Part II: Nubivagant - Chapter 6: Bad

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thiên Yết cố gắng tỏ ra dịu dàng, anh cốc nhẹ vào trán Sư Tử và cười hiền:
- Anh sẽ không ép em. Nhưng tin anh đi, em sẽ không còn dè dặt lâu nữa đâu!

- Em về phòng được chưa? - Nó gắng gượng hỏi lại.

- Ngoan, anh muốn em ở đây cùng anh mà! Ngủ đi, sáng mai còn đi học nữa!

Nói rồi, Thiên Yết với tay nhấn công tắc điện, căn phòng tối om, chỉ có chút ánh sáng của đèn đường hắt vào khe cửa sổ hẹp. Thiên Yết trùm lại chăn lên người rồi kéo Sư Tử lại, để con bé gối đầu vào một bên cánh tay anh. Nó thích Thiên Yết trong những khoảnh khắc nhẹ nhàng như thế này hơn là sự mạnh bạo vừa rồi. Có lẽ bởi vì suốt những năm tháng cấp Hai, những kỷ niệm bên cạnh Thiên Yết chỉ đều là những câu chuyện nhỏ nhặt, vụn vặt, thế nhưng nó lại rất trân trọng. Còn đối với những hành động cuồng nhiệt của anh vài phút trước, nó không hiểu sao nó chỉ muốn được quên hết đi mà thôi.

Gối đầu trên cánh tay Thiên Yết, Sư Tử gục sát vào lồng ngực anh, nó thì thầm:

- Scorp, em yêu anh!

Nó đang mong chờ một lời đáp tương tự từ đối phương, nhưng rồi anh thở gấp một hơi, nó nghe trong giọng anh một chút ngạo nghễ:

- Thú vị quá!

Thú vị? Sư Tử liếc nhìn theo tia sáng yếu ớt rọi vào phòng, nó khẽ run lên vì câu nói của Thiên Yết. Anh đưa nó tới đây, muốn nó làm những điều nó chưa từng làm, chỉ để cho vui thôi sao?

Thiên Yết ngủ rồi, nó khẽ lăn khỏi vòng tay anh và nằm nghiêng về phía bức tường. Nó nhớ lại từng động tác mà Thiên Yết đã thực hiện với nó, và có một nỗi sợ hãi dâng lên trong lòng. Nếu nó không ngăn anh lại, không biết anh tính sẽ làm gì nữa? Và những người bạn gái trước đây của anh thì sao? Phải chăng anh cũng có trải nghiệm này với họ rồi, nên anh mới có thể trông thành thạo đến như vậy. Nếu thế, những cô gái kia có cự tuyệt anh không? Và nếu không, chẳng lẽ anh và một số cô gái khác cũng đã...

Hết suy nghĩ về Thiên Yết, Sư Tử lại nghĩ ngợi về những chuyện có thể xảy ra cho nó trong những ngày sắp tới. Không biết chị Hiền Nhi và Thu Huyền sẽ phản ứng thế nào nếu biết nó bỗng nhiên lại hẹn hò với Thiên Yết, dù đã có khoảng thời gian tìm mọi cách tránh mặt anh. Rồi còn Thu Thuỳ trên lớp nữa, mâu thuẫn chắc chắn sẽ còn căng thẳng hơn. Còn chưa kể tới những người bạn gái cũ của Thiên Yết sẽ thấy như thế nào về nó? Và quan trọng nhất, đó là về Xử Nữ - người quyết định xem nó có được là thành viên của Green Umbrella hay không. Mong anh là người công tư phân minh, không vì những chuyện sai trái Thiên Yết từng làm mà có thành kiến với nó. Quá nhiều thứ nó thấy lo sợ, rồi nó bắt đầu tự hỏi bản thân: Lẽ nào nó đã quá mềm lòng nên mới nhận lời Thiên Yết? Nó luôn hiểu được tình cảm nó dành cho anh là thật, nhưng lại chẳng rõ ràng nổi, liệu nó có muốn ở bên cạnh anh theo cách này không?

