Quyển 2 - Chương 122

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quyển 2: Thanh thảo thoại tà dương
(Cỏ xanh râm ran chuyện ánh chiều)

Chương 122

Người như thế, Văn Hoa tất nhiên không muốn đụng chạm gì.

Đại thế giới thường có cách nói về "vận may", Tạ Chinh Hồng rõ ràng chính là lúc "vận may ập đến", hơn nữa y còn không lạm dụng vận may của mình, người như vậy bất kể may mắn hay xui xẻo thì vẫn sẽ sống tốt.

Văn Hoa thầm thương tiếc thay cho Thạch Tịch Nhi, người đã tính kế Tạ Chinh Hồng.

Thương hội Bảo Quang làm khá tốt, nhưng rất tiếc, thương hội có một quản sự trẻ tuổi thông đồng với Thạch Tịch Nhi. Những thiếu nữ mời khách kia chỉ là đợt đầu tiên trong kế hoạch dẫn Tạ Chinh Hồng đến mà thôi, kế này không thành thì còn kế thứ hai thứ ba, thậm chí trong tay Thạch Tịch Nhi có một viên xá lợi tử của Tuệ Chính phương trượng. Tuy không biết Thạch Tịch Nhi định ra tay ở đâu, nhưng tỷ lệ thành công của nàng quả thật không lớn.

Thật ra nếu xét về vận may, thì Thạch Tịch Nhi cũng khá may mắn.

Nàng vốn tư chất cực cao, sau khi vào Âm Quỷ tông thì càng như cá gặp nước, thêm việc nàng trời sinh đã biết thông đồng người khác, lại tinh thông thuật pháp song tu thải bổ, lập ra cả một hậu cung khổng lồ để hưởng lạc. Người yêu thích ái mộ nàng nhiều đếm không xuể, thà tranh đấu với kẻ khác còn hơn rời xa nàng dù chỉ nửa bước.

Tiếc là biểu hiện như thế của Thạch Tịch Nhi đã tiêu hao vậy may của nàng.

Nàng cảm thấy song tu thải bổ sẽ khiến tu vi tiến bộ nhanh hơn, nên đều tập trung vào những thứ này và bỏ qua nền tảng công pháp của bản thân. Nàng lại đa tình, gặp ai thích người nấy, phạm vi thích không chỉ giới hạn ở nam mà còn có cả nữ, tình cảm có sâu đậm cách mấy cũng không chịu được. Dần dà, vận may của Thạch Tịch Nhi không còn như xưa. Thêm việc nàng lòng dạ hẹp hòi, cứ nhớ mãi về trận đấu thua Tạ Chinh Hồng nhiều năm trước, thế là tung tin y có Chân Long huyết, còn hại Thiên Cơ các họ. Đã thế thì đừng trách Thiên Cơ các phản kích.

Khi biết tin Thạch Tịch Nhi dự định ra tay với Tạ Chinh Hồng trong thương hội Bảo Quang, Văn Hoa lập tức đến trước để chờ đợi, gặp Tạ Chinh Hồng liền theo sát y. Nếu hắn có thể giúp Tạ Chinh Hồng giải quyết Thạch Tịch Nhi thì món nợ Thiên Cơ các nợ Tạ Chinh Hồng cũng xem như giải quyết xong. Nếu không giúp được thì đành xin lỗi Tạ Chinh Hồng vậy. Văn Hoa vẫn khá hài lòng với cuộc làm ăn gần như không cần bồi thường như thế.

Lúc này thấy Tạ Chinh Hồng có được Địa Tâm chân khí một cách nhẹ nhàng, Văn Hoa cũng nghiêng về phía Tạ Chinh Hồng hơn.

Thạch Tịch Nhi phải may mắn cỡ nào mới chèn ép nổi Tạ Chinh Hồng?

Trừ khi nàng mời người của thế giới khác đến giúp đỡ.

Trong một căn phòng khác ở thương hội Bảo Quang.

Thạch Tịch Nhi thay ra chiếc pháp y xinh đẹp vô ngần, khoác một chiếc y bào xám bình thường, mộc mạc đến mức gần như biến thành một người khác.

