Duyên Nợ Kiếp Này (4)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

'Brừm' 'Brừm'. Điên thoại bỗng rung lên, Bảo Bình vươn tay lấy. Là tin nhắn của Thiên Yết. Lâu rồi cậu cũng không thường nói chuyện với cậu ta. Giờ nhận tin nhắn có vẻ hơi bất ngờ.

- " Gặp nhau chút đi."

Cậu chỉ xem qua, không có ý định trả lời. Hai mắt nhắm nghiền chìm vào giấc ngủ. Mấy ngày nay cậu gần như thức trắng cả đêm, lo việc công ty rồi đến việc của Sư Tử, cậu đã thật sự thiếu ngủ trầm trọng, chưa đổ bệnh cậu vẫn còn thấy mình may mắn, nếu bây giờ cậu không ngủ, e là cậu không thể gắng gượng thêm một phút nào nữa!

....

Thời gian đã không biết trôi qua bao lâu rồi, Bảo Bình ngồi dậy vò mái tóc đến rối tung, bất điện thoại lên, đã là 7 giờ tối. Nhớ đến tin nhắn chưa trả lời của Thiên Yết, cậu nhanh tay đánh một dòng chữ rồi lấy đồ đi vào phòng tắm.

Đoạn, Bảo Bình sau một hồi tắm rửa thì vận đơn giản một chiếc quần tây với áo sơ mi trắng. Bước xuống nhà lái chiếc xe sang trọng ra khỏi cổng, phóng một mạch đến điểm hẹn.

Trước cánh cửa gỗ to lớn, Bảo Bình do dự mở cửa, khung cảnh bên trong khiến anh có chút sững người vài giây nhưng nhanh chóng đã lấy lại dáng vẻ điềm tĩnh vốn có, chí ít là sau khi tốt nghiệp.

- " Xin lỗi đã để đợi lâu." Bảo Bình tự nhiên ngồi xuống ghế, một bộ dáng vô cùng thong thả.

- " Bảo Bình, từ bao giờ mày lại trở nên khách sáo với bạn bè vậy? Lâu rồi không gặp, thay đổi cũng không ít nhỉ?" Nhân Mã mỉm cười, không chịu nổi trước thái độ của anh mà cất lời châm chọc.

'Thay đổi'? Ừ nhỉ, quả thật đã thay đổi. Thương trường đã tôi luyện anh thành một người như vậy. Vui không thể cười, buồn không thể khóc, tức giận bắt buộc phải nhịn. Lúc nào cũng bị xoay vòng vòng bởi đống hồ sơ, tài liệu, những con số dài ngoằn khiến anh có chút mệt mỏi. Mới nhận ra rằng, khoảng thời học sinh áo trắng đến trường vẫn là vui vẻ nhất, có thể vô tư, vô lo, cùng đám bạn vui đùa, thích gì thì làm đó. Khi ấy, vẫn là những đứa trẻ được bao bọc bởi vòng tay cha mẹ, vòng tay thầy cô, muốn vùng vằng thoát khỏi nhưng cho đến thực tại lại thèm hơi ấm ngày nào.

- " Biết làm sao được? Thời gian trôi đi, con người cũng thay đổi." Vươn tay với lấy chai rượu, Bảo Bình tự rót cho mình một ly rượu, nhấp cạn.

- " Thánh Văn nhập mày à? Hồi đó làm gì thích học Văn? Sao hôm nay văn chương thế?" - Cự Giải liếc Bảo Bình một cái sắc lẹm. Đối với một con người như Bảo Bình mà thay đổi đến mức như vậy cô có chút không tin nhe nhẹ a!

- " Vào chủ đề chính đi. Gọi mày ra đây là có việc." Thiên Yết im lặng bãy giờ cũng đã lên tiếng. Bảo Bình cười khẩy một cái, Thiên Yết trước giờ hình như không thay đổi gì nhiều nhỉ?

- " Về Sư Tử?" Như đã đoán trước được sự việc, Bảo Bình không nhanh không chậm trả lời.

- " Exactly. Không hổ danh Vương thiếu của Aquarius ha." Cự Giải búng tay một cái, cảm thán.

Bảo Bình khẽ nở nụ cười nhạt, im lặng nhướng mày chờ bọn họ tiếp tục. Nhìn chung quanh, bàn ăn này lại thiếu đi bóng dáng người con gái ấy.

- " Chuyện như vậy thì cũng đã đành. Trách nhiệm thuộc về mày, tao nghĩ mày sẽ không chối bỏ. Mày....tính làm gì?" Chơi chung cả bọn, hiểu rõ con người Bảo Bình nhất chung quy chỉ có Thiên Yết, vậy nên, lời này để anh nói là hợp lý nhất.

