CHƯƠNG 5:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Sáng hôm sau Mẫn Doãn Kỳ trở về, một đêm bôn ba khiến anh có phần mệt mỏi. Tôi bê ra một bát cháo, "Anh ăn sáng chứ?"

Anh gật đầu.

Tôi chợt cảm thấy mình đang làm điều thừa thãi, bàn tay cầm thìa rụt lại. Ngừng một chút, tôi rút ra một tờ giấy từ sau lưng, đặt trước mặt anh.

"Hôm nay là tròn một tháng, dựa theo thỏa thuận, em đưa đơn ly hôn cho anh."

Mẫn Doãn Kỳ không nói gì, chỉ nhìn thoáng qua chữ ký của tôi, gật đầu.

Tôi nói tiếp: "Em có thể chấp nhận cho anh và Điền Tử Du đến với nhau, nhưng em không thể giao Điền gia cho hai người... Doãn Kỳ..." Tôi vẫn gọi tên anh, "Anh có hai lựa chọn, một, bỏ Điền gia lấy Điền Tử Du, hai, muốn Điền gia, bỏ Điền Tử Du."

Rầm!

Đáp lại tôi là tiếng Mẫn Doãn đập mạnh xuống bàn, bát cháo kia vì động tác của anh mà đổ nghiêng, chất lỏng đặc dính quánh thành một vòng tròn trắng đục trên bàn.

"Điền Chính Quốc, tôi cứ tưởng cậu đã thay đổi! Hóa ra cậu vẫn độc ác như vậy, cậu cho là tôi sẽ thỏa hiệp sao? Nói cho cậu biết, tôi không cần Điền gia! Trên thế giới này, tôi chỉ quan tâm đến Tử Du! Chỉ mình cô ấy mà thôi!"

Mẫn Doãn Kỳ lại tức giận bỏ đi, tôi chớp mắt, hồi lâu sau mới thốt ra một câu.

"Cho dù... điều cô ta quan tâm nhất không phải anh, cũng không sao ư?"

Cứ thế, tôi và Mẫn Doãn Kỳ ly hôn. Anh từ bỏ vị trí tổng giám đốc Điền gia, chuyển khỏi nhà.
Tôi nghĩ, nhất định anh sẽ đi tìm Điền Tử Du, chân ái ở trước mặt, còn chần chừ gì nữa. Chẳng qua tất cả đối với tôi mà nói, đã không còn quan trọng nữa.

Tôi không nhìn thấy, không nhìn thấy hình ảnh khiến trái tim tan vỡ, thật ra rất tốt.

Ngủ trưa dậy, cảm giác được hơi thở người khác ở trong phòng, tôi quấn chăn, cười, "Tại Hưởng, anh đến rồi à?"

"Ừ." Giọng Kim Tại Hưởng sầu muộn không vui. Tôi kinh ngạc, nhưng chỉ một giây sau đã phản ứng lại, "Mẫn Doãn Kỳ và Điền Tử Du kết hôn à?"

"... Ừ." Giọng Kim Tại Hưởng vẫn khó chịu như vậy, "Chính Quốc, vì sao em lại từ bỏ kế hoạch của mình? Vì sao lại giao Điền gia cho Điền Tử Du?"

À, ra là chuyện này, tôi vỗ đầu. Vì sao tôi lại phải làm thế chứ, tôi luôn là người xấu xa cơ mà. Ừ, để tôi suy nghĩ đã, đúng rồi, tôi biết ngay từ đầu là Đièn Tử Du trở về vì gia sản của Điền gia, có lẽ cô ta cũng yêu Mẫn Doãn Kỳ, nhưng không yêu bằng tài sản của Điền gia. Tôi muốn vạch mặt cô ta từ lâu, nhưng cứ nghĩ đến chuyện Mẫn Doãn Kỳ sẽ đau lòng, tôi bỗng nhiên quyết định từ bỏ.

Trên thế giới này, tôi sợ đau, nhưng tôi còn sợ Mẫn Doãn Kỳ đau hơn.

