chap 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chiều hôm qua, ngay khi mang Megumi về, Sukuna tiếp tục với công việc thường ngày của mình mà chẳng thèm đoái hoài đến em. Tất cả giao lại cho Uraume.

Uraume tắm rửa cho Megumi sạch sẽ, sau đó bỏ em vào phòng của Sukuna.

Hắn giải quyết xong việc của ngày hôm nay, lúc trở về phòng định nghỉ ngơi thì thấy em đang ngồi trên giường mình, trên người chỉ khoác một lớp áo mỏng.

Trong giây phút chạm mắt nhau, Sukuna cau mày, thể hiện rõ sự không hài lòng của mình. Còn về Megumi, em ngồi đó và ngước nhìn hắn, đôi mắt xanh thơ ngây chăm chăm nhìn người trước mắt.

Rõ ràng là em chẳng biết gì.

Sukuna thấy thế không khỏi ngán ngẩm, hắn tiện tay khoác thêm áo cho Megumi rồi gọi Uraume tới.

"Ngươi xem ta là loại người như vậy?"  hắn hỏi bằng giọng chất vấn.

"Thế ý ngài không phải như vậy ạ?" Uraume cúi mặt, hỏi lại hắn một câu như thể Sukuna là loại người có thể làm loại chuyện ấy với một đứa trẻ năm tuổi.

Megumi ở bên cạnh nghe hai người kia đối thoại mà chẳng hiểu gì. Suy cho cùng, một đứa trẻ năm tuổi dù có bị lột trần ném lên giường, phơi ra cơ thể lõa lồ trước mắt người khác thì cũng không biết chuyện gì đang diễn ra. Họ nhìn em với ánh mắt dâm dục em cũng không hiểu được. Megumi vẫn chỉ biết yên lặng làm theo mọi lời nói của người khác.

Rốt cuộc, mọi chuyện kết thúc bằng việc Uraume đem Megumi ra ngoài và sắp xếp phòng khác cho em theo lời của Sukuna.

Sáng hôm sau, số vàng mà Sukuna đã dùng để mua Megumi được trả về kèm lời nhắn, rằng, gia tộc Zenin sẽ không bán Megumi, bọn họ sẽ xem đây là một cuộc liên hôn. Trời ạ! Cuối cùng thì hắn vẫn không thoát được chuyện này, nhưng dẫu sao hắn cũng không muốn đôi co thêm. Cho nên cứ thuận theo bên Zenin vậy.

Mà, cũng chẳng biết vì sao khi đó Sukuna lại chớp lấy thời cơ mua Megumi về với danh nghĩa sau này em sẽ là vợ hắn. Chắc là hắn ưng mắt vừa bụng với vẻ ngoài của em, hay đơn giản hắn thích nụ cười thơ dại của một đứa trẻ như em. Trên hết, Sukuna thà phá bỏ việc không liên hôn với tam đại gia tộc từ muôn đời nay còn hơn phải cưới một ả đàn bà trong dòng họ.

Chưa quá giờ trưa, khắp dinh thự nhà Ryomen đã nghe tiếng người người xì xầm to nhỏ với nhau. Họ truyền tay nhau về chuyện chủ gia tộc vừa mang một đứa trẻ về và đứa trẻ ấy sau này sẽ là vợ của Sukuna. Có người nói với thái độ khinh miệt khi biết xuất thân của Megumi, người thì cau mày nhăn mặt khi nghe về chuyện ấy.

"Nghe nực cười thật, chủ gia tộc ai đời lại đi lấy một tên đàn ông, không không, nó thậm chí chỉ là một thằng nhóc."

"Zenin cho không thằng nhóc đấy mà, một đồng cũng không thèm lấy. Đúng là loại bỏ đi."

"Hẳn rồi, sớm muộn gì ngài Sukuna cũng lấy thêm vợ thôi, thằng nhãi con đó làm sao mà sinh con được."

Khác với thái độ của những người trong tộc, mẹ của Sukuna sau khi nghe hắn định cưới một nhóc con, bà ấy chỉ gật đầu đồng ý, thôi việc thúc giục hắn cưới vợ.

