chap 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

T/N: Tui không chắc về việc bản thân đang viết cái gì, ai quan tâm chứ, khi tui đã out fandom và cố tự xoa dịu bản thân bằng fanfic.

Nói chung, cái fic này vẫn mang tag romance, và hẳn là nó sẽ lại trở thành longfic khi tui đang có hàng tá tình tiết cho chiếc fic này.

Và đừng mong những drama quá thể đáng khi fic nó chỉ trôi từ từ thôi, tui sẽ để mọi thứ diễn ra nhẹ nhàng nhất có thể. Hoặc không,

AU thời xửa thời xưa, thời Edo.

...




Bỏ qua hết tất thảy những lời nói của người khác, hắn bước ra ngoài, mặc kệ đám người kia còn đang nhốn nháo.

Một ngày thu lá rụng, cái ban chiều với tàn dương phủ kín trời, gió nhẹ thổi và cành lá lao xao. Đó sẽ là một ngày thu êm dịu nếu bọn chúng không bắt hắn họp bàn chỉ vì một chuyện cỏn con, và đây hẳn là lần thứ hai trong tháng đám người đó nói về vấn đề ấy với hắn.

Hỡi ôi, cuộc thảo luận mới đây thôi, người mẹ của hắn đã hết nước hết cái thủ thỉ, rằng bà muốn hắn cưới vợ, sinh con. Tiếp theo đó là đám người dưới trướng hắn, bọn chúng một câu "ngài phải kết hôn", hai câu "ngài phải lấy vợ", câu tiếp lại muốn hắn sinh con nối dõi. Chung quy, ai nấy đều muốn hắn kết hôn với ai đó, rốt cuộc những câu nói ti tỉ ấy cứ đeo bám theo hắn.

Ryomen Sukuna – hắn vốn đã ngồi trên chiếc ghế chủ gia tộc từ sớm, trong khi đám trẻ trạc tuổi vẫn tung tăng lên núi bắt ve thì hắn lại phải tập giải quyết đủ loại chuyện trong gia tộc. Đại để, cha hắn – chủ gia tộc đời trước mất sớm, để lại vị trí trưởng tộc cho hắn tiếp quản.

"Ngài Sukuna, tôi nghĩ ngài cũng nên xem xét về việc kết hôn." Uraume bên cạnh bấy giờ mới cất giọng, y cẩn trọng nhắc về việc ban nãy.

Sukuna không trả lời, hắn liếc nhìn Uraume thay cho một lời cảnh báo về việc y đang quá phận khi xen vào chuyện của hắn.

Nhận thấy ánh nhìn từ Sukuna, Uraume nhận ra bản thân đã lỡ lời, đành lùi lại và im lặng. Tất nhiên chuyện này y vẫn nên từ từ khuyên nhủ hắn, Sukuna vốn không thích nghe theo mệnh lệnh của kẻ khác. Suy cho cùng, Uraume cũng chỉ thuộc phận toi tớ, cùng lắm chỉ thân cận với hắn hơn những người khác một chút, thế mà lại bị đám người kia bắt đi thuyết phục hắn cưới vợ. Đến mẹ hắn còn không bảo được thì y biết làm sao để hắn chịu cưới sinh đây. Nghĩ đến đây Uraume chỉ biết thở dài ngao ngán.

Sở dĩ, từ muôn đời nay các gia tộc lớn thường liên hôn với nhau với mục đích giúp nhau củng cố vị thế.

Gojo, Zenin và Kamo là ví dụ cho việc ấy, đem con cái của bản thân gả đi, xem như một cuộc trao đổi giúp các gia tộc gắn kết với nhau, nhờ vậy trở nên lớn mạnh hơn. Lẽ ra ngoài ba gia tộc trên còn có gia tộc Ryomen, nhưng từ lâu chủ gia tộc đã không muốn dính dáng đến tộc khác, bảo rằng phiền phức, với vị thế sẵn có Ryomen không cần lấy bất kì người nào từ gia tộc khác để nâng cao vị thế.