Lại cạn thêm một ly rượu nữa, Bảo Bình lại rót một ly, đăm chiêu nhìn thưa chất lỏng sóng sánh trong ly một hồi lâu mới nhàn nhạt cất giọng, nghe ra giọng nói khản đặc chất đầy một tầng cảm xúc, không rõ nó là gì, là bi thương hay hối hận?

- " Tao muốn đưa nó ra nước ngoài chữa trị."

Một câu nói của anh, cả không gian im ắng lại một lần nữa bao trùm, suy đi nghĩ lại, Nhân Mã vẫn là người lên tiếng đầu tiên, phá tan bầu không khí nặng nề này. Chẳng biết từ bao giờ giữa mấy người bọn họ lại tồn tại thứ không khí quái đản như này kia chứ?

- " Tụi tao không phản đối việc mày muốn làm, chỉ cần đó là điều tốt nhất cho Sư Tử thì dĩ nhiên tụi tao không có bất kì ý kiến phản đối nào. Nhưng, Bảo Bình, mày nên nhớ, là mày khiến Sư Tử trở thành bộ dạng thế này. Nó có chấp nhận cùng mày ra nước ngoài trị liệu không thì còn chưa biết được. Vả lại, với sản nghiệp nhà họ Diệp lẽ nào không tìm được 'thần y' chữa trị cho nó?"

Nhân Mã lời vừa dứt thì Cự Giải đã nhanh chóng thêm vào: - " Còn một việc nữa, từ trước đến nay Aquarius và Leo không hề đội trời chung với nhau!"

Cự Giải nói đúng, muốn đưa Sư Tử ra khỏi căn nhà đó thì việc trước tiên là kéo Leo đứng về cùng phía, trở thành đối tác đứng cùng một chiến tuyến với Aquarius, hoặc là ngược lại. Nhưng việc nào nghe qua cũng là bất khả thi. Ba anh sẽ không đồng ý việc này đâu. Nhưng mà đến nước này rồi chỉ có liều thôi. Đánh cược vậy!

Nhưng Bảo Bình à, từ bao giờ mày lại thay đổi đến vậy? Nhanh đến mức không còn nhận ra là mày của trước kia nữa. Mày cược sao? Ừ, cược, là cược trên toàn bộ sản nghiệp nhà họ Vương, cược chỉ vì đổi lấy một nụ cười của người con gái ấy. Làm vậy cô ấy sẽ tha thứ cho mày chứ?

Không biết nữa. Chỉ là thèm khát lắm được nhìn thấy nụ cười rực rỡ như nắng ban mai năm ấy lại nở....một lần nữa.

- " Vương Bảo Bình. Nếu mày thực sự yêu nó đến vậy, tại sao không nói ra?" Nhân Mã sau khi ra quyết định là hỏi liền ngẩng đầu lên hỏi anh câu này. Không thể mối tình của hai đứa này dang dở mãi được. Là ai nói 'Tình chỉ đẹp khi còn dang dở'? Đẹp kiểu gì khi giữa cả hai là niềm đau? Dù thanh xuân là bỏ lỡ nhưng có một số chuyện không thể để nó lỡ dễ dàng như vậy. Cho dù có sai thì cũng nên sai cho đáng, đặc biệt là trong tình yêu. Thà rằng để bọn nó đau một lần rồi thôi chứ năm này qua tháng nọ cơn đau cứ âm ỉ kéo dài, cô nhìn mà đau xót thay.

Nếu hắn không là Vương Bảo Bình - con trai độc nhất của Vương gia. Nếu cô không là Diệp Sư Tử - người đã định sẵn thừa kế sản nghiệp Diệp gia thì có lẽ....bọn họ sẽ không đi đến bước đường ngày hôm nay. Nhưng tiếc rằng, cuộc đời vốn không tồn tại cái gì gọi là 'nếu như'.

- " Nếu tao nói ra, chỉ e cuộc chiến thương trường này sẽ còn gay gắt hơn, không chỉ vậy tao sợ cô ấy sẽ đau, sẽ mệt."

'Đau' sao? 'Mệt' sao? Ừ, sự thật đúng là như vậy mà. Có tình cảm với kẻ thù thì còn gì đau hơn? Cuộc chiến này sẽ đánh đến một mất một còn. Diệp Sư Tử cô cũng e là bị gian cầm trong căn nhà ấy cho đến khi Aquarius thật sự sụp đổ. Hắn không muốn nhìn thấy cô khóc, không muốn cô rơi thêm bất kì một giọt lệ nào nữa cả.

- " Tao nói cho mày biết, nếu mày còn chần chừ không những mày đau mà còn vụt mất cậu ấy....mãi mãi." Cự Giải đưa ánh mắt nghi hoặc quan sát Bảo Bình. Lời vừa thốt ra là một lời cảnh báo.