Bấy giờ, vẻ mặt nàng trở nên nghiêm túc, trông điềm đạm hơn rất nhiều.

"Đan dược nàng cho quả nhiên có ích." Thạch Tịch Nhi mỉm cười, nhìn nữ tử đang ngồi phía trước với vẻ mặt chân thành, "Không ngờ nàng lại tặng báu vật này cho ta, tình nghĩa này ta thật sự..."

"Thạch cô nương khách sáo, ta và ngươi đã có giao dịch rồi, chút lòng thành này chỉ xem như trả trước thôi." Nữ tử nói chuyện có gương mặt rất mờ, không tài nào nhìn rõ được. Nhưng dáng người thướt tha, khí chất xuất trần của nàng vẫn đủ khiến kẻ khác phải mơ màng.

Thạch Tịch Nhi tự nhận mình từng trải bao lần hoan ái, từng gặp vô số mỹ nhân, song vẫn mê mệt vì nữ tử không rõ mặt mũi kia.

Cơ thể nàng, từ trên xuống dưới không nơi nào không đẹp cả.

Gương mặt mờ ảo không chỉ làm mất vẻ đẹp của nàng, trái lại tăng thêm sức hút khó diễn tả thành lời.

Tiếc là đến tận bây giờ, Thạch Tịch Nhi vẫn không biết nàng tên gì.

"Cô nương, chờ ta giết chết Tạ Chinh Hồng rồi, nàng có thể cho ta biết tên nàng không?" Thạch Tịch Nhi nhịn không được hỏi.

"Nếu ngươi có bản lĩnh đó thì ta nói cho ngươi biết cũng được thôi." Nữ tử đáp một cách lạnh lùng, "Nhưng ngươi đừng chuốc thêm rắc rối cho ta."

"Cô nương yên tâm, chỉ một tên Tạ Chinh Hồng cỏn con, chẳng là gì cả." Thạch Tịch Nhi đắc ý.

Nếu là khi trước, nàng có thể sẽ sợ Tạ Chinh Hồng, cũng thấp thỏm không biết khi nào phải chết, nhưng giờ đây...

Trước đó nàng quá thiển cận, chỉ biết về người và việc trước mắt, như thế sao có thể làm nên việc lớn?

May mà ông trời không tuyệt đường người, đã cho nàng một trợ thủ vào ngay thời điểm quyết định này.

Nhớ lại chuyện hôm ấy, Thạch Tịch Nhi vẫn còn thấy khó tin.

Nàng vốn định luyện công ở sau núi của môn phái, hy vọng tu vi tiến bộ một ít, khi đối phó với Tạ Chinh Hồng cũng chắc chắn hơn, nếu không được nữa thì thi triển độn pháp bỏ chạy. Đúng vào lúc này, một trận pháp lâu không dùng ở phía sau nội môn chợt khởi động, rất nhiều tu sĩ của các đại thế giới đều đặt chân đến đây, tu vi ai nấy ít nhất cũng Hóa Thần trở lên, ngay cả chưởng môn của Âm Quỷ tông cũng hoảng hốt, phải đích thân tiếp đón.

Tuy Thạch Tịch Nhi không rõ mục đích cụ thể họ đến là gì, nhưng nghe nói họ muốn tìm hiểu thông tin về Nhân Chân tự, dường như có liên quan với Văn Xuân Tương nhiều năm trước. Thạch Tịch Nhi chợt nảy ra một suy nghĩ, Tạ Chinh Hồng kia chẳng phải xuất thân Nhân Chân tự hay sao, hơn nữa còn từng có quan hệ sư đồ với Tuệ Chính? Nếu lợi dụng việc này, lo gì những đại năng kia không giúp nàng đối phó Tạ Chinh Hồng?

Kế này một khi xuất hiện, thì không xua đi được nữa.

Nàng đã chịu quá đủ những ngày tháng sống trong lo sợ rồi.

Nàng dự cảm được, nếu để lỡ lần này, có lẽ nàng sẽ không còn cơ hội trừ khử Tạ Chinh Hồng nữa.

