Phần 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

NHỮNG BƯỚC KHỞI ĐẦU: 1934-1937 

 TRONG 2 năm đầu, chiến thuật của Hitler là nói chuyện hoà bình, bí mật chuẩn bị chiến tranh, thực hiện chính sách ngoại giao cẩn trọng, âm thầm tái vũ trang nhằm tránh các nước Đồng minh viện dẫn Hoà ước Versailles mà chống lại Đức bằng quân sự .

Tuy vậy, Hitler lại sảy chân một cách tệ hại trong việc Quốc xã hạ sát Thủ tướng Áo Dollfuss. Trưa ngày 25 tháng 7 năm 1934, một toán S.S. mặc quân phục Quân đội Áo xông vào Phủ Thủ tướng và bắn thẳng vào họng Dollfuss. Cách đấy ít dãy phố, một toán Quốc xã khác chiếm lấy đài phát thanh và loan báo Dollfuss đã từ chức. Hitler nhận được tin trong khi dự Lễ hội Wagner ở Baureuth. Ông cảm thấy kích động khi nhận được tin. Friedelind Wagner, cháu nội của nhà soạn nhạc Richard Wagner, là nhân chứng cho việc này. Sau này, cô kể lại, 2 phụ tá tên Schaub và Brueckner nhận tin tức từ Vienna qua điện thoại rồi thì thầm với Hitler .

"Sau buổi diễn, Lãnh tụ tỏ ra rất kích động. Sự kích động càng tăng khi ông kể cho chúng tôi nghe tin khủng khiếp... Dù khó che giấu vẻ vui mừng trên nét mặt, Hitler vẫn cẩn thận gọi thức ăn trong nhà hàng như lệ thường .

Ông ấy nói: Tôi muốn đi trong một giờ, kẻo không người ta nói tôi có can dự vào chuyện đó." Người ta hẳn đã đoán không lầm. Ta còn nhớ trong đoạn đầu của quyển Mein Kampf (xem Chương 4), chính Hitler viết rằng sự thống nhất của Áo và Đức là "nhiệm vụ phải theo đuổi bằng mọi cách trong suốt cuộc đời". Chẳng bao lâu sau khi nắm chức vụ Thủ tướng, Hitler đã thiết lập cơ sở Đảng Quốc xã ở Áo và phát động chiến dịch tuyên truyền hô hào những đồng chí của mình ở Vienna triệt hạ Dollfuss. Trong nhiều tháng trước vụ ám sát, Quốc xã Áo – với vũ khí và chất nổ do Đức cung cấp – thi hành chế độ khủng bố, cho nổ tung đường sắt, trạm biến thế, toà nhà Chính phủ và sát hại những người ủng hộ Dollfuss. Cuối cùng, Hitler chấp thuận việc thành lập Binh đoàn Áo với vài nghìn quân, đóng dọc biên giới Áo và Bavaria, sẵn sàng tiến qua chiếm đóng Áo khi có lệnh .

Dollfuss qua đời do vết thương lúc 6 giờ chiều, nhưng cuộc binh biến của Quốc xã thất bại. Những lực lượng của Chính phủ dưới quyền Tiến sĩ Kurt von Schuschnigg nhanh chóng giành lại quyền kiểm soát, nhóm phản loạn bị bắt và 13 người bị treo cổ. Riêng Mussolini, chỉ mới tháng trước được Hitler hứa sẽ để yên cho Áo, bây giờ lại khiến cho Đức lo lắng, khi vội vã huy động 4 sư đoàn vùng biên giới .

Hitler nhanh chóng thối lui. Trước đó, hãng thông tấn chính thức của Đức DNB đã soạn sẵn một bản tin cho báo chí bày tỏ vui mừng với việc lật đổ Dollfuss và tuyên cáo một nước Đức lớn hơn. Bây giờ, DNB lại phải vội vàng thu hồi bản tin, thay thế bằng một phiên bản khác bày tỏ lấy làm tiếc với vụ "ám sát tàn nhẫn" và cho biết đây là vụ việc trong nội bộ của Áo. Hitler phái Papen đi làm công sứ tại Áo và chỉ thị cho ông này phục hồi "mối quan hệ bình thường và hữu nghị" .