Chung quy, đó là cái cách họ nói về Megumi ngay khi nghe tin Sukuna sẽ lấy em làm vợ. Tin tức lan nhanh tới độ chỉ trong chưa quá nửa ngày cả vùng đó đều biết chuyện.

Các ánh nhìn dò xét hướng về phía Megumi khi em đi qua hành lanh, thế nhưng Megumi không mấy quan tâm, chỉ chậm rãi đến trước phòng của Sukuna. Đứng ở bên ngoài cách một vách cửa, Megumi nói vọng vào trong:

"Ngài Sukuna, bữa trưa đã được chuẩn bị xong rồi ạ." giọng em thật nhẹ, từ tốn nhưng không quá chậm đến mức làm người nghe khó chịu, ngược lại nghe còn vô cùng êm tai.

Nghe giọng nói có phần lạ hơn thường ngày, Sukuna rời khỏi chỗ ngồi của mình, tạm gác lại công việc dang dở. Hắn bước ra, mở toang cửa để xác nhận điều khác biệt hơn so với thường ngày.

"Uraume đâu?" hắn hỏi khi thấy người trước mặt không phải là hầu cận của mình, thông thường Uraume sẽ là người gọi hắn khi bữa ăn đã chuẩn bị xong. Nhưng hôm nay lại không thấy y đâu, đổi lại là một thằng nhóc.

"Uraume-san có chút việc nên nhờ em đến gọi ngài." Megumi trả lời, đầu vẫn hơi cúi.

"Em?" Sukuna nhướng mày, xoáy sâu ánh nhìn vào Megumi.

Dường như nhận thấy ánh nhìn của người kia đang dán chặt trên người mình, em hơi ngẩng đầu, khẽ liếc nhìn Sukuna. Thứ em bắt gặp là gương mặt lạnh nhạt của hắn, người đang chờ đợi phản ứng từ Megumi.

Trái ngược với những gì hắn mong đợi, em chỉ nhìn hắn mà không nói gì.

"Biết ta lớn hơn nhóc bao nhiêu tuổi không mà xưng hô thế?" giờ thì Sukuna gần như quên mất lí do vì sao hắn bước ra ngoài, thay vào đó mọi thứ tập trung vào Megumi.

Em lắc đầu, nói: "Uraume-san bảo em phải xưng hô như vậy."

Sukuna chỉ biết thở dài, hẳn là Uraume đã giải thích về mọi thứ cho Megumi nghe, về việc em sẽ là vợ hắn, cách xưng hô và cả vị thế của em trong gia tộc hiện giờ.

"Thế ngài lớn lắm ạ?" Megumi thắc mắc.

"Ta có thể đẻ ra nhóc đấy." Sukuna nói bừa một câu đủ để Megumi hình dung ra khoảng cách về độ tuổi giữa hai người.

Megumi lập tức tròn mắt như vừa nhận ra một việc rất đáng sợ.

Đúng là nhóc con. Sukuna tặc lưỡi, suy cho cùng Megumi vẫn chỉ là đứa con nít.

Không nói về vấn đề tuổi tác hay cách xưng hô nữa, hắn quay lưng đi, quay trở lại với chuyện bữa trưa – thứ vốn là lí do khiến Megumi đến tìm hắn.

__

Mưa rả rích bên hiên nhà, chậm rãi trút từng đợt nước cuối cùng xuống mảnh đất vốn đã xanh ươm màu lá. Cơn mưa cuối cùng trong năm đã ngớt sau khi vắt kiệt những giọt nước từ đám mây trên bầu trời kia, chẳng để sót giọt nào.

Megumi ngồi bên hiên nhà, đưa mắt nhìn đám mây xám xịt tảng đi, trả lại cùng trời xanh vốn có.

Nắng không xuất hiện sau cơn mưa, bởi bây giờ cũng đã xế chiều, không còn đâu cái nắng chói chang nữa, chỉ còn sót lại chút trong xanh. Megumi ngồi khoanh chân, nhớ lại vài điều mà Uraume đã nói.

"Ngài Megumi, dù chưa làm hôn lễ nhưng kể từ hôm nay ngài sẽ là vợ của ngài Sukuna. Về vai vế trong tộc thì sẽ sẽ giải thích rõ hơn cho ngài sau."

