí, trở lại làm còn người hoạt bát giống như trong kí ức. Wonho buổi chiều bị Minji năn nỉ, cuối cùng vội vã đến siêu thị tìm mua giúp em một số đồ ăn vặt. Lúc trở về nhìn Minji sững người trên giường bệnh, trên tay đang cầm chiếc điện thoại của em vốn do anh giữ mấy ngày nay, tim Wonho thịch một tiếng. Em ấy đã thấy cái gì?

"Cha mẹ em bị tai nạn giao thông mất tích." Giọng Minji khàn khàn bắt đầu một câu trần thuật lạnh lẽo, em không hề nhìn Wonho cũng không hỏi gì cả, em chỉ nói lại những gì mình vừa mới biết được "Từ ngày em bị ngã, cũng là ngày họ gặp tai nạn, đến giờ chỉ tìm thấy chiếc xe họ đi, không tìm thấy người."

Những chữ cuối cùng dường như quá mức đau đớn, Minji gục xuống run rẩy, Wonho dè dặt chạm vào em "Minji anh xin lỗi, anh xin lỗi, vẫn chưa tìm thấy họ nên anh không thể nói với em, xin lỗi"

Minji bắt được cánh tay của Wonho siết chặt "Anh giấu em! Anh có quyền gì mà làm thế hả Shin Wonho! Em là con của họ, là đứa con duy nhất của họ mà không hề hay biết gì cả!!!"

Minji gào lên bằng tất cả sức lực của mình, khóe mắt đỏ ngầu căng lên như sắp nứt, đau đớn trong ngực từng chút xâm chiếm hết thảy lý trí em. Cha, mẹ, hai người thân duy nhất cả em trên đời lúc này không biết đang ở đâu, không biết họ còn sống hay đã....

Cho đến khi tầm nhìn mờ đi, đầu óc quay cuồng của Minji mới nhận ra em đang khóc, miệng vẫn gào lên với Wonho câu hỏi ấy "Anh có quyền gì mà giấu em, tại sao không cho em biết về họ!"

Phải trở về, suy nghĩ lóe lên trong đầu như chiếc phao cứu sinh ném vào tâm trí cho em bấu víu vào đấy. Minji cựa quậy muốn xuống giường "Em phải trở về, em phải về tìm họ!"

Wonho hốt hoảng giữ em lại "Em đang là bệnh nhân, em phải bình tĩnh, Minji!" thế nhưng anh càng giữ Minji càng vùng vẫy kịch liệt, em liên tục lắc đầu tựa hồ không nghe được bất cứ lời nào của anh vào tai.

"Thả em ra!" Minji khàn giọng gào lên "Em trở về, em về sẽ tìm được họ! Để em về!"

Đó là cha mẹ em, là hai người quan trọng nhất cuộc đời em, vậy mà em không hề hay biết gì khi họ gặp nạn. Trái tim Minji đau đớn như muốn vỡ tung ra, em chỉ muốn đi tìm họ, bằng mọi giá phải tìm họ.

Wonho không dám mạnh tay, chỉ cố gắng ôm trọn em vào lòng giữ cho em không xuống khỏi giường bệnh. Trên người em vẫn còn rất nhiều vết thương, vết mổ mấy ngày trước còn chưa kịp cắt chỉ, thạch cao vẫn bó chặt trên thân, anh làm sao có thể để em đi. Nhưng anh cũng hiểu đau đớn trong lòng em, cũng là điều mà anh sợ hãi suốt những ngày qua cuối cùng nó vẫn xảy ra.

Minji vùng vẫy thế nào cũng không thể thoát khỏi vòng tay Wonho liền cúi đầu cắn xuống, cho đến khi vị máu tanh tràn ngập trong miệng, em mới tỉnh táo lại, nước mắt nhòa gương mặt, nức nở gục vào lòng anh mà khóc "Em hận anh!"

Đau đớn trên cánh tay bị cắn đến bật máu cũng không xóa nổi cảm giác đau đớn trong tim, Wonho để mặc em cắn nhưng lòng vẫn chẳng thoải mái hơn được một chút nào. Lúc anh nghe được câu kia lại càng khó chịu. Em là người anh muốn bảo vệ nhất vậy mà anh lại không làm được.

Trong vòng hai ngày, Wonho lo liệu xong mọi thứ, hai người cùng lên máy bay trở về Hàn Quốc. Ngày thứ mười lăm sau khi vụ tai nạn xảy ra, cuối cùng Minji còn phải ngồi trên xe lăn được Wonho đưa tới hiện trường vụ tai nạn.

Hiện trường tai nạn giao thông dữ tợn bên vách núi. Đã nhiều ngày trôi qua nhưng vì tình trạng hư hại nghiêm trọng của toàn bộ cung đường và rào chắn ở đây cho nên cả con đường vẫn được phong tỏa.