Niềm vui sướng ban đầu của Hitler đã nhường chỗ cho nỗi sợ hãi .

Khi gặp Papen về việc làm thế nào để vượt qua cơn khủng hoảng, Hitler đã la lên: "Ta đang phải đối mặt với một Sarajevo mới!" Lãnh tụ đã lĩnh hội được một bài học. Vụ bạo loạn của Quốc xã ở Vienna là quá nóng vội, giống như vụ Bạo loạn Nhà hàng Bia ở Munich năm 1923. Đức chưa có tiềm lực quân sự đủ mạnh để hậu thuẫn cho cuộc phiêu lưu bằng vũ lực như thế. Ngay cả Phát xít Ý cũng cùng với Anh và Pháp đòi hỏi duy trì nền độc lập cho Áo. Hơn nữa, lần đầu tiên Liên Xô bày tỏ mối quan tâm khi cùng với phương Tây ký Hiệp ước Đông Locarno khiến cho Đức khó có hành động gì ở phía Đông. Vào mùa thu, Liên Xô gia nhập Hội Quốc liên. Suốt năm 1934, Đức không thể làm được gì để chia rẽ các siêu cường Đồng Minh. Hitler đành phải hô hào hoà bình, cùng lúc tiến hành việc tái vũ trang bí mật, rồi trông chờ cơ hội .

Ngoài Nghị viện, Hitler còn có một kênh thông tin khác để tuyên truyền ra thế giới: báo chí nước ngoài, mà các biên tập viên và thông tín viên liên tục xin phỏng vấn ông. Ward Price, một người Anh mang kính một tròng và tờ báo của Anh, Daily Mail ở London, sẵn sàng chờ gợi ý để chiều lòng nhà độc tài Đức .

Thế nên vào tháng 8 năm 1934, trong một buổi phỏng vấn như thế, Hitler nói với Price và độc giả của anh ta: "Chiến tranh sẽ không trở lại... Đức có ấn tượng sâu sắc hơn bất cứ nước nào khác về hệ luỵ của chiến tranh... hiển nhiên là không thể giải quyết vấn nạn của Đức thông qua con đường chiến tranh." Đến mùa thu, Hitler nhắc lại ngôn từ dịu dàng như thế với Jean Goy, một thủ lĩnh cựu chiến binh người Pháp, chuyển lời Hitler qua một bài báo trên tờ Le Martin ở Paris .

VI PHẠM HOÀ ƯỚC VERSAILLES Trong lúc này, Hitler theo đuổi một cách không mệt mỏi chương trình tái vũ trang. Quân đội nhận lệnh tăng quân số lên gấp 3 – từ 100.000 lên 300.000 quân tính đến ngày 1 tháng 10 năm 1934. Tướng Tham mưu trưởng Lục quân Ludwig Beck được thông báo rằng vào ngày 1 tháng 4 năm sau, Lãnh tụ sẽ ban hành lệnh động viên và công khai từ bỏ hạn chế quân sự của Hoà ước Versailles. Từ đây cho đến ngày ấy, phải giữ bí mật tuyệt đối mọi việc. Goebbels được nhắc nhở không bao giờ cho phép cụm từ "Bộ Tư lệnh" xuất hiện trên báo chí, vì Hoà ước Versailles cấm sự hiện diện của cơ quan này. Từ năm 1932, Quân đội Đức ngừng công bố danh sách sĩ quan hàng năm để tránh công khai hoá tình hình .

