Duyên Nợ Kiếp Này (5)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đúng như lời anh đã nói, sáng hôm sau, anh quả thật có đến tìm cô, tay xách nách mang đủ thứ đồ ăn, nhìn anh chật vật như vật cô lại có chút buồn cười. Không cần khổ sở như vậy mà.

- " Nè, tao có mua đồ ăn sáng cho mày." - Bảo Bình giơ đống đồ ăn lên, mỉm cười.

- " Không cần phiền phức." Cô vẫn là không muốn quan tâm anh, cô sợ rằng khi cô nhìn anh, nhìn sâu vào đôi mắt ấy cô lại chẳng thể dứt tình được với anh mà yêu sâu càng thêm đậm.

Trái lại với cái sự hờ hững của cô, Bảo Bình vẫn giữ nụ cười: - " Không phiền. Vì mày một chút cũng không phiền."

- " Mày không phiền nhưng tao phiền! Ông tao hiện không có ở nhà, tao sống một mình, mày có thể tùy ý thích đến thì đến, muốn đi cũng không ai cản nhưng ông tao về rồi có khi sẽ đánh mày đến gãy chân, đến còn nửa cái mạng mày có từng nghĩ đến chưa hả?" Lời này của cô câu đầu là mắng chửi, là chán ghét nhưng vế sau chung quy lại là cô lo lắng cho anh.

- " Ừ, biết. Nè, mau ăn đi." Anh múc một muỗng cháo đưa tới trước miệng cô, bình thản trả lời. Phải, anh đều nghĩ qua cả rồi nhưng vẫn muốn làm. Vì cô là người con gái anh yêu duy nhất ở kiếp này.

- " Mày....!!!" Đây là khiến cô tức chết mà. Đm, nói cả buổi trời sao tên này chẳng chịu hiểu chút gì vậy? Đã biết rõ thế sao còn tìm tới? Nói là ngu ngốc hay là cứng đầu cố chấp đây?

- " Mau nói A đi." Anh vẫn một bộ dáng ôn nhu chăm từng muỗng cháo đút cho cô.

- " A a cái quần mày á. Tao có tay, không cần mày phải đút." Cô cầm lấy cả hộp cháo, tức giận nhìn anh, : - " Nói nãy giờ não mày có tiếp thu được gì không?"

- " Có, đều tiếp thu hết đồng thời cũng loại bỏ hết."

Má nó, tức thiệt chứ! Nói chuyện với thằng này thì thôi cô đi ngủ nó còn có lợi hơn.

- " Tao cũng thích mày."

Chời đất ơi, con người trước mặt cô đang nói cái quần gì vậy nè? Anh cũng thích cô? Ủa? Đây là đang tỏ tình trá hình sao? Thằng này nó có biết cô có can đảm nói chuyện với nó sau cuộc điện thoại ấy đã là kì tích rồi không? Ai ném cho cô cái xẻng chôn thằng này luôn đi?

Trong lúc Sư Tử còn nghệch mặt ra chưa hiểu cái mô tê gì sau câu nói vừa rồi, Bảo Bình lại tiếp tục: - " Trước kia là thích, thời gian sau là yêu, cho đến tận thời điểm này là tao thương mày."

Cô từng hỏi anh, yêu với thương, cái nào lớn hơn. Khi đó anh không những không trả lời mà còn hỏi ngược lại cô, cô cũng chỉ đơn giản trả lời:

- " Thương lớn hơn yêu."

Cô không ngờ rằng khi ấy, anh đứng dưới sân trường với cái nắng ấm áp lại dịu dàng xoa đầu cô thốt ra bốn từ: - " Tao cũng nghĩ vậy."

- " Được rồi, được rồi. Mày mau ăn đi. Cháo nguội hết rồi." Bảo Bình nhận thấy dáng vẻ thờ người ra của cô liền đổi chủ đề, không khí cũng dần giản ra, không còn căng thẳng. Sư Tử vốn dĩ còn chìm vào dòng suy nghĩ, chưa kịp phản ứng gì cả lại bị câu nói này của anh kéo về thực tại. Nở nụ cười máy móc, cầm lấy tô cháo trên tay Bảo Bình.

- " Tao có thể tự ăn."

Bảo Bình trước hành động này của cô cũng không từ chối, mỉm cười, nhẹ nhàng nói, chất giọng vẫn trầm, vẫn ấm như ngày nào, nhưng nay lại pha thêm chút tư vị của sự trưởng thành.

- " Ừ. Vậy, ăn xong mày uống thuốc rồi tao đưa mày ra ngoài dạo nha?"

