{Thập Lục} Phủ Minh Quang có một tiểu bảo bối.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Văn án: Câu chuyện nho nhỏ của Bùi Minh tướng quân và bé con Sư Vô Độ của hắn.

Cp: Bùi Thủy.

Thể loại: Ngọt, sủng, cổ đại, 1x1, HE.

Cảnh báo: OOC!!! Cực kì OOC!!!

Phần "Mất trí nhớ" chưa hết đâu các cô, nhưng mà phần này không diếm nỗi nữa, bèn phải đăng thôi.


...


Hôm nay phủ Minh Quang nổi lên một hồi sóng gió, toàn thể hạ nhân từ trên xuống dưới đều bị kinh hãi làm cho đơ thành mấy bức tượng.

Bùi Minh không quản một bên ồn ào khuyên nhủ một bên kinh hách sững sờ, chỉ quan tâm vào thứ trên tay.

"A."

Âm thanh non nớt bập bẹ, hai đôi mắt to tròn long lanh nhìn đăm đăm hắn, da trắng nõn nà, cả người đều toát ra vẻ cao quý cùng đáng yêu.

Hạ nhân ở phía sau nhóm người lên nhìn qua, bị vẻ bề ngoài của cục bông nhỏ trên tay chủ nhân làm cho nhũn tim, lời phản đối đến miệng cũng không thốt ra nổi.

Chủ nhân của họ nhặt được đứa nhỏ này.

Và hắn muốn nhận nuôi nó.

Hạ nhân nhìn đứa bé chưa được mấy tháng còn trong bọc tã, cái vẻ non nớt ngây thơ không biết gì đến nhân gian, nếu bỏ lại nó, có phải rất tàn nhẫn không...?

Bùi Minh không kiềm được, đưa tay đến trước mặt đứa nhỏ, cái bàn tay bé xíu còn không nắm hết một ngón cái của hắn, làn da trắng trẻo mềm mềm trái ngược hoàn toàn với màu da sẫm hơi tối thêm vài vết chai của thiếu gia nơi phủ Minh Quang.

"Quyết định vậy đi, từ nay, ta nhận nuôi đứa nhỏ này."

Hạ nhân cũng không còn ngăn cản nữa, thay vào ấy lại nhao nhao muốn quan sát tiểu hài tử kia.

Bùi Minh nâng tay, gương mặt hắn áp vào gương mặt nhỏ nhắn của đứa bé, mũi chạm mũi.

"Ta đặt cho em cái tên Sư Vô Độ, có được không?"

Tiếng cười khanh khách lập tức vang lên, đứa nhỏ như hiểu được hắn nói gì, bàn tay nhỏ xíu chạm lên mặt hắn, trực tiếp làm Bùi Minh vui sướng ra mặt.

Kể từ ấy, phủ Minh Quang quanh năm suốt tháng chỉ biết nói đến vũ khí chiến trận cùng võ công, bây giờ lại có thêm một cục bông nhỏ cần được chăm sóc.

Bé con Sư Vô Độ chỉ mới bốn tháng. Các đại phu đến khám, nói đứa nhỏ này bị bỏ đói mấy ngày, phải có thuốc thang bồi dưỡng kẻo sau này lớn lên lại bệnh tật triền miên.

Quả thật, đứa bé tuy trắng trẻo như bông, như lại gầy gò đáng thương. Ngày Bùi Minh cùng bé con tương ngộ, là lúc hắn trên đường hành quân trở về kinh thành sau chiến trận ba năm, cái bọc tã bé xíu ấy được hắn cứu từ tay quân giặc.


Trong phủ có người tên Bùi Túc, gã từ nhỏ đi theo Bùi Minh, lớn lên cũng cùng hắn cầm binh ra trận, sau khi Sư Vô Độ được đón về phủ, gã chỉ còn mỗi nhiệm vụ duy nhất.

Pha sữa cho bé con.

Bùi Minh vô trách nhiệm ném việc cho gã, mình chỉ có việc ôm lấy tiểu hài tử mềm mềm đầy hương sữa mà vui đùa.

Sư Vô Độ rất dễ khó chịu.

Bùi Minh thường có thói quen chọc ghẹo đứa nhỏ, cái trống tỏi bé con thích nhất cũng phải giật lấy cho bằng được.