Ngay vào ngày 22 tháng 5 năm 1933, Tướng Keitel, Chủ tịch Ban Thường vụ của Hội đồng Quốc phòng Đế chế, đã dặn dò thuộc hạ: "Không được đánh mất tài liệu, kẻo kẻ thù sẽ lợi dụng để tuyên truyền. Câu chuyện trao đổi bằng miệng thì không thể minh chứng, mà còn có thể phủ nhận." Hải quân cũng nhận lệnh phải giữ kín kẽ. Tháng 6 năm 1934, Raeder có cuộc trao đổi lâu với Hitler và ghi lại: "Chỉ thị của Lãnh tụ: không nói gì đến trọng tải từ 25.000 đến 26.000 tấn, chỉ có cải thiện từ những chiếc tàu 10.000 tấn... Lãnh tụ ra lệnh giữ bí mật hoàn toàn việc đóng tàu ngầm." Vì lẽ, Hải quân đã bắt đầu đóng 2 chiếc tàu thiết giáp 26.000 tấn (Hoà ước Versailles hạn định tối đa 10.000 tấn) sau này được đặt tên là Scharnhorst và Gneisenau. Việc đóng tàu ngầm – mà Hoà ước Versailles ngăn cấm – được tiến hành bí mật ở Phần Lan, Hà Lan và Tây Ban Nha dưới thời Cộng hoà. Vào tháng 11 năm 1934, Đô đốc Raeder xin phép lắp ráp thêm 6 chiếc "để dùng cho tình trạng khẩn cấp trong quý I năm 1935" (hẳn là ông đã biết Lãnh tụ đã định làm gì trong thời gian ấy), nhưng Lãnh tụ chỉ trả lời rằng "ông ấy sẽ cho tôi biết khi nào tình hình đòi hỏi việc lắp ráp" .

Trong cuộc họp ấy, Raeder cũng nêu ra rằng chương trình đóng tàu (chưa kể tăng quân số Hải quân lên gấp 3) sẽ cần nhiều tiền, nhưng Hitler bảo ông này đừng lo. "Khi cần, ông ấy sẽ ra lệnh cho Tiến sĩ Ley rút từ 120 đến 150 triệu từ Mặt trận Lao động để giao cho Hải quân, vì số tiền ấy vẫn làm lợi cho công nhân." Vì thế, chương trình đóng tàu Hải quân lạm dụng tiền đoàn viên của công nhân .

Goering cũng tất bật trong 2 năm này để lo gây dựng Không quân. Với tư cách là Bộ trưởng Hàng không – được hiểu là Hàng không Dân dụng – ông đặt hàng cho những cơ xưởng thiết kế máy bay chiến đấu. Việc đào tạo phi công quân sự được bắt đầu ngay dưới lốt nguỵ trang Liên đoàn Bay Thể thao .

Hoạt động tái vũ trang diễn ra tất bật ở các vùng công nghiệp Ruhr và Rhineland, đặc biệt là hoạt động của Krupp, nhà sản xuất súng đạn chính yếu của Đức, và I. G. Farben, tổ hợp công nghiệp hoá chất. Dù Krupp bị Đồng minh cấm tiếp tục sản xuất vũ khí sau 1919, nhưng công ty này vẫn không ngơi nghỉ. Vào năm 1942 khi quân Đức đã chiếm đóng hầu hết châu Âu, hãng Krupp khoe khoang rằng: "nguyên tắc cơ bản cho việc tái vũ trang và thiết kế tháp pháo cho xe tăng đã được thực hiện vào năm 1926... Trong số các loại đại bác dùng trong thời gian từ năm 1939 đến 1941, những loại quan trọng nhất đã được hoàn thiện vào năm 1933." Sau khi nguồn nitrat từ Chile bị cắt do Anh phong toả, các nhà khoa học của công ty I. G. Farben đã cứu Đức khỏi thảm hoạ đầu Thế chiến I bằng cách tổng hợp nitrat từ không khí. Bây giờ dưới chế độ Hitler, I. G. Earben đang nỗ lực giúp cho Đức tự túc 2 nguyên vật liệu không thể thiếu trong chiến tranh hiện đại mà Đức đang phải nhập khẩu: nhiên liệu và cao su. Các nhà khoa học của công ty này đã giải quyết việc sản xuất xăng tổng hợp từ than đá trong những năm 1920. Chính quyền Quốc xã ra lệnh cho công ty I. G. Farben nâng mức sản xuất xăng tổng hợp lên 300.000 tấn mỗi năm vào năm 1937. Vào thời gian này, công ty cũng đang tìm cách sản xuất cao su nhân tạo từ than đá và những sản phẩm khác nhằm đáp ứng đủ nhu cầu của Đức .

