CHƯƠNG 3:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Phác Chí Mẫn hẹn gặp tôi ở một quán cà phê quen thuộc với cả hai. Quán cà phê tĩnh lặng tràn ngập phong cách cổ xưa mở ngay trước phu phố xá sầm uất, cảm giác rất lạ lẫm, nhưng cũng mang một chút phong tình. Tôi ngồi dưới ánh mặt trời, nheo mắt, nhìn người đàn ông đang bước tới.

Phác Chí Mẫn mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng đơn giản phối cùng với quần jean đen. Đơn giản mà thanh lịch.

Đúng là mỹ nhân, trong lòng tôi khen ngợi. Mỹ nhân mở miệng, giọng nói khàn khàn: “Muốn gọi gì?”

“Mình muốn một cốc sữa.” Tôi mở miệng, sau đó chờ đại mỹ nhân phát hỏa, đến quán cà phê tao nhã như vậy lại chỉ uống một cốc sữa, tôi đúng là thiếu đòn.

Quả nhiên, đại mỹ nhân tức giận, đập bộp một cái rõ mạnh lên bàn, bàn gỗ vì động tác của cậu mà lung lay. Cuối cùng cậu không nói gì, vô cùng bực dọc bê ra một cốc sữa ấm.

Giống như những lần trước.

“Mình thật sự phục cậu, đến quán cà phê của mình mà lần nào cũng gọi sữa.” Đại mỹ nhân chính là Phác Chí Mẫn. Cậu ấy kỳ thị nhìn dáng vẻ hạnh phúc khi cầm sữa của tôi. Phác Chí Mẫn mở quán cà phê ưu nhã mang phong cách cổ xưa này, tất nhiên cho rằng cà phê là thứ đồ uống ngon nhất trên thế giới.

Nhưng tôi thì khác, tôi thích mùi sữa thoang thoảng, sự tinh khiết và trắng ngần của nó khiến tôi muốn bỏ mà không được.

“Ôi, thật là chịu hết nổi…” Phác Chí Mẫn ngồi xuống trước mặt tôi, vuốt ngược lên mái tóc nhuộm màu khói hư ảo, cuồi cùng nhìn vào mắt tôi, gương mặt đẹp của cậu có chút lo lắng.

“Quốc Quốc, cậu không sao chứ?”

“Không sao.” Tôi lè lưỡi, cười một cái. Đương nhiên tôi không sao, tôi làm sao mà có vấn đề được. Nhưng sự cam đoan này không thể khiến Phác Chí Mẫn yên lòng, cậu lắc đầu, ánh mắt nhìn tôi thêm một phần thương hại.

Ngón tay thon dài nắm lấy tay tôi, lại lắc đầu, lần thứ một trăm lẻ một khuyên nhủ tôi, “Quốc Quốc, thôi bỏ đi, gã đó không hợp với cậu, cậu không cần vì anh ta mà làm hỏng cả đời.”

Giống như những lần trước, tôi mỉm cười gật đầu, sau đó nói: “Muộn rồi Mẫn Mẫn, mình đã lún sâu vào vũng lầy, không thể cử động được nữa.”

Trong dĩ vãng, mỗi khi tôi nói như vậy, Phác Chí Mẫn luôn mắng mỏ Mẫn Doãn Kỳ, rủa anh có mắt không tròng, không biết trân trọng. Nhưng lần này cậu không thế. Thậm chí cậu còn không buông tay, chỉ lắc đầu: “Quốc Quốc, cậu còn cố chấp gì nữa, Điền Tử Du đã về rồi… Cậu hẳn là hiểu được, một người đã đi rồi trở về, chỉ có thể thuyết minh, cô ta muốn lấy lại gì đó…”

Tôi ngắt lời, “ Mẫn Doãn Kỳ không phải của cô ta.”

“Ừ ừ ừ…”  Phác Chí Mẫn gật đầu, đầu hàng, “Nhưng Quốc Quốc này, chính cậu hiểu rõ nhất, Mẫn Doãn Kỳ… cũng không phải của cậu.”

Tôi cúi đầu, không nói nữa, chỉ nhìn chằm chằm cốc sữa trước mặt. Trắng ngần như vậy, sóng sánh trong cốc thủy tinh trong suốt, dường như vì cảm xúc dao động của chúng tôi mà gợn lên những đường vân nhỏ. Tôi nở nụ cười, coi như thừa nhận lời của Phác Chí Mẫn, “Mình biết…nhưng mà…cậu để mình ngốc một lần đi. Có lẽ, đây là lần cuối cùng…”

Giọng nói của tôi mang theo sự khẩn cầu, Phác Chí Mẫn ngẩn người, có lẽ vì tôi chưa từng cúi mình như vậy. Rất lâu sau, cậu mới rút tay ra, trở lại bạo lực như bình thường, búng một cái rõ đau lên trán tôi, “Cậu đấy, đúng là rất ngốc.”

Ánh dương sau buổi trưa rất ấm áp, chiếu lên người tôi như muốn xua tan sự lạnh lẽo đang thấm sâu trong cơ thể, tôi thoải mái híp mắt, cho đến khi một giọng nói vang lên trước mặt.

“Quốc, em trai à…”

Trên thế giới này, có người gọi tôi là Chính Quốc, có người gọi tôi là cậu  kia, còn có người gọi tôi là con bất hiếu, nhưng người gọi tôi là em trai Quốc chỉ có một.

Tôi mở to mắt, ánh mặt trời chiếu lên người tới, lóa mắt mờ ảo, trong một giây, tôi không nhìn rõ được người trước mặt này.