Sư Tử sực nhớ ra GU và Xử Nữ. Phải rồi, còn bài essay nó vẫn chưa làm lại. Ba ngày nữa hết hạn rồi, nếu anh Xử Nữ vẫn chưa chấp nhận bài luận của nó thì GU sẽ mãi chỉ là một giấc mơ. Chỉ nghĩ đến thế, nó vội bò ra khỏi chăn và quờ tay tìm chiếc đèn bàn của Thiên Yết. Laptop nó để ở trên phòng, không có ở đây, nó lấy mấy tờ giấy A4 và tự viết tay.
_________________________
__________________
- Scorp, anh dậy đi! - Sư Tử lay mạnh Thiên Yết để đánh thức anh. Đã 6 giờ sáng, nó muốn anh mở cửa cho nó về phòng thay đồng phục rồi còn đi học.

- Em từ từ nào, woappp... - Thiên Yết lim dim quay hết bên nọ đến bên kia, mãi mới lồm cồm bò dậy. Anh thấy Sư Tử ngồi bên cạnh thì nở nụ cười hạnh phúc, anh vươn người ra và thơm nhẹ lên má nó. - Chào buổi sáng, em yêu!

Sư Tử cúi mặt và nhắc Thiên Yết:
- Anh chuẩn bị đi học đi! Mở cửa cho em lên phòng để thay đồ nữa!

- Nào, - Thiên Yết dường như không quan tâm đến lời nó, anh nói đến một chuyện hoàn toàn khác. - Chỉ mình em được chào buổi sáng thôi hả?

- Dạ... chào buổi sáng...

- Thiếu rồi! - Thiên Yết cười đầy ngụ ý, anh kề mặt gần sát vào má Sư Tử để "cảnh báo". - Lúc nãy anh nói thế nào ấy nhỉ?

Nó thở dài trước sự dài dòng màu mè của bạn trai:

- Anh đúng là nhiều chuyện! - Sư Tử chủ động thơm lại nhẹ lên má Thiên Yết. - Em đi đây!

Sư Tử vội vàng chạy hết tốc lực lên tầng 6 để thay đồ và soạn sách vở mới. Mỗi bước chạy trên cầu thang, nó lại cúi xuống xem đồng hồ một lần. Nghe nói hôm nay bên Green Umbrella sẽ họp từ trưa đến cả chiều, vì vậy Sư phải sang bên trường Xã hội vào lúc chưa vào tiết học để đưa bài luận cho Xử Nữ nhận xét. Sang ngày mới rồi, tức là hạn đóng đơn đăng ký GU là hai ngày nữa. Nếu bài viết của nó vẫn không đạt chất lượng, mọi kế hoạch, mọi ước mơ của nó sẽ tan thành mây khói.

Đang nhắm mắt nhắm mũi chạy cho nhanh, Sư Tử đâm sầm vào một người khác đang đi về hướng ngược lại, điện thoại cầm trên tay rơi cộp xuống đất.

- Xin lỗi! - Nó cúi đầu và với tay nhặt lấy chiếc điện thoại, nhưng người đối diện đã nhanh hơn nó một bước. Nó giật mình khi thấy bàn tay sơn móng màu đen chất lỳ với một viên đá gắn trang trí giật điện thoại ngay trước mắt nó. Con bé ngẩng đầu lên nhìn, lại một lần nữa chạm mặt đối mặt với người nó không mong muốn chút nào. - Thu Thuỳ?

- Sư Tử, mày đi đâu mà đến sáng mới về thế? - Thu Thuỳ cất giọng hỏi, hai tay cầm điện thoại của Sư Tử chống ra phía sau lưng.

- Tao... tao sang nhà bạn mà. Mày đưa máy tao đây, tao đang vội quá...

Chiếc điện thoại của Sư Tử bỗng reo lên tiếng chuông thông báo tin nhắn mới của Messenger. Thu Thuỳ đắc ý lướt ngón tay u ám của mình trên màn hình, rồi liếc nhìn Sư Tử một cái đầy khiêu khích:

- Sáng ra đã thấy có trai nhắn tin muốn gặp rồi! Thế thì tối qua chắc không phải Xử Nữ, mà là anh nào khác đúng không?

- Mày hâm à, trả tao đây!

- À ừ, đây này, mày cứ như sợ tao cướp miếng ăn của mày vậy! - Thu Thuỳ chìa tay ra phía trước. - Tao hiểu cảm giác bị cướp nên sẽ không làm thế đâu!