Đầu năm 1934, Ban Thường vụ của Hội đồng Quốc phòng Đế chế chấp thuận kế hoạch huy động khoảng 240.000 nhà máy để nhận đơn đặt hàng chiến tranh. Vào cuối năm này, việc tái vũ trang trở nên rầm rộ đến mức không thể che giấu các cường quốc áp đặt Hoà ước Versailles được nữa .

Các cường quốc này, dẫn đầu là Anh, đang có ý nghĩ là nên chấp nhận chuyện đã rồi. Họ sẽ nhìn nhận Đức được bình đẳng về quân sự và đổi lại, Đức sẽ tham gia Hiệp ước Đông Locarno nhằm tạo sự ổn định cho các nước phía Đông (đặc biệt là Nga, Ba Lan và Tiệp Khắc) ngang bằng với sự ổn định cho các nước phía Tây do Hiệp ước Locarno mang lại. Vào tháng 5 năm 1934, ngoại trưởng Anh John Simon – vốn không hiểu gì về tâm tư của Hitler – đề nghị bình đẳng về quân sự cho Đức. Thế nhưng Pháp lại cực lực phản đối .

Ngày 13 tháng 1 năm 1935, cư dân vùng Saar bỏ phiếu với tỷ lệ áp đảo để trả lại vùng đất nhiều mỏ than này cho Đức. Nhân cơ hội đó, Hitler công khai tuyên bố Đức không còn có đòi hỏi lãnh thổ gì đối với Pháp, có nghĩa là Đức từ bỏ yêu sách về các vùng Alsace và Lorraine. Trong không khí lạc quan và hoà hoãn như thế, đầu tháng 2 năm 1935, Anh và Pháp chính thức đề xuất việc hoà giải tổng thể bao gồm bình đẳng quân sự và Hiệp ước Đông Locarno .

Câu trả lời của Hitler ngày 14 tháng 2 có phần mơ hồ. Ông hoan nghênh kế hoạch cho phép Đức tự do tái vũ trang. Nhưng ông né tránh việc ký kết Hiệp ước Đông Locarno, vì như thế có nghĩa là hạn chế hành động của ông ở những vùng đất liên quan đếncâu trả lời cẩn trọng, ông đề nghị đàm phán song phương trước và mời Anh đến để thảo luận sơ bộ .

Ngoại trưởng Anh John Simon đồng ý và 2 bên định gặp nhau ở Berlin. Thế nhưng 2 ngày trước lịch hẹn, Anh công bố Sách Trắng gây phẫn nộ ở Đức, Hitler tỏ ra giận dữ. Phía Đức đề nghị hoãn cuộc họp với lý do Hitler bị cảm .

Dù bị cảm thật sự hay không, thì chắc chắn là đầu óc Hitler cũng đang quay cuồng. Nếu có Simon và Eden ở gần thì ông sẽ bị bối rối khi có động thái táo bạo. Ông nghĩ mình nên tìm lý do để giáng cho Versailles một đòn chí tử. Chính phủ Pháp vừa trình ra một dự luật nhằm kéo dài thời gian nghĩa vụ quân sự từ 18 tháng lên 2 năm bởi lẽ không có nhiều trẻ em được sinh ra do Thế chiến I. Ngày 10 tháng 3 năm 1935, Đức thả bong bóng thăm dò bản lĩnh phía Đồng Minh. Goering mời anh nhà báo Ward Price dễ tính đến để phỏng vấn mình, chính thức thông báo điều mà cả thế giới đã biết: Đức có Không lực. Hitler tự tin chờ đợi phản ứng phía Anh đối với việc bãi bỏ đơn phương ấy. Đúng như ông nghĩ: John Simon tuyên bố trước Nghị viện Anh rằng ông vẫn sẽ đi Berlin .