Tạ Chinh Hồng có giỏi đến đâu cũng không thể hơn những cao thủ kỳ Hóa Thần này chứ nhỉ?

Thạch Tịch Nhi vắt hết công sức, cuối cùng cũng thông đồng được một cao thủ Hóa Thần. Nàng nhìn ra tính cách của vị cao thủ này không quá tốt, lại còn kiêu ngạo, xem thường người khác, hơn nữa cũng chỉ thích nghe người khác nịnh nọt. Người như thế chẳng phải chính là trợ thủ hoàn hảo đó sao?

Thạch Tịch Nhi thêm mắm dặm muối về quan hệ giữa Tạ Chinh Hồng và Nhân Chân tự, ám chỉ Tạ Chinh Hồng rất có thể sẽ biết một vài bí mật của Nhân Chân tự, còn nhắc đến việc tu vi của Tạ Chinh Hồng tiến bộ cực nhanh, chẳng mấy chốc nàng đã được vị cao thủ nọ tin tưởng. Vị cao thủ nọ cũng cho rằng Tạ Chinh Hồng có vài bí mật mà người khác không biết, có lẽ sẽ liên quan đến Văn Xuân Tương.

Thế nên Thạch Tịch Nhi đã thuyết phục được cao thủ nọ, dự định hợp tác với nhau bắt Tạ Chinh Hồng. Còn công tác chuẩn bị sẽ do Thạch Tịch Nhi toàn quyền xử lý, lúc đó, vị đại năng Hóa Thần nọ sẽ ra đánh cho Tạ Chinh Hồng không kịp trở tay.

Tất nhiên, sau khi bắt Tạ Chinh Hồng, giết hay tha phải xem tâm trạng của nàng.

Thạch Tịch Nhi không dám nói tin này cho quá nhiều người, một là lời nàng nói nửa thật nửa giả, quan trọng là đoạn về Nhân Chân tự gần như đều là bịa, nhỡ bị phát hiện sẽ phiền phức lắm. Hai là nàng cho rằng cao thủ kỳ Hóa Thần sẽ xử lý được Tạ Chinh Hồng thôi.

Đối phó với một Tạ Chinh Hồng mà cần nhiều cao thủ ra tay như thế, cũng coi trọng y quá.

Năm xưa Thạch Tịch Nhi chịu nhục trong tay Tạ Chinh Hồng, Tạ Chinh Hồng gần như giẫm đạp nàng để bước lên, nay đã mạnh hơn nàng rất nhiều, sao nàng chịu được?

Tạ Chinh Hồng ơi Tạ Chinh Hồng, có trách thì trách ngươi là hòa thượng xuất thân Nhân Chân tự.

Dù ngươi thật sự không có quan hệ sâu nặng gì với Nhân Chân tự.

Thạch Tịch Nhi thầm cười nhạt, cúi đầu nhìn viên xá lợi tử của Tuệ Chính mà mình vất vả lắm mới tìm được, nở nụ cười đắc chí.

Kẻ cười đến cuối cùng mới là người chiến thắng!

"Tiếp theo sẽ tiến hành đấu giá ngầm."

Người chủ trì trên sân khấu dứt lời, bèn chủ động đi xuống.

Đấu giá công khai còn cần chủ trì, nhưng đến đấu giá ngầm thì sẽ do đích thân người bán lên sân khấu ra giá, sau đó để thương hội Bảo Quang tiến hành hoàn tất thủ tục. Thế nên đấu giá ngầm vừa bắt đầu, người chủ trì sẽ thức thời xuống sân khấu, để cho người bán của buổi đấu giá ngầm lên đài.

Tạ Chinh Hồng và Văn Hoa dời sự chú ý khỏi Địa Tâm chân khí, nhìn về nơi tiến hành đấu giá ngầm.

Người đầu tiên lên đài mang theo cành hoa nhỏ mà lúc nãy nữ Kiếm tu đã đưa họ, không biết đó là nam hay nữ, ngay cả giọng nói cũng không phân biệt được giới tính, nghe có hơi chói tai. Nhưng nghe quen rồi cũng không đến nỗi.