Với lí tưởng một mình một cõi, gia tộc Ryomen quyết định kết hôn cận huyết để giữ vững dòng máu thuần chủng của mình, việc đó dẫn đến không ít lần trẻ con sinh ra mang trên mình dị tật. Và Ryomen Sukuna chính là một trong số những đứa trẻ không may mắn, được sinh ra với vẻ ngoài kì dị, khi từ lúc vừa lọt lòng hắn đã có hai đôi mắt.

Quanh đi quẩn lại, ngay ngày hôm sau Sukuna đã nhận được một tin khiến hắn không thể tin vào tai mình.

"Bắt ta cưới một ả đàn bà trong tộc?!!!" Sukuna cao giọng, hắn hỏi lại lần nữa để chắc rằng bản thân không nghe nhầm.

"Vâng, cô ấy là một người họ hàng xa." người trước mặt trả lời hắn, hơi cúi đầu và ngần ngại trước phản ứng có phần kích động của Sukuna.

"Ta không lấy." gạt đi sự kích động trong thoáng chốc, hắn bình tĩnh lại, tay chống cằm và thẳng thừng từ chối lời mà người kia vừa nói.

"Nhưng... đó là ý của phu nhân."

Nhìn người trước mắt đang kìm lại cơ thể run rẩy của bản thân khiến Sukuna cảm thấy phát bực, cái vẻ sợ sệt nhưng vẫn cố lấy mẹ hắn ra làm lí do lại khiến hắn có chút không thể từ chối ngay. Nghĩ về mẹ của mình, Sukuna bỗng chốc hơi do dự, dù sao bà ấy cũng đã sinh ra hắn, trước giờ cũng chưa từng bạc đãi hắn. Trong một giây, bỗng dưng hắn thấy tội nghiệp mẹ mình.

"Nói với bà ấy, ta không muốn kết hôn." suy đi nghĩ lại, hắn vẫn gạt đi ý muốn của những người trong gia tộc.

Song, không đợi bất cứ ai nói thêm câu nào, hắn xua tay bảo người kia ra ngoài.

Sukuna ngã người ra sau, tay day day thái dương để giúp bản thân thư giản đôi chút. 

Hiện tại ba gia tộc kia ngày càng lớn mạnh nhờ quan hệ liên thông với nhau, có lẽ vì nhận thấy sự lớn mạnh ấy, Ryomen bắt đầu củng cố lại vị thế của mình. Bởi vậy, mẹ hắn lại bắt ép hắn phải mau chóng cưới sinh. Sukuna từ trước đến giờ luôn từ chối việc kết hôn, nhưng việc một chủ gia tộc không kết hôn cũng như sinh con ảnh hưởng không nhỏ đến vị thế của gia tộc hiện tại lẫn người kế vị sau này.

Để trốn tránh việc ấy Sukuna luôn lấy lí do rằng người trong dòng họ còn nhiều, ai đó cưới người nào, sinh ra đứa trẻ thế nào mà chả được. Vậy mà với sức ép và sự tuột dốc của dòng tộc, giờ đây Sukuna được sắp đặt cưới một người họ hàng.

Rồi một lần nữa, khi đối mặt với người mẹ của mình và nói về vấn đề này, hắn tuyệt nhiên không đồng ý, dù sống trong gia đình truyền thống và cổ hủ thì hắn vẫn không muốn cưới người trong họ, việc đó đối với hắn thật ghê tởm làm sao. Vốn dĩ việc gia tộc ngày càng đi xuống cũng chính vì việc kết hôn cận huyết, và nếu cứ tiếp tục như này không sớm thì muộn nhà Ryomen cũng lụi bại.

Đó là quan điểm của hắn, nhưng trước mắt chủ gia tộc là hắn phải tìm ra hướng giải quyết cho việc duy trì vị thế của dòng tộc.

Mấy ngày sau đó Sukuna vô cùng đau đầu nhức óc để tìm cách từ chối việc cưới sinh. Mẹ của hắn đã chỉ đích danh và chọn cho hắn một người vợ nào đó mà bà ưng mắt, bởi vậy hắn khó mà nói không cưới là không cưới được.