Dù sao, tôi chẳng còn gì cả, tình thân, tình yêu, thậm chí sinh mạng cũng sắp dứt, tôi cần gì để ý đến Điền gia. Tuy giao Điền gia cho Điền Tử Du tôi sẽ cảm thấy không cam lòng, nhưng Mẫn Doãn Kỳ sẽ vui vẻ, sẽ hạnh phúc, không phải sao?

"Chính Quốc... em... em khờ quá..." Kim Tại Hưởng giáo huấn, tôi xoa bóp bả vai mỏi nhừ, cảm giác y đang tiến lại gần, "Tại Hưởng... em sợ đau..."

Bàn tay phủ trên đầu tôi bỗng cứng đờ, sau một lúc lâu y mới nghẹn ngào hỏi: "Chính Quốc, em biết em đang nói gì không?"

Tôi gật đầu: "Em biết." Kéo lại cánh tay đang rút về của Kim Tại Hưởng, tôi cười, "Tại Hưởng, đau lắm, em không nhìn thấy, cũng sắp không nghe thấy. Chẳng mấy mà sẽ chịu đau đớn thấu tim... Tại Hưởng, em sợ đau, anh giúp em được không?"

Không cầu sinh, chỉ cầu không phải vượt qua đau đớn như thế. Cả đời này, tôi nếm qua nhiều cơn đau rồi, đến cuối đời, để tôi nhẹ nhàng ra đi, được không?

Ngày đó Kim Tại Hưởng không trả lời tôi, cũng trong ngày đó, tôi mất đi thính giác.

Thế giới chết lặng của tôi chỉ còn bóng tối và tĩnh mịch.
______________________

"Anh nghe rõ chưa?" Người đàn ông tên Kim Tại Hưởng trừng mắt nhìn tôi, ném cho tôi một tập giấy chuyển nhượng.

Không cần nhìn, tôi cũng biết đó là giấy chuyển nhượng tài sản của Điền gia. Có điều, Kim Tại Hưởng không rõ, chuyện này với tôi mà nói, đã chẳng còn tác dụng gì.

Không có Điền gia, Tử Du sẽ không cưới tôi. Kỳ lạ, khi biết chuyện này, tôi không không cảm thấy khó chịu lắm, chỉ có chút cảm thán, sự theo đuổi của tôi, cuối cùng sẽ thành hoa trong nước, trăng trong gương, công dã tràng.

Người mà tôi cho rằng mình yêu, thật ra không yêu tôi như thế. Còn người tôi cho rằng mình không yêu, lại tàn nhẫn đâm một nhát vào tim tôi.

Điền Chính Quốc sắp chết. Cậu ấy quen thói nói dối, quen thói diễn kịch, khiến cho tôi quên mất, hóa ra những lời cậu ấy nói đều là sự thật.

Muốn ly hôn, trừ phi cậu ấy chết.

Cậu ấy thật sự sẽ chết. Nghe cậu ấy nài xin Kim Tại Hưởng muốn chết, tim của tôi bỗng nhiên nhói lên một cái. Cảm giác này rất xa lạ, tôi vỗ ngực mình, chậm rãi bước dọc hành lang rời đi.

Có điều, cơn đau trong lồng ngực dần dần lan ra, lan đến độ tôi không thể chịu đựng được. Tôi khom lưng, khóe mắt vừa cay vừa xót, một dòng ấm nóng chầm chậm lăn ra, rơi xuống đất.

Tôi không dám tin, tôi đổ lệ. Năm đó bị buộc kết hôn với Điền Chính Quốc tôi không khóc, thấy Điền Tử Du khóc lóc bước khỏi thế giới của tôi, tôi không khóc.

Nhưng khi Điền Chính Quốc sắp chết, tôi lại rơi nước mắt.

Kim Tại Hưởng không nói dối, hắn ta nói ra một sự thật.

Trên thế giới này, không còn người nào giống như Điền Chính Quốc, toàn tâm toàn ý yêu tôi như vậy.

Cậu ấy...

Chẳng qua chỉ yêu tôi mà thôi.

Sau ngày đó, tôi chuyển về nhà, về căn nhà Điền Chính Quốc đã thu vén nhiều năm, nhưng không hề được tôi công nhận.