Nói rồi, cả bọn đứng dậy rời đi. Thiên Yết đặt một tay lên vai Bảo Bình như thể muốn nói 'Đừng trì hoãn nữa, muốn làm gì thì làm đi'. Đổi lại, Bảo Bình chỉ gật đầu một cái xem như đã hiểu ý cậu bạn thân của mình.

Căn phòng dưới ánh đèn vàng đáng nhẽ ra sẽ phủ một tầng ấm áp nhưng mà giờ đây, khi căn phòng chỉ còn lại bóng dáng cô độc của hắn thì màu vàng ấm áp ấy lại chất chứa đầy bi thương. Hắn nên làm gì thì mới là điều tốt nhất đây?

....

Đoạn, Bảo Bình trở về nhà, Bảo Bình mệt mỏi nằm phịch xuống giường, một tay gác lên trán, ấm quá, hình như anh sốt rồi. Bảo Bình cứ thế nhìn chăm chăm vào trần nhà, không biết là anh đang nghĩ ngợi điều gì. Về cô chăng? Không biết rằng thời gian đã qua bao lâu, Bảo Bình bật danh bạ lên, ấn vào dãy số với cái dòng tên quen thuộc, chần chừ một chút rồi mới ấn nút gọi. Tiếng nhạc chuông vang lên rất nhanh chóng lại tắt, một lần như vậy, hai lần như vậy, dường như đối phương không có ý định nghe máy. Bảo Bình không từ bỏ, cứ liên tục gọi, cho đến khi chất giọng quen thuộc cất lên đầy tức giận:

 - " Vương Bảo Bình, rốt cuộc là mày muốn gì? Hại tao thành ra như vầy lẽ nào mày còn chưa vừa lòng sao? Aquarius có thể thừa thắng xông lên rồi đó. Như ý mày muốn, buông tha cho tao đi, có được không?"

Nghe xong lời này của cô, Bảo Bình khẽ cười khẩy một cái. Buông tha? Trước giờ cô xem anh là cái gì? Là sợi dây ràng buộc cô sao?

 - " Ừ, buông tha, nhưng trước tiên mày cho tao chuộc lỗi đã."

 - " Không cần đâu." Không cho Bảo Bình nói thêm lời nào nữa mà Sư Tử đã lên tiếng từ chối, : - " Mày nghĩ mọi chuyện còn có thể cứu vãn được sao?"

Bảo Bình gắt gao trả lời cô, sợ chậm một chút thôi cô sẽ tắt máy mất: - " Có thể. Chỉ cần mày gật đầu, tao sẽ tìm mọi cách chữa lành đôi chân cho mày, dù gì bác sĩ cũng không nói sẽ không thể phục hồi?"

Đến đây, giọng Sư Tử nhẹ tênh: - " Ừ, không nói, nhưng tao biết rõ tình trạng của tao bây giờ. Giọng mày không tốt lắm, bệnh rồi phải không?" 

Bảo Bình sững người, cô có thể nhận ra sao? Sao có thể chứ?

Sư Tử lại tiếp tục, giọng cô nghẹn lại, hình như là đang khóc: - " Vương Bảo Bình, mày có biết....tao đã từng thích mày không?"

Lời Bảo Bình muốn nói sau câu này tất cả hết thảy đểu bị nghẹn lại. Không thể nói tròn câu, cậu buông thỏng điện thoại, sau khi ổn định lại tâm trạng, bàn tay run run từ từ ấn nút loa ngoài. Cô nói rất nhiều, cô càng nói trái tim Bảo Bình như bị ai bóp nghẹn. Đau lắm! Rất khó chịu!

Cô nói, cô thích anh là sai lầm lớn nhất từ trước đến giờ cô phạm phải. Nó đau lắm anh có biết không? Đau hơn cả trăm lần cô biết người khiến cô trở thành bộ dạng bây giờ là anh nữa kìa. Nếu thời gian có quay lại, có lẽ cô không muốn thích anh đâu. Nhưng tiếc rằng thời gian không thể trở lại nữa rồi. Cô là đã thích con trai của kẻ thù. Anh hỏi cô, vì sao là 'đã từng'? Vậy lẽ nào bây giờ không có sao? Cô im lặng không đáp. 

 - " Được rồi, không nói chủ đề này nữa, Vương Bảo Bình tao hứa sẽ chữa lành đôi chân cho mày. Nghỉ ngơi sớm đi, mai tao sẽ qua tìm mày. Ngủ ngon." Dứt lời, anh liền trực tiếp tắt máy, anh nào hay khi đó, cô đã thì thầm một câu, một câu quan trọng nhất mà anh lại không thể nghe được.

 - " Ừ, là đã từng thích, vì cho đến bây giờ là tao yêu mày!"

_________To Be Continue________

                      ~♡By _Akiko2004_♡~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net