NGÀY THỨ BẢY KINH NGẠC Hitler dành phần lớn quyết định gây kinh ngạc của mình cho các ngày thứ Bảy. Ngày thứ Bảy 16 tháng 3 năm 1935 cũng thế: ông ban hành một Nghị định thiết lập nghĩa vụ quân sự và một quân đội thời bình gồm có 12 quân đoàn và 36 sư đoàn – tức khoảng nửa triệu người. Đó là cáo chung của giới hạn quân sự mà Hoà ước Versailles áp đặt – trừ phi Pháp và Anh có động thái. Đúng như Hitler đoán: 2 nước chỉ lên tiếng phản đối nhưng chẳng có động thái nào khác. Trái lại, Chính phủ Anh vội hỏi liệu Hitler có chịu gặp Ngoại trưởng Anh hay không và Hitler đã đồng ý .

Chủ Nhật 17 tháng 3 năm 1935 là một ngày hân hoan và đáng ăn mừng ở Đức. Xiềng xích Versailles – biểu tượng của chiến bại và nỗi nhục nhã của nước Đức đã được tháo bỏ. Dù cho người Đức nào có ác cảm với Hitler và chế độ bạo tàn, họ vẫn phải nhìn nhận rằng ông đã làm được điều mà không Chính phủ Cộng hoà nào dám làm. Đối với đa số người Đức, danh dự quốc gia đã được cứu vãn. Chủ Nhật này cũng là Heldengedenktag – Ngày Tưởng niệm Liệt sĩ. Tôi đi đến dự buổi lễ được tổ chức ở Nhà hát Quốc gia và ở đây, tôi được chứng kiến một cảnh tượng chưa từng thấy kể từ năm 1914. Cả tầng dưới là một biển người trong quân phục – quân phục màu xám và mũ nồi chóp nhọn của Quân đội Đế chế ngày xưa trộn lẫn với đồng phục của Quân đội mới, kể cả đồng phục màu xanh da trời của Không quân mà ít người trông thấy trước đây. Bên cạnh Hitler là Thống chế von Mackensen – vị Thống chế còn sống cuối cùng của đế chế trước – lộng lẫy trong bộ lễ phục đầy màu sắc. Ánh sáng mạnh chiếu lên khán đài, nơi đội sĩ quan trẻ đứng nghiêm như những pho tượng cẩm thạch, giương lên cờ chiến. Phía sau họ, trên tấm màn treo một dấu hiệu Chữ thập sắt khổng lồ. Bề ngoài là lễ tưởng niệm liệt sĩ Đức, nhưng buổi lễ biến thành việc ăn mừng cái chết của Hoà ước Versailles và sự hồi sinh của Quân đội Đức .

Các tướng lĩnh tỏ ra cực kỳ vui sướng và điều ấy biểu lộ rất rõ trên gương mặt của họ. Giống như bất kỳ ai khác, tất cả đều kinh ngạc. Hitler chẳng màng bàn bạc trước với họ. Theo lời khai của von Manstein ở Toà án Nuremberg, ông và Tướng Tư lệnh Quân khu III von Witzbelen lần đầu tiên nghe quyết định của Hitler qua đài phát thanh ngày 16 tháng 3. Bộ Tổng Tham mưu muốn bắt đầu bằng quân đội nhỏ hơn. Manstein khai: "Nếu được hỏi ý kiến, đáng lẽ Bộ Tổng Tham mưu đã đề nghị 21 sư đoàn... Con số 36 sư đoàn là quyết định ngẫu hứng của Hitler." Vào thời điểm đó, các cường quốc chỉ có một số động thái rỗng tuếch để cảnh cáo Hitler. Anh, Pháp và Ý hội họp với nhau rồi lên án hành động của Đức, đồng thời tái xác nhận việc ủng hộ nền độc lập của Áo và Hiệp ước Locarno. Hội Quốc liên cũng tỏ ý bất bình và lập một uỷ ban để đề xuất biện pháp ngăn chặn Hitler trong lần kế tiếp. Nhận thấy Đức sẽ không bao giờ ký Hiệp ước Đông Locarno, Pháp vội ký Hiệp ước trợ giúp tương hỗ với Liên Xô và Liên Xô cũng ký một hiệp ước tương tự với Tiệp Khắc .