Người nọ lấy một chiếc hộp ra, cố ý kéo dài giọng, "Đây là viên đá ta tìm được trong một di phủ, lửa thiêu không trụi, kiếm bổ không hư, ta không biết nó rốt cuộc là thứ gì, nhưng ta biết giá trị của nó không thấp." Dứt lời, người nọ lấy một thanh đao to ra chém một nhát lên viên đá.

Thanh đao nọ là pháp khí cực phẩm, song sau cú chém, thanh đao lại bị mẻ một miếng, còn viên đá thì không hề hấn gì.

Sau đợt thí nghiệm này, lập tức có người ra giá cao "Một nghìn linh thạch thượng phẩm".

"Một nghìn linh thạch thượng phẩm?" Tu sĩ trên đài có vẻ không hài lòng lắm, "Còn ai ra cao hơn không?"

Thật lâu sau mới có một người hô "Một nghìn một trăm linh thạch thượng phẩm".

Tuy viên đá này trông có vẻ tốt, nhưng bản thân tu sĩ kia cũng đã nói, lửa thiêu không trụi, kiếm bổ không hư, viên đá như thế mua về không luyện khí được cũng không ăn được, chẳng lẽ dùng để ném người ta à? Thế nên tuy tu sĩ ở đây có lẽ sẽ hiếu kỳ với viên đá, nhưng nếu bảo họ lãng phí quá nhiều tiền cho nó thì thôi.

"Đây có lẽ là Ngoan thạch, ngoài cứng ra không có tác dụng gì." Văn Hoa cười nói, "Đừng nói một nghìn linh thạch thượng phẩm, một trăm cũng không đáng. Sở dĩ không nhận ra có lẽ do đặt lâu trong di phủ nên bị thay đổi hình dạng. Ta không tin tu sĩ kia nhìn không ra, e là đến để qua mặt thôi." Dù sao nguyên tắc của đấu giá ngầm chính là lời lỗ tự chịu, bị lừa hay chịu thiệt gì cũng là chuyện bản thân. Huống chi có cành hoa của thương hội Bảo Quang, mọi người vốn nhận không ra ai với ai.

"Ừm." Tạ Chinh Hồng gật đầu đồng ý.

"Một nghìn một trăm linh thạch thượng phẩm, nếu những người khác không muốn thì giao dịch thành công." Vị tu sĩ nọ đứng trên đài đã khá lâu nhưng vẫn chẳng ai ra giá, biết mình rút lui là vừa.

Ngay sau đó có một thiếu nữ bước lên lấy chiếc hộp, đi vào trong căn phòng đã ra giá.

Người thứ hai lên đài mang ra chiếc vòng đôi tỏa kim quang nhẹ nhẹ.

"Âm Dương tử mẫu hoàn, vốn là pháp bảo bậc trung, nhưng khi ta tìm được thì nó đã bị hư hại, bây giờ chỉ là pháp khí đỉnh cấp. Ta muốn dùng nó để đổi Kết Anh đan, không biết vị nào có không?"

Thứ như Kết Anh đan rất ít lưu lạc bên ngoài, ngay cả trong nội bộ các tông môn cũng thiếu thốn. Tu sĩ sử dụng Kết Anh đan để kết anh đồng nghĩa với việc tự chấm dứt con đường tu đạo của mình, không còn cơ hội tiến bộ được nữa. Nhưng dù thế vẫn có vô số tu sĩ Kim Đan một lòng muốn có được báu vật này. Nay Hóa Anh thảo, nguyên liệu cần để làm Kết Anh đan, ngày càng ít, dẫn đến sản lượng Kết Anh đan cũng giảm dần, giá trị của pháp khí trung phẩm bằng với rất nhiều viên Kết Anh đan, nhưng tiếc là món pháp bảo này nay đã chỉ là pháp khí đỉnh cấp, có hồi phục được hay không là một vấn đề. May mà chiếc vòng đôi được chế tạo hết sức tinh xảo, sau khi rút nhỏ lại thì đeo vào tay, rất thích hợp với nữ tu, để tặng người khác cũng được.