"Em trai Quốc..." Người đó lại gọi một tiếng, cô ta khom người ngồi xuống ghế đối diện. Ánh mặt trời tản đi, cuối cùng tôi cũng thấy được bộ dạng cô ta.

Trong lòng thở dài một tiếng, tôi thầm nghĩ, chuyện gì đến rồi sẽ phải đến. Giống như, tôi đã biết từ lâu rằng Điền Tử Du sẽ không dễ dàng buông tay như vậy.

"Không dám, tiếng em trai này tôi không nhận nổi, tôi nhớ là mẹ tôi chỉ sinh mình đứa con trai là tôi đây." Tôi miễn cưỡng châm chọc quá khứ, còn Điền Tử Du không tỏ ra gì hết, thậm chí một tia đau lòng ghét bỏ cũng không.

Cô ả tiến bộ không ít, đây là suy nghĩ duy nhất trong đầu tôi. Nếu là Điền Tử Du của trước đây, cô ta nhất định sẽ mở to cặp mắt trong veo như nước, tỏ ra vô tội mà rơi lệ, "Vì sao... vì sao lại nói như thế chứ... rõ ràng... rõ ràng chúng ta là chị em mà..."

Nhưng có đi xa mới biết đường dài. Tôi ngồi thẳng dậy, cách nhiều năm như thế, đây là lần đầu tiên tôi thấy rõ người phụ nữ trước mặt này.

"Điền Tử Du, cô trở về làm gì?" Tôi không khách khí hỏi thẳng.

Điền Tử Du không trực tiếp trả lời câu hỏi của tôi, cô ta chỉ cụp mắt, nhìn thoáng qua cốc sữa trước mặt tôi, đôi môi đỏ mọng nhếch lên thành một độ cong nhẹ, cô ta nở nụ cười, quyến rũ nhìn về phía tôi cười thành tiếng, "Điền Chính Quốc, nhiều năm thế rồi, thói quen của em vẫn không đổi nhỉ..."

"Cô muốn nói cái gì?" Tôi nhăn mặt, chưa thích ứng được với bông hoa nhỏ thuần khiết yếu đuối trước kia biến thành gốc đại thụ vững chắc như bây giờ.

Điền Tử Du cười, cô ta vẫn có được vẻ đẹp tôi hằng mong ước, cho dù tôi ghét cô ta thật đấy, nhưng cũng phải công nhận cô ta cười rất đẹp, cặp mắt to cong thành vầng trăng khuyết, ánh trăng lóe ra tia sáng rỡ, tựa như muốn đâm mù mắt tôi.

Một lúc lâu sau, cô ta ngừng lại, thân thể rướn về phía tôi. Tôi muốn lùi về phía sau nhưng đã không còn chỗ. Tôi cứng đờ người, nghe cô ta chậm rãi nhả từng chữ bên tai: "Em trai tốt à, chị phải về để lấy thứ của mình chứ. Tình yêu, cả quyền lợi nữa."

Trong nháy mắt gương mặt Điền Tử Du tái nhợt, cặp mắt to phủ kín lớp sương mờ, cô ta nhìn tôi, chỉ tích tắc nước mắt đã lăn xuống.

Giọng cô ta đến là thống khổ bất lực, "Quốc , em... sao em nỡ nói chị như thế... chị... chị chỉ muốn về... thăm cha..."

Không ổn, Điền Tử Du như vậy thật không ổn... Tôi cứng ngắc quay đầu, quả nhiên, nhìn thấy Mẫn Doãn Kỳ đang nổi cơn thịnh nộ.

"Em có thể..." Em có thể giải thích. Những lời này còn chưa bật ra khỏi họng tôi, Mẫn Doãn Kỳ đã bước tới đây, đẩy tôi ra, thương hương tiếc ngọc kéo Điền Tử Du đến cạnh mình.

"Điền Chính Quốc, đủ rồi! Đến nước này mà cậu còn muốn hại Tử Du à? Tôi nói cho cậu! Tôi không còn là người không thể tự nắm mọi việc trong tay như năm xưa nữa, lúc này đây, tôi sẽ không cho cậu cơ hội xúc phạm tới Tử Du."

Tôi đờ người, bỗng nhiên mắt tối sầm. Tôi lảo đảo, lùi về phía sau tựa vào bàn rồi dừng lại, nhìn cặp nam nữ đang kề cận trước mắt.

Trai đẹp gái xinh, giống như một bức họa.

"Doãn Kỳ, đừng... đừng đối xử như thế với Quốc..." Mấy năm nay trình độ của Điền Tử Du nâng cao hơn nhiều, diễn cảnh cô bé Lọ Lem tội nghiệp đáng thương bị em trai bắt nạt rất nhuần nhuyễn. Chuyện này càng khiến Mẫn Doãn Kỳ phẫn nộ, anh ghét bỏ nhìn tôi một cái. "Mặc kệ cậu ta, một người đàn ông độc ác, em còn nói đỡ cho cậu ta làm gì."

Anh kéo Điền Tử Du đi. Hai bàn tay quấn quýt kia cứ lắc lư trước mắt tôi.

Lắc lư, y như quả lắc đồng hồ, trước mắt tôi, lắc lư tích tắc.

"Quốc Quốc..." Phía đối diện hình như có bóng người chạy vội đến, tôi không thấy rõ lắm. Tôi muốn vươn tay nhưng lại phát hiện toàn thân không còn sức lực.

Ngày đó, hình ảnh cuối cùng trong mắt tôi là gương mặt hoảng hốt của Phác Chí Mẫn vội vã chạy tới.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net