Part I: Halogens And Alkalis - Chapter 14: Anh của ngày hôm qua

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày mai lại đi học rồi, Sư Tử phải thức khuya để làm bài tập về nhà. Đây là "báo ứng" cho buổi chiều đi chơi bạt mạng đây mà. Ôi Chúa ơi, cái thời khoá biểu ngày thứ Hai đúng là ác mộng! Tiết 1: Chào cờ. Tiết 2: Ngữ Văn. Tiết 3: Toán (Hình học). Tiết 4: Vật Lý. Tiết 5: Sinh Học. Trước mặt nó có một bài Văn, 10 câu Toán, một trang Lý để làm trong buổi đêm ngắn ngủi. Ngoài ra, nó được khuyến mãi cả một chương Sinh học để chuẩn bị kiểm tra một tiết nữa chứ!!! Rồi buổi chiều ngày mai, thầy sẽ kiểm tra xem học sinh 10A5 làm quyển "Đề thi Olympic Hoá học" tới đâu rồi, và nếu làm dưới 30% lượng bài tập, nó đã đặt một chân sang B5 thật rồi! Tất nhiên, Sư Tử không thể để mình bị chuyển sang lớp không chuyên được. Chính vì vậy, nó ưu tiên cho môn Hoá trước. Thôi thì còn mỗi một trang nữa là được 30% rồi mà... Nó bấm máy tính để tìm đáp số, rồi nó nhìn lên tờ "mục tiêu" đã dán ở giá sách trong ngày đầu nhập học:
1. Hoàn thành tuyển tập đề thi Olympic Hoá học trong học kì I.
2. Luôn xếp trong Top 10 của A5.
3. Đạt ít nhất 7.5 IELTS.
4. Trung bình Môn Toán và Vật lý: 9.0
...............
Cũng được hơn nửa học kì I rồi, vậy mà xem nó đã làm được những gì kìa! Đầu năm được phát cho quyển sách này nó vui là thế, vậy mà bây giờ nó muốn ném thẳng vào thùng rác đi cho rảnh nợ. Nếu nó dám làm vậy thì cũng không bị chuyển sang B5 đâu, "chỉ" bị chuyển trường thôi mà.

Nhìn chị Hoài Anh đang ung dung xem phim, còn Diễm Trang thì lên mấy diễn đàn để đọc truyện, nó ca cẩm:
- Sao mà khoa Xã hội sướng thế nhở? Bên đó ít giao bài tập lắm đúng không?

- Mày nghĩ gì? - Chị Hoài Anh tháo headphone ra, nhìn sang bên Sư Tử. - Cô đưa link phim này để xem xong viết review đây này! Đùa đâu, chị học chuyên Pháp mà cũng không nghe nổi nó nói cái gì! Nhục quá!

- Tưởng gì chứ... - Sư Tử nói. - Sao chị không tìm vietsub mà xem?

- Ừ nhể, thế mà chị không nghĩ ra.

Diễm Trang nãy giờ mới lên tiếng:
- Tội nghiệp hai bạn phải làm bài, chuyên Sử nhàn lắm nha!

- Chị mà được như mày chị ngủ lâu rồi! Chứ ai dở hơi suốt ngày quanh quẩn mấy truyện tình cảm, chủ đề thì chả thay đổi.

- Công nhận luôn đấy! - Sư Tử gật đầu với chị Hoài Anh. - Suốt ngày nhà giàu nhất thế giới, IQ 300/300, bla bla bla, xuống đất đi Trang ơi!

- Đúng là không biết thưởng thức. - Diễm Trang cảm thấy hơi bị xúc phạm bởi Sư Tử và chị Hoài Anh. - Con gái như hai người khô khan khỏi nói.