"Cái này là của ta."

Sư Vô Độ nằm giữa ổ chăn ấm áp, bị cướp mất đồ chơi liền đưa mắt nhìn đến kẻ đầu xỏ, tay quơ quơ hòng muốn lấy lại, nhưng lực bất tòng tâm, lập tức e a khóc lên.

Đứa nhỏ được chăm sóc chu đáo, sức cũng lớn hơn rồi, khóc đến Bùi Túc đang giặt tã lót ở sau sân còn nghe.

Bùi Minh giật mình vội buông trống, tiểu bảo bối không ngờ lại khó chịu đến vậy.

Hắn ôm bé con lên, vụng về dỗ dành, tay cầm trống lắc lắc tạo ra tiếng động. Bé con nghe thấy liền nín khóc, đôi mắt còn chưa khô nhìn chăm chăm vào thứ trên tay hắn.

Bùi Minh đưa trống tỏi cho bé con, nhìn đứa nhỏ ôm trống ngoan ngoãn không khóc nữa, hắn thở phào nhẹ nhõm, thầm nhủ sau này nên hạn chế nghịch dại như vậy.


Có lần, Bùi Túc thấy Bùi Minh cả ngày ngồi trong phòng của Sư Vô Độ, gã mon men đến gần, khẽ đẩy cửa, nhìn thấy khung cảnh bên trong liền hóa đá.

Bùi Minh: "A."

Bé con Sư Vô Độ: "...A."

"Ta ôm em nhé?"

"A."

"Thế em hôn ta một cái nhé?"

"A?"

"Như vậy này." Hắn cúi người hôn lên cái má bánh bao của đứa nhỏ, Sư Vô Độ cười thích thú khanh khách, hắn lại kê sát mặt mình vào, nói: "Ta hôn em rồi, nào, làm lại y hệt đi."

Nhưng bé con không hiểu sao lại nhăn mặt, e a mấy tiếng, tay trực tiếp phũ phàng đẩy cái mặt bự của Bùi Minh ra, lật người cầm lấy đồ chơi, hoàn toàn không quan tâm hắn nữa.

Bùi Minh: "..."

Bùi Túc: "..."



Sư Vô Độ từ ngày được nhận nuôi, trực tiếp trở thành bảo bối nhỏ của trên dưới phủ Minh Quang.

Phòng ốc đều được trang hoàng lộng lẫy, mùa đông ấm nhất, mùa hạ mát nhất, chăn gối đều phải cách một tuần giặt sạch sẽ, đồ chơi đều là loại mà công chúa hoàng tử nơi kinh thành có được.

Cuộc sống không khác gì một tiểu vương tử ngậm thìa vàng.

Từ nhỏ đến lớn đều được thương yêu, nhất là Bùi Minh, hắn thân là Minh Quang tướng quân chinh chiến bao nhiêu năm, khi trở về nhà lại cứ quấn lấy đứa nhỏ, hết ôm lại hôn, một tiếng tiểu bảo bối, hai tiếng tiểu bảo bối, hoàn toàn không che giấu sự cưng chiều sủng nịnh giành cho bé con của hắn.

Thấm thoáng đã ba năm trôi qua, bé con trong bọc tã ngày nào giờ đã chập chững tập đi, miệng đã nói được mấy tiếng.

"Tiểu bảo bối ngoan, mau, sang đây với ta."

Bùi Minh ngồi xổm ở đầu kia căn phòng, một tay cầm trống tỏi, tay kia ra hiệu cho Sư Vô Độ.

Bé con đang ngồi chơi trên thảm lông giữa phòng, nghe tiếng gọi liền ngơ ngác ngước mặt, thấy cái trống tỏi yêu thích của bé trên tay hắn.

"Ca ca."

Chất giọng non nớt giòn giã vang lên, trực tiếp mang tim của Bùi Minh nắm lấy, hắn khó khăn kiềm chế để không chạy đến hôn lên cái má mềm kia, hắng giọng khích lệ.

"Đúng rồi, tiểu bảo bối của ta, đến chỗ ca ca nào."

Sư Vô Độ lấy đà đứng lên một cách chập chững, lảo đảo đi đến chỗ hắn. Bùi Minh và Bùi Túc ở phía sau hắn muốn nín thở, hồi hộp dõi theo bước chân của bé con.

