C14:Tôi Sẵn Sàng Bồi Em

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Heri,mang bọn họ về Hổ Diệu,nước sông không phạm nước giếng,yêu cầu lão đại của Hổ Diệu giao Tam Ca ra,nếu không thì lập tức thanh tẩy"
"Vâng"
Cô xoay người,trên mặt dính máu nhưng miệng lại nở nụ cười xinh đẹp với đám Đông Tưởng Hạo
"Đợi tôi thay đồ rồi chúng ta về khách sạn nhé??"
Tất cả không tự chủ mà gật đầu

.....

Về đến khách sạn,đám học sinh cùng lớp thấy tay cô băng bó thì lao tới ríu rít hỏi,đáp lại là một nụ cười xinh đẹp
"Không sao đâu,chỉ là chấn thương nhẹ thôi"

"Y Sa,cậu không sao chứ??"Diệu Nhi chạy tới,mặt đầy vẻ lo lắng hỏi khiến Dylan nâng mặt chán ghét nhìn
"Mình không có sao"cô lắc đầu,mắt híp lại vì cười
"Cậu phải cẩn thận một chút chứ,nhìn xem,mọi người đều đang rất lo cho cậu"
"Ừ,lần sau mình sẽ cẩn thận,không phải để mọi người lo lắng nữa"

Đêm đến,khi cô ngủ,liền cảm nhận được vòng tay ôm lấy mình,cô thừa biết là ai,cũng không phản ứng,chỉ choàng tay ôm cổ hắn,tiếp tục ngủ.

Tả Ưng Vương trở về rồi!!!

"Sasa....lần sau em phải cẩn thận hơn chứ"Tả Ưng Vương đem cô ấn vào trong lồng ngực mình,đem cằm đặt lên đầu cô,trầm giọng nói
"Không đau"
"Em có thể không đau nhưng tôi đau,đau chết lòng tôi rồi"
"Ừm...."cô cũng không nói nữa,dụi đầu vào ngực hắn,ngủ ngon một giấc

.....

"Sasa,mau mở miệng...."
Tại bàn ăn sáng,trước bao con mắt của mọi người và học sinh,Tả Ưng Vương bỏ đi vẻ trầm lặng sát khí khó gần,tự tay dùng dao cắt nhỏ đồ ăn ra cho cô,rồi đưa tới bên miệng cô
"Em không què"cô lườm hắn một cái sắc bén,đáp lại vẫn là vẻ mặt chờ cô há miệng
Hắc Viêm Triệt ngồi cùng với Diệu Nhi,thấy cảnh này liền nổi lên khó chịu,mở miệng nói
"Cô ta không có què,còn có tay phải"
"Cho dù cô ấy không có què,tôi vẫn sẽ bưng đồ ăn tận miệng cô ấy"Tả Ưng Vương sắc mặt thay đổi,lời nói chứa đầy sự khinh bỉ

"Thật không ngờ Tả tiên sinh vì một người phụ nữ,lại có thể bỏ đi sĩ diện.Y Sa,cô cũng quá lợi hại rồi"Hắc Viêm Triệt nhìn cô,chờ xem xô phản ứng
"Quá khen"

"Sĩ diện đối với tôi quả nhiên rất quan trọng,nhưng giữa cô ấy và sĩ diện,thì sĩ diện chỉ là để cho chó tha mà thôi"Tả Ưng Vương nói vậy,liền khiến xung quanh khâm phục

Có thể vì một người phụ nữ mà vứt bỏ sĩ diện,vậy mới đáng mặt đàn ông!!!!

"Sasa,tay tôi rất mỏi"
Cô lúc này mới mở miệng ăn lấy thịt hắn đưa tới,hắn liền nhoẻn miệng cười hài lòng
"Ngoan lắm"
Lại nhận được ánh mắt sắc bén từ cô.
Hắc Viêm Triệt nhìn màn này mà tức giận đứng dậy,không nói một câu nào với Diệu Nhi,bước đi rời khỏi phòng ăn

"Sasa,ăn xong em muốn đi đâu,tôi đưa em đi"
"Mua sắm nhé??"
"Chỉ cần em thích,tôi sẵn sàng bồi em"
Diệu Nhi ngồi bên,mà không chỉ Diệu Nhi,còn có cả tất cả đám học sinh nữ đều ghen tỵ với cô

Tả Ưng Vương là người đàn ông hoàng kim,hắn trước giờ chưa bao giờ vì một người phụ nữ nào mà bỏ đi sĩ diện,nhưng với Y Sa,hắn lại sẵn sàng,vẻ mặt lạnh lùng cũng hoá ôn nhu như nước
Triệt chưa bao giờ đưa Diệu Nhi đi sắm đồ,chỉ có đưa cho thẻ để tự mua,cũng chưa bao giờ đút đồ ăn cho cô ta,chỉ có lấy đồ ăn rồi cho vào đĩa của cô ta

Y Sa,cô quả là may mắn mà!!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net