Có thể thấy chiếc vòng đôi này hấp dẫn hơn viên đá lúc nãy nhiều.

Lập tức có một giọng nói khản đặc vang lên, "Chỗ ta có một viên Kết Anh đan bậc thấp, chỉ có thể giúp tăng ba phần tỷ lệ kết anh, không biết ngươi có muốn đổi không?"

"Chỉ có bậc thấp thôi sao?" Tu sĩ trên đài nhìn chiếc vòng đôi của mình, câu hỏi mang hy vọng.

"Ngươi nghĩ chiếc vòng đôi của ngươi đáng để đổi bậc trung sao?"

"Chỉ cần sửa lại thì nó có thể trở thành pháp bảo bậc trung." Tu sĩ biện giải.

"Các hạ nói thế không đúng rồi. Ngươi cũng đã bảo là có thể, nhưng cũng rất có thể sẽ không bao giờ sửa được nó nữa, hoặc cái giá để sửa nó còn cao hơn giá trị của nó. Chỗ ta có một viên Kết Anh đan bậc thấp, nếu các hạ không đồng ý thì thôi."

"Đổi, ta đổi." Tu sĩ trên đài chỉ đành đi xuống với vẻ mất mát.

Lúc tu sĩ thứ ba bước lên, Tạ Chinh Hồng chợt cảm thấy bất an chưa bao giờ có.

"Cái ta muốn đổi là một trong những viên xá lợi tử mà Tuệ Chính Thiền sư để lại sau khi viên tịch." Một tu sĩ có giọng nói trầm thấp, nhưng nội dung lời nó lại không hề thấp như giọng của người nọ, "Ta muốn đổi pháp bảo có thể khắc chế Phật tu, hoặc là..." Tu sĩ nói thật chậm, cho dù giọng nói đã bị thay đổi nhưng vẫn khiến người ta cảm nhận được sát ý, "Giúp ta giết một người."

"Sao chúng ta biết đó là thật hay giả, ngươi nói đó là xá lợi tử của Tuệ Chính phương trượng thì chúng ta phải tin à?"

"Có tin hay không là chuyện của các ngươi, nhưng viên xá lợi tử này là do ta lấy được từ tay chưởng môn của một tiểu môn phái đã cướp của Nhân Chân tự năm xưa, nếu các ngươi không tin, ta có thể cho các ngươi xem thi thể của hắn."

Dứt lời, người nọ vươn tay xoa nhẫn trữ vật, chẳng mấy chốc một thi thể thối nát xuất hiện.

"Là động chủ Cầm Tiêu động?"

"Chẳng lẽ đó thật sự là xá lợi tử của Tuệ Chính phương trượng sao?"

Thi thể nọ vừa xuất hiện, lập tức có người lên tiếng.

Văn Hoa nhìn Tạ Chinh Hồng, thấy sắc mặt y vẫn không hề thay đổi, nhịn không được nói, "Đó thật sự là xá lợi tử của Tuệ Chính phương trượng?"

Tạ Chinh Hồng nhìn hắn, sau đó gật đầu, "Đúng thế."

Trước đó y đã nghe được tin rất có thể một viên xá lợi tử của Tuệ Chính đang ở trong tay động chủ Cầm Tiêu động, nhưng động chủ của Cầm Tiêu động đã mất tích nhiều giờ liền, không ngờ hóa ra đã bị giết, hơn nữa còn trở thành chứng cứ cho viên xá lợi tử.

Châm chọc làm sao!

"Đạo hữu, người muốn chúng ta giúp ngươi giết có tu vi thế nào, môn phái gì? Đâu có việc ngươi bảo chúng ta tự nạp mạng chúng ta cũng phải đi." Tuy viên xá lợi tử này rất hấp dẫn, nhưng người nọ dám đem theo thi thể đến chứng minh tính cách người này vô cùng độc ác. Lỡ như đối phương muốn họ giúp giết một lão tổ Hóa Thần, thế chẳng phải họ cũng sẽ giống thi thể này à?