Nhưng hình như trời xanh trên cao đã nhìn thấy sự khổ sở của hắn nên đã ban đến cho hắn một cơ hội, hướng giải quyết tuyệt vời cho tình thế hiện tại.

Trong một lần đi ngang phủ nhà Zenin, hắn đã vô tình thấy người trong nhà Zenin đang giao dịch gì đó. Nói một cách chính xác hơn, người thuộc nhà Zenin đang trao đổi gì đó với một người đàn ông nọ, và Sukuna đoán chắc món hàng được đem ra làm giao dịch chính là đứa trẻ đi cùng người đàn ông.

Chẳng mất nhiều thời gian để việc trao đổi của hai người kia kết thúc, một bên giao tiền một bên giao người. Ngay khi người đàn ông quay lưng rời đi và bỏ lại đứa trẻ, Sukuna ra lệnh cho Uraume đến để nói chuyện cùng người mang họ Zenin kia, nói rằng hắn muốn mua lại đứa trẻ đó.

Uraume – người luôn dễ dàng thực hiện những điều Sukuna muốn giờ lại gặp phải chút rắc rối. Khi tên Zenin kia từ chối việc bán lại đứa trẻ mà bản thân vừa mua vài phút trước.

"Ta sẽ mua lại đứa nhóc đó, nói đi, giá bao nhiêu?" Sukuna thấy có vẻ Uraume không thể thuyết phục được người kia nên hắn đành ra mặt, trực tiếp hỏi.

"Ngài Sukuna!!!" bấy giờ tên Zenin đó mới nhìn thấy hắn, cậu ta lập tức trở nên sợ sệt mà lùi lại. "Chuyện này... thật ra... bán cho ngài..."

"Không được?" hắn nhìn người trước mắt đang lắp bắp, không cần nói cũng đủ biết tên đó không dám từ chối hắn, vậy nên Sukuna nói tiếp: "Đứa nhóc đấy sẽ trở thành vợ của ta."

Trong chốc lát cái cậu Zenin kia chưa thể tin vào những gì bản thân vừa nghe thấy. Nhìn sang đứa nhỏ kia, nhóc con đang rũ mắt, im lặng.

"Nó, nó chỉ là con của một tên khỉ trong tộc..." cậu ta kìm giọng, cố nói hết câu bản thân đang định nói. "Nếu ngài muốn một người vợ thì trong tộc vẫn còn rất nhiều các cô gái xinh đẹp, tôi có thể giới thiệu cho ngài."

"Ồ!" Sukuna tỏ ra hứng thú, nhưng giây sau thôi, hắn đã hướng ánh nhìn đỏ rực về phía cậu ta.

"Ngài Sukuna chỉ muốn đứa trẻ này thôi." Uraume tiếp lời, y ngầm cảnh báo cho kẻ trước mặt.

Tình cảnh hiện tại khiến cậu trai thuộc nhà Zenin không biết nên làm sao, cậu ta không có quyền quyết định bán hay không bán đứa trẻ này. Nhưng từ chối cũng không được, trước mặt đang là chủ tộc Ryomen, chỉ cần lỡ lời sẽ chuốc họa vào thân ngay.

Đang lay hoay không biết phải làm như nào thì từ sau lưng cậu ta vang lên một giọng nói.

"Không bán." Naoya đi đến, ngáp một hơi rồi nói tiếp: "Nếu ngài Sukuna đây thích thì cứ đem đi, không lấy tiền."

Tất cả chuyển hướng nhìn về phía Naoya, nó liếc qua đứa trẻ bên cạnh.

"Fushiguro Megumi, con trai của Toji-kun đấy à?" Naoya hỏi một câu mà nó thừa biết, rồi đảo mắt sang Sukuna như thể đang nói về thân thế không tốt đẹp của đứa trẻ.

Chẳng tốn quá nhiều thời gian để ai đó biết về Zenin Toji – con khỉ của nhà Zenin, không hề có một chút chú lực nào. Người ta luôn nói về gã ta bằng những lời không tốt đẹp và họ hiển nhiên cho rằng những thứ liên quan đến gã đều như thế, kể cả đứa trẻ này đây.