"Ở đây có hơn ba mươi người làm nên có việc gì ngài cứ việc gọi họ."

"Ngài Sukuna phải giải quyết rất nhiều việc nên ngài đừng lại phiền ngài ấy, có chuyện gì xảy ra thì cứ gọi tôi."

"Ngài biết đọc và viết chứ?"

Megumi nhẹ lắc đầu.

"Không sao, dù sao ngài vẫn còn bé. Ngài Sukuna sẽ sắp xếp người dậy chữ và lễ nghi cho ngài." Uraume nói, dù sao cuộc sống trước kia của Megumi có vẻ không được tốt lắm.

"Dạ." Megumi đảo mắt, em bối rối nhìn Uraume khi cùng một lúc phải tiếp nhận quá nhiều thông tin. "Uraume-san..."

"Ngài đừng gọi như vậy, ngài Sukuna nghe sẽ khiển trách tôi mất." Uraume vội vàng nói, cố để em không nói thêm câu nào mang quá nhiều kính ngữ với y.

Uraume phải công nhận Megumi là một đứa trẻ ngoan, vô cùng nghe lời và cách nói chuyện cũng lễ phép. Nhưng nó không đúng với vị thế hiện tại của em.

"Ngài gọi tôi là Uraume thôi nhé." cách Uraume nói nghe giống một thỉnh cầu hơn là dặn dò, y không thể ép Megumi làm theo lời mình.

"Vâng."

Megumi vân vê tay áo của mình, cảm thấy những lời hôm qua Uraume đã nói với em là quá nhiều, một đứa trẻ như em không thể hiểu hết.

Nhìn ra ngoài trời, Megumi chú ý đến con bướm màu xanh lạ mắt, nó lượn lờ trước mắt em rồi bay ra ngoài vườn. Với sự thích thú của một đứa trẻ, Megumi đuổi theo con bướm.

__

Sukuna vươn vai, thả lỏng sau một khoảng thời gian dài bị vùi vào công việc sổ sách. Hắn bước ra ngoài, trải từng bước chân đều đều trên sàn nhà được làm bằng gỗ thông. 

Hôm nay công việc không quá nhiều nên Sukuna đã giải quyết xong mọi chuyện, thế nên từ giờ hắn có thể nghỉ ngơi.

Nhá nhem tối và trời bắt đầu chuyển lạnh, nhưng người làm vẫn chưa thấp đèn, việc đó làm hắn có chút bực mình. Chợt, hắn nhìn thấy một cái bóng đen nhỏ đang tiến về phía mình, định thần lại một chút, hóa ra là Uraume cùng với ai đó.

Cảm xúc của Sukuna hệt như một bảng điện tâm đồ sau khi hắn nhận ra người đi cùng Uraume chính là Megumi. Không nói gì, Sukuna tựa lưng vào vách tường, đợi chờ hai người kia đến gần.

"Ngài Sukuna, hôm nay ngài muốn dùng bữa hay tắm trước ạ?" Uraume biết bản thân không thể né tránh ánh nhìn của Sukuna nên mở lời trước.

"Sao cũng được." hắn bỏ qua câu hỏi của Uraume bằng một câu trả lời không rõ ràng, sau đó chuyển hướng sang việc mà Uraume đang cố né tránh. "Đã có chuyện gì?"

"Em vướng phải một chút... rắc rối." Megumi nói, không dám nhìn vào mắt của Sukuna.

Nhìn Megumi một lượt từ đầu đến chân, Sukuna chỉ biết thở dài. Một chút rắc rối của Megumi nghĩa là một Megumi người toàn bùn đất, mặt mày lấm lem?

"Hôm nay mưa nên đường trơn, ở khuôn viên lại có một vũng nước lớn, ngài Megumi vô tình trượt chân ngã vào vũng nước ấy." Uraume lên tiếng nói giúp Megumi sau khi y nhận thấy một câu nói của em không đủ để giải thích mọi chuyện.

"Uraume, kêu người lắp cái hố nước đó lại và chuẩn bị nước nóng để tắm cho thằng nhóc trước khi nó bệnh." hắn thôi dán ánh nhìn lên Megumi và nói thêm về câu trả lời cho câu hỏi trước đó cho Uraume. "Ta cũng sẽ tắm trước."

