#2 Tôi đã từng như vậy đấy...

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Cuộc sống của tôi vẫn tiếp diễn như thường ngày, chỉ là hôm nay tôi thức dậy sớm hơn một chút. Tất bật chuẩn bị hai hộp bento, sống một mình rèn cho tôi kĩ năng bếp núc khá ổn.

Gia đình tôi vì công việc của bố đã chuyển đến Mỹ sinh sống từ năm ngoái. Bà ngoại của tôi vì bệnh nên phải ở bệnh viện suốt, tôi quyết định ở lại để chăm sóc cho bà. Một mình tôi cũng có thể xoay sở tốt thôi.

---

Tôi lục tìm hộc tủ giày của anh, có vẻ như tôi là người đến trường đầu tiên thì phải. Sau khi nhìn bảng tên của anh thì tôi mới biết anh là Min Yoongi nổi tiếng của trường, còn về vì sao anh nổi tiếng thì có rất nhiều lí do. Min Yoongi, Min Yoongi - lúc đó tôi đã lẩm nhẩm tên anh liên tục. Tôi cầm lấy cái túi trong đó có chiếc áo đã được giặt là sạch sẽ để ngay ngắn vào trong tủ giày của anh. Và đặt thêm một hộp bento thay cho lời cảm ơn anh ngày hôm qua. Nhẹ nhàng đóng lại hộc tủ rồi đi đến lớp nhưng tay tôi vẫn còn run run.

----

Sau khi kết thúc bốn tiết học thì cũng đến giờ nghỉ trưa, tôi mệt mỏi nằm thụp xuống bàn định ngủ một giấc. Tôi không có bạn bè và có vẻ như ăn trưa một mình khá thảm hại nên tôi quyết định bỏ bữa luôn.
Bỗng trên bàn tôi có tiếng gõ nhẹ. Vừa ngẩng mặt lên thì thấy trên bàn mình có một cái túi kèm theo một hộp sữa dâu - hương dâu luôn là vị sữa yêu thích của tôi đến mãi sau này. Mở chiếc túi ra xem thì thấy hộp bento mà tôi làm cho anh, bên trong đã không còn một hạt cơm và chiếc hộp đã được rửa sạch sẽ, còn kèm theo một tờ note.

" Cảm ơn, đồ ăn rất ngon. "

Vì bàn của tôi cạnh cửa xổ ngoài hành lang nên tôi nhanh bật dậy nhoài người nhìn ra cửa.

Đập vào mắt tôi lúc đó chính là bóng lưng của anh, bóng lưng gầy gò nhưng đối với tôi nó lại vô cùng vững trãi.

Nếu bạn hỏi tôi về khoảng khắc rung động với Min Yoongi thì có lẽ chính là lúc này, tình cảm của tôi dành cho anh chưa bao giờ gọi là yêu từ cái nhìn đầu tiên mà là rung động từ lần gặp thứ hai.

Những ngày sau đó tôi vẫn liên tục dõi theo hình bóng của anh. Vô tình nhìn thấy anh dưới sân trường hoặc ngoài hành lang thôi là tim tôi đều vô thức đập rộn ràng. Con gái mới lớn mà, dù chỉ là những cái chạm mắt nho nhỏ thôi đã khiến bản thân mộng mơ về những thứ xa xôi hơn rồi.

Anh rất thích bóng rổ, tôi thấy vậy bởi anh rất ít khi cười nhưng khi chơi bóng rổ gương mặt anh lúc nào cũng rạng rỡ cả. Mỗi lần anh chơi bóng cùng bạn bè thì tôi đều lẳng lặng đứng ở xa nhìn anh thi đấu, nhìn anh cười đùa. Tôi ước rằng mình có thể tự tin cổ vũ anh như những cô gái đang thần tượng anh. Nhưng anh luôn nói họ phiền phức và tôi không muốn trở thành kẻ phiền phức trong mắt anh. Có lẽ là nhìn anh từ phía xa là đủ rồi.
Những lúc anh bị thương tôi đều rất buồn nhưng tôi không thể làm gì ngoài việc âm thầm đặt bông băng, thuốc đỏ và cao dán vào trong hộc tủ của anh. Tôi mong rằng anh sẽ dùng đến chúng.

Những buổi tan trường anh luôn là người ra về rất muộn. Anh cứ luôn đi chậm chạp và không quan tâm tới mọi thứ xung quanh. Tôi luôn đợi khi anh bước ra khỏi lớp rồi đi đằng sau anh, có thể mọi người coi đó là hành động biến thái. Nhưng chỉ là tôi rất thích ngắm bóng lưng anh, thích nhìn những biểu cảm lười biếng của anh, hành động vò vò mái tóc đen được nhuộm màu nắng của anh. Tôi của ngày đó đã từng ngốc nghếch như vậy đấy.

***

Ngày hôm đó cũng như bao ngày, anh vẫn cứ chậm chạp ra khỏi lớp khi hành lang đã không còn một bóng người. Và tôi cũng chầm chậm bước theo sau anh. Nhưng khi đến khúc rẽ thì anh đột ngột bước nhanh và biến mất ở cầu thang, tôi hơi hụt hẫng đứng yên tại chỗ.

- Em không thể đường hoàng một chút mà đứng trước mặt tôi sao?

Tôi giật mình vì giọng nói đằng sau. Quay lại thì đứng trước mặt tôi chính là Min Yoongi - người mà tôi thầm thương bấy lâu nay.

- Em... em chỉ là..
Tôi ấp úng không nói lên lời.

- Em muốn gì nào hả cô gái y tế?
Anh nhìn tôi, đầu hơi dựa vào tường.

- Cô gái y tế?
Tôi hỏi.

- Chẳng phải em là người mà vẫn luôn để bông băng, thuốc đỏ và cao dán trong tủ giày của tôi sao?

- Là em nhưng..
Tôi vẫn tiếp tục không nói lên lời.

- Vậy em muốn gì?
Anh nhìn sâu vào mắt tôi, đôi mắt hẹp dài hơi lạnh khiến tôi khẽ run.

- Em...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net