Tôi cẩn thận chăm sóc Điền Chính Quốc, nhìn cậu ấy luôn vuốt ve mọi thứ xung quanh, khe khẽ cười.

Tôi chưa từng chứng kiến nụ cười nào như vậy, vừa dè dặt, vừa thỏa mãn. Đó là một Điền Chính Quốc tôi chưa từng thấy, rất giống một đứa trẻ yếu ớt, đáng thương đứng ngẩn ngơ giữa thế giới của mình.

Giây phút đó, tôi ôm trái tim mình, chật vật trốn chạy.

Bệnh của Điền Chính Quốc rất nhanh đến giai đoạn đau đớn, sau hôm đầu tiên còn tê tâm liệt phế gào thảm thiết, những hôm sau cậu ấy không nói nhiều.

Kim Tại Hưởng bảo, âm thanh cuối cùng của cậu cũng đã mất.

Tôi siết chặt tay, nhìn cậu ấy đau đớn lăn lộn trên giường, mồ hôi ướt đẫm quần áo. Tôi nhào đến, ôm cậu ấy.

Đó là lần đầu tiên chúng tôi ôm nhau. Hóa ra cậu ấy gầy gò như vậy, ngồi trong lòng tôi, lọt thỏm như con chim nhỏ.

Gầy gò đến mức, dường như chỉ cần tôi dùng một chút lực, cậu ấy sẽ tan vỡ.

"Kim Tại Hưởng! Kim Tại Hưởng, có cách nào không! Cậu ấy đau quá!" Tôi gầm lên, nhưng đáp lại là gương mặt phờ phạc của Kim Tại Hưởng lắc đầu.

"Không... không có cách nào cả."

Tôi ôm Điền Chính Quốc, sau khi nghe thấy câu trả lời, bỗng nhiên cạn kiệt sức lực.

Điền Chính Quốc... Điền Chính Quốc mà tôi vẫn ghét bỏ, người luôn yêu tôi sâu nặng, nằm trong lòng tôi, sắp đau đến chết.

Chết...

Thật sự là chuyện vừa xa nhất vừa gần nhất trên thế giới này.

Giai đoạn đau đớn không biết sẽ kéo dài trong bao lâu, có một hôm, tôi trở về lúc khuya, phát hiện Điền Chính Quốc còn chưa ngủ. Cho dù biết cậu ấy không nhìn thấy, không nghe thấy, tôi vẫn hỏi: "Em còn chưa ngủ à?"

Kỳ lạ, hình như cậu ấy nghe thấy, chủ động chạm vào tay tôi, cậu ấy còn có thể mở miệng nói chuyện, "Mẫn Doãn Kỳ."

Hóa ra, cậu ấy vẫn biết là tôi.

Cậu ấy cầm tay tôi, đưa lên má mình, nhẹ nhàng cọ xát một chút, như một con mèo nhỏ hiền lành.

"Doãn Kỳ..."

"Ừ." Giọng tôi khàn khàn, nhìn động tác làm nũng của cậu ấy, mọi lời nói đều nghẹn trong yết hầu.

Cậu ấy cười, thỏa mãn sung sướng như một đứa trẻ, cậu ấy khoác tay tôi, dịu dàng ngẩng đầu, cặp mắt to mờ tối nhìn tôi, "Doãn Kỳ, em đã từng nói chưa..."

"Ừ?"

"Em yêu anh." Cậu ấy hé miệng, thổ lộ với tôi. Thổ lộ rất nghiêm túc, toàn tâm toàn ý.

Hốc mắt tôi ngỡ đã cạn khô lại một lần nữa chảy nước mắt, hồi lâu sau, tôi mới nắm tay cậu ấy, khẽ gật đầu: "Anh biết, Chính Quốc, anh biết rồi, em nghe thấy không?"

Hình như cậu ấy nghe thấy, nở nụ cười. Có điều, bàn tay đang nắm chặt kia, chầm chậm trượt khỏi lòng bàn tay tôi.

Giây phút đó, tôi nghe thấy rõ ràng, có thứ gì đó trong tim tôi rơi xuống, rơi thẳng vào bóng tối sâu thẳm vĩnh hằng.

_Hoàn_

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net