Ngoại truyện (H)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
đầu nhẹ hôn lấy đùi trong của cậu, khi mà chân phải của cậu vẫn còn ở trên vai anh, vừa vặn ngang tầm để anh có thể chơi đùa cậu đến hồn phi phách tán thế này.

trương nghệ hưng vì một màn thần tốc này của kim tuấn miên mà không kịp phòng bị, bao nhiêu khoái cảm cứ thế ùn ùn kéo tới, khiến cậu run rẩy kịch liệt, lớn mật hét lên. "aaaaa... anh ơi... anh..."

mà bên dưới của trương nghệ hưng, cũng vì một màn vừa rồi mà bắn ra ướt đẫm, khiến kim tuấn miên cũng ngây người. "nghệ hưng, mới chỉ là mấy ngón tay mà em đã đạt đỉnh rồi sao?"

"a... anh, đừng nói..." trương nghệ hưng xấu hổ quay mặt đi. cậu cũng không ngờ được bản thân mình hôm nay lại đến mức này. nhưng mà, còn không phải là do kim tuấn miên quá biết cách chơi đùa cậu đi.

kim tuấn miên chậm rãi lui người ra một chút, trên môi vẫn là nụ cười cưng chiều dành cho trương nghệ hưng. cậu dùng ánh mắt ướt át nhìn đến anh, hơi thở dồn dập nhanh gấp theo từng nhịp phập phồng của lồng ngực cứ lãng đãng nơi không gian chật chội này, đáp lên từng tấc da thịt của kim tuấn miên, khiến anh mê đắm không thôi. bị ánh nhìn của anh làm cho ngượng ngập, trương nghệ hưng chậm chạp dời mắt đi, rốt cuộc lại bị kéo vào một nụ hôn say đắm.

kim tuấn miên hôn trương nghệ hưng đầy mãnh liệt. hai bàn tay đã từng rất không yên phận từ đầu đến giờ bỗng dưng mặc kệ tất cả, gắt gao ôm lấy một bên mặt của trương nghệ hưng, cũng vững vàng giữ lấy gáy của cậu, hôn cậu đến thần hồn đảo điên hết cả.

trương nghệ hưng cũng chìm đắm vào chiếc hôn say sưa đầy dịu dàng này, cùng với kim tuấn miên. đối với trương nghệ hưng, đôi môi mỏng của kim tuấn miên cũng rất mềm mại, lại thoang thoảng hương chanh từ mấy thỏi son dưỡng mà anh hay sử dụng, khiến trương nghệ hưng mê đắm mãi. cả hai vẫn hôn nhau say sưa, tay cậu vuốt ve khuôn mặt của anh, rồi đến ngực, xuống cả đến eo, rồi ôm chặt lấy. thân ảnh này là của trương nghệ hưng, mãi mãi thuộc về cậu, dù trời có sập xuống cũng nhất quyết không buông.

mà hôn lâu đến như vậy, trương nghệ hưng cũng bắt đầu bị sự trống rỗng ở hạ thân khiến cho vặn vẹo hết một lúc. ban nãy bị mấy ngón tay của kim tuấn miên đùa cợt cũng đã quen với cảm giác bị xâm chiếm, hiện tại lại trống không thế này khiến cậu thấy ngứa ngáy vô cùng. thân thể nóng rực đã phủ một tầng mồ hôi của cả hai đang ma sát với nhau trong không gian chật hẹp này, lại hôn nhau đến say sưa mê mẩn, hai bàn tay của anh an phận được một lúc cũng bắt đầu mân mê khắp các vùng da nhạy cảm của cậu, khiến trái tim cậu lại run lên từng hồi, cõi lòng xao động không ngớt, còn hạ thân thì vùng vẫy muốn yêu.

"anh ơi... anh..." hai mắt trương nghệ hưng khép hờ, trong cơn kích tình khó nhịn khẽ run rẩy gọi kim tuấn miên.

"hưng, anh nghe."