Đột ngột không biết vì sao, Sư Vô Độ đi được một nửa liền mất đà té ngã, Bùi Minh giật thót hốt hoảng lao đến.

Đứa nhỏ bị ngã cũng không giống tiểu hài tử nhà khác mà khóc rống lên, bé con ngồi trên sàn, tay nắm vạt áo, hai mắt đỏ hoe, sụt sùi mấy tiếng.

Dáng vẻ ấy càng làm cho người khác đau lòng gấp bội, nhất là Bùi Minh, hắn vội bế đứa nhỏ lên, vừa ôm vừa dỗ Sư Vô Độ.

"Không khóc không khóc, tiểu bảo bối ngoan."

"Ca ca."

Bé con mới tập nói không lâu, chỉ có thể thốt lên mấy tiếng ngắt quãng, duy mỗi tiếng ca ca gọi Bùi Minh là vô cùng rõ ràng, lần nào gọi cũng khiến ai nấy đều muốn lao đến cưng nựng.

Bùi Minh cũng bị làm cho xao xuyến, "Được được, không tập nữa không tập nữa, chúng ta đi dạo phố có được không?"

Bùi Túc mắt thấy thật sự bỏ ngang chuyện tập đi, vội khuyên. "Tướng quân, tiểu công tử đã ba tuổi, không thể cứ khóc là không tập nữa."

Hắn vừa mặc áo choàng cho bé con, vừa xua tay. "Đi đi đi, đứa nhỏ mới ba tuổi, tập cái gì mà tập? Đi càng sớm sau này càng khổ, ta mặc kệ, ta không thể để tiểu bảo bối khóc thương tâm như vậy được. Ngươi muốn thì ngươi tự tập một mình đi."

Nói rồi, lại quay sang thắt lại dây buộc áo cho Sư Vô Độ, cười ôn nhu, bế đứa nhỏ lên. "Nào, chúng ta đi dạo phố thôi."

Bùi Túc bị bỏ lại phía sau, muốn cản cũng không cản được. "..."


Lúc sinh thần bé con ba tuổi, phủ Minh Quang náo nhiệt chưa từng thấy, vì Bùi Minh nhận nuôi đứa nhỏ, cũng không biết cụ thể ngày sinh, hắn liền lấy ngày bé con vào phủ làm sinh thần.

Khách khứa đến đều là quan chức hầu tước, các cáo mệnh phu nhân có tiếng trong kinh thành.

Bùi Minh năm mười tám tuổi đã theo Hoàng thượng ra chiến trường, lập công danh ngay từ ấy, sau đó đều là vẻ vang mà đứng vững trong kinh thành, trở thần tướng quân Hoàng thượng tín nhiệm nhất. Nhưng chưa từng có bữa tiệc nào hắn tổ chức mà quy mô lại lớn đến mức này.

Chỉ có tiệc sinh thần của một Sư Vô Độ mới ba tuổi, lại còn không phải con ruột hay máu mủ gì với hắn.

Sư Vô Độ mặc y phục lam nhạt, tóc vấn một cây trâm ngọc, trên cổ đeo sợi dây có miếng ngọc bội, trước mặt tất cả các quan thần triều đình, an ổn nhu thuận ngồi trong lòng Minh Quang tướng quân.

Bọn họ thực sự là bị dọa sợ rồi. Bùi Minh tướng quân đằng đằng sát khí không coi ai ra gì còn nổi tiếng phong lưu đa tình mà họ biết đây sao?

Đứa nhỏ ấy trắng trẻo mềm mềm, nắm tay nhỏ xíu cứ chốc chốc lại đập đập lên mặt Bùi Minh, giữa chân mày có nốt chu sa nhạt, đôi mắt to tròn ngây thơ, miệng cứ "Ca ca, ca ca" thật sự mang hàng loạt trái tim nung chảy hết.

Không ai biết đứa nhỏ này từ đâu ra, suy đoán là con của Bùi Minh cũng bị ánh mắt đầy chết chóc của hắn làm cho không dám nói thành tiếng, nhưng bọn họ vẫn cảm thấy dám thế lắm, dù gì cái danh tiếng của hắn cũng đâu phải ngày một ngày hai.

