chap 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiếng lạt sạt ở xa xa, phát ra từ chỗ cái cái to bên góc vườn, ở đó, người làm đang quét đi những chiếc lá khô héo của cái cây già nhiều tuổi. Thứ âm thanh đó không quá lớn, chỉ là khi Megumi lơ đễnh em sẽ vô thức chú ý đến nó.

Trước mắt, người phụ nữ vẫn điềm nhiên nhấp trà, song, bà ấy nhìn em rồi khẽ nói:

"Bộ đồ không làm con khó chịu chứ?" cái chất giọng nhẹ nhàng vang lên, kéo hồn em trở lại để em thôi sao nhãng.

"Dạ không... dễ chịu lắm ạ." Megumi có đáp.

Đã hơn một tuần em ở nhà Ryomen và đây là lần đầu tiên em gặp phu nhân – mẹ của Sukuna. Những tưởng người sinh ra Sukuna sẽ là một người phụ nữ có vẻ người đanh đá, xảo quyệt và không mấy tốt bụng. Nhưng bây giờ, người phụ nữ trước mắt em đã chứng minh rằng những suy đoán ấy là hoàn toàn sai.

"Vậy thì tốt rồi." bà khẽ cười và vết chân chim hiện lên sau đuôi mắt. "Thứ lỗi cho ta vì đã tự ý bắt con mặc đồ nữ."

"Không đâu ạ, bộ kimono đẹp lắm."

"Đó là đồ của ta kia còn bé. Khi nghe về con từ người hầu ta đã rất tò mò, không biết đứa trẻ trông như nào mà lại lọt được vào mắt của Sukuna." giọng của người phụ nữ ấy vẫn thật nhẹ nhàng. "Nhưng ta đã biết lí do Sukuna chọn con ngay khi ta thấy con trong bộ kimono đó, trông rất đẹp."

Megumi nhẹ giọng dạ vâng, tai em hơi đỏ lên.

Lúc Uraume giúp em mặc đồ em đã bất ngờ vì bộ kimono đó rõ ràng là đồ của nữ. Khi đó, Uraume đã nói với em rằng phu nhân có hơi "kì quặc" một chút, nhưng y thấy bà ấy không có ý gì xấu cả. Chỉ là, một bộ kimono màu hồng nhạt với họa tiết hoa anh đào, đường chỉ vàng được may thẳng tấp trông vô cùng sang trọng. Hơn nữa, bộ kimono vẫn không có nét nào cũ kỹ làm em cứ ngỡ đây là một bộ đồ mới chứ chẳng phải thứ đã tồn tại mấy chục năm.

Phong thái nhã nhặn của phu nhân làm Megumi bối rối, em mới chỉ học lễ nghi được ba hôm. Nếu lỡ có làm gì không đúng thì e rằng phu nhân sẽ có ác cảm với em.

"Ban đầu ta định nếu con mặc bộ kimono đó không đẹp thì ta sẽ không cho Sukuna lấy con."

"Thật ạ?!" Megumi vội vàng ngẩng mặt nhìn người phụ nữ trước mắt.

"Ta đùa thôi." bà ấy trấn an em, nói bằng giọng nửa đùa nửa thật. "Đúng là một đứa trẻ đáng yêu, ta rất thích."

"Dạ!" lời nói của bà khiến Megumi đỏ hết cả mặt, làm em chỉ biết đưa tay lên che đi gương mặt của mình.

"Không biết con đã quen với nơi này chưa nhỉ?" bà ấy lại hỏi, mang chút suy tư trên gương mặt. "Đồ ăn có hợp khẩu vị không? Chỗ ngủ có chật quá không? Sukuna không ức hiếp con chứ?"

Bị mấy câu hỏi dồn dập khiến Megumi có hơi choáng váng, tự dưng phu nhân lại hỏi em nhiều đến thế, Megumi không thể trả lời ngay được.

Phu nhân khen mình!!! Suy nghĩ hiện tại của em chỉ có vậy.

Bà ấy bật cười vì vẻ ngại ngùng của Megumi, mi mắt khép lại che đi đôi ngươi màu hồng ngọc.

"Thật đáng tiếc khi ta không thể gặp con sớm hơn." giọng bà ấy mang chút tiếc nuối. Chưa đầy hai giây sau, bà ấy nói sau khi nhận ra bản thân vẫn chưa để dành thời gian cho Megumi trả lời những câu hỏi của mình. "A! Ta nói nhiều quá rồi nhỉ?"