"Nếu ngài Sukuna đây thích thì chúng tôi đành thuận theo ý ngài vậy." nó nói sau một hồi thấy Sukuna không có vẻ gì là đổi ý, chắc mẩm việc đấy nên nó liền đưa ra một đề xuất. "Hay là chúng ta liên hôn đi, Zenin gả thằng nhãi này cho nhà Ryomen."

"Chuyện này... ngài Naobito sẽ-"

"Không sao, nếu là cha thì ông ta cũng sẽ làm vậy thôi." Naoya ngắt ngang lời người nọ, trấn an cậu ta về việc chủ gia tộc Naobito - cha nó sẽ không trách phạt, suy cho cùng, Naoya đang tự quyết định chuyện mà nó không có quyền xen vào. Rồi, nó xua tay tỏ ý không cần bận tâm. "Ta sẽ chịu trách nhiệm nếu ông ta hỏi tới."

"Vậy ngài nghĩ sao về việc hai bên liên hôn với nhau?" nó trở lại với gương mặt niềm nở cho một lời mời mà nó chắc rằng bên mình sẽ có lợi. Dẫu sao dòng tộc Ryomen cũng thuộc dạng lớn mạnh, nếu có cơ hội kết thân thì chỉ có lợi chứ chẳng thiệc gì.

Sukuna không vội trả lời, hắn đoán phỏng được hết những gì Naoya nghĩ, với vẻ mặt láo toét và cách nó chèo kéo rủ rê, chí ít hắn sẽ không thuận theo ý nó muốn. Từ trước đến nay nhà Ryomen không hề muốn dính dáng gì đến người khác, Sukuna cũng vậy, ít nhất thì hắn không muốn bị kéo vào rắc rối sau này.

"Cảm ơn ý tốt của ngài, nhưng gia tộc chúng tôi không có ý định muốn liên hôn với gia tộc khác." Uraume như chuẩn bị sẵn một lời từ chối từ trước, trước đó y đã thận trọng xem xét nét mặt của Sukuna và đoán chắc rằng hắn muốn từ chối đề nghị từ Naoya. Tiếp đến y lấy ra một túi tiền, nhanh chóng dúi vào tay của cậu trai kia trong sự ngỡ ngàng của cậu ta. "Số vàng này dùng để mua đứt đứa trẻ đấy, nếu bao nhiêu đây vẫn chưa đủ thì chúng tôi sẽ trả thêm."

Một thoáng im lặng trôi qua, không khí đặc quánh và không ai nói bất cứ câu gì. Chợt, một đợt gió thổi qua kéo theo mấy cái lá héo khô trên mặt đất, tạo thành thứ âm thanh đìu hiu. Naoya bất đầu khó chịu với tình cảnh hiện tại, ban đầu nó định ném luôn thằng nhóc con Megumi cho Sukuna như thứ rác thải, nhưng khi nghĩ lại về việc có thể dùng Megumi để chuộc lợi, nó đã đổi ý muốn liên hôn. Nhưng có vẻ việc này khó hơn nó nghĩ.

Naoya hắng giọng, cố mà không nhất kiên nhẫn với người trước mắt.

"Người của bọn tôi có phải bó rau, con cá ở chợ đâu mà ngài nói mua là mua dễ thế được." nó gát tay lên vai cậu trai kia, bắt đầu giở cái giọng làm khó làm dễ người khác.

Vốn dĩ Sukuna có thể mua đứa trẻ này một cách dễ dàng hệt như mua một món đồ ngoài chợ. Chỉ tiếc là hắn đến trễ một bước, Fushiguro Megumi được bán lại cho nhà Zenin, tiền trao cháo múc, giờ Megumi đã là người của tộc Zenin. Vậy nên Naoya đang muốn ép hắn chuyện liên hôn, phải mà hắn mua em trực tiếp từ tên đàn ông kia thì đâu phải vướng vào mớ rắc rối này.