Nhưng vấn đề ở chỗ, đứa nhỏ này cũng quá đáng yêu!

Mặc dù không ai dám lại gần nhìn kĩ. Bùi Minh một khắc cũng không rời bé con, cứ bế khư khư trên tay, với cái sát ý hướng tới những kẻ có ý đồ bất chính với cục bông nhỏ trên tay hắn, ai mà dám chứ?

Sau đó là phần chọn lễ vật.

Mâm tròn đặt giữa gian nhà, bày biện đủ thứ các loại, nhưng thanh kiếm Dung Quảng tiếng tăm vang trời sao cũng ở đây...?

"Này, cả thanh kiếm cùng vào sinh ra tử hắn cũng mang đi dỗ trẻ con?"

"Điên mất thôi..."

Bùi Túc nghe mấy lời đàm luận, thở dài thườn thượt nhìn tướng quân ở phía trước. Bùi Minh thả Sư Vô Độ xuống, bé con mấy tuần trước đã biết đi rành rọt, chân ngắn ngắn vừa chạm đất liền tò mò đi lại phía chiếc mâm lớn.

Hắn ở sau hai mắt sáng lên khi thấy đứa nhỏ nhắm đến Dung Quảng kiếm, đúng vậy, em nhất định phải chọn ta chứ.

Khách khứa cũng tưởng như hắn, nhưng khi thấy bé con cầm Dung Quảng lên mấy giây lại bỏ xuống, liền ngốc toàn tập.

Sư Vô Độ ghét bỏ đẩy thanh kiếm to lớn hơn với bé ra xa, bĩu môi khó chịu, hai mắt bắt đầu nhìn quanh quẩn khắp nhà. Bé con hoàn toàn không có ý định chọn bất kì món gì trên mâm.

Bùi Minh: "..." Không đúng nha, ta rõ ràng đã chuẩn bị kĩ lưỡng rồi mà?

Hắn liền thấy cục bông nhỏ ấy lững chững đi về một phía, sau đó chạy về lao vào lồng ngực hắn.

"Ca ca."

Bùi Minh bế bé con lên, không biết từ khi nào trong tay Sư Vô Độ đã có một phiến quạt màu lam, họa tiết sóng biển, trên mặt có một chữ "Thủy".

Khách khứa bên cạnh ngạc nhiên, không hiểu việc bé con chọn một phiến quạt như vậy là có ý nghĩa gì, lại quyết bỏ qua cả thanh kiếm Dung Quảng mà chạy đi tìm nó.

Bùi Minh cùng Bùi Túc cũng kinh ngạc không kém, khẽ đưa mắt nhìn nhau, sắc mặt bắt đầu trở nên nghiêm trọng, bọn hắn biết rõ hơn ai hết, trong phủ Minh Quang không hề có phiến quạt nào như thế này.



"Tướng quân."

Bùi Túc khẽ đẩy cửa, để ánh trăng bên ngoài lọt vào trong. Trong phòng chỉ còn lại hai ngọn nến lập lòe, Bùi Minh ngồi trên giường nhìn Sư Vô Độ đã ngủ say sau một ngày mỏi mệt với bữa tiệc, gật đầu ý bảo gã cứ nói.

"Đệ đã kiểm tra kĩ lưỡng, không có vị khách nào mang theo cái quạt ấy, tiểu công tử từ đâu lấy được nó cũng không ai biết."

"Cứ như từ trên trời rơi xuống?"

Bùi Túc lưỡng lự, cũng gật đầu.

"Đã kiểm tra cái quạt ấy chưa?"

"Không có gì nguy hiểm, là một cây quạt trừ có chút đắt tiền ra thì đều bình thường."

Bùi Minh an lòng, hắn chỉ sợ có kẻ gan to đến mức trong phủ của hắn còn dám đánh chủ ý lên người bé con, xem ra chuyện ban sáng chỉ có thể coi là ý trời.

Bùi Túc đưa lại phiến quạt cho hắn, sau đó lui ra ngoài. Bùi Minh đặt nó trên đầu giường của Sư Vô Độ, hắn trầm ngâm thật lâu, thật lâu, rồi cúi người khẽ hôn lên vầng trán của bé con, tay hắn lấy tay bé, thì thầm như đang khẩn cầu thần thánh trên trời.