"Không, không đâu ạ." em vội xua tay, luống cuống vì sợ phu nhân sẽ buồn lòng vì em chưa kịp đáp lời.

"Ta nên để con từ từ trả lời nhỉ?" một lần nữa, bà ấy mỉm cười, nhấp một ngụm trà rồi nói: "Đừng ngại, không cần quá xem trọng việc lễ nghi với ta đâu."

"Dạ." Megumi áp lòng bàn tay trên tách trà, cảm nhận hơi ấm lẫn mùi thơm nhè nhẹ từ loại trà thượng hạng. Em nghĩ một chút, rồi từ từ trả lời cho tất cả câu hỏi của phu nhân. "Ở đây rất thoải mái. Đồ ăn ngon lắm ạ."

"Nhưng mà... tối ngủ một mình con có chút sợ." Megumi nói sau một hồi nhập ngừng.

"Hả? Sukuna không cho con ngủ cùng à?" giọng bà ấy trở nên nghiêm trọng sau khi nghe câu trả lời từ em.

"Vâng ạ. Nhưng mà ngài ấy không có bắt nạt con hay gì hết." em vội thêm vào vài câu, bào chữa cho câu nói trước đó của mình trước khi phu nhân hiểu nhầm chuyện gì đó.

"Cái thằng nhóc đó thật là!" tiếng thở dài của phu nhân dường như đã thay bà biểu lộ hết thảy nỗi buồn phiền trong lòng. Chẳng để Megumi ngỏ lời hỏi han, bà ấy đã giải bày nỗi lòng mình. "Ta từ xưa đã ốm yếu, con trai lớn lên cũng không dậy bảo được nhiều. Thành ra tính cách của Sukuna có phần ương ngạnh."

"Phu nhân chắc đã phải vất vả lắm." Megumi nhấp một chút trà, suy tư, cố thấu hiểu lời của người đối diện.

"Cũng có vài chuyện không như ý muốn xảy ra."

"Phu nhân cũng gặp khó khăn sao?" Megumi hỏi, đôi mắt ngây thơ nhìn người trước mắt.

"Phải." lại một tiếng thở dài nữa từ phu nhân, bỗng chóc bà ấy nhận ra bản thân đã nói quá nhiều chuyện vượt ngưỡng so với một đứa bé như Megumi. "Thế con thì sao, chuyện của con như nào? Kể ta nghe có được không?"

Megumi suy nghĩ, chuyện của em sao? Thành thật thì Megumi cũng không rõ lắm, dù sao em vẫn là một đứa trẻ, chuyện đã xảy ra sao mà nhiều bằng người lớn được. Có chuyện gì quá chăng cũng là mấy chuyện trẻ con vặt vãnh.

Lục lại kí ức nhỏ bé của bản thân một hồi, Megumi quyết định hay là cứ kể chuyện cha mẹ của mình vậy.

"Con được nghe kể là khi con còn nhỏ xíu thì mẹ đã mất rồi, sau đó thì cha cũng đi đâu mất. Rồi một người đàn ông bảo sẽ đưa con về ngôi nhà mà con thật sự thuộc về, tiếp đến là con may mắn gặp được ngài Sukuna." Megumi kể chuyện bằng gương mặt có chút buồn bã, nhưng ngay khi nhắc đến cái tên Sukuna, nỗi buồn của em dường như biến tan và em thật sự xem việc được Sukuna mang về là một điều may mắn.

Bà ấy gật gù về câu chuyện của em, bà nghĩ tốt nhất vẫn không nên nói cho Megumi biết sự thật là cha em đã bị giết. Tuy hầu như mọi chuyện trên dưới bà ấy điều hiểu và biết không ít thì nhiều, nhưng có những chuyện tốt nhất vẫn không nên nói ra. Cứ để Megumi nghĩ cha em đã bỏ đi và sống lang bạt ở đâu đó. Dù sao thì bà cũng biết được thêm chút gì đó về em.