"Chi bằng ngài đồng ý liên hôn, nhà chúng tôi cũng không đòi hỏi sính lễ gì nhiều." Naoya lần nữa nhắc về việc liên hôn, nó vẫn chưa chịu từ bỏ ý định của mình. "Nếu ngài muốn thì cứ mang nó về, cưới ngay cũng được, chỉ cần-"

"Ta từ chối." Sukuna cắt ngang lời nó.

"Chúng tôi đã trả tiền để mua người, từ nay về sau đứa trẻ không còn là người của gia tộc Zenin nữa." bên cạnh Uraume cũng tiếp lời.

Không biết bằng cách nào và từ bao giờ, Uraume đã cầm tay Megumi để sẵn sàng đưa em đi.

"Gia tộc của ta không có ý định kết thân với Zenin." Sukuna khẳng định lại một lần nữa.

Song, họ rời đi và bỏ lại Naoya cùng cậu trai kia. Trong lúc cậu ta còn đang lóa mắt vì số vàng mà Sukuna dùng để mua một đứa trẻ thì Naoya đang tức tối vì lời của nó bị cắt ngang.

Tuy Sukuna đã nói thế, nhưng trên thực tế hành động của hắn và Uraume không khác cướp người là mấy, ném cho người ta một đống tiền rồi dẫn người đi. Đó là những gì hắn làm khi việc thỏa thuận không mấy suôn sẻ.

Từ nay Fushiguro Megumi sẽ là người của tộc Ryomen, dù hình thức có hơi kì lạ.

Đi được một đoạn, bấy giờ Sukuna mới liếc nhìn Megumi một lần nữa. Trong mắt hắn Megumi thật nhỏ bé, em vốn chỉ là một đứa trẻ 5 tuổi, vóc dáng mảnh mai và làn da trắng trẻo. Mái tóc đen tuyền và cặp mắt với đôi ngươi màu xanh như ngọc lục bảo, nhưng mang một nét buồn sâu thẳm. Một đứa trẻ im lặng và chấp nhận những chuyện đã xảy ra với bản thân một cách quá dễ dàng. Đó là điều hắn nghĩ khi thấy Megumi chỉ lặng thinh làm theo những gì xảy đến, ngoan ngoãn đi theo con đường được người khác vạch ra sẵn mà chẳng phàn nàn hay phản ứng gì.

Tự dưng hắn thấy khóe môi em cong lên, chỉ là thoáng qua nhưng hắn đã vô tình bắt gặp được nụ cười mờ nhạt trên môi Megumi. Tại sao em lại cười? Sukuna đảo mắt, thôi nghĩ về lí do khiến em cười.

Trên con đường nhỏ, ba người từng bước trở về nhà Ryomen.

Fushiguro Megumi – người từ đầu đến cuối chỉ im lặng, giờ đây đang tận hưởng khung cảnh trước mắt. Con đường với hai bên là hàng cây rũ lá, úa tàn cái sắc thu dịu mắt, gió se lạnh và lá vàng rơi rụng.

Con mèo hoang nằm trên cành cây, nó miên man nhắm nghiền mắt. Cái lá nhỏ trên cây, héo quằn, vì gió nhẹ thổi qua mà lì cành, chầm chậm rơi xuống. Chiếc lá nhỏ rơi phải con mèo và làm nó giật bắn người. Khi con mèo chới với bám vào cành cây cũng là lúc đôi mắt của Megumi trở nên trong veo, nét ủ rũ vơi đi đôi chút.

Megumi hít sâu một hơi, qua từng bước chân, lá khô bị em giẫm lên, nát vụn. Trong đôi mắt màu lục phản chiếu con đường phía trước, khi em thôi cúi gằm mặt và chỉ chăm chăm dưới chân mình. Cái cảnh lá phai màu và sinh mạng của những chiếc lá chấm dứt, khi lá xa lìa cành, sẽ thật buồn biết bao. Nhưng với Megumi đó không hẳn là chuyện đáng buồn, hay đơn giản là lòng em không buồn phiền vì chuyện cây lá.

Dù khung cảnh trước mắt có đìu hiu đến đâu thì tất cả chỉ mới là mở đầu.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#sukufushi