"Nguyện cho em một đời an nhiên tự tại, kiêu ngạo vô nghĩ, tung hoành vô lo, ta ở phía bảo hộ cho em."



Trên dưới phủ Minh Quanh nhớ mãi một ngày, cái lúc mà cơ hồ có thể dùng từ khủng hoảng đối với họ, làm cho họ không dám quên. 

Sư Vô Độ bệnh rồi.

Vị đại phu kia đã nói như vậy, mà không cần lão nói, nhìn đứa nhỏ trắng trẻo thơm tho thường ngày bấy giờ nằm trên giường, khuôn mặt đỏ bừng, khóe mắt còn chưa khô, mũi khò khè mãi không thôi, ai cũng đã lo sốt vó lên rồi.

Điển hình, là Bùi tướng quân, chủ nhân của họ.

"Hiện tại đã chuyển mùa, khí hậu thất thường, tiểu công tử còn nhỏ như vậy, không chịu được là lẽ đương nhiên. Tướng quân, đừng lo lắng quá, cơn sốt này chóng đến ắt cũng chóng đi, ngài chỉ cần chú tâm chăm sóc, cho đứa nhỏ uống thuốc và ăn đầy đủ, sẽ khỏi ngay thôi." Đại phu vuốt râu, giấu đi tiếng thở dài, ôn tồn dặn dò.

Bùi Minh ngồi trên giường, hai mắt đăm đăm nhìn Sư Vô Độ vì khó chịu mà nhăn mày cau có, thi thoảng còn khóc lên mấy tiếng, hắn cảm giác tâm can của mình đã vì bé con mà chịu mấy vết cứa. Khẽ siết nắm tay để bình tĩnh lại, nhưng không che được vẻ mặt như muốn lấy mạng người của mình. 

Bùi Túc ở cạnh bị khí tức của tướng quân dọa cho run, nhanh chóng đáp ứng đại phu, rồi tiễn ông ra về, thật sự không muốn ở đây một khắc nào nữa.

Phòng lớn giờ chỉ còn hai người, than được đốt lên, sưởi ấm cho cả hai, ngoài trời tuyết đang rơi, lúc lớn lúc nhỏ, lại không dập tắt được ngọn lửa trong lòng Bùi Minh. Hắn khẽ cau mày, tay nhẹ nhàng bế đứa bé lên, vỗ về lên tấm lưng nhỏ.

"Ca...ca." Giọng mũi đứt quãng, tiếng gọi càng khiến hắn đau lòng. Sư Vô Độ chỉ mới bốn tuổi, đang ở tuổi chạy nhảy vui đùa, khí sắc tràn trề, vì cơn bệnh này mà mặt mũi trắng bệch, mỏi mệt không thôi, tựa hồ như tiểu hài tử xanh xao gầy gò, còn trong bọc tã năm đó hắn cứu về đã quay trở lại. Bé con rúc mình vào người hắn, cố thở, muốn làm một hài tử ngoan cũng không được.

"Xin lỗi em, là ca ca sai." Bùi Minh vuốt ve tấm lưng đã ướt đẫm mồ hôi của bé con, ân hận không dứt. Nếu không phải bản thân mải mê tiệc rượu nơi Yến Phàm lâu, để đứa nhỏ vì lời hứa sẽ dắt đi dạo phố của hắn mà kiên quyết đứng ở cổng đợi, có lẽ bé con sẽ không phải đổ bệnh như vậy.

Đúng lúc ấy, Bùi Túc bước vào, trên tay là một chén thuốc vừa mới nấu. Gã khép vội cánh cửa, ngăn cách gió lạnh ở bên ngoài, nhanh chóng bước đến.

"Tướng quân." 

Sư Vô Độ bị thu hút, quay mặt ra, vừa thấy thứ nước sẫm màu đáng sợ, liền gắt gao ôm chặt lấy Bùi Minh, kiến quyết lắc đầu không chịu uống. Bùi Minh trông thấy phản ứng của bé con, có một  phần lượng lự, nhưng nhìn cơ thể kia đã ốm yếu đến dường nào, liền không mềm lòng nữa.