"Ai cũng có chuyện của riêng mình mà. Chắc con cũng nghe vài lời đồn thổi về Sukuna rồi." bà ấy dừng lại một chút, nghĩ lại vẫn thấy bực mình vì đứa con trai khó bảo của mình. Song, bà lại dịu giọng, nói: "Tuy Sukuna có vài điểm không tốt lắm, nhưng thằng bé đã chọn con, sau này con sẽ cùng Sukuna bách biên giai lão. Vậy nên mong con hãy nể mặt ta mà chấp nhận con trai ta."

Megumi tuy không thể hiểu hết mấy lời đó của phu nhân nhưng em vẫn vui vẻ đồng ý.

Thành thật mà nói, với cách nói chuyện và thái độ đối đãi của phu nhân thì bà ấy có thể sẽ là đồng minh đầu tiên của em trong cả gia tộc lớn mạnh này.

__

Nắng chuyển một màu nhạt nhòa khi thời gian trôi đi, cán mốc vào đầu giờ chiều. Megumi với một tinh thần vui vẻ sau khi kết thúc buổi học của mình, chiến lợi phẩm của ngày hôm nay là một bức tranh và đó cũng chính là lí do làm em vui vẻ cả buổi chiều.

Đột nhiên, ai đó xượt qua người Megumi và em té ngã.

"Bạn gì ơi, bạn có sao không?"

Định thần lại sau cú ngã, Megumi ngước lên và nhìn thấy một cậu bé.

"Tớ xin lỗi nha, để tớ kéo cậu đứng lên." cậu bé đưa tay ra với ý muốn giúp đỡ.

Megumi nhìn người trước mặt, sau đó cũng làm theo lời của cậu nhóc kia.

"Tớ không sao." Megumi nói, em phủi đi bụi bẩn trên áo mình. "Chân hơi đau một chút thôi."

"Để tớ dìu cậu đến kia ngồi."

Không đến gặp ngài Sukuna được rồi. Megumi gật đầu, thuận theo ý của cậu nhóc kia.

"Cậu có đau lắm không?" cậu bé chấp tay thành khẩn, gương mặt lẫn giọng nói đều mang vẻ đầy hối lỗi. "Tớ đang đi tìm người nên hơi vội, xin lỗi vì đã làm cậu ngã."

"Một lát nữa chắc sẽ hết đau thôi." Megumi đáp sau khi cả em và cậu bé kia đã ngồi xuống, yên vị trên bậc thềm. "Nếu vội thì cậu cứ đi đi, không cần ngồi ở đây với tớ đâu."

"Giờ thì không vội nữa." không hẳn là không vội, cậu nhóc muốn ở lại với Megumi vì cảm thấy bản thân có lỗi.

Cậu nhìn Megumi một lượt từ đầu đến chân, trầm ngâm mất một lúc sau mới cất giọng.

"Với cách ăn mặc này, cậu không phải là gia nhân trong nhà đúng không?"

Nhìn thấy cái gật đầu từ Megumi, cậu im lặng để suy nghĩ thêm.

Bộ kimono trong rất sang trọng, lại là  đồ của nữ nhân, nếu không phải gia nhân thì chắc chắn là khách. Nếu là người thuộc dòng họ thì mình phải biết rồi. Cậu nhóc đưa tay lên cằm, mắt nheo lại để nghĩ ngợi, trông hệt như một ông cụ non. Hôm trước cha Jin có nói gì đó về vợ của bác, mà... khoan, chẳng lẽ cậu ấy là...?

"Cậu là phu nhân của Sukuna-san?!" cậu chồm người tới, gương mặt hoài nghi lẫn bất ngờ hướng về phía Megumi.

"Ừm." Megumi ậm ừ xác nhận.

"Cậu sẽ kết hôn, cậu sẽ là vợ của Sukuna-san. Cậu cùng lắm chỉ bằng tuổi tớ thôi, cậu, cậu..."

"Thế cậu bao nhiêu tuổi?" Megumi hỏi, ngăn lại cảm xúc quá khích của cậu bạn kia.

"Tớ năm tuổi, Sukuna-san lớn hơn tớ hai mươi tuổi lận."

"Vậy tụi mình bằng tuổi nhau thật."

"À quên, tớ tên là Yuuji, Sukuna-san là bác của tớ, ba tớ là em cùng cha khác mẹ với bác ấy." Yuuji lần nữa nói thêm về vài thứ mà Megumi không hề hỏi, nhưng nhờ vậy mà em biết thêm được vài chuyện.