- Thì sao? - Chị Hoài Anh cười khẩy một cái. - Đọc truyện sến mà mày có người yêu chưa? Như chị này, chỉ lãng mạn đủ dùng thôi. Vẫn có gấu, vẫn vui, đúng không Sư Tử? - Chị nhìn sang nó, và nhận ra nó không nói được gì khi chị hỏi vậy cả. - À mà mày cũng có gấu đâu cơ chứ? - Chị Hoài Anh cười rồi lại đeo headphone lên xem phim. Cả phòng lại quay về việc riêng của mỗi người.

Sư Tử chẳng tập trung nổi vào bài tập nữa. Lúc nãy khi chị Hoài Anh đề cập đến "gấu", nó thoáng nghĩ tới Thiên Yết. Thế nhưng giờ nó thấy thật điên rồ. Nó và anh đâu có là gì của nhau? Nó nhớ lại những giây phút hạnh phúc của những buổi chiều học chung, anh dạy nó từng chút, từng chút một. Nếu nói đến nó ngày hôm nay, sao có thể không nghĩ đến công của anh? Nó lại nhớ tới ngày anh đưa nó tới Michelle, và anh đã nói "Mình nhất định phải đỗ vì Sư!". Nó nhớ suốt năm lớp Chín đã cố gắng thế nào để vào được ngôi trường này, rồi cả việc điên cuồng tìm tên anh trong sơ đồ ký túc xá... Nhưng sau tất cả mọi chuyện, chưa có lời nào xác định mối quan hệ của cả hai là gì cả! Và rồi tìm được anh, nó muốn tìm câu trả lời biết mấy, vậy mà tại sao anh đã thay đổi quá nhiều... Nó chưa kịp tưởng tượng ra nữa. Trước kia anh còn nói ghét những thằng con trai dựa dẫm, ghét bọn ăn chơi đua đòi, nhưng giờ sao anh lại thành ra như vậy? Và còn một câu hỏi nữa: Những hành động của anh đối với nó trong chiều nay là sao? Nó run như chim dẽ khi nghĩ về cái khoảnh khắc suýt thì nụ hôn đầu đời của nó đã thuộc về người ta... Nó cũng không hiểu nổi nữa, đúng là nó thích anh thật, nhưng tại sao nó là không muốn điều đó, mà ngược lại còn thấy rất sợ?

- Ôi xong rồi! May quá! - Tận 2 giờ sáng Sư Tử mới hoàn thành "sứ mệnh" của mình. Nó khoan khoái lia sách vở sang một bên góc bàn và sẵn sàng cho việc chăm sóc da ban đêm.

Sư Tử định với tay ra tắt đèn thì cánh cửa đẩy vào, Thu Huyền cuối cùng cũng về phòng. Trong phòng giờ còn mỗi Sư Tử thức, chị Hoài Anh và Diễm Trang đã ngáy o o từ bao giờ rồi.

- Chị Hiền Nhi đâu? - Sư Tử hỏi.

- Thức trắng đêm bên đó mất! - Thu Huyền lủi thủi leo lên giường của mình và kéo chăn lên.

- Ngủ ngon! - Sư Tử thấy vậy liền nói. Nói rồi nó cũng giật dây đèn ngủ, văn phòng tối om.

Đầu óc Sư Tử vẫn còn nghĩ tới chuyện chiều nay, nên nó không tài nào ngủ được. Nó định để Thu Huyền ngủ rồi thì bật đèn dậy, nhưng bỗng nhiên chiếc đèn bàn từ phía giường Thu Huyền bật lên.

- Sư Tử, mày ngủ chưa? - Thu Huyền giọng đượm buồn.

- Chưa... Sao thế?

- Mày có tin là Scorp đánh lão Hưng không?

Hỏi trúng tim đen quá vậy, Sư Tử đã nghĩ suốt về điều đó. Nhưng Thu Huyền hỏi muộn quá rồi, có tin hay không thì chiều nay anh cũng đã thừa nhận rồi còn gì nữa.

- Tao không muốn tin. - Nó đáp.

Thu Huyền kể tiếp:
- 12A5 còn bảo rằng Scorp thay người yêu như thay áo, lại còn ăn chơi, suốt ngày đi bar rồi ăn hàng đắt tiền, mà còn toàn lợi dụng bạn bè gạt tiền... - Giọng Thu Huyền yếu dần đi. - Điêu hết, mày nhỉ?