"Không uống đâu, không muốn uống." Sư Vô Độ nói, nước mắt cũng chảy ra, nhưng bé con không giãy dụa hay làm ra hành động vô lễ như đẩy hắn ra, ngoan ngoan đến đau lòng. 

Bùi Minh nhắm mắt, giây sau liền mở, ra hiệu cho Bùi Túc. Gã nhìn tiểu công tử khóc đến thương tâm, cũng cắn răng đưa một muỗng đến trước mặt. Sư Vô Độ lập tức quay mặt đi, làm thuốc suýt đổ ra áo. Cả hai nhìn nhau, đều biết bé con khi mới về phủ, ngày nào cũng phải cho nấu một chén, lớn lên ghét nhất là uống thuốc, lại còn đắng như vậy, nhưng đại phu cũng đã nói, không uống thì bệnh càng khó chữa hơn.

"Đại ca." 

Bùi Túc cũng đổi xưng hô, khi thấy Bùi Minh bế đứa nhỏ quay mặt ra, hai tay hắn cố trụ thân thể nhỏ bé ấy, khiến Sư Vô Độ không cách nào nhúc nhích nữa. Hắn là muốn một lần tàn nhẫn.

Ngày ấy, hạ nhân trong phủ đều nghe được tiếng khóc rất lớn, từ phòng của tiểu công tử được cưng chiều mà lớn lên, sau đó, có tin đồn, cả tướng quân cũng khóc luôn rồi. Ôm lấy tiểu công tử, ân hận, lặng lẽ rơi nước mắt.

Bùi Minh vùi đầu vào hõm cổ của Sư Vô Độ, khàn giọng, "Xin lỗi em, thật sự, xin lỗi em."  Tội lỗi có diễn đạt thành câu cũng không vơi được phần nào.

Từ đó trở về sau, trên dưới kinh thành một phen hoảng hốt, nhìn Bùi Minh tướng quân nổi tiếng phong lưu, nay rũ bỏ toàn bộ dáng vẻ ngả ngớn đa tình, thanh lâu một cái cũng không bước chân vào, nữ nhân một người cũng chẳng còn tán tỉnh.




Bùi Minh thầm thở dài trong lòng, tay vẫn hạ xuống nước cờ chặn hết đường của đối phương, Bùi Túc ở sau đứng ngồi không yên, câu nói tướng quân thật không thấu lòng người này gã thầm thốt lên không biết bao nhiêu lần rồi. Vị Thừa tướng họ Lý ở đối diện nhìn bàn cờ bản thân đã bại, tuy bất mãn đôi chút, nhưng không dám biểu lộ ra.

"Cũng trễ rồi." Bùi Minh ngước lên nhìn bầu trời với sắc xanh đã dần chuyển thành đỏ cam, rồi đưa mắt cười với Lý Thừa tướng, "Mạo muội Lý đại nhân, Bùi mỗ phải về."

Đối phương gật đầu, đứng lên tiễn. Bùi Minh trước tiên đi tìm cái thân ảnh nhỏ bé nhà mình, phát hiện tiếng của Sư Vô Độ ở viện bên cạnh.

"Nó chỉ là kẻ không cha không mẹ, ngươi còn bênh cái gì?!"

"Là huynh khinh người quá đáng, không được nói đệ ấy như vậy!"

Cả ba người đều nghe rõ tiếng cãi vã, tiếng xung đột, Lý Thừa tướng lập tức thầm nhủ thôi xong, Bùi Minh cùng Bùi Túc nhướng mày, đáy mắt nhanh chóng sa sầm.

Phủ Minh Quang đã chuẩn bị hình phạt cho kẻ dám khi dễ tiểu bảo bối nhà họ. Nhưng ngênh đón bọn hắn, lại là cảnh tượng hoàng toàn trái ngược.

"A!"

Một thằng nhóc độ chừng năm sáu tuổi, vì bị một hòn đá ném đến mà khóc lên ôm đầu. Trong sân, có năm đứa trẻ tuổi tác khác nhau, nhìn tình huống, hình như là đang chia hai phe. Chúng nó nhìn nhau đầy thù địch, lao vào đánh nhau, còn lớn tiếng mắng chửi, tình cảnh hết sức hỗn loạn. Mà thân ảnh Bùi Minh đang tìm, hiện ngồi ở lan can phía sau lưng chúng nó, nhàm chán đung đưa phiến quạt, nhìn khung cảnh loạn xạ kia mà cười nhạo.