"Ra vậy."

"Cái đó do cậu vẽ hả?" Yuuji hỏi, cậu chú ý đến bức tranh đang nằm trên đùi của Megumi.

"Ừm, tớ vừa được dạy vẽ đấy." mang theo chút háo hức, em đưa ra bức tranh của mình cho người bạn kế bên.

Trên tờ giấy trắng là hình một chú cún con được vẽ bằng những màu sắc đơn giản, không quá nổi bật, cũng chẳng quá đẹp, chỉ là vài nét cọ mảnh được nối lại với nhau. Chung quy, bức tranh không mấy đặc sắc những tổng thể vẫn mang một màu tươi vui, đủ để khi người ta xem qua sẽ trao một lời khen cho Megumi, rằng tranh em vẽ rất đáng yêu. Hiển nhiên, với trường hợp hiện tại cũng vậy, Yuuji xem qua bức tranh cún con của Megumi liền tròn mắt thích thú, cậu xoay ngang xoay dọc để nhìn thật kỹ, sau đó liền nói bức tranh thật dễ thương.

Hai đứa cười khúc khích khi Yuuji nói Megumi rất có tài năng hội hạ, không hổ danh là phu nhân của gia chủ tộc Ryomen.

Một lúc sau, khi mà hai đứa trẻ gần như đã hết chuyện để nói, hoặc do Yuuji chưa nghĩ ra thêm gì để kể và kéo dài cuộc trò chuyện. Megumi đã bắt đầu đứng dậy, chuẩn bị tạm biệt người bạn mới quen của mình và đến gặp Sukuna như dự tính ban đầu.

"Tớ không sao rồi, bây giờ có thể tự đi được." dẫu Megumi có nói thế nhưng Yuuji vẫn mon men đi theo, bảo phải đi cùng khẻo Megumi có chuyện gì thì lại nguy to.

Vậy là hai đứa nhỏ cùng nhau đến chỗ của Sukuna, không phải phòng của hắn mà là một chỗ khác, cái nơi mà Uraume bảo hắn đang bàn chuyện với ai đó.

Tấm cửa shoji được kéo sang, Yuuji bất ngờ khi người bản thân đang tìm cũng đang ở đây.

"Thì ra cha đang ở đâu." Yuuji vui mừng ôm lấy chân của cha mình, thấy bên cạnh cha còn có một người quen nữa, cậu liền nói: "Sukuna-san, cháu xin lỗi vì đã làm phu nhân của bác ngã, nhưng cậu ấy không sao hết."

Sukuna nhìn Yuuji rồi lại nhìn sang Megumi, hắn nhướng mày, nhìn Megumi một lượt đầu đầu đên chân, ngoài việc hôm nay em mặc một bộ kimono của nữ ra thì không có gì khác thường.

"Em hoàn toàn ổn." Megumi lần nữa xác nhận.

Jin ở bên cạnh cũng thay con trai mình gửi lời xin lỗi đến Megumi, dù biết Sukuna sẽ không chấp nhất trẻ con nhưng Jin vẫn quay sang nói với anh trai của mình vài lời. Nhưng Sukuna hoàn toàn chẳng buồn để tâm, chỉ trả lời qua loa về việc giữa bọn họ đã xong và Jin cùng Yuuji có thế rời đi.

"Đến đây." hắn gọi Megumi và em ngoan ngoãn làm theo lời hắn.

Sukuna nâng cằm em lên, nhìn ngắm gương mặt em hết mất một lúc mới chịu thôi. Hắn cảm thấy gương mặt vẫn hoàn hảo, lành lặn và má vẫn búng ra sữa mà chẳng mất đi miếng da hay có bất kì một vết xước nào.

"Phu nhân của bác xinh gái lắm ạ." đột nhiên Yuuji nói vọng lại dù cậu đã đi khá xa. "Khi khác tớ lại đến chơi."

"Ồ, nhóc bị thằng nhóc Yuuji nhầm là con gái rồi." Sukuna nói, mang chút trêu chọc Megumi.

Megumi không nói gì, em ôm chặt bức tranh trong lòng và điều ấy khiến Sukuna chú ý.

"Hôm nay em được dạy vẽ, nên em sẽ tặng ngài bứt tranh đầu tiên mà em vẽ được." Megumi đưa thứ bản thân đang ôm trong lòng ra, hai tay giữ chặc bức vẽ của mình để Sukuna xem.