Sự kiện các cường quốc hợp lực với nhau tỏ ý chống Đức xem chừng đáng ngại và khiến một số người trong Bộ Ngoại giao và Quân đội Đức lo lắng. Nhưng Hitler có vẻ vẫn an tâm. Xét cho cùng, trong ván bài liều này, ông đã đạt mục đích. Nhưng lúc này chưa nên tự mãn. Hitler quyết định đây chính là lúc khẳng định lần nữa lòng yêu chuộng hoà bình và để xem có thể lũng đoạn tình đoàn kết của các nước đang chống lại mình hay không .

Ngày 21 tháng 5 năm 1935, Hitler bí mật ban hành Luật Bảo vệ Đế chế, bổ nhiệm Tiến sĩ Schacht làm Bộ trưởng Đặc mệnh Toàn quyền Kinh tế Chiến tranh và tổ chức lại quân lực, đồng thời Bộ Quốc phòng đổi thành Bộ Chiến tranh. Quân đội Đức từ danh hiệu Reichswehr (Quân Phòng vệ Đế chế) dưới thời Cộng hoà bây giờ được chuyển thành Wehrmacht (Lực lượng Phòng vệ). Hitler kiêm thêm Tư lệnh Tối cao Quân lực, Blomberg được chỉ định làm Bộ trưởng Chiến tranh kiêm Tổng Tham mưu trưởng Quân lực – vị tướng duy nhất của Đức từng giữ chức vụ này. 3 quân chủng có tư lệnh và bộ tư lệnh riêng. Tướng Beck nhận chức Tham mưu trưởng Lục quân .

Buổi tối hôm ấy, Hitler đọc một bài "Diễn văn Hoà bình" nữa ở Nghị viện– có lẽ cũng là bài diễn văn hùng hồn nhất từ trước đến nay. Chắc chắn đó là một trong những bài phát biểu có tính chất khôn ranh nhất và lọc lừa nhất mà tác giả từng nghe ông ta đọc. Hitler có tư thái thư giãn và toát lên tinh thần chẳng những tự tin mà còn khoan dung, hoà hoãn khiến cho người nghe phải kinh ngạc. Không hề có thái độ oán giận hoặc thách thức đối với những quốc gia đã kết án ông vi phạm các điều khoản quân sự của Hoà ước Versailles .

Thay vào đó là lời trấn an rằng tất cả những gì ông muốn chỉ là hoà bình và cảm thông dựa trên sự bình đẳng cho mọi bên. Ông bác bỏ ý tưởng chiến tranh, đồng thời cũng cho rằng đó là điều vô nghĩa, vô ích và kinh hoàng .

"Những cuộc đổ máu trên lục địa châu Âu trong 300 năm qua không cho thấy có sự thay đổi tương xứng. Rốt cuộc Pháp vẫn là Pháp, Đức là Đức, Ba Lan là Ba Lan, Ý vẫn là Ý. Tính tự cao của vương triều, nỗi đam mê chính trị và sự mù quáng ái quốc chẳng đạt được gì nhiều qua những thay đổi chính trị sâu xa với máu chảy thành sông... Những tố chất cơ bản của họ vẫn không đổi. Nếu các quốc gia này chỉ cần mang một phần hy sinh nhỏ nhoi để phục vụ mục đích khôn ngoan hơn, thì thành công sẽ to lớn và trường cửu hơn." Hitler tuyên bố là Đức không hề có ý định thôn tính những dân tộc khác: "Chủ thuyết chủng tộc của chúng tôi xem mọi cuộc chiến nhằm khuất phục và chế ngự một dân tộc nước ngoài là quá trình chẳng chóng thì chầy sẽ thay đổi và làm suy yếu nước chiến thắng, cuối cùng là mang đến chiến bại cho họ... Vì lẽ chẳng còn đất trống ở châu Âu, mỗi chiến thắng... cùng lắm chỉ giúp dân số của quốc gia tăng lên. Nhưng nếu các quốc gia xem điều ấy là quan trọng, họ có thể đạt được qua cách thức đơn giản hơn và tự nhiên hơn mà không phải rơi nước mắt – đó là bằng chính sách xã hội đúng đắn, bằng cách giúp nhân dân họ sinh đẻ thêm .

