Quyển 2 - Chương 123

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quyển 2: Thanh thảo thoại tà dương
(Cỏ xanh râm ran chuyện ánh chiều)

Chương 123: Cái chết của Thạch Tịch Nhi (1)

"Thiện tai." Tạ Chinh Hồng chắp tay chữ thập, nói khẽ.

Mở hộp ra, bên trong quả nhiên là xá lợi tử của Tuệ Chính.

"Có vẻ như Tạ Thiền sư đã đoán trước được thân phận của tôi." Văn Hoa khẳng định, gương mặt mang chút hoài nghi, "Không biết tại hạ đã lộ sơ hở ở đâu?"

Tạ Chinh Hồng nhìn Văn Hoa, mỉm cười nói, "Tu sĩ kỳ Xuất Khiếu trong trung thế giới Đạo Xuân rất ít, bị bần tăng giết khá nhiều, số tu sĩ Xuất Khiếu còn lại không quen bần tăng cũng ít."

"... Vậy à?" Văn Hoa cảm thấy da mặt mình hơi co rút, đây cũng xem là lý do á?

Nếu không vì tận mắt chứng kiến và biết Tạ Chinh Hồng không phải kẻ nói dối, thì e là hắn đã không dám tin những lời kiêu ngạo như thế do Tạ Chinh Hồng nói ra.

Tuy những lời này đều là sự thật.

Lời Tạ Chinh Hồng nói có vẻ ngông cuồng, nhưng không hề sai.

Cùng là tu sĩ Xuất Khiếu, là một Phật tu, Tạ Chinh Hồng chỉ nâng tay đã giết chết hơn hai mươi tu sĩ Xuất Khiếu, sao có thể không gây chấn động chứ? Cứ lấy tu sĩ Xuất Khiếu của Quy Nguyên tông làm ví dụ, rõ ràng họ đều sẽ công khai hoặc âm thầm dò hỏi bí quyết tu hành của Tạ Chinh Hồng.

Nhưng bí quyết tu hành của một Phật tu, Pháp tu sao mà dùng được? Chỉ đành nói vài câu vô nghĩa rồi mời những tu sĩ Xuất Khiếu nọ rời đi. Trong đó có một tu sĩ cũng khá thân thiết nói thẳng với Tạ Chinh Hồng, "Trong những tu sĩ Xuất Khiếu hiện giờ, đạo hữu có thể xem như không có đối thủ. Sau này nếu có tu sĩ Xuất Khiếu kỳ lạ để ý đạo hữu, đạo hữu đừng cảm thấy mạo phạm. Một con sói lẫn vào đàn cừu, trước đây đàn cừu tưởng đây là con thỏ, bây giờ sói hiện nguyên hình, tất nhiên sẽ khiến người ta chú ý."

Văn Hoa thở dài, không muốn nghe tiếp nữa, "Nếu thế, mong Tạ đạo hữu hãy nghe tôi giải thích."

"Xin lắng nghe."

"Tạ đạo hữu có biết tin Chân Long huyết do ai tung ra không?"

Tạ Chinh Hồng lắc đầu.

"Là Thạch Tịch Nhi." Văn Hoa nói, "Cô ta thông đồng với một thuộc hạ của Thiên Cơ các chúng tôi, mua chuộc một vài tầng lớp trên rồi truyền ra cái tin nửa thật nửa giả như thế. Đến khi chúng tôi phát hiện, tin tức đã bị lan truyền. Về việc này, Thiên Cơ các chúng tôi vô cùng xin lỗi Tạ đạo hữu."

"Thạch Tịch Nhi?" Tạ Chinh Hồng nghiêng đầu ngẫm nghĩ, "Là người trên Thiên Đan bảng năm xưa sao?"

Văn Hoa dở khóc dở cười, "Chẳng lẽ Tạ đạo hữu đã quên năm xưa đạo hữu đã đánh bại cô ta trên Tạm Đao sơn sao, cô ta vốn đứng trong mười hạng đầu. Sau đó bị đạo hữu hủy pháp khí, dùng Chân Ngôn quyển trục trấn áp."