"Tạm được." hắn nói, cầm lấy tranh vẽ của em coi như bản thân đã nhận món quà nhỏ bé từ Megumi.

Thế nhưng, có lẽ Megumi vẫn chưa hài lòng vớ lời nhận xét đó, em vẫn ngước nhìn hắn, cặp mắt trở nên long lanh, em vẫn đợi hắn nói thêm lời nào khác.

"Bức tranh của nhóc đáng yêu lắm." Sukuna đến chịu với Megumi, sau cùng hắn trao em một lời khen để em thôi chờ mong những lời tán dương có cánh từ hắn.

Suy cho cùng thứ Megumi muốn cũng chỉ là một lời khen ngợi từ hắn mà thôi.

Megumi cười khúc khích, đôi mắt thôi mở to nhìn hắn, hay vào đó chúng khép lại tạo thành vòng cung trên gương mặt nhỏ xinh. Rốt cuộc, chỉ một lời nói bừa của Sukuna cũng đủ để làm em vui vẻ.

"Em còn được một chị gia nhân dạy làm cái này nữa." Megumi hí hửng, em đan hai bàn tay của mình vào nhau, tạo thành hình đầu của một con cún nhỏ. "Ngài nhìn xem, có giống cún con không?"

Sukuna nhìn bàn tay nhỏ của Megumi rồi nhìn lại bức vẽ, quả thật trông có chút giống, giống cún nhỏ mà em đã vẽ nên.

Bên ngoài, trời chuyển màu, ánh tàn dương rọi lên một nửa gương mặt Megumi, bóng em ngả nghiêng dưới nền nhà. Chú cún nhỏ được Megumi tại nên từ bàn tay in bóng dưới sàn, bên dưới nơi tối tâm của chiếc bóng, một sinh vật âm thầm trồi lên từ vùng trũng màu đen.

Trong lúc Megumi vẫn đang mải mê khoe với Sukuna về thứ trẻ con mà em đã được dạy thì đột ngột một sinh vật đen đúa nhảy ra từ cái bóng của em. Bị bất ngờ bởi thứ vừa xuất hiện, Megumi bật ngửa ra sau, ngã xuống.

Sinh vật bốn chân với cơ thể đen ngòm, chẳng rõ hình dạng. Nó gầm gừ, đối mặt với Megumi, dọa em sợ chỉ biết mở to mắt nhìn nó.

Thập Chủng Ảnh pháp thuật!

Trái ngược với phản ứng của em, Sukuna nhìn thấy thứ đó liền nhận ra, khóe miệng hắn cong lên, nở một nụ cười thích thú.

Ngay khi thứ đen đúi ấy tiến lại gần Megumi, khi em tưởng rằng bản thân sẽ bị thứ đó ăn thịt thì nó đột nhiên biến mất, cơ thể chảy xuống như một loại chất lỏng màu đen rồi biến mất hẳn.

Megumi vẫn đang chưa hiểu gì vừa xảy ra. Hắn nhìn em, để em tự lọ mọ đứng dậy. Bởi vốn dĩ Sukuna cũng chẳng màn đến Megumi làm gì, sở dĩ mang em về cũng chỉ để làm bình phong, mấy hành động quan tâm trước mặt người khác cũng là để không bị nghi ngờ. Vậy nên so với việc quan tâm một đứa nhóc Sukuna lại đang suy tính điều khác.

Thập Chủng Ảnh pháp thuật – thuật thức gia truyền của nhà Zenin. Sử dụng bóng tối làm vật trung gian, thuật thức cho phép người sở hữu triệu hồi ra mười thức thần khác nhau.

Sukuna không ngờ rằng đứa trẻ hắn vô tình mang về lại sở hữu thuật thức đó.

Bọn Zenin đúng là ngu ngốc, cho không một đứa trẻ mang thuật thức gia truyền cho ta. Lãi thật đấy. Lòng Sukuna dâng lên một cảm giác hứng thú đến khó tả vói Megumi, hắn nở một nụ cười gian xảo. Với thuật thức đó, nếu được đào tạo tốt sau này Megumi chắc chắn sẽ trở thành một chú thuật sư vô cùng mạnh.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#sukufushi