- Tao cũng mong là thế... - Sư Tử chỉ nói được thế này thôi. Nó không muốn làm Thu Huyền đau buồn thêm, nhưng sao có thể nói dối?

- Tao tin Scorp... Mà thôi, muộn rồi, ngủ đi...

- Ừ!

Thu Huyền dí nút đèn bàn xuống. Bóng tối lại bao trùm căn phòng. Sư Tử lúc này lại ngẫm nghĩ về những gì Thu Huyền vừa kể. "Lợi dụng bạn bè gạt tiền"? Ôi chết rồi! Nếu đúng thì như vậy thì số tiền 8 triệu chiều nay nó đem cho anh là...bị gạt ư? Không thể nào! Anh nhẫn tâm lừa nó thật à? 8 triệu đồng, với một số người còn cao hơn hai tháng lương, vậy mà anh lấy được từ nó chỉ bằng vài ba câu nói? Không... Nó đã nói dối bố vì muốn giúp anh, và đây là cách anh đối xử với nó sao? Nó không tin anh lại độc ác với nó được như vậy đâu...

*********************************
Được nửa học kỳ I, đã có quyết định về việc chuyển hệ của các học sinh. 10A5 có thêm một thành viên mới, nhưng rốt cuộc thì điều này cũng không làm thay đổi số con gái trong cái lớp này. Đúng là chán hết nấc!

- Mày với anh Khang thế nào rồi? - Giờ ra chơi, Sư Tử hỏi thăm đứa bạn cùng bàn.

- Thích lắm mày ạ! - Thu Thuỳ reo lên, nhắc tới anh bạn trai hiện tại là nó cười tít mắt hạnh phúc. - Anh ấy tốt ơi là tốt. Áo này đẹp không, anh Khang tặng đấy! Đúng là con trai khoa xã hội có khác, lãng mạn thiệt!

- Tao hờn bọn có gấu! - Hương Lan ngồi bàn dưới nghe được, chu mỏ kêu ca.

- Sư Tử ơi! - Chị lớp phó Văn-Thể-Mỹ lớp 12B5 mang cho Sư Tử một tập tài liệu nào đó. - Bản phân vai sau khi chỉnh sửa này. Có em đó!

Nó cất ngay vào cặp, chẳng giở ra làm gì! Chắc lại thay đổi mấy nhân vật phụ, hôm họp cùng hội phân vai cũng thấy mãi không quyết được, vài nhân vật có một - hai lời thoại thôi mà! Nó chẳng thèm xem lại nữa, nó viết kịch bản thì lo chả nhớ vài thứ con con.

Thu Thuỳ giờ đã có gấu nên không còn lang thang sân trường tia trai cùng Hương Lan và Sư Tử nữa. Hương Lan thật ra cũng có một cậu bạn bên trường Xã hội để ý rồi, nàng này cứ ra vẻ ta đây thôi chứ! Sư Tử tin chắc rằng nó sẽ là đứa con gái cuối cùng còn "FA" trong cái lớp 10A5 này.

Hương Lan nảy ra một ý kiến:
- Ra bảng tin xem đi! Thử xem số thứ tự mình trùng với ai, chắc chắn là sẽ có duyên đấy!

- Thế nếu là con gái thì sao? - Sư Tử hỏi lại.

- Thì thể nào cũng xinh đẹp như tao! - Hương Lan cười phớ lớ. - Cùng số thứ tự với tao mà không xinh mới lạ!

Sư Tử dạo này không được chăm chỉ cho lắm nên đã tụt hạng không ít, giờ nó xếp số 10 của 10A5. Nó tìm hết cả bảng điểm toàn trường, rốt cuộc số 10 nào cũng là con gái hết. Trường Tự nhiên có 30 lớp, lại còn đông con trai, thế mà nó không trùng được thứ tự với một ai, là sao?