"Đúng, ngươi có gan nói ra muốn giết ai không?"

"Chỉ một viên xá lợi tử cỏn con của tu sĩ Nguyên Anh mà muốn đổi pháp bảo khắc chế Phật tu, ngươi cũng quá ngông cuồng rồi đấy!"

Pháp bảo khắc chế Ma tu Pháp tu thì còn tìm được, nhưng pháp bảo khắc chế Phật tu lại vô cùng hiếm có. Vốn sức chiến đấu của Phật tu đã thấp, ngoài Ma tu ra họ gần như không có ưu thế gì với những tu sĩ thuộc đạo thống khác. Vì thế nên sao có thể có pháp bảo chuyên khắc chế Phật tu chứ? Thỉnh thoảng xuất hiện vài món cũng bị đám Ma môn cướp đoạt rồi.

"Ta quả thật ngông cuồng, nhưng các ngươi có muốn đổi hay không là chuyện của các ngươi." Tu sĩ nọ mất kiên nhẫn, "Đổi thì đổi, không đổi thì không đổi. Còn về người ta muốn giết, hừ, dù sao ta cũng sẽ đi theo, chẳng lẽ ta lại đi đâm đầu tự tìm đường chết sao?"

"Tiểu hòa thượng, tên này không có ác ý gì với ngươi chứ?" Văn Xuân Tương nghe sao cũng thấy người này có ý đồ xấu. Đổi pháp bảo thì đổi đi, còn đổi loại khắc chế Phật tu, báu vật như vậy chắc chắn vượt xa giá trị của xá lợi tử. Hơn nữa họ tìm xá lợi tử của Tuệ Chính phương trượng vốn là để giao dịch với Tạ Chinh Hồng, dùng pháp bảo khắc chế Phật tu thì quả thật không có.

"Người đó đúng có ác ý với bần tăng." Tạ Chinh Hồng gật đầu đáp, "Có thể đây chính là người đã dẫn dụ tôi vào thương hội Bảo Quang."

"Vậy ngươi có muốn đổi viên xá lợi tử kia không?"

"Không đổi." Tạ Chinh Hồng lắc đầu, "Tôi chờ người này đến."

"Chỗ ta có một món pháp bảo Thần đạo khắc chế Phật tu, ngươi muốn đổi không?" Văn Hoa mở lời.

Tạ Chinh Hồng quay đầu, nhìn Văn Hoa với ánh mắt ngạc nhiên.

Văn Hoa mỉm cười, "Ta muốn lấy viên xá lợi tử đó."

"Đó là gì?"

"Một cái tháp phù đồ nhỏ được tu sĩ Thần đạo luyện chế, có thể khắc chế Phật tu Xuất Khiếu ba lần, ta đã dùng một lần, còn hai lần." Văn Hoa đáp một cách lạnh lùng, "Các hạ suy nghĩ cho kỹ, vật trong tay ta và trong tay ngươi cách biệt trời vực."

"Khoan đã đạo hữu, ta là Kiếm tu Nguyên Anh đỉnh phong, ta đồng ý giúp ngươi giết người."

"Ta tinh thông..."

"Ta đồng ý đổi tháp phù đồ."

"Vậy thì đổi."

Văn Hoa lấy một ngọn tháp nhỏ cao khoảng nửa trượng trong nhẫn trữ vật ra, nó vừa xuất hiện, Tạ Chinh Hồng chợt cảm thấy như bị áp chế.

Đạo thống của tu sĩ Thần đạo vô cùng ít truyền nhân, không những phải liên tiếp thu thập nhang đèn của nhân gian, mà còn cần có tín niệm của người phàm. Nhập môn khó, tiến bộ càng khó, rất hiếm ai tu thành, nhưng thủ đoạn đa dạng của họ vẫn khiến rất nhiều tu sĩ phải kiêng kỵ.

"Xì, thứ của tu sĩ Thần đạo." Văn Xuân Tương nói, mặt đầy chê bai.