Nếu Thạch Tịch Nhi biết kẻ thù mà mình luôn khắc ghi trong lòng vốn chẳng hề nhớ nổi mình là ai, e sẽ tức đến hộc máu mất.

"Hình như từng có chuyện này." Tạ Chinh Hồng trầm ngâm một lúc, nói với giọng không chắc lắm, "Từ sau lần đó, hình như bần tăng không liên quan gì đến cô ấy nữa."

"Có những người sẽ ghi hận cả đời." Văn Hoa nhún vai, "Thạch Tịch Nhi luôn rất tự cao, sau đó những cao thủ trên Thiên Đan bảng đều rời đi, trong số những người cùng thế hệ còn ở lại trung thế giới Đạo Xuân không ai xuất sắc hơn cô ta. Nhưng Tạ đạo hữu vừa về đã cướp hết oai phong của cô ta, thù mới hận cũ, cô ta gây chút chuyện cũng không có gì phải lạ. Trên đời này, người không liên quan còn làm những chuyện hại người lợi mình, huống chi cô ta xem đạo hữu là kẻ thù của cô ta."

Nghe thế, Tạ Chinh Hồng không biết phải đáp thế nào nữa.

Y tưởng rằng người đứng sau màn đang nhắm vào báu vật nào đó của y hoặc muốn biết bí mật vì sao tu vi y tiến bộ nhanh như vậy, nhưng không ngờ lại xuất phát từ chuyện cũ.

"Vậy người vừa lên đài đấu giá lúc nãy có lẽ là cô ấy."

"Tám chín phần mười."

Văn Hoa nhìn Tạ Chinh Hồng, phát hiện y không hề căng thẳng chút nào, lòng thầm khen ngợi sự bình tĩnh của y, ngoài miệng vẫn không nhịn được nhắc nhở, "Tuy Thạch Tịch Nhi xảo quyệt nhưng cũng là một người cẩn thận. Cô ta dẫn dụ đạo hữu đến đây, còn dùng xá lợi tử của Tuệ Chính phương trượng để đổi vật khắc chế Phật tu, e là có chỗ dựa. Tại hạ rất rõ nhược điểm của tháp phù đồ kia, thời khắc quan trọng, tại hạ có thể giúp đỡ đạo hữu đôi phần."

"Đa tạ Văn đạo hữu đã nhắc. Nhưng đây là nhân quả giữa bần tăng và Thạch Tịch Nhi, vẫn nên để bần tăng tự chấm dứt." Tạ Chinh Hồng đứng lên, nói một cách chậm rãi, "Đấu giá ngầm bên ngoài đã xong, có lẽ Thạch Tịch Nhi sắp ra tay rồi."

"Tạ đạo hữu thật sự không suy nghĩ một chút sao, tuy tại hạ bất tài, nhưng đối phó Thạch Tịch Nhi vẫn không thành vấn đề, hơn nữa tháp phù đồ..."

"Văn đạo hữu không cần lo lắng." Tạ Chinh Hồng lắc đầu đi ra cửa, "Lát nữa bần tăng còn có việc muốn hỏi, mong đạo hữu giải đáp."

"Được, cung tiễn Tạ đạo hữu." Văn Hoa thấy Tạ Chinh Hồng như thế, chỉ đành gật đầu đồng ý.

Sau khi lấy tháp phù đồ, Thạch Tịch Nhi tế luyện nó một chút, chờ khi đấu giá ngầm kết thúc bèn cho người dụ người của thương hội Bảo Quang đi hết, mình thì canh giữ trước cửa phòng, dự định khiến Tạ Chinh Hồng không kịp trở tay.

"A Di Đà Phật, đã lâu không gặp, Thạch thí chủ." Tạ Chinh Hồng ra cửa phòng, nghênh đón một cú bổ của linh kiếm, nhìn về phía Thạch Tịch Nhi và nói.