- A, tao trùng với một anh đẹp trai lắm!- Hương Lan nhảy cẫng lên. - Hoàng Thiên Yết 11B5!

- B5 á? Ơ sao lại thế?

- Nhìn đi! - Hương Lan chỉ vào số thứ tự 29 của lớp 11B5. - Trước anh này học 11A5 nhưng giờ mới bị chuyển sang B5.

Trước kia anh là người luôn rất xuất sắc, luôn vượt trội so với tất cả. Chị Huyền Trân và anh Hoàng Vũ còn nói rằng anh ở một đỉnh cao mà chỉ có mình anh, không ai khác có thể chạm đến! Phải, lại một cú sốc nữa đến với Sư Tử. Chỉ trong vài ngày thôi, sao nó phải đón nhận nhiều tin "kinh thiên động địa" đến thế chứ? Câu hỏi đặt ra vẫn cứ là "Tại sao?", mà biết bao giờ mới nhận được câu trả lời?

*******************************
Buổi tối tại phòng 6C8...
- Ầy, đọc tin này chưa các chị em? - Chị Hoài Anh giơ màn hình điện thoại ra cho bốn đứa con gái còn lại trong phòng. - Trên blog tâm sự đấy!

- "Oan trái vì tình ái"? - Sư Tử đọc theo dòng title. - Chị gửi link vào group 6C8 đi.

- OK!

..."Anh nói mẹ anh bị ung thư dạ dày, gia đình anh không có tiền chữa trị chứ đừng nói lo cho hôn sự của hai đứa. Trong lúc không suy nghĩ chín chắn, tôi đã lén mở két sắt, lấy mười cây vàng mà ba mẹ đã vất vả làm ăn bao nhiêu năm mới dành dụm được. Tôi đem cho anh, khi đó anh cảm ơn tôi rối rít, còn hứa rằng khi nào bệnh của mẹ anh được điều trị thì nhất định sẽ tổ chức cho tôi một đám cưới thật long trọng. Tôi vẫn ngây thơ tin theo. Nào ngờ, chỉ sau vài ngày, tôi tới nhà anh, nhà cửa im ỉm, cách cửa bị khoá lại. Tôi hỏi hàng xóm anh thì họ bảo gia đình đã bay vào Thành phố Hồ Chí Minh từ hôm kia rồi!"...

- Khiếp, thằng này khốn thế không biết! - Diễm Trang chê trách sau khi đọc xong bài viết. - Eo ơi lừa mười cây vàng!

- Mà cũng tại con bé này ngu cơ! - Chị Hiền Nhi nói. - Tiền bố mẹ làm ra đi dâng cho trai như thế, không biết có biết nghĩ không?

- Em chả thương gì con bé trong bài này cả! - Thu Huyền cũng bình luận. - Ngu đến thế là cùng. Chỉ khổ bố mẹ nó thôi.

- Mày đấy Trang ạ! - Chị Hoài Anh nói.- Suốt ngày mơ mơ màng màng, thể nào một ngày lại bị nó lừa cho mà xem.

- Còn lâu đi, em làm gì đến nỗi nhẹ dạ cả tin như thế? Yêu thì yêu chứ vẫn phải biết nghĩ!

Nghe mọi người bình luận, phê phán, chê trách nhân vật trong bài blog đó, Sư Tử thấy lạnh hết cả sống lưng. Nó chẳng dám nói vào một câu nào cả. Nó cảm thấy mình chẳng khác cô gái đó là mấy, xem nó đã nói dối bố là học tiếng Anh rồi lấy tiền đem cho một thằng con trai chỉ vì một hai câu nói như thế nào thì biết. Những câu trách móc là "ngu", "không đáng thương hại", "không biết suy nghĩ", "tốn cơm nuôi dạy",... mà mọi người đang dành cho nhân vật trong bài blog cũng không khác gì những gáo nước lạnh đang té thẳng vào mặt nó vậy. Chỉ có thế thôi cũng đã đủ làm nó thấy run sợ, chẳng dám đối mặt với mọi người.