"anh... đi vào đi... em muốn..." trương nghệ hưng có chút nức nở mà lên tiếng.

kim tuấn miên cũng không muốn dây dưa thêm nữa. một màn dâm mỹ vừa rồi thật sự đánh thẳng và trái tim khối óc của anh. trương nghệ hưng của anh, người yêu của anh, tâm can bảo bối của anh, dù thần hồn điên đảo vẫn khiến anh rung động không ngừng, dù là làm loại chuyện xấu hổ này vẫn rất mực xinh đẹp, từ đầu đến cuối đều nắm chặt lấy trái tim của anh.

huyệt nhỏ bị chơi đùa một lúc lâu cũng không quá khó khăn khi kim tuấn miên đi vào. trương nghệ hưng kín đáo hít một hơi thật sâu, cả thân thể vô thức căng cứng chờ đợi màn tấn công tiếp theo của kim tuấn miên. nhẹ nhàng đẩy vào một nhịp, kim tuấn miên thành công thâm nhập vào huyệt động nóng bỏng của trương nghệ hưng.

"nghệ hưng, thả lỏng ra một chút." kim tuấn miên cắn môi, trương nghệ hưng có thói quen cắn chặt lấy anh mỗi khi anh vừa đi vào bên trong cậu. điều này dường như đã trở thành một phản xạ không điều kiện của cậu, cũng khiến kim tuấn miên yêu thích đến tột cùng.

"ừm." trương nghệ hưng thở dốc, dùng chút tỉnh táo còn sót lại làm theo lời kim tuấn miên. hơi thở nặng nhọc bỏng rát của cậu phả hết lên mái tóc của anh, khiến vùng da đầu nọ của anh bỗng chốc tê rần, và rồi anh khẽ đè chặt cậu hơn một chút, bắt đầu di chuyển bên trong nội bích mềm mại ấm nóng của cậu, khiến cậu ưỡn người lên một chút, vô tình động chạm chặt chẽ với anh thêm một bậc.

không gian chật hẹp bên trong xe đã bị bao phủ bởi mùi vị tình ái nồng đậm. kim tuấn miên ra vào không ngừng nghỉ, mỗi lúc một tăng tốc, mỗi lần tiến vào đều nhắm đến những điểm nhạy cảm nhất bên trong trương nghệ hưng, khiến cả thân thể cậu run rẩy không thôi, cũng ra sức siết chặt thứ vũ khí nóng hổi đang càn quét bên trong cậu.

kim tuấn miên hôn trương nghệ hưng, nuốt xuống mấy tiếng rên rỉ của cậu, như thể dùng đầu lưỡi của mình vuốt ve lấy từng thanh âm nỉ non của người anh yêu. hai bàn tay của kim tuấn miên gấp gáp vén lớp áo lót của trương nghệ hưng lên cao hơn, chuẩn xác bắt lấy một bên nhũ tiêm của cậu mà dày vò, mỗi lúc một nhấn chìm trương nghệ hưng trong cơn khoái lạc khó cưỡng.

"a... ưm... tuấn miên..." trương nghệ hưng rên lớn hơn một bậc khi kim tuấn miên chạm vào một điểm chí mạng bên trong cậu. cậu ưỡn cong người hơn, vô thức dùng chân siết chặt lấy eo của anh, hai tay bấu chặt vào lưng áo sơ mi đã ướt đẫm mồ hôi của anh, khẽ nâng đôi mắt đã đẫm nước nhìn đến người đang ôm lấy cậu kia.

"nghệ hưng..." kim tuấn miên cũng đã thở dốc không thôi, dùng chất giọng mềm mại đã trầm khàn vì dục vọng mà gọi tên cậu, bảo bọc cái tên mà anh trân quý cả đời. "nói anh nghe, em hôm nay, sao lại thế này?" kim tuấn miên nở một nụ cười dịu dàng, nhưng ẩn ý bên trong lại như muốn trêu ghẹo trương nghệ hưng, thế nên anh không bỏ sót bất kì một biểu cảm nào trên gương mặt đã đỏ ửng lên của cậu cả.