Sư hiểu câu này Thu Thuỳ ám chỉ chuyện "cướp" nào, và những gì diễn ra tối hôm qua không thể khiến nó không có chút run sợ. Thu Thuỳ cầm điện thoại nó, Sư toan chìa tay ra cầm lại thì Thu Thuỳ buông tất cả các ngón tay ra, để màn hình điện thoại của Sư nằm sấp sát vào sàn nhà. Sư chưa kịp phản ứng thì Thu Thuỳ ngồi xuống, không quan tâm chiếc váy bó sát kia để mình lộ khá nhiều phần da thịt. Thu Thuỳ giữ lấy thân máy, miết một đường vòng cung dưới sàn bụi bẩn rồi nhặt lại cho Sư Tử:

- Tao lỡ tay, thôi mày cầm đi kẻo muộn.

Nhìn miếng dán màn hình vừa ngả màu vừa xước sát, Sư Tử quay lại thấy Thu Thuỳ đã biến mất dần xuống cầu thang. Nó đã từ rất giận Thu Thuỳ vì không chịu hiểu rằng nó không hề có ý định giành giật Thiên Yết, nhưng bây giờ nó sợ nhiều hơn là bực tức. Trước kia, Thu Thuỳ hoàn toàn chỉ là một đứa thích kiếm chuyện, nó không liên quan tới Thiên Yết thì không có gì phải lo lắng. Nhưng nếu Thu Thuỳ biết đêm qua nó ở lại phòng của bạn trai cũ cô ta, thì chắc chắn sẽ không chỉ có xước màn hình điện thoại đâu.

"Tiết Một lớp anh học Thể Dục nên em qua sân luôn nhé, đừng đi lên 11A7". Đây là đoạn tin nhắn vừa rồi của Xử Nữ, Sư đọc xong là nghĩ ngay tới Green Umbrella. Nó bỏ lại câu chuyện Thu Thuỳ và Thiên Yết sau lưng, tiếp tịch vội vàng về phòng chuẩn bị.

__________________________
_____________________
Sân Thể Dục của trường Xã hội nhìn đơn giản hơn nhiều so với trường Tự nhiên. Bên phía Tự nhiên của Sư Tử, do trường nhiều con trai nên khu thể chất có đủ sân của các loại môn bóng rổ, bóng đá, cầu lông, bóng chuyền,... Ngoài ra, tầng hai của toà nhà thể chất đã trở thành phòng sinh hoạt của các Câu lạc bộ thể thao. Trường Xã hội cũng có đủ cơ sở vật chất như vậy, nhưng do có ít người tham gia nên không được đầu tư về mặt hình thức nhiều. Khu vực đẹp nhất ở đây có lẽ là sân bóng. Nó nằm về hướng Đông nên trong lúc Mặt Trời mới lên như bây giờ, cỏ đẫm sương đêm bỗng lấp lánh và rực rỡ lạ kỳ.

Anh Xử Nữ - một trong những chàng trai bóng rổ hiếm hoi của trường Xã hội bước ra khỏi sân, xuất hiện ngay trước mặt Sư Tử. Trời mùa đông lạnh như vậy nhưng trán anh vẫn đọng vài giọt mồ hôi do đang vận động. Anh vẫy tay chào nó và dắt nó ra phía dãy ghế, tránh lối đi của mọi người.

- Em chăm chỉ thật, hôm nay đã viết xong bài mới rồi! - Xử Nữ mỉm cười khi nó chìa tờ giấy trước mặt anh. - Em vẫn muốn anh giúp em viết tốt hơn đúng không?

- Dạ... - Nó gật đầu, và không hiểu sao anh lại hỏi câu kia. Điều đó không phải quá rõ ràng rồi sao?

- Hmm... - Vẫn cái đưa mắt và lật trang như khi đi ăn mực nướng ngày hôm qua, Xử Nữ liếc vài nhát qua bài luận của Sư Tử. Con bé nghĩ anh sẽ thấy nó tiến bộ rất nhiều, vì bản thân nó hôm qua tự soát lại cũng đã sửa được rất nhiều về cách diễn đạt. Vẫn bằng ấy thời gian, Xử Nữ lắc đầu rồi đưa lại tờ giấy cho Sư Tử. - Anh xin lỗi, nhưng bản này vẫn rất tệ!

- Dạ...

- Em ăn sáng chưa? - Xử Nữ tiếp chuyện bằng một câu chẳng liên quan gì đến bài luận của nó cả.

- Chưa ạ! - Nó đáp cụt lủn. Nó toan hỏi kỹ hơn về những lỗi anh muốn nó sửa được, nhưng anh dường như đang chú tâm vào chủ đề khác rồi.