Có tin nhắn từ con bạn cùng lớp - Hương Lan: "Xuống cổng ký túc. Bọn tao nhờ tý." Sư Tử cảm thấy tin nhắn này là một sự giải thoát, tạm thời thoát khỏi những lời bình luận của bọn cùng phòng.

Tới sân trước ký túc xá, Thu Thuỳ nói với Sư Tử:
- Này, tối nay bọn tao đều có hẹn. Mày nói dối lão quản lý là bọn tao bị cô chủ nhiệm bảo đi học bồi dưỡng nhá!

- Á à, Lan nhận lời thằng Bảo rồi à?- Sư Tử lấy ngón trỏ dí đầu Hương Lan một cái.

Vừa nói xong thì thấy thằng Bảo lái xe đạp điện tới trước cổng. Thằng này mới được bố mẹ mua cho con BridgeStone mới, thấy kể là xịn hơn cái KoolBike cũ rất nhiều. Xe mới nên trông có vẻ chủ xe cũng mới nốt! Bảo hôm nay quá chất luôn, xe mới, áo mới, giày mới đón bạn gái đi chơi cơ!

- Nhất mày rồi! - Thu Thuỳ trêu khi Hương Lan nhảy phắt lên xe Bảo rồi phóng khỏi ký túc xá.

- Lão Khang của mày lâu thế? - Sư Tử sốt ruột khi thấy Thu Thuỳ đứng đợi mãi. - Hay lên phòng lão gọi đi?

- Khang xưa rồi! - Thu Thuỳ mỉm cười.- Anh mới của tao không ở kí túc nên tới muộn tý!

- Anh mới á? - Sư Tử thốt lên đầy ngạc nhiên. - Sáng nay này vẫn đang yêu anh Khang mà? Mà sao đến giờ lại đổi rồi?

- Hmm... - Thu Thuỳ không biết phải giải thích ra sao nên đành im lặng cho tới khi nhìn thấy hình bóng chiếc xe máy của anh người yêu mới. - A, anh ấy kìa!

Thu Thuỳ nhảy cẫng lên, vẫy tay chào anh bạn trai đang phóng xe tới. Sư Tử cũng quay qua xem anh này có gì mà làm Thu Thuỳ thay đổi nhanh đến như vậy.

Con xe Vespa xanh phanh lại, Thu Thuỳ nhí nhảnh trong chiếc áo high low trơn màu xanh lơ và quần jeans vội nhảy lên. Anh bạn trai quay xuống, hai người trao nhau một nụ hôn ngọt ngào và rồi anh quay đầu xe, phóng đi. Mái tóc vàng lượn sóng của Thu Thuỳ phất phơ trong gió dần dần khuất khỏi tầm mắt.

Sư Tử thở dốc, nó chạy một mạch ra sân sau khu kí túc xá. Nó suýt vấp ngã gần đài phun nước, bởi vì mọi vật xung quanh đã nhoà đi trong nước mắt rồi. Không thể tin nổi điều gì nó vừa nhìn thấy. Chiếc xe đó, mới hôm qua nó ngồi trên đó! Và người lái xe này, cũng hôm qua chở nó đi! Và lúc nãy khi đón Thu Thuỳ, trước khi đi, anh đã liếc nhìn nó vài giây, khẽ nhếch mép như muốn nói rằng:"Con ngu kia, ngừng ảo tưởng đi!". Trời ơi, nó không chịu nổi nữa! Anh đang làm cái quái quỷ gì thế? Đồ điên. Anh được lắm, hôm qua vừa rủ nó đi chơi, vừa làm những hành động khiến nó thấy nghẹt thở, thế mà hôm nay lại hẹn hò với bạn nó? Muốn khiêu khích nó hay gì đây? Hay là cầm tiền của nó rồi, thì trở mặt luôn? Xấu xa vừa thôi chứ? Tại sao anh lại làm thế với nó?