trương nghệ hưng giống như choàng tỉnh khỏi cơn say tình choáng váng, đầu óc có chút hỗn loạn khi nghĩ về bản thân trong suốt cả ngày nay. đôi mắt khẽ liếc nhìn đi chỗ khác, có chút không dám đối mặt với kim tuấn miên. và cậu chợt nghĩ, nếu nịnh bợ anh một chút thì có lẽ sẽ tốt hơn. thế là thay vì lên tiếng thừa nhận mấy dòng suy tư không đứng đắn của mình, trương nghệ hưng lại nhắm đến yết hầu của kim tuấn miên, dùng đầu lưỡi tinh quái của mình quét dọc từ dưới lên, môi dưới đỏ mọng cũng theo di chuyển của khuôn miệng mà hờ hững liếm qua, thành công đánh thức dục vọng cuồng loạn mãnh liệt bên trong kim tuấn miên.

cậu biết, yết hầu là điểm chí mạng của anh.

trương nghệ hưng không muốn thừa nhận, chi bằng khiến anh chỉ muốn một mực xâm chiếm lấy cậu.

mà một pha câu dẫn nọ của trương nghệ hưng lại thành công khiến kim tuấn miên toàn thân sôi sục, cả người anh tê rần, cơn khát tình càng lúc càng dâng cao, dồn hết thảy vào thứ vũ khí nóng hổi đang chôn chặt trong cơ thể của trương nghệ hưng. kim tuấn miên mắng thầm trong bụng, yêu nghiệt, rất biết cách khiến anh phát điên mà ngược đãi cậu.

"trương nghệ hưng, em to gan lắm." kim tuấn miên gầm nhẹ lên, nhất quyết phải chơi trương nghệ hưng đến thần hồn điên đảo mới thôi.

anh đè chặt người cậu vào ghế da, mạnh bạo tấn công liên tục vào nơi sâu nhất của cậu. trương nghệ hưng trong một thoáng đã quên mất cự vật nóng bỏng kia vẫn chôn chặt trong thân thể mình, và sự luật động nhanh gấp bất ngờ của kim tuấn miên khiến cậu vô thức ngửa đầu ra phía sau, hai mắt mở to, khuôn miệng xinh đẹp gấp gáp bắt lấy vài ngụm khí đậm vị ái tình. nhân lúc cần cổ trắng nõn câu nhân của trương nghệ hưng lộ ra hết thảy, kim tuấn miên chớp thời cơ lao đến mút mát, dùng đầu lưỡi giảo hoạt mơn trớn dọc theo cổ của cậu, khiến cậu run rẩy kịch liệt, dùng sức siết chặt anh hơn bao giờ hết và lại bắn ra thứ chất lỏng trắng đục nào kia.

"nghệ hưng, em nói xem." kim tuấn miên vẫn nhẹ nhàng gọi tên cậu, vẫn đặt cậu ở đầu câu chuyện, thế nhưng trong giọng nói ôn nhu vẫn xen lẫn chút áp bức, không mấy chấp nhận cái quay đầu tránh né của cậu.

trương nghệ hưng như thể muốn chạm đến giới hạn của kim tuấn miên, không hé răng dù chỉ một lời. nhìn đến cậu dù bị đè tới mức nước mắt chảy dài vẫn nhất quyết quay mặt đi, anh thấy hứng thú hơn hẳn, và cự vật kia lại trướng lên một vòng trong thân thể cậu. anh khẽ nói vào tai cậu rằng, "vậy thì em không xong với anh đâu."

kim tuấn miên vừa dứt lời liền đưa tay vòng qua lưng của trương nghệ hưng, gắt gao nắm chặt lấy eo của cậu kéo sát về phía mình, hạ thân không chút chần chừ lại quất xuyên loạn xạ bên trong cơ thể cậu, cố ý nghiến vào tuyến tiền liệt đầy mẫn cảm của cậu.

