Cuốn nhật ký

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi và Owen có nhiệm vụ là khám phá phòng ngủ còn nhóm Jade thì đi khám phòng kế bên.

Phòng ngủ được sơn bằng một màu hồng đã phai, căn phòng tồi tàn với những tì vết còn lưu giữ. Cửa rèm màu xanh lơ bị rách nát nếu là trời sáng thì chắc chắn những tia sáng có thể lọt qua khe hở của cửa rèm rất dễ dàng. Tôi cẩn thận nhìn mọi ngóc ngách xung quanh. Chẳng thể mong đợi gì hơn trong căn phòng bụi bặm này.

*BẠCH*

Tôi và Owen nhất thời đồng loạt cùng nhìn vào chỗ đã phát ra tiếng. Là một cuốn sổ tay màu be vẫn còn mới. Duy chỉ cuốn sổ này là mới toanh. Lòng tôi khơi trào nỗi bàng hoàng. Không lẽ có người sống ở đây sao? Thật vô lý! Sao chỉ duy cuốn sổ này là còn mới. Có lẽ họ cũng như tôi đi tham quan ngôi nhà này rồi làm rơi chăng? Tôi liền nhặt lên và ngắm nghía nó. Owen tặc lưỡi:
"Chỉ là một cuốn sổ tay. Làm hết cả hồn"
Tôi không màng đến lời phàn nàn của cậu. Rồi lật từng trang ra. Mở đầu của cuốn sổ là một cái tên.

EMILY .Chắc cuốn sổ này thuộc về chủ nhân tên Emily. Đọc qua những dòng chữ nguệch ngoạc, tôi mới biết nó là nhật ký.

Ngày 10 tháng 3 năm 1854

Nhật ký thân mến!
Hôm nay, tớ không vui vẻ. Từ khi nó đến đây, cuộc sống của tớ bị đảo lộn. Nó hay mắng chửi mẹ và không hài lòng với cách cư xử của mẹ. Nó hay đánh anh Jeff. Mỗi lần anh ấy về phòng tớ thấy đâu đâu cũng là vết bầm. Nó cũng hay mắng và đánh tớ. Tớ rất ghét. Tớ ước gì lúc đó mẹ đừng mang nó về nhà. Nhưng vì muốn mẹ vui nên tớ cũng không làm gì được. Tớ chỉ mong ai đó có thể cứu rỗi cuộc đời của tớ và những người tớ yêu quí tránh xa nó ra.

Nó? Có vẻ cô bé Emily này rất ghét người này. Ai mà có thể tàn ác đến nỗi làm cho cô bé ước được cứu rỗi thế này.
Tôi định lật sang trang khác đọc tiếp.  Thì một tiếng "ẦM" phát ra ngay phòng bên cạnh.

Tôi và Owen nhất thời đồng loạt nhìn sang và chạy ngay tới phòng bên cạnh. Owen mở bung cửa ra như muốn tông vào. Tôi chỉ kịp lóng ngóng nhìn ra sau bờ vai của Owen. Jade vừa làm rơi cây đèn ngủ xuống sàn gỗ. Bryce nhìn như người chết đứng chôn chân tại chỗ. Mặt ai cũng thảnh thốt hết.

Không rõ nguyên nhân gì. Tôi cảm thấy bực bội và liền mắng Jade:

"Cậu làm cái quái gì vậy!?"

Jade nhìn tôi bàng hoàng, cô ấy lí nhí trong miệng:

"X-xin lỗi.. "

Tôi chỉ có thể lườm cô ấy một cái rồi nói:

"Chuyện này thật lố bịch. Ở đây không có gì cả. Ta mau ra khỏi đây đi"

Thốt lời đó lên xong. Như một thế lực tàng hình nào đó, Bryce, cậu ấy như có cái gì cột vào chân cậu ấy kéo lên, làm cậu ấy trôi lơ lửng. Chúng tôi chưa ai kịp định hình thì Bryce bị kéo sau tầm màng đen
Tôi, Owen và Jade, chúng tôi hốt hoảng nhìn Bryce bị đưa đi sau bóng tối. Jade, cô ấy bắt đầu run rẩy, hơi thở bắt đầu dồn dập, dường như cô ấy có thể ngã xuống bất kì lúc nào. Còn Owen, cậu ấy như ngừng thở. Mắt cậu ấy gần như bị trợn ngược. Chỉ còn mình tôi là giữ tỉnh táo, tôi liền thuyết phục Jade và Owen hãy hít thở thật đều, điều khiển cảm xúc của mình. Ngay cả chính tôi cũng như muốn ngất đi nhưng tôi phải thuyết phục mình phải giữ tỉnh táo.
Khi cả 2 người đều đã bình tĩnh, Owen, cậu ấy bỗng nổi giận đùng đùng, quát tháo với Jade:

"Giờ cậu tính sao đây?!! Bryce bị ai đó đưa đi rồi!!
Nếu cậu đừng có nghĩ mấy thứ tào lao như vậy thì chúng ta đâu có bị kẹt ở đây?!"

Jade cũng không thua kém, phân bua:

"Vậy thì ngay từ đầu các cậu đừng đồng ý!! Đâu phải lỗi của tớ mà chuyện xảy ra như vậy!?"

"CÁC CẬU IM HẾT ĐI!!"

Tôi hét toáng lên, 2 người kia đồng loạt quay lại nhìn tôi sững sờ.

"Các cậu đừng có cãi nhau nữa. Bâu giờ chúng ta phải tìm cách thoát khỏi đây! Hãy bảo trọng tính mạng chúng ta trước rồi ta sẽ kêu người gọi tới cứu Bryce sau"

"KHÔNG! KHÔNG ĐƯỢC!!"

Jade hét lên. Cô ấy nhìn tôi sợ sệt. Giọng run run:

"Ta khô-không thể để Bryce ở đ-đây được! L-lỡ lúc chúng ta k-kêu người chậm trễ.. Cậu ấy.."

Đôi mắt Jade ướt át. Cậu ấy nghẹn ngào không thốt được nên lời. Tôi hiểu cảm giác của Jade nhưng..

"Ta đâu còn lựa chọn nào khác Jade.. Tớ cũng muốn đi cứu cậu ấy lắm nhưng lỡ chúng ta đi cứu cậu ấy, rồi chúng ta cũng sẽ bị kẹt ở đây như Bryce thì sao?"

Jade không nói nên lời. Có vẻ cậu ấy cũng không thể phản bác. Đâu ai lại muốn bị kẹt trong cái ngôi nhà quái quỷ này. Owen, không cần nói cậu ấy đồng tình 2 tay 2 chân với tôi.

Tôi ngồi bật dậy, phủi bụi trên quần áo. 2 người kia khó hiểu, họ cũng định đứng lên nhưng bị tôi cản lại.

"2 cậu cứ ngồi đó đi. Tớ sẽ đi thám thính nơi này."
Tôi nhanh chóng bước đến cửa. Trước khi đóng, tôi nhìn 2 người một cách nghiêm nghị.
"Nếu tớ chưa về lại thì các cậu đừng đợi tớ. Hãy tìm cách thoát ra khỏi đây nhé.". Không đợi họ phản hồi gì thêm, tôi liền đóng cảnh cửa lại và đi qua căn phòng kế bên. Căn phòng tôi nghi ngờ là có rất nhiều giải đáp cho câu hỏi của tôi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net