Linh kiếm đã chuẩn bị sẵn của Thạch Tịch Nhi bị Tạ Chinh Hồng nhẹ nhàng hất ra, nàng nghiến răng nhanh chóng bay lên, hét lớn một tiếng, vận chuyển chân nguyên lấy ra một cây búa lớn. Cây búa nọ dài hơn hai mươi trượng, chỉ huơ nhẹ đã mang khí thế dời núi lấp biển, đánh về phía Tạ Chinh Hồng.

Tạ Chinh Hồng khẽ nâng mắt, tay phải đánh ra Đại Nhật thần chưởng, chưởng ấn hoàng kim chợt phóng to hơn gấp rưỡi cây búa, theo bàn tay huơ xuống của Tạ Chinh Hồng, chưởng ấn nọ cũng đập xuống cây búa, "Nhiều năm không gặp, dường như Thạch thí chủ không hoan nghênh bần tăng."

Trán Thạch Tịch Nhi đã rướm mồ hôi lạnh.

Tuy biết rõ chênh lệch giữa kỳ Nguyên Anh và Xuất Khiếu từ lâu, nhưng không ngờ Tạ Chinh Hồng lại có thể hóa giải công kích của nàng một cách nhẹ nhàng như thế.

Thạch Tịch Nhi hét lớn, chuỗi Bạch Cốt phong linh đã bị tổn hại bay ra khỏi mi tâm, chính là chuỗi mà năm xưa Tạ Chinh Hồng từng hủy đi.

Những năm qua, nàng đã luyện chế lại một phen, tốn biết bao nhiêu tâm huyết, cuối cùng luyện chế Bạch Cốt phong linh thành pháp bảo bổn mạng của mình, tuy trông có vẻ tàn tạ, nhưng uy lực thì thứ năm xưa sao mà bì kịp?

Tinh tong, tinh tong.

Bạch Cốt phong linh lắc lư theo gió, phát ra một chuỗi âm thanh cực kỳ khó nghe.

Tạ Chinh Hồng vừa định ra tay, chợt phát hiện Thạch Tịch Nhi hô về phía không trung, "Lão tổ, sao còn chưa ra tay?"

Ngay lúc đó, uy áp dũng mãnh ập lên người Tạ Chinh Hồng.

Văn Hoa trong phòng kinh ngạc chớp mắt, cái gương được huyễn hóa ra để quan sát bị uy áp đó đánh vỡ.

"... Là tu sĩ Hóa Thần?" Văn Hoa thì thầm, "Xem ra là cao thủ của đại thế giới, Thạch Tịch Nhi đã thông đồng được người như thế từ bao giờ? Hơn nữa người này lại xuất hiện trong trung thế giới Đạo Xuân, vì sao bên Thiên Cơ các lại không có tin tức gì?" Còn Tạ Chinh Hồng, y thật sự có thể đối phó với tu sĩ Hóa Thần sao?

Văn Hoa nghĩ một lúc, quyết định quan sát thêm. Hắn lấy hạc giấy ra thả nó bay đi, thông qua bí pháp quan sát tình hình bên ngoài.

"Ha ha ha ha, Thạch tiểu nương tử, ngươi vẫn cần tu hành nhiều đấy. Chỉ là một tên Phật tu chưa xuất gia thôi mà." Một nam tử trung niên mặc đạo bào màu xám có gương mặt trắng tái xuất hiện trên không trung.

Hắn cười to sảng khoái, ánh mắt nhìn Thạch Tịch Nhi đầy chế nhạo. Song khi tầm nhìn dời lên người Tạ Chinh Hồng thì trở thành ác ý vô tận.

"Ồ, tiểu hòa thượng tu vi khá đấy, quả là hiếm thấy trong trung thế giới Đạo Xuân." Nam tử trung niên chắp tay sau lưng nói.

Văn Xuân Tương ở trong phòng nghiến răng.

Tiểu hòa thượng là tên gọi mà con chuột nhắt kỳ Hóa Thần như ngươi gọi sao?

"Yến Hành lão tổ, người này chính là Tạ Chinh Hồng." Thạch Tịch Nhi vội bay đến bên cạnh Yến Hành lão tổ, gương mặt xinh đẹp đầy ý lấy lòng, "Hắn tu chưa đến trăm năm đã đến tu vi Xuất Khiếu. Trong trận chiến Nhân Chân tự năm xưa, hắn chính là đệ tử mà phương trượng của Nhân Chân tự dẫn đi."