Việc ăn của cô bỗng nhiên dừng lại, ngước đôi mắt đen láy không một tia gợn sóng lên nhìn Bảo Bình, từ chối: - " Không cần phiền mày đâu. Tao dần thích nghi....được rồi."

Câu này của cô như mũi kim nhọn đâm vào tim anh rồi sát muối lên vết thương ấy. Cô từ lâu đã sớm trở thành máu tim anh, là thứ mà chẳng thể tách rồi với cơ thể anh, với trí não anh. Anh là kẻ mang tội, chính anh đã gây ra cho cô kết cục của ngày hôm nay. Giá như ngày đó anh không uống đến chẳng biết trời trăng mây gió gì nữa, giá như anh không cố chấp cãi lời lũ bạn mà một mực phóng xe như điên trên đường lộ thì có lẽ mọi chuyện không như ngày hôm nay rồi, cô cũng không hận anh đến vậy.

- " Mày hận tao lắm sao?"

Sư Tử đặt tô cháo đã hết lên bàn, cẩn thẩn dùng khăn giấy lau miệng, cô uống thuốc anh đã chuẩn bị sẵn rồi mới đáp lời anh.

- " Ừ, hận đến thấu xương." Hận mày vô tâm vô phế, hận mày vì đã xuất hiện trên cõi đời này, hận mày vì đã bước vào cuộc sống của tao. Hận mày! Hận mày....nhưng tao....thương mày!

Vế sau cô không nói, anh cũng chẳng thể nào biết được. Cô không hận anh vì đã gây ra cho cô chuyện gì, không hận anh vì sao lại là con trai độc nhất Aquarius. Mà, nghĩ đi cũng phải nghĩ lại. Cô là đang ngụy biện cho nỗi hận chính bản thân mình. Hận mình thương anh, hận mình chẳng dám đối mặt với tình cảm của bản thân.

Anh cười khẩy một tiếng, không khí bỗng lắng xuống: - " Sư Tử, tao biết mày thích tự do bay nhảy như Nhân Mã, xin lỗi, là tao cướp đi quyền tự do của mày, khiến Sư Tử chẳng thể nào làm chúa tể rừng xanh nữa."

Bất giác, Sư Tử đưa tay lên xoa đầu Bảo Bình, hành động này trước kia vẫn thường làm với anh nhưng thời gian trở lại đây nó cũng chỉ là dĩ vãng. Lúc nhận ra hành động này của mình, Sư Tử cười khẩy. Hóa ra sau bao lâu đi chăng nữa, dù rằng thời gian có xóa mờ đi ký ức thì những thói quen xưa cũ vẫn bất giác thể hiện mà đến cả bản thân cũng chẳng thể nào cự tuyệt.

- " Ừ, không sao. Chuyện qua rồi cứ để nó qua đi."

Cô tự hỏi, bản thân mình còn hận anh không? Không, câu trả lời là vậy đấy. Làm sao hận anh trong khi cô cứ để tình yêu làm mờ đi lý trí cơ chứ. Yêu là bao dung, là tha thứ, là tình nguyện hy sinh, là bất chấp luân thường đạo lý. Cô chọn tha thứ cho anh, cũng là chọn mở ra cho mình một con đường khác.

Thử hỏi, đi khắp lục giới có nữ nhân nào mang trái tim sắt đá trước người mình yêu không? Cho dù câu trả lời là có đi chăng nữa, rồi cũng sẽ có ngày người con gái ấy chấp nhận hy sinh để đổi lấy hạnh phúc cho người mình yêu mà thôi!

Và cũng xin hỏi thế gian rằng, ái tình là chi mà khiến người ta trăm phương ngàn kế đoạt lấy một chữ 'ái' từ người mình yêu?

Sư Tử nào hay, cho dù kiếp trước hay kiếp này đi chăng nữa, cô vẫn lựa chọn yêu anh, dù đã hồn phi phách tán vẫn yêu anh, dù bị ngăn cấm vẫn yêu anh, dù có tổn thương đến thể xác cũng yêu anh. Cô cùng anh đã dây dưa qua kiếp kiếp đời đời. Đến bao giờ thì nữ thần của hạnh phúc mới mỉm cười với họ? Hay dây tơ hồng đã đứt thì chẳng thể nào nối lại được nữa?

Bảo Bình nghe lời này của cô cả người thoáng sững sờ, : - " Mày tha thứ cho tao sao?"

- " Không! Việc mày gây ra cho tao mày nghĩ tao dễ dàng bỏ qua như vậy? Cái giá tao trả cũng không nhỏ đâu Vương Bảo Bình." - Nói dối đấy! Nếu cô nói thật sẽ không thể nào khiến anh cắt đứt đoạn tình cảm này được. Nỗi đau này, để một mình cô chịu là đủ rồi.