- Bên Xã hội này có Câu lạc bộ Ẩm thực, họ mở tiệm vào thứ Tư hằng tuần. - Xử Nữ cầm lấy quai cặp sách của Sư Tử để kéo đi chỉ đường. - Em ăn xúc xích phô mai bọc bột ngô bao giờ chưa?

- Em chưa nghe bao giờ...

- Phải rồi, - Xử Nữ cười trừ vì chắc anh nghĩ câu hỏi này quá rõ ràng. - Đây là món mới của họ mà, hôm nay là ngày đầu tiên ra lò. Chạy nhanh lên kẻo hết!

Xử Nữ nói thế rồi có giò phi thẳng con đường nhỏ ra khỏi sân Thể Dục, Sư Tử khoác cặp lỉnh lỉnh bước theo sau. Nó thấy Xử Nữ chân vừa chạy, hai tay vừa ôm chặt vào người. Anh thật là, vẫn đang mặc đồ tập đấy, ra ngoài chút nữa thôi thì lạnh phải biết.

Tới nơi, nó thở hồng hộc vì khó mà đuổi theo tốc độ của con trai, nhất là đối với con trai chơi thể thao. Nó dừng lại trước tiệm đồ ăn đông nghịt của Câu lạc bộ Ẩm thực thì Xử Nữ đã cầm vào xiên xúc xích phô mai cuộn ra cùng với một chai tương ớt. Anh chìa cho nó ba xiên bên tay phải:
- Cầm về trường đi kẻo muộn học đấy!

- Hết bao nhiêu tiền vậy anh? - Nó ái ngại khi anh đang cầm khá nhiều thứ trong tay.

- Bên này họ mở miễn phí ngày đầu mà! Không mất tiền đâu.

- Thích vậy á? - Nó tròn xoe mắt, hèn chi anh Xử Nữ phải thồ những 10 que về. Nó thấy một xiên bọc ngô trên tay Xử Nữ, bèn thích chí xin xỏ. - Cho em thêm xiên này nhé! Chút nữa anh vào lấy tiếp là được, ha!

Nói rồi nó vừa quay trở lại trường Tự nhiên vừa để xiên xúc xích phô mai ngang miệng cắn từng miếng. Vị ngọt của ngô quyện với mùi phô mai thật quyến rũ biết mấy. Sư Tử chấm xiên xúc xích xuống túi tương ớt và ăn thật chậm để cảm nhận hương vị tuyệt vời này thật lâu. Giá như Câu lạc bộ Ẩm thực mở rộng quy mô sang cả trường Tự nhiên thì tuyệt biết mấy. Nó nhất định sẽ là một khách hàng vô cùng thân thiết.

_____________________________
_______________________
Tuy nhiên, dù xúc xích phô mai có tuyệt vời gấp một nghìn lần đi chăng nữa, Sư Tử vẫn không thể bình tĩnh trước lời nhận xét không có chút tích cực nào ở Xử Nữ. Hai chữ "rất tệ" của anh dường như được thốt ra rất nhẹ nhàng, không tốn nhiều thời gian để suy nghĩ. Trong giờ Hoá chuyên, đầu óc con bé vẫn đặt ở GU, ở bài luận, ở Xử Nữ, à không, ở lời nhận xét của Xử Nữ mới đúng. Nó quyết tâm lật trang giữa của vở để xé một tờ giấy đôi và viết lại từ đầu. Nó sẽ làm lại tất cả, bản sau nhất định sẽ không còn bị chê nữa!

Cầm cây chì gạch ý lia lịa trong nháp, hết viết lại tẩy, tẩy rồi viết thêm, rồi lại tẩy đến rách cả trang giấy nháp, Sư Tử cố gắng chắt lọc từng ý tưởng tinh hoa nhất nó suy nghĩ tới để đem vào bài luận với hy vọng không còn một chút sạn nào. Giờ ăn trưa, con bé thậm chí còn lên thư viện tìm đọc những cuốn danh tác thế giới bản nguyên tác để tạo dẫn chứng lôi cuốn và sắc nét hơn. Trước mặt nó là một xấp tài liệu được gạch ý rõ ràng, highlight màu sắc theo đúng cấp độ quan trọng của các tiểu tiết, rồi là những con số, những mũi tên nó viết ra để đánh dấu sao cho bài luận có được cấu trúc chặt chẽ và logic hơn. Bài viết hoàn thành, nó ngồi soát lại một lúc để chắc chắn không mắc lỗi nữa.