"aaaaaa... anh... anh ơi... nhẹ chút..." trương nghệ hưng bị xâm phạm quá mức mãnh liệt liền lớn tiếng mà rên rỉ. hai hàng nước mắt vì khoái cảm ngập đầu mà chảy dài trong vô thức, thân thể vẫn quấn chặt lấy kim tuấn miên, nội bích co rút mạnh mẽ, mút chặt lấy kim tuấn miên khiến anh suýt nữa bắn ra.

kim tuấn miên vì một màn co rút này cũng không để tâm đến chút thỉnh cầu nhỏ nhoi của trương nghệ hưng nữa. bàn tay trái của anh ra sức bấu chặt vào bắp đùi của cậu đang vắt trên vai anh, cố ý kéo căng một chút, tay phải cũng bắt lấy bên chân đang quấn quanh eo mình, dùng sức mở rộng ra, cho phép phân thân của mình đi vào sâu hơn nữa, kịch liệt nghiến vào thành ruột của trương nghệ hưng.

"aaaaaaaaaaaaa... tuấn miên... anh... đừng... đừng chạm chỗ đó... aaaaaaa..." trương nghệ hưng hét toáng lên, kịch liệt lắc đầu, hai bàn tay vô lực đấm vào bả vai kim tuấn miên, khóc ròng trong cơn khoái cảm không hồi kết.

kim tuấn miên vẫn điềm nhiên như cũ, anh đưa tay vuốt lấy gò má ửng đỏ bám đầy mồ hôi của trương nghệ hưng, rồi lại mơn trớn nơi khoé mắt ướt đẫm. anh nhẹ nhàng hôn lên gương mặt xinh đẹp của cậu. ngày thường cao ngạo lãnh cảm là vậy, rốt cuộc cũng ở dưới thân anh mà bày ra loại biểu cảm đê mê phóng đãng đầy dâm loạn đến nhường này.

đây chính là loại đặc quyền độc nhất vô nhị của kim tuấn miên. trên đời này, ngoài anh ra, không một ai có thể chứng kiến trương nghệ hưng dâm đãng đến như vậy.

mà lại nói, nửa thân trên anh dịu dàng là vậy, thế nhưng hạ thân vẫn liên tục tấn công không ngừng nghỉ, nhất quyết không buông tha cho trương nghệ hưng, nhất quyết làm cậu đến thần hồn điên đảo. nơi hai người họ giao hợp vẫn luôn vang lên loại âm thanh da thịt ma sát với nhau, lẫn với tiếng rên rỉ lớn mật của trương nghệ hưng, khiến kim tuấn miên càng lúc càng không muốn kiểm soát chính mình một chút nào.

"anh ơi... anh... sâu... sâu quá..." trương nghệ hưng gắt gao ôm chặt lấy kim tuấn miên, vô thức cắn vào bả vai của anh, khiến cho chuỗi âm thanh phát ra càng trở nên hỗn độn đứt quãng hơn.

hậu huyệt của trương nghệ hưng đã bị chơi đến sưng đỏ, nhưng dĩ nhiên, kim tuấn miên vẫn không có ý định dừng lại. vì anh muốn nghe chính miệng cậu thừa nhận về những gì đã xảy ra trong tâm trí của cậu ngày hôm nay. trong một thoáng, kim tuấn miên phát hiện bụng dưới của trương nghệ hưng có chút phình ra, dường như là do tư thế làm tình trong không gian hẹp thế này đã khiến cự vật của anh nhô cao hơn, cách một lớp bụng của trương nghệ hưng vẫn mơ hồ thấy được hình dáng của nó.

kim tuấn miên thật sự được mở mang tầm mắt.

đưa tay chạm nhẹ lên phần bụng bị nhô lên của trương nghệ hưng, kim tuấn miên khẽ vuốt ve dọc theo dáng vẻ của chính mình. mà trương nghệ hưng đón nhận một luồng xúc cảm quái lạ thế này cũng mơ hồ không hiểu chuyện gì đang diễn ra. còn chưa kịp nhìn ra động tác của kim tuấn miên đã bị bàn tay của anh ấn mạnh xuống, trương nghệ hưng rùng mình ưỡn cong người, mắt trừng lớn, khuôn miệng lại mở to hết cỡ, bàng hoàng đón nhận thứ khoái cảm lạ lẫm nhưng đầy sung sướng này.

"aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa... anh... anh ơi... em... chết mất... sướng... chết mất... aaaaaaaaaaaaa... đừng... đừng mà... aaaaaaaaaaa... anh ơi..." trương nghệ hưng hét toáng lên, lắc đầu nguầy nguậy. thứ khoái cảm khác lạ hiếm hoi này thật sự nhấn chìm lí trí của cậu, cứ thế vô thức dang rộng hai chân mà mời gọi kim tuấn miên tấn công mạnh bạo hơn.

trương nghệ hưng thật sự thừa nhận rằng, cậu chỉ có thể vì kim tuấn miên, vì duy nhất kim tuấn miên mà trở nên dục tiên dục tử đến mức không biết xấu hổ thế này.

chỉ có thể là kim tuấn miên thôi.

mà kim tuấn miên vì một màn này cũng tròn mắt ngạc nhiên. không tin được hiệu quả lại tốt đến như vậy, khiến trương nghệ hưng không còn biết cái gì là đúng sai phải trái, cứ thế hét toáng lên, lớn tiếng nói rằng sướng đến chết đi, còn tự nguyện dâng mình đến miệng sói vẫn đang bị cơn đói khát dày vò.

một trương nghệ hưng như vậy, khiến kim tuấn miên càng thêm cuồng loạn, muốn nhét cậu vào tim, yêu thương đến chết đi.

mà cậu hét lớn như thế, nhỡ người bên ngoài nghe được, còn gì là đặc quyền của riêng kim tuấn miên nữa.

kim tuấn miên vội vã khoá môi trương nghệ hưng, kéo cậu vào một nụ hôn triền miên ướt át, một bên tay thì khoá chặt lấy hai cổ tay của cậu mà giữ trên đỉnh đầu, bên dưới vừa quất xuyên kịch liệt ở bên trong lại vừa ra sức ấn mạnh từ bên ngoài, thành công khiến trương nghệ hưng hoàn toàn mất đi lí trí, chỉ có thể nương theo từng nhịp đẩy của kim tuấn miên mà đong đưa mông, nghênh đón từng đợt tấn công mãnh liệt như vũ bão. dòng chất lỏng trắng đục của trương nghệ hưng lại một lần nữa phun ra như suối, không cách nào kiềm hãm lại được. mà kim tuấn miên cũng bắn thẳng vào bên trong cậu luôn rồi.

"nghệ hưng... hưng... anh yêu em... yêu em đến chết đi sống lại... yêu em mãi, muốn làm tình với em mãi, chỉ, chỉ một mình em thôi..." kim tuấn miên gắt gao ôm lấy trương nghệ hưng, vồ vập nói vào tai cậu. xúc cảm mãnh liệt nhường này khiến anh thật sự siết lấy thân thể mê người của cậu, gấp gáp bày tỏ, cuồng loạn yêu thương.

"em... a... em yêu anh... tuấn miên..." trương nghệ hưng khó nhọc nói, cậu dường như đang rơi nước mắt nhiều hơn, vì câu nói 'yêu em mãi' của kim tuấn miên.

"anh biết." kim tuấn miên đáp lại, vẫn thúc vào bên trong trương nghệ hưng không ngừng nghỉ, cũng cưng chiều thu hết thảy biểu cảm đê mê của cậu vào trong đáy mắt.

"em nhớ anh... ha... a... nhớ anh đến mức... em nghĩ về lúc chúng mình quấn quýt cùng nhau... cái lúc mà... em không nghe... không thấy... rồi, em muốn anh... muốn anh đến phát điên..." trương nghệ hưng nói trong tiếng thở dốc, hai mắt cậu đỏ hoe vì mấy cơn cực khoái mà kim tuấn miên mang lại, vội vã thú nhận những suy nghĩ không đứng đắn của mình cả ngày hôm nay.