Hắn quả thật ghét nhất đám lừa trọc Phật tu, nhưng tu sĩ Thần đạo cũng là một trong số những người hắn ghét.

"Tiểu hòa thượng, chẳng phải ngươi có Khí Vận hương đó sao?" Văn Xuân Tương ghét bỏ xong thì bắt đầu nghiêm túc, nói với giọng thong dong, "Ngươi thúc Khí Vận hương sáng hơn một chút thì tháp phù đồ chẳng là gì cả."

"Chẳng phải Khí Vận hương chỉ tăng vận may thôi sao?" Tạ Chinh Hồng có đôi chút ngạc nhiên.

"Tất nhiên không." Văn Xuân Tương thở dài, "Quan hệ giữa Khí Vận hương và tu sĩ Thần đạo như Tiên khí và Pháp tu vậy. Khí Vận hương chỉ có tỷ lệ xuất hiện khi có đủ tín ngưỡng của cả triệu người. Nhưng mỗi người phàm tín ngưỡng Thần đạo đều có ước mơ riêng, sao có thể có chung một tín ngưỡng được?" Càng không nói đến việc Khí Vận hương trong người Tạ Chinh Hồng hình thành từ tất cả tính mạng người dân của một quốc gia hưng thịnh, còn được vị hoàng đế cuối cùng của quốc gia đó giao cho. Tuy sau này phải đối phó với Quý Hiết, nhưng Khí Vận hương vẫn mang đến rất nhiều lợi ích cho Tạ Chinh Hồng.

Ít ra, nó có ích khi Tạ Chinh Hồng bị người khác gây tổn thương.

Văn Xuân Tương nhìn Tạ Chinh Hồng với ánh mắt u ám, cảm thấy tâm lý mình hơi mất cân đối.

Vận may của tiểu hòa thượng thế này... chẳng lẽ trước khi chuyển kiếp y là con riêng của Phật tổ sao?

Tạ Chinh Hồng nghe Văn Xuân Tương giải thích xong, tâm niệm khẽ chuyển, đưa ra một luồng thần thức tiếp xúc với Khí Vận hương.

Chớp mắt, cảm giác nặng nề trên người Tạ Chinh Hồng đã biến mất.

Mí mắt Văn Hoa giật giật, kỳ lạ, sao lại cảm thấy ánh sáng từ tháp phù đồ tối đi thế này?

Thôi, dù sao cũng phải đưa người khác, tối đi cũng chẳng sao.

Văn Hoa trông có vẻ ung dung đưa tháp phù đồ sang, lòng đau như cắt.

Nếu không vì Tạ Chinh Hồng, hắn có cần phải mang báu vật của mình ra đổi không chứ? Tháp phù đồ dùng rất tốt, nếu đổi với Ma tu, dù có đòi mấy cái linh mạch cũng có người chịu đổi, thế mà lại dùng để đổi xá lợi tử...

Văn Hoa cảm thấy đạo tâm của mình sắp mất cân bằng rồi.

Thôi thì về báo với sư phụ, sau đó đòi thêm ít đồ nữa vậy.

Vả lại...

Văn Hoa lén nhìn Tạ Chinh Hồng, quyết định cược một ván.

Nếu tu sĩ nọ là Thạch Tịch Nhi, vậy thì tháp phù đồ chắc chắn sẽ dùng để đối phó Tạ Chinh Hồng. Lúc đó nếu Thạch Tịch Nhi tự tìm đường chết, không chừng tháp phù đồ sẽ về lại tay mình.

Chẳng bao lâu sau, thị nữ đưa xá lợi tử của Tuệ Chính vào phòng, đổi lấy tháp phù đồ.

Văn Hoa cầm xá lợi tử, mỉm cười cung kính đưa đến trước mặt Tạ Chinh Hồng.

"VănHoa của Thiên Cơ các, đại diện Thiên Cơ các bồi thường việc Chân Long huyết đãlàm phiền Tạ đạo hữu những ngày qua." Văn Hoa đẩy chiếc hộp đựng xá lợi tử trướcmặt Tạ Chinh Hồng, mỉm cười nói.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net