Yến Hành lão tổ nhìn Tạ Chinh Hồng, hỏi, "Thạch tiểu nương tử nói có đúng không?"

Tạ Chinh Hồng nhìn hắn với ánh mắt lạnh lùng, không đáp.

"Tạ Chinh Hồng, ngươi đừng có ngông cuồng!" Thạch Tịch Nhi nhân cơ hội nói, "Chỉ một tu sĩ kỳ Xuất Khiếu cỏn con, thấy lão tổ sao không hành lễ?"

Yến Hành lão tổ nghe Thạch Tịch Nhi nói thế, sắc mặt mặt dần trở nên xấu xí.

Đúng vậy, kể từ khi gặp mặt, hắn vẫn chưa thấy Phật tu này hành lễ.

Xem ra Thạch Tịch Nhi nói người này tính cách kiêu ngạo, không xem ai ra gì là thật. Hơn nữa nhìn hắn căn cơ vững chắc, e là có báu vật gì đó trên người. Năm xưa hắn không tham gia vào trận đấu với Văn Xuân Tương, luôn lấy làm tiếc vì điều này. Ai không biết lúc đó Văn Xuân Tương đang ở đỉnh cao phong độ, trong tay có biết bao nhiêu thứ tốt. Thậm chí có đại năng phải trực tiếp dùng Khổn Tiên Thằng trói hắn mới xem như kết thúc trận chiến. Tiếc là đã đi sai một nước, đến bây giờ vẫn không ai biết tung tích của Văn Xuân Tương.

Yến Hành lão tổ không nghĩ Tạ Chinh Hồng và Văn Xuân Tương có quan hệ sâu nặng gì, nhưng năm xưa tên Tuệ Chính kia có nhân cơ hội lấy đồ của Văn Xuân Tương rồi truyền cho đệ tử mình hay không thì khó nói lắm. Văn Xuân Tương là ai, chỉ cần lấy một vật trong tay hắn thôi, cả đời cũng dùng không hết. Tên Tạ Chinh Hồng này tu đến Xuất Khiếu chỉ trong trăm năm ngắn ngủi, lại còn là Phật tu, thật muốn biết báu vật mà hắn có được mạnh cỡ nào đây?

"Với người vô lễ, cớ sao bần tăng phải hành lễ?" Tạ Chinh Hồng phản bác.

"Đúng là ngông cuồng." Yến Hành lão tổ híp mắt, quyết tâm phải để Tạ Chinh Hồng thấy sự lợi hại của mình, lập tức đánh ra một tia sáng màu lam, chớp mắt đã hóa thành con sóng cao ngút trời, thế nước vô biên ập thẳng đến chỗ Tạ Chinh Hồng.

Tạ Chinh Hồng vươn tay vẽ một vòng tròn màu vàng, sau đó kéo mạnh ra sau.

Thế nước vô biên bên kia như bị cái gì đó điều khiển, tất cả đều bị hút vào vòng tròn mà Tạ Chinh Hồng vẽ ra.

Vòng tròn nọ tựa như không đáy, cơn sóng cao ngút trời cứ cuồn cuộn bị hút vào, không hề văng chút bọt nước nào, chẳng mấy chốc đã bị hút sạch.

Sắc mặt Thạch Tịch Nhi thay đổi, nhìn Yến Hành lão tổ với vẻ cầu cứu.

"Tốt, có chút bản lĩnh đấy." Yến Hành lão tổ chưa nói xong đã thấy bàn tay đang kéo về sau của Tạ Chinh Hồng chợt đẩy lên trước.

"A Di Đà Phật, bần tăng xin hoàn trả lại nguyên vẹn vật của thí chủ."

Hai bên nơi Yến Hành lão tổ và Thạch Tịch Nhi đang lơ lửng xuất hiện vòng tròn màu vàng.

Haicơn sóng dữ dũng mãnh tràn về phía Yến Hành lão tổ và Thạch Tịch Nhi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net