- " Xin lỗi, rất xin lỗi mày! Mày tin tao. Một lần duy nhất này nữa thôi. Tao sẽ chữa khỏi đôi chân cho mày. Trả lại cho mày vị trí nữ vương của khu rừng." - Bảo Bình nâng một tay Sư Tử lên, khẽ đặt lên mu bàn tay cô một nụ hôn, là lời hứa anh dành cho cô.

Anh cúi đầu hôn tay cô, nào có hay ánh mắt cô lúc đấy nhìn anh ôn nhu, dịu dàng đến nhường nào.

Vương Bảo Bình? Diệp Sư Tử? Kiếp này các ngươi có thật sự sẽ ở bên nhau không? Ở đâu đó trên Thiên giới, lại nghe được tiếng thở dài bất lực của Nguyệt Lão cùng Ti Mệnh tinh quân.

- " Thật ra....mày không cần hao tâm tổn sức như vậy vì tao đâu." Nhìn anh như vậy cố có chút không đành lòng. Đừng tự làm khổ chính bản thân mình nữa, Bảo Bình. Nhìn anh như vậy, cô đau lắm anh biết không?

- " Sư nhi, ông về rồi!"

Ông? Sao....sao về sớm thế? Rõ ràng là bảo tận cuối tháng sau mới về? Ông hại cô rồi!

- " Trốn! Vương Bảo Bình, mau chui xuồng gầm giường. Nhanh lên." Sư Tử gấp gáp nuốt muỗng cháo vừa ăn, đặt vội hộp cháo dinh dưỡng xuống bàn, cô nàng thúc giục Bảo Bình tìm chỗ trốn. Bảo Bình cười, ngoan ngoãn nghe lời Sư Tử.

Sau khi chắc chắn anh đã chui xuống xong, Sư Tử cẩn thận kéo to tấm chăn ra phủ xuống, vươn tay vơ lấy cuốn tiểu thuyết trên đầu giường mở ra úp xuống như đang đọc dở, rồi cầm quả táo cùng con dao lên và....gọt.

'Cạch'.

Một người đàn ông đã ở tuổi tầm 60 - 70 bước vào, tuy đã ở tuổi xế chiều nhưng xem ra, ông của Sư Tử vẫn còn minh mẫn và khỏe mạnh lắm. Chí ít là đủ sức khỏe đánh cho cô tàn phế nốt. Sư Tử thấy ông nội liền mỉm cười, giở giọng ngọt: - " Ông nội, vì sao lại về sớm thế?"

Đôi mắt ông liếc qua chỗ thức ăn trên bàn rồi bước tới ngồi cạnh Sư Tử:

- " Sao vậy? Không hoan nghênh?"

Sư Tử lòng thầm gào thét, cộng thêm việc lo sợ cho Bảo Bình đang nằm dưới kia liền dồn nén cắt mạnh quả táo trên tay. Chỉ thấy ông nội thập phần lo sợ cô cháu gái yêu quý này bị đứt ngón tay kia thôi.

Trái với lòng mình, Sư Tử vẫn duy trì nụ cười, thẳng thắn đáp: - " Vâng, không hoan nghênh. Cháu thích tự do một chút. Ông đi công tác rồi, chẳng ai quản cháu được cả." Dứt lời, Sư Tử còn lè lưỡi tinh nghịch.

- " Cháu!...." Khiến ông tức chết rồi đây mà, hít một hơi lấy lại bình tĩnh, ông nội Sư Tử dịu giọng bảo: - " Ông là đi tìm cho mày một bác sĩ giỏi."

- " Trị chân cho cháu sao? Rồi để ông ở nhà an hưởng, còn cháu thì làm việc cật lực trên công ty?" Hơ hơ, anh cô đó, ba cô kìa, sao ông cứ dồn hết lên đầu cô vậy?

Ông nội liền cốc đầu Sư Tử một cái rõ đau khiến cô nàng la oai oái. Được một lúc la hét quấy rối, Sư Tử mới điều chỉnh giọng, nói: - " Ông, Vương Bảo Bình tỏ ý muốn giúp con trị chân, hay là...."

_________To Be Continue__________

Hihii😂😂. Một năm trời tuii mới ngoi lên. Thoi thì năm sau tuii sẽ cố gắng up truyện nhanh thiệt nhanh. Năm sau mà hong được thì năm tới tuii hứa tiếp nha😂😂.

Nhân nhịp Tết đến Xuân về trên dải đất hình chữ S này. Akiko kính chúc các readers thân thương một năn mới bình an😍, khỏe mạnh😀, vạn sự như ý😉, tràn đầy niềm vui🤗, hạnh phúc❤ và thành công nha😘😘.

Love all❤❤.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net