Đoạn đường núi vừa dài vừa dốc và khúc cua ngoặt nguy hiểm, rào chắn vững chãi dựng lên phía bờ biển lúc này méo mó tả tơi, có đoạn hẳn là đã rơi xuống biển.

Minji xuống xe, đứng yên lặng nhìn hiện trường khủng khiếp của vụ tai nạn, tự mình đọc báo cáo mô tả hiện trường và phỏng đoán của cảnh sát.

Xe mất phanh đi với tốc độ cao, đâm vào sườn núi, tiếp tục lăn thêm ba vòng trên đường, va chạm mạnh với rào chắn trước khi rơi xuống biển. Cuối tập tài liệu là ảnh chụp chiếc xe được trục vớt lên, đã hoàn toàn biến dạng thành một đống sắt vụn.

Vì tình trạng sức khỏe không cho phép, Minji dù nóng lòng phát điên cũng không thể làm gì cả, mỗi ngày ở trong căn nhà vốn đầy ấm áp của mình lúc này đã trở nên lạnh lẽo, chật vật đối diện với hiện tại. Em nhất định không rời khỏi nhà, mọi điều trị đều bị từ chối. Wonho bị chặn ngoài cửa phòng khàn giọng cầu xin cũng không thể lay động Minji. Cuối cùng anh từ bỏ, nhờ tới một người.

Yeojoo đáng lẽ có một cuộc đời bình thường và tươi đẹp nếu không bị cuốn vào những sự việc rắc rối của giới thượng lưu thế này. Dù tìm được người yêu thương mình thật lòng thì cái giá phải trả bằng đôi mắt của mình cũng quá lớn.

Minji chỉ để một người giúp việc cũ ở lại trong nhà, cả căn phòng đẹp đẽ và lộng gió ngày trước của em lúc này không để lọt một tia sáng, giữa ngày hè lại âm u khó tả.

Wonho dẫn Yeojoo đến cửa phòng Minji rồi buông tay, cô bé gõ cửa khẽ gọi "Minji, là tớ, tớ vào được chứ?"

Quả nhiên Yeojoo mở cửa vào mà không có chuyện gì xảy ra, trước đó chỉ cần Wonho cố gắng tiến lại gần Minji, em ở trên giường không thể di chuyển nhưng sẽ khàn giọng gào lên đuổi anh đi, sau cùng kích động tới mức ném đồ đạc về phía Wonho. Anh không sợ bị đau, nhưng lại lo lắng em kích động quá độ ảnh hưởng tới vết thương, liền lui ra ngoài.

Minji, Minji anh xin lỗi, xin em đừng như thế, tất cả là lỗi của anh.

Nhìn cô bạn hoạt bát ngày nào lúc này trở thành một người không còn có thể nhìn thấy gì, Minji nức nở ôm lấy Yeojoo, tủi thân và hoang mang những ngày qua của em gặp được một bóng người thân thuộc liền vỡ tan thành những giọt nước mắt đau lòng "Yeojoo, cha mẹ tớ, Yeojoo tớ không ở cạnh họ, tớ không hề biết họ gặp tai nạn"

Yeoojoo đau lòng, dù không thể nhìn thấy nhưng Wonho đã nói với cô bé về tình trạng của Minji, lúc ôm em trong tay đã chạm đến thạch cao và những vết băng bó, nỗi đau cả về thể xác và tinh thần Minji đang chịu đứng thực sự quá lớn.

Em nói với Yeojoo "Tất cả đều do tớ, tớ không quý trọng họ, tớ không ở bên cha mẹ, đều là lỗi của tớ, Yeojoo, tớ là đứa không ra gì."

Khi một người yêu thương qua đời, những người còn sống thường có xu hướng tự liên hệ và đổ lỗi cho bản thân về cái chết của họ, bởi trong thâm tâm họ tin rằng một hành động của mình trong quá khứ rất có thể đã giúp được cho người thân tránh khỏi cái chết.

Yeojoo khóc theo Minji, mếu máo nói "Đó là tai nạn không ai biết được, không phải lỗi của cậu đâu Minji"

Minji từng nói hận Wonho, thế những chính em cũng hiểu lỗi không phải ở anh, em cũng không có quyền trút giận lên Wonho. Giá mà em không rời đi có lẽ cha mẹ sẽ không xảy ra chuyện. Giá mà em lo lắng công việc của gia đình sớm hơn, có lẽ cha mẹ không xảy ra chuyện. Một trăm điều có lẽ cứ mọc lên như nấm trong tâm trí Minji, phát triển nhanh như một khối ung thư quái ác ăn mòn thần kinh của em.