"ra là vậy." kim tuấn miên khẽ cười. anh nhẹ nhàng hạ chân phải của trương nghệ hưng xuống khỏi vai mình, đưa tay giữ lấy gáy của cậu, chậm rãi áp cậu vào trong ngực mình, tầm mắt vô thức nhìn đến mấy dấu hôn đỏ hồng rải khắp cần cổ và hai bên vai của cậu, không nhịn được mà thúc vào mấy cái, cảm nhận được cơ thể trương nghệ hưng vì bị tấn công bất ngờ mà run lên, vô thức ghì chặt lấy anh, lại dịu dàng lên tiếng, "bảo bối, nhớ anh đến vậy, sao không nói cho anh biết?"

"ưm, chúng mình... ở công ty... không tiện..." trương nghệ hưng thở dốc. cậu làm sao có thể vô kỷ luật đến mức đấy. phải mà đang ở nhà riêng, cậu còn cần phải cực khổ giấu diếm như vậy sao?

kim tuấn miên khẽ cười. quả nhiên là do ở công ty không tiện, chứ họ đã ở bên nhau lâu đến mức đôi lúc trương nghệ hưng cũng bày ra dáng vẻ hư hỏng đi quyến rũ anh rồi.

kim tuấn miên ôn nhu nhìn ngắm trương nghệ hưng, nhẹ hôn lên khắp gương mặt cậu, ôm lấy cậu. anh rút phân thân của mình ra khỏi cơ thể cậu, một dòng tinh dịch cũng theo đó mà chảy ra không ngừng. lúc này anh mới để ý, hai bên đùi trong của trương nghệ hưng dính dấp không ít thứ chất lỏng dâm mỹ này, mà xung quanh miệng huyệt đỏ tấy của cậu cũng đọng lại một chút, càng thu hút ánh nhìn của kim tuấn miên, mỗi lúc một mê hoặc anh, khiến cho cự vật của anh lại trướng lên.

kim tuấn miên chợt nghĩ, dẫu sao ngày mai cũng là cuối tuần.

và thế là, bên trong chiếc xe hơi đắt tiền của tổng giám đốc kim tuấn miên, suốt cả buổi tối hôm ấy chỉ toàn là những âm thanh phóng đãng.

"aaaaa... anh... đừng nghiến vào nữa... a..."

"lúc đó, anh đã gọi tên em, gọi em là bảo bối."

"ưm... a... sâu quá... em... em hỏng mất... tuấn miên..."

"ừ, em cũng hét toáng lên với anh như vậy đó. nhưng mà, huyệt nhỏ của em thì không hỏng được, cứ ngoan cố hút lấy anh thôi."

"aaaaaaaaaa... buông em ra... anh... đừng ấn... đừng ấn nữa..."

"hửm? em cũng thích mà. mỗi lúc anh ấn vào là em càng cắn chặt lấy anh thôi."

"aaaaaaaa... anh ơi... anh ơi..."

"nghệ hưng, anh ở đây."

"em... em yêu anh... thật sự... rất yêu anh..."

"ừ, anh biết. anh cũng vậy, rất yêu em."

kim tuấn miên lại hôn lên đôi môi căng mọng của trương nghệ hưng, mút mát cho bằng hết những tư vị ngọt ngào nhất nơi khoang miệng của cậu. hai bàn tay của anh vuốt ve khắp thân ảnh mướt mồ hôi kia, bên dưới vẫn điên cuồng xuyên xỏ, càng lúc càng nhấn chìm trương nghệ hưng xuống hố sâu dục vọng. mà cậu thì cũng nguyện ý đắm chìm cùng anh.

"hưng, hưng à."

"ưm... anh..."

"nghệ hưng."

"a... em... em nghe... a... ha..."

"làm sao đây. anh thật sự, không muốn buông em ra một chút nào."

"a... anh... chậm chút... đừng... đừng buông tay em... xin anh... đừng... bỏ lại em... hưm..."

"không bỏ em. nhất định sẽ không bao giờ bỏ mặc em. không bao giờ."

"ư... có anh ở đây... thật tốt... hưm..."