Nước mắt không ngừng tuôn ra, từng giọt chạm xuống mặt nước đang phản chiếu bầu trời đêm đen, làm nước nhẹ động. Nước động làm nhoè cả hình ảnh khuôn mặt nó đang được soi chiếu. Trời đêm không sao, mặt trăng cũng bị mây che phủ. Gió lớn, bụi trên sân cùng với lá cây bay tứ tung trong không trung. Sư Tử hắt hơi và dụi mắt liên tục vì bụi bay vào. Lá rụng ngày càng nhiều, gió hôm nay mạnh quá.

"Rắc... Rắc..." Cành cũng bị những cơn gió này vít khỏi cây, rơi xuống đất và tiếp tục bị kéo đi cùng bụi bặm. Sư Tử gạt nước mắt đi khi ký ức của gần hai năm trước ùa về. Trong đêm mưa to gió lớn đó, anh đã cứu giúp nó, anh ở bên để an ủi và chăm sóc nó. Còn bây giờ? Gió vẫn thổi. Cành cây vẫn gãy. Nó vẫn chỉ có một mình. Thế nhưng anh sẽ không bao giờ đến bên nó nữa đâu. Anh giờ đang vui vẻ bên cô bạn gái xinh đẹp kia rồi! Càng nghĩ càng không muốn nhớ nữa, càng nhớ chỉ càng đau thêm thôi!

- Sư Tử!

Nó vội lau hết nước mắt, chỉnh lại tóc mái rồi quay lại xem ai gọi mình. Thì ra là Diễm Trang.

- Sao cậu xuống đây làm gì? - Trang một tay che mắt để không bị bụi bay vào, nó chạy đến bên Sư Tử gần đài phun nước.

- Tớ... - Mới nói một chữ mà mắt nó đã rưng rưng rồi. Nếu nói tiếp, thì Diễm Trang sẽ hiểu là nó đang yếu đuối mức nào mất.

Diễm Trang dịu dàng nhìn cô bạn, và dường như hiểu được phần nào tâm trạng của nó:

- Cậu có tâm sự đúng không?... Nếu cậu muốn khóc thì cứ khóc đi, như vậy sẽ thoải mái hơn đó!

Ôi Chúa ơi, sao mà câu này của Diễm Trang cũng giống với những gì Thiên Yết nói hồi trước luôn vậy? Hai năm trước sau khi nghe xong câu này, nó đã khóc ngon lành, và nhận được một chiếc ôm ấm áp... Nhưng năm nay, nó đã vừa khóc cạn nước mắt rồi! Sư Tử tựa đầu vào vai Diễm Trang và bắt đầu kể. Thật nhẹ nhõm khi được trút tất cả ra, nhưng nó lại giấu tên người con trai nó thích và việc nó đem tiền bạc đưa cho anh một cách thiếu suy nghĩ.

- Cậu buồn vì anh đấy đi chơi với người khác à?

Sư Tử không nói gì cả. Đằng nào thì nó cũng không có quyền, vì nó và anh chưa từng là gì của nhau mà!

- Việc anh ấy thân thiết với người khác cũng không có gì đâu. Cái anh tớ thích cũng thân thiết với nhiều gái lắm, nhưng anh bảo tớ là, có phải thích hay không thì phụ thuộc vào cảm xúc của bản thân. Nếu xao xuyến, luôn nghĩ đến người ta, vui khi có người ta bên cạnh mình, và có cảm giác rạo rực trong lòng, thì mới là thích. Thế nên tớ nghĩ cậu không cần quá lo đâu...

Ngẫm về những gì Diễm Trang vừa kể, Sư Tử lại thấy đau hơn gấp bội. Nó rất xao xuyến trước anh. Nó luôn nghĩ đến anh. Nó vui khi ở bên anh. Nó cũng rạo rực trong lòng mỗi khi nghĩ về anh. Thế nhưng, gặp nó anh có xao xuyến? Anh có hay nghĩ về nó? Anh có vui khi ở bên nó? Anh có rạo rực?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net