Không! Nước Đức, Quốc gia Xã hội Chủ nghĩa mong mỏi hoà bình vì sự tin tưởng cơ bản như thế. Và Đức mong mỏi hoà bình cũng vì nhận thức được điều sơ đẳng nhất là không có cuộc chiến tranh nào có thể thay đổi khổ đau ở châu Âu... Hậu quả chủ yếu của mỗi cuộc chiến tranh là huỷ hoại tinh hoa của đất nước .

Nước Đức cần hoà bình và khát khao hoà bình!" Hitler luôn khẳng định điểm này. Cuối cùng, ông đưa ra 13 đề xuất cụ thể nhằm duy trì hoà bình, tạo ấn tượng sâu đậm đối với nước Đức và cả châu Âu. Ông rào đón với lời nhắc nhở: Đức long trọng nhìn nhận và đảm bảo với Pháp rằng đường biên giới sẽ giống như đã xác định sau cuộc trưng cầu dân ý Saar... Theo đó, chúng tôi từ bỏ đòi hỏi về vùng Alsace-Lorraine, vùng đất mà vì chúng, chúng tôi đã đấu tranh trong suốt 2 cuộc đại chiến... Bỏ qua quá khứ, Đức đã ký kết hiệp ước bất tương xâm với Ba Lan... Chúng tôi sẽ tôn trọng vô điều kiện hiệp ước này... Chúng tôi nhìn nhận Ba Lan là ngôi nhà của một dân tộc vĩ đại và có lòng ái quốc cao độ .

Và đối với Áo: "Đức không có ý định và cũng không mong muốn can thiệp vào nội bộ của Áo, sáp nhập Áo vào Đức, hoặc thống nhất Áo và Đức..." 13 điểm của Hitler khá bao quát. Nếu Hội Quốc liên tách ra khỏi Hoà ước Versailles và mọi quốc gia được bình đẳng với nhau, Hitler ngụ ý Đức sẽ tái gia nhập Hội Quốc liên. Tuy nhiên, Đức sẽ "tôn trọng vô điều kiện" những điều khoản của Hoà ước Versailles không liên quan đến quân sự "kể cả những điều khoản về lãnh thổ. Đặc biệt, Đức sẽ ủng hộ và thực thi mọi nghĩa vụ của Hiệp ước Locarno". Mặc dù đồng ý tham dự "bất cứ lúc nào" vào hệ thống an ninh tập thể, nhưng Đức vẫn mong muốn những hiệp ước song phương và sẵn sàng thực hiện hiệp ước bất tương xâm với các nước láng giềng .

Về việc giải trừ quân bị, Hitler sẵn sàng đi đến mức giới hạn: "Chính phủ Đức sẵn sàng đồng ý bất cứ giới hạn nào nhằm xoá bỏ vũ khí thích hợp để tấn công, như đại bác và xe tăng hạng nặng... Đức tuyên bố sẵn sàng đồng ý bất cứ giới hạn nào về khẩu độ của pháo, tàu thiết giáp, tàu tuần dương và tàu ngư lôi. Tương tự, Chính phủ Đức sẵn sàng đồng ý bất cứ giới hạn nào về trọng tải tàu ngầm hoặc xoá bỏ tất cả tàu ngầm..." Trong việc này, Hitler giăng miếng mồi ra nhử nước Anh. Ông sẵn sàng giới hạn Hải quân Đức mới ở mức 35% tổng tải trọng lực lượng Hải quân Anh và ông còn bổ sung, như thế vẫn còn khiến cho Đức thấp hơn 15% so với tổng tải trọng của Hải quân Pháp. Đáp lại sự phản đối ở nước ngoài rằng đây chỉ là những yêu sách bước đầu của Đức, Hitler trả lời: "Đối với Đức, yêu cầu này là cuối cùng và có tính ràng buộc." Khoảng sau 10 giờ tối, Hitler đi đến đoạn kết: "Bất kỳ ai thổi bùng ngọn lửa chiến tranh ở châu Âu chính là trông mong sự hỗn loạn. Tuy nhiên, chúng ta sống trong niềm tin vững chắc

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#dichle