"ừ, có được em, cũng là điều hạnh phúc nhất trong đời anh."

trương nghệ hưng nức nở khóc lớn. tuy bị anh làm đến mức không còn lí trí, thế nhưng những lời kiên định và dịu dàng này đều xâm chiếm hết thảy trái tim và khối óc của cậu, khiến cậu rung động như những ngày mới yêu, và cũng khiến cậu nguyện ý đem cả cuộc đời đằng đẵng của mình trao cho anh. chỉ có thể là anh chứ không phải một ai khác.

kim tuấn miên một lần nữa trút hết tinh hoa của mình vào bên trong trương nghệ hưng, gắt gao ôm lấy cậu, hôn lên đôi mắt đã nhoè nước của cậu, rồi đến sống mũi cao, đến gò má đỏ ửng, cả đôi môi hồng nhuận mà anh yêu thương mãi.

"bảo bối của anh, anh sẽ yêu em mãi."

cơn kích tình qua đi, anh nhẹ nhàng đỡ cậu nằm xuống băng ghế, dịu dàng hôn lên từng vết tích của cuộc hoan ái đầy cuồng loạn vừa rồi mà anh để lại trên cơ thể cậu. khẽ luồn tay vào mái tóc bết dính mồ hôi của anh, cậu cũng ôm lấy anh, cẩn thận ghi nhớ từng mảnh cảm xúc cuồng nhiệt này, khắc tạc mãi mãi, yêu thương mãi mãi.

kim tuấn miên với lấy áo khoác của mình bao bọc lấy trương nghệ hưng, dùng ít khăn giấy thấm mồ hôi cho cậu, cũng cẩn thận lấy hết chất lỏng bên trong cậu ra.

"phải về nhà rửa sạch rồi anh mới bôi thuốc cho em được. chịu khó dính dấp một tí." kim tuấn miên vén mấy lọn tóc ướt đẫm mồ hôi phủ loà xoà trước trán trương nghệ hưng, chậm rãi ngắm nghía gương mặt điển trai vẫn còn vương lại chút khoái cảm sung sướng của cậu.

"ừm." trương nghệ hưng tuỳ tiện gật đầu.

"em, có đau không?" kim tuấn miên cắn nhẹ môi dưới, hơi ngập ngừng, lại nhìn trương nghệ hưng bằng ánh mắt có chút hối lỗi.

"anh còn hỏi."

"vì, anh thật sự không kiểm soát được. anh xin lỗi."

"tên ngốc này, anh xin lỗi cái gì chứ, trong khi anh ăn người ta đến mẩu xương cũng không còn."

"anh nói thật đấy. nếu làm em đau, anh sẽ hận bản thân mình đến chết."

trương nghệ hưng hơi sững người lại. cậu âm thầm dời sự chú ý của chính mình đến hậu huyệt đã bị anh chơi đến mềm nhũn, dĩ nhiên là có chút đau rát, khi mà nó bị anh dày vò mạnh bạo suốt mấy tiếng đồng hồ, hiện tại lại thêm chút chất lỏng còn sót bên trong vẫn không ngừng rỉ ra. nhưng đối mặt với ánh mắt thâm tình và dịu dàng của kim tuấn miên, biết được anh vẫn luôn lo lắng cho cậu, thì chút đau đớn nọ cũng có đáng gì đâu. trương nghệ hưng chậm chạp đưa bàn tay mỏi nhừ của mình chạm đến gương mặt đẹp như tượng tạc của anh, lau đi mấy giọt mồ hôi lấm tấm trên gò má, thoả mãn nói, "em không đau, không đau chút nào cả. cảm ơn anh, đã luôn yêu em nhiều như vậy."

kim tuấn miên cũng nắm lấy bàn tay run run của trương nghệ hưng, cưng chiều nhìn cậu, cúi đầu chậm rãi hôn lên khoé mắt vẫn còn ươn ướt của cậu, rồi lại đến chóp mũi, cuối cùng là dừng lại ở đôi môi mềm mại quyến rũ mà anh yêu thích, nhẹ nhàng xoa dịu cậu, cuốn lấy đầu lưỡi của cậu, thong thả nếm qua hương vị ngọt ngào riêng tư của cậu, trong lòng lại dâng lên niềm

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net