"Vậy ngài và ngài Megumi tắm chung ạ?" lại một câu hỏi có phần ngây ngô nữa của Uraume.

"Không." hắn tặc lưỡi, cảm thấy kể từ ngày mang Megumi về Uraume cứ hay hỏi mấy chuyện không đâu.

"Đã đưa Megumi đi gặp mẹ ta chưa?" Sukuna hỏi khi sựt nhớ về mẹ mình.

"Sức khỏe của phu nhận không được tốt nên tôi vẫn chưa để ngài Megumi gặp bà ấy."

Hiện tại mẹ hắn đang bị bệnh nặng, đã mấy tuần liền nhưng chẳng có chút thuyên giảm nào. Để đảm bảo sức khỏe cho bà mọi người thường hạn chế gặp mặt, bởi vậy mà bà chỉ được nghe về chuyện của Megumi từ người hầu chứ chưa gặp mặt trực tiếp.

__

Trên bàn ăn, trong khi người hầu liên tiếp bê những món ăn ngon miệng ra thì Sukuna lại chăm chú nhìn Megumi. Thứ mùi thơm từ những đĩa thức ăn vừa được nấu xong không thể nào thu hút sự chú ý của hắn được. Sukuna nhìn Megumi mất một lúc vẫn thấy có gì đó không đúng, có gì đó thiếu ở em.

Ngược lại Megumi bị hắn nhìn như vậy đâm ra có chút sợ, em nghĩ chẳng lẽ hắn đang giận vì chuyện lúc chiều của em. Thành thật mà nói, cũng do em chạy theo con bướm vì thấy nó có một đôi cánh màu xanh tuyệt đẹp. Nhưng trời vừa mưa xong nên mặt đất còn ướt, Megumi trở thành người hậu đậu, không may mắn mà trượt chân ngã vào vũng nước lớn. Cũng may Uraume đi ngang qua thấy được nên nhanh chóng kéo em lên, sau đó là cuộc gặp mặt tình cờ khi nãy. Giờ nghĩ lại Megumi vừa thấy xấu hộ vừa sợ bản thân sẽ bị Sukuna trách phạt.

Megumi đã nghe đâu đó về việc chủ gia tộc Ryomen là một kẻ khát máu, vô nhân tính, cầm thú, khốn nạn. Nói chung, Ryomen Sukuna là một kể vô cùng đáng sợ.

Cả buổi ăn Megumi chẳng thể tập trung thưởng thức món ngon được, dẫu đây là lần đầu tiên em được ăn những muốn đấy.

Tới khi bữa tối kết thúc, lòng em cứ bồn chồn lo sợ về việc Sukuna nhìn em, em không biết rằng tiếp theo hắn định làm gì. Hay do lễ nghi trên bàn ăn của em không đúng?

"Uraume." hắn gọi Uraume sau khi Megumi đã ngồi ngay ngắn trước mặt hắn.

"Có chuyện gì vậy, ngài Sukuna?" Uraume ngay lập tức sẵn sàng cho mọi mệnh lệnh mà Sukuna đề ra, thế nhưng hắn lại đăm chiêu nhìn Megumi thêm chút nữa.

"May cho Megumi vài bột quần áo nữa, mấy thứ thằng nhóc đang mặc trông không hợp." hắn nói, nhìn sang Uraume. "Cái gì đó màu xanh sẽ thuận mắt hơn."

"Vâng, thưa ngài."

Bấy giờ Megumi mới cảm thấy nhẹ nhõm, hóa ra hắn chỉ muốn may y phục cho em.

Sở dĩ Sukuna nói thế vì hắn thấy Megumi thật sự không hợp với mấy bộ y phục có sẵn, nó không ăn khớp với em. Megumi cần một thứ gì đó nhẹ nhàng và mềm mại hơn, cái màu nâu nhạt nhẽo của hiện tại cũng chẳng ăn nhập gì, Megumi hợp với cái sắt xanh dịu mắt, một màu nào đó trông êm đềm như màu mắt của em.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#sukufushi