Những ngày Minji tự giam mình trong phòng không cho ai tới gần, Wonho gần như không rời nửa bước, cứ bế tắc như thế cho đến khi anh không chịu đựng nổi, thô bạo kéo em ra từ trong căn phòng u ám.

Vợ chồng hiệu trưởng Lee đang mất tích, không thể xác định đã tử vong hay chưa. Cho nên đến tang lễ cũng không được tổ chức.

Wonho kéo Minji đến phòng sách của cha em, nơi trước kia anh vẫn thường cùng cha em nói chuyện rất lâu, Minji không ít lần tới khi hai người đang trò chuyện, cha em cưng chiều con tới mức phòng sách của cha tới giờ vẫn còn một giá sách lớn đặt toàn bộ những cuốn sách em yêu thích từ những ngày còn nhỏ xíu.

Minji sau hôm Yeojoo tới thì không hề khóc nữa cũng không kêu gào đòi ra ngoài. Em càng lúc càng lặng im còn hơn một cái bóng, đôi mắt đen càng ngày càng trở nên u ám đến nghẹt thở.

Wonho tức giận đẩy Minji vào căn phòng sách của cha em. Nơi đây vẫn được cô giúp việc quét dọn thường xuyên, rèm cửa kéo cao, cả căn phòng tràn trong ánh nắng ấm áp. Trên bàn vẫn là những tập tài liệu cha em đang xem dở chừng, những cuốn sách dày còn đang xếp chồng một phía, phảng phất như chủ nhân nơi này vừa mới rời đi một chút thôi, lập tức sẽ trở lại ngay.

Wonho đi đến bàn giấy cầm lên một khung ảnh đến trước mặt đưa cho Minji nhìn thấy.

Trên bàn làm việc của cha em bất kể là ở công ty hay ở nhà đều đặt một khung ảnh rất lớn, bên trong chính là tấm ảnh gia đình chụp chung. Ba người nhà em rất thường chụp ảnh cùng nhau, có khi là một bữa ăn cuối tuần kỉ niệm dịp gì đó, có khi là một chuyến du lịch của ba người đến một nơi thật đẹp, nhưng luôn là những bức ảnh gia đình.

Mỗi khi có ảnh mới ba sẽ cẩn thận tự tay thay bức ảnh trong khung ảnh ở công ty, còn khung ảnh ở nhà là do mẹ em thay ảnh, những bức ảnh cũ sẽ được đặt vào trong album của gia đình cất đi.

Bức ảnh này chỉ mới nửa năm trước, gia đình em cùng leo núi hồi đầu năm mới âm lịch, ba mẹ em rất vui vẻ, khi cả ba người cùng leo lên đỉnh ngọn núi, Minji đã nhờ một vị du khách gần đó chụp bức ảnh này. Trong ảnh em đứng giữa, hơi cúi xuống một chút, cha mẹ đứng phía sau đặt tay lên vai em, cùng cười rất tươi nhìn vào ống kính.

Wonho hỏi "Em sống không bằng chết thế này, có cảm thấy có lỗi với cha mẹ em không?"

Anh lại hỏi "Họ còn ở ngoài kia không biết còn sống hay đã chết, em nhốt mình trong phòng tối tăm đợi chết thì có tác dụng gì, có phải đợi đến lúc họ trở về sẽ phải lo đám tang cho em nữa không?"

Minji cười nhạt, em nhắm mắt để bản thân không say đắm bức ảnh đã không còn có thể gặp lại kia.

Trời bão sóng to biển rộng, một chiếc xe bằng kim loại to lớn và nặng nề như thế còn biến thành một đám sắt vụn, cha mẹ của em làm sao còn có thể trở về.

Vì những sự kiện pháp lý liên quan yêu cầu, một tuần sau khi Minji trở về, tòa án đã cưỡng chế xác nhận cha mẹ em qua đời, thúc đẩy các thủ tục pháp lý liên quan đến thừa kế và gia sản. Minji càng lúc càng khó chịu mỗi khi nhìn thấy bất cứ ai.

Em càng muốn tin cha mẹ còn có thể trở lại thì sự thật nghiệt ngã hiện ra càng rõ ràng trước mắt. Em thì thầm hỏi "Cha mẹ em còn trở về được nữa hay sao?"

Wonho đau xót, xuống giọng "Dù họ không thể trở về, em nghĩ họ cam lòng nhắm mắt như thế sao?"

Cuối cùng cũng có một câu nói kéo được lý trí của Minji trở lại, em giật mình ngẩng lên hỏi Wonho "Anh nói thế là có ý gì? Sao họ lại không cam lòng nhắm mắt?"