"Mau ngừng tay!" Lý Thừa tướng nhanh nhạy phát hiện đều là con của lão, lập tức hét lớn, "Còn ra thể thống gì nữa?!"

Đám hài tử nghe giọng của phụ thân, tức khắc buông nhau ra, khóc cũng chẳng dám, nơm nớp lo sợ tụ lại, không đứa nào dám ngẩng đầu lên. Bùi Minh không quản chuyện nhà họ Lý, băng nhanh qua sân đi đến trước mặt tiểu hài tử kia. 

Sư Vô Độ còn đang nhàn nhã thưởng thức hài kịch trước mắt, thấy bóng dáng quen thuộc, cũng không sợ, còn cười rất tươi. "Ca ca."

Bùi Minh đỡ đứa nhỏ năm tuổi ấy xuống đất, quay đến quay lui kiểm tra toàn bộ, khi thấy không có vấn đề gì mới thả lỏng, bấy giờ mới có tâm tư nhìn lại sự việc.

"Đã xảy ra chuyện gì?" Đứa nhỏ cứ nhìn mình, rồi nhìn đám hài tử sau lưng, Bùi Minh cho rằng tiểu bảo bối nhà hắn bị đám nhóc ấy ức hiếp. "Đừng sợ, bảo bối, nói ca ca nghe, có phải chúng gây khó dễ với em?"

Đám hài tử ở sau bị Bùi Minh dọa cho thút thít, từ nhỏ đến lớn, chúng sợ nhất là Minh Quang tướng quân này, còn hơn cả phụ thân, chúng liền biết hôm nay bản thân chết chắc. Lý Thừa tướng mặt mũi cũng không khá hơn đám con mình là bao, khó khăn lắm mời được vị chiến thần này đến, vốn muốn nhờ hắn đề bạt gia tộc trước mặt Hoàng Thượng một chút, bây giờ thì hay rồi, đám con của lão trực tiếp chạm đến vảy ngược của hắn, Lý gia phải làm sao đây.

Nhưng khác với cảnh tượng bọn họ suy diễn, Sư Vô Độ nghe câu gây khó dễ, lập tức bật cười, "Huynh nói cái gì vậy? Bọn họ..."

Bé con cầm phiến quạt, chỉ mặt hai trong số những hài tử, "Một người cũng không có cái gan ấy."

Tiếng cười thanh khiết của đứa nhỏ, làm cả Bùi Minh cũng nhoẻn miệng lên, tay khẽ xoa đầu bé, lại nghe một đứa ở phía sau bất bình lên tiếng.

"Đệ nói cái gì vậy? Rõ ràng đại ca và tứ đệ trêu chọc đệ cơ mà! Còn nói cái gì mà đệ là hài tử không cha khô---"

Nó nói được nửa liền phát hiện bản thân lỡ lời, lập tức bụm miệng, lấm lét nhìn Bùi Minh. Lý Thừa tướng ở sau nghe được, nổi giận, kéo đứa là đại ca, tứ đệ trong miệng nó ra, chất vấn.

"Hai người các ngươi ăn nói cái kiểu gì vậy?!"

Lão còn nhớ như in, năm xưa cũng có mấy kẻ ngu dốt nói câu như vậy, sau đó liền bị người của phủ Minh Quang âm thầm tính kế đẩy ra biên cương sống chết không rõ, lão sợ Lý gia cũng sẽ bị tương tự. Chưa bao giờ muốn đánh chết hai đứa con lão từng yêu thương này như bây giờ.

Bùi Túc khẽ đưa mắt nhìn Lý gia bày ra tình cảnh khó coi này, đánh mắt sang chỗ khác. Bùi Minh híp mắt, nhìn hai đứa nhỏ kia, hắn bắt đầu tỏa ra sát ý, loại sát ý khiến quân địch còn sợ huống chi hai hài tử mới độ chừng năm sáu tuổi. Bùi Minh biết, trước sau gì tình huống này sẽ còn tái diễn, không phải từ Lý gia, cũng là Tần gia, Hạ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net