Đôi mắt Sư Tử đang dán vào màn hình điện thoại tra từ điển, bổng có một bàn tay lướt nhẹ trên cổ nó. Động tác này nhẹ nhàng nhưng sự lấn lướt của bộ móng trên làn da nó đủ để cho thấy người đứng bên cạnh nó lúc này không đến đây vì chuyện gì vui vẻ cho cam.

- Hickey kìa! - Giọng Thu Thuỳ lanh lảnh dội bên tai Sư Tử, và con bé giật mình nhớ lại những hành động của Thiên Yết tối hôm qua. Chết tiệt, sao lại có dấu vết ngay trên người nó thế này? - Mày cũng trải nghiệm nhiều hơn tao nghĩ đấy!

- Ý mày là thế nào? - Sư Tử cảm thấy phiền phức xen lẫn lo lắng, bởi sau màn gặp mặt tại cầu thằng ký túc xá sáng nay đã đủ để nó biết Thu Thuỳ muốn gì.

- Hickey chứ còn gì nữa, mày cũng làm qua rồi thì ngại cái gì? - Giọng cười của Thu Thuỳ như cố tạo nên một không khí nói chuyện thoải mái, nhưng nét mặt thì chỉ đậm chất khiêu khích người khác. Ngón trỏ phải của Thuỳ điểm nhẹ lên vết sẫm màu trên cổ Sư Tử, Thuỳ cười đùa. - Tao còn nhớ hồi tao vẫn hẹn hò Thiên Yết, chính mày hỏi tao bị ngứa hay sao mà có vết trên cổ. Mới đấy thôi mà mày cũng có này!

Cách Thu Thuỳ nhắc tới Thiên Yết như một cách đe dọa tinh thần hữu hiệu đối với Sư Tử lúc này. Phải, thật sự khó mà chấp nhận khi dấu vết trên người nó lúc này cũng là của Thiên Yết. Tuy nhiên, điều lạ ở đây là sự khó chịu trong nó không dành cho chuyện cũ giữa Thu Thuỳ và Thiên Yết, mà dành cho chính nó, chính dấu vết trên cổ nó lúc này. Quả thật, vết hickey của bạn trai trên cổ sao? Nó thực lòng đang muốn một cách nào đó không có ai nhìn thấy vệt sẫm màu đó.

Sư Tử chuẩn bị xếp lại tài liệu trên bàn để chuẩn bị vào giờ học tiếp theo, nhưng Thu Thuỳ vẫn chưa muốn buông tha cho nó. Cô nàng chỉnh lại chiếc váy hoa bó sát và ngồi xuống bên cạnh Sư Tử, hỏi hiếu kỳ:
- Là của anh Xử Nữ à?

- Không! Mày đừng đoán bừa với tất cả mọi người như thế! - Sư Tử có phần bực dọc khi Thu Thuỳ nhắc tới Xử Nữ theo cách đó. Sao Thuỳ có thể nghĩ Xử Nữ làm như vậy với một đứa con gái không quá thân thiết chứ?

- Mày gay gắt làm gì, không phải thì thôi! - Thu Thuỳ vẫn nở nụ cười ôn nhu, một tay giúp Sư Tử cất bút vào hộp. - Dù sao thì ngoài Xử Nữ mày vẫn còn anh chàng đêm qua mà! - Thuỳ đột nhiên đập bàn tay đốp xuống bàn, khiến toàn bộ bút của Sư Tử dốc ngược từ trong hộp rơi hết xuống đất. Thuỳ không biểu hiện cảm xúc, tiếp tục chua chát. - Tao đột nhiên nhận ra một điều, giật mình quá lại làm rơi bút của mày, xin lỗi nha! Nhưng mà, đêm qua của mày chắc là vui lắm đấy! Nhìn mày hôm nay không có gì mệt mỏi, nên chắc hôm qua không phải lần đầu đâu nhỉ? Mày có một lúc cả anh Xử Nữ và anh này, mày thấy anh nào làm mày thích hơn?

Tràng nói mát của Thu Thuỳ chỉ kết thúc sau tiếng gõ thước của cô quản lý thư viện:
- Bàn 04 trật tự!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net