Wonho vốn nghĩ, người chết là kết thúc rồi, anh chỉ cần bảo vệ Minji mà thôi, những việc như trả thù, những thứ như ân oán anh đều có thể thay em gánh vác tất cả. Thế nhưng đến cùng anh mới nhận ra, đôi khi thù hận mới là thứ động lực sống tốt nhất, như cái phao cứu sinh níu giữ lại tâm hồn đã bị rút đi nhựa sống của một con người.

Anh biết rõ thù hận khiến con người mất đi lý trí, cũng hiểu rằng đẩy em vào thù hận là tổn thương em nhưng trong tình cảnh này, chính anh đã không còn cách nào khác để cứu lấy em thì thà rằng chấp nhận thù hận. Những ngày sau dẫu rằng phải dùng tất cả bản thân mình để bảo vệ em anh cũng cam lòng. Không thể bảo vệ gia đình em, không thể chăm sóc tốt cho em là lỗi của anh, nhưng Wonho tuyệt đối đảm bảo có thể bảo vệ em.

Thù hận cũng được, ít nhất có thể kéo em khỏi vực sâu thì anh chấp nhận đánh cược.

"Em không nghĩ tại sao vào một ngày đã báo trước mưa gió lớn như thế cha mẹ em lại đi đến con đường nguy hiểm ấy? Một người cẩn trọng như cha em lại có cả mẹ em bên cạnh tại sao lại tự mình lái xe chứ không gọi tài xế, chiếc xe được bảo dưỡng thường xuyên của cha em tại sao lại đứt phanh?" Wonho hít vào một hơi, chậm rãi nói "Lee Minji, em thực sự nghĩ đây chỉ là một vụ tai nạn hay sao?"

Con người ta vì tiền bạc quyền lợi thực sự có thể hóa thành kẻ sát nhân trong tíc tắc, Minji đứng nơi thế giới đẹp đẽ của nghệ thuật và nhân sinh đã lâu, có lẽ không quen được với thế giới sặc mùi tiền của những kẻ kinh doanh. Em hoàn toàn không ngờ đến, Wonho vẫn luôn giúp đỡ cha em lại không hề bất ngờ.

Cha mẹ của Minji, Namjoo và Yeojoo, thậm chí cả vụ tai nạn của chính bản thân Minji, trùng hợp đến mức khó tin, Wonho luôn để ý mọi thứ, anh biết chẳng bao giờ đơn giản tất cả chỉ là tai nạn.

Minji vẫn còn ngẩn ngơ trước những lời vừa được nghe, dần dần đau đớn trong tim em lặng ngắt đã lâu biến thành ngọn lửa giận dữ. Là ai, kẻ nào đã đẩy cha mẹ em vào chỗ chết?

Minji ngẩng lên, đôi mắt đỏ ngầu đầy tơ máu nhìn Wonho, em mở miệng định nói lại bị anh chặn lời "Đừng hỏi anh bất cứ cái gì cả, nếu em không khôi phục, em vĩnh viễn không làm được gì hết, anh sẽ không cho em biết."

"Nói cho em!" Minji túm chặt tay Wonho gằn giọng, tại sao không cho em biết kẻ thù đẩy cha mẹ em vào chỗ chết là ai? Giận dữ và phẫn nộ trong lòng em càng lúc càng dày đặc.

Wonho không đáp lời em, kéo Minji đứng dậy. Anh giữ cho Minji đứng thẳng, vì chân em còn đang bó bột nên chỉ có thể nghiêng ngả đứng trên một chân. Đợi đến khi Minji hơi đứng thẳng, Wonho không hề báo trước trở tay, đẩy mạnh Minji ngã xuống sàn.

Em yếu ớt như thế, anh chẳng hề nhẹ tay khiến Minji ngã hẳn xuống nền, tiếng vang trầm đục dội vào lòng người đau nhói. Wonho không đỡ em, chỉ đứng im nhìn xuống thẳng vào mắt Minji "Em yếu ớt thì em không có quyền"

Nói rồi anh bước ra ngoài, không hề quay đầu nhìn Minji. Đôi khi cùng với thù hận còn có tàn nhẫn mới khiến người ta thức tỉnh, sự thật càng tàn khốc càng nhanh chóng kéo người ta khỏi u mê. Thà rằng đau đớn một lần anh còn có thể cứng rắn kéo em ra khỏi tuyệt vọng.

Thế nhưng Wonho không ngờ lại đau đớn thế, chính bàn tay anh đã làm đau em. Wonho cứng rắn bước ra khỏi phòng sách, đóng cửa lại rồi gục xuống. Làm đau Minji khi em ấy yếu ớt như thế, trái tim anh còn đau đớn hơn gấp vạn lần.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC