Ngoại truyện (H)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

trương nghệ hưng ngồi ở bàn làm việc, trước mặt cậu là đống giấy tờ văn kiện cần phải giải quyết xong trước ngày mai. hai mắt của cậu hơi mỏi, gáy cũng hơi đau nhức, có lẽ là đã ngồi quá lâu rồi.

đưa tay với lấy bình thuốc nhỏ mắt ở góc bàn làm việc, trương nghệ hưng cẩn thận tra vào mắt mình, thật sự dễ chịu hơn rất nhiều. sau cuộc phẫu thuật thị giác và thính giác năm đó, trương nghệ hưng đã phải mang theo bên người không ít thuốc men, thói quen sinh hoạt cũng vì thế mà rườm rà quy củ hơn nhiều bước. nhưng trương nghệ hưng vẫn ổn với mấy điều này, vì cậu vẫn luôn có kim tuấn miên bên cạnh.

hiện tại đã gần trưa, như mọi ngày, trương nghệ hưng vẫn sẽ cùng ăn trưa với kim tuấn miên, ở phòng làm việc của anh, hoặc khuôn viên, hoặc cũng có thể là nhà ăn của công ty. đâu cũng được, miễn là cùng với kim tuấn miên.

lại nói, mấy thói quen từ sau cuộc phẫu thuật nọ luôn khiến trương nghệ hưng vô thức nhớ về khoảng thời gian có phần câm lặng và u tối trước kia. có thể là mấy con chữ siêu vẹo mà cậu nỗ lực viết ra giấy, có thể là mấy lời ấm áp anh thủ thỉ vào tai cậu dù cho cậu không thể nghe thấy, cũng có thể là xúc cảm nơi lòng bàn tay khi anh cố diễn tả một điều gì đó cho cậu hay. trương nghệ hưng đã từng rất lo sợ, nhưng cũng cảm thấy hạnh phúc vô cùng. vì trong những tháng ngày đen tối nhất thì kim tuấn miên vẫn chưa từng rời khỏi cậu nửa bước.

và cũng trong vô thức, trương nghệ hưng bỗng nhớ đến những lần cả hai quấn quýt cùng một chỗ, cũng vào thời điểm cậu không thể mắt thấy tai nghe được bất cứ thứ gì.

"tỉnh táo lại, trương nghệ hưng! mày nghĩ bậy cái gì!" trương nghệ hưng khẽ gõ vào đầu mình, bắt buộc bản thân không được nghĩ đến mấy chuyện xấu hổ đó, lại còn là trong lúc công việc vẫn đang chất chồng thế kia.

nhưng mà, mọi thứ dường như đang cuộn trào trong tâm trí của cậu, khiến cậu cũng mặt đỏ tim đập một phen.

trương nghệ hưng nhanh chóng trốn vào nhà vệ sinh, ra sức bình ổn lại mớ xúc cảm hỗn độn trong một thoáng vừa rồi. hình như là, cậu lại nhớ anh rồi.

thật ra thì, trương nghệ hưng không hề miễn cưỡng bản thân phải loại bỏ những suy nghĩ về mấy chuyện riêng tư nọ. nhưng phòng làm việc vẫn còn rất nhiều những đồng nghiệp khác, cậu không thể mặt dày đến mức độ ở trong cùng không gian với họ mà tâm trí lại đặt vào mấy chuyện kia được.

trương nghệ hưng bắt đầu lâm vào mơ hồ. khoảng thời gian đó, cậu không nghe được, cũng không thấy được bất cứ thứ gì, kể cả người mà cậu thương yêu nhất. cậu chỉ có thể cảm nhận được anh thông qua những tiếp xúc thân mật, có thể là một cái ôm, đôi cái chạm tay, vài ba nụ hôn, và, nhiều lần ân ái.

phàm là những thứ không thể mắt thấy tai nghe thì luôn kích thích trí tưởng tượng. trương nghệ hưng cũng không ngoại lệ. mặc dù trước cả khi cậu lâm vào tình cảnh không thể mắt thấy tai nghe thì cả hai cũng đã không ít lần quấn quýt với nhau, thế nhưng những lần đó cậu đều không để tâm đến những chi tiết nhỏ nhặt này. mãi cho đến khi mất đi, cậu mới thấy luyến tiếc vô cùng.

trương nghệ hưng đã nhiều lần nghĩ về chính mình trong những lúc đó, rằng bản thân mình đã có những loại biểu cảm như thế nào, đã ôm anh ra sao, đã gọi tên anh bằng quãng giọng cao hay thấp. còn anh, đã nhìn cậu bằng ánh mắt dịu dàng đến nhường nào, có bày tỏ mấy câu tình cảm với cậu hay không, sẽ gọi tên cậu, hay gọi cậu là bảo bối.

trương nghệ hưng thật sự rất muốn biết.

và vì không thể mắt thấy tai nghe những điều đó, thế nên những gì trương nghệ hưng cảm nhận được từ kim tuấn miên vẫn luôn tồn tại rất rõ nét trong tâm trí của cậu. ví dụ như cách anh khẽ vuốt nhẹ một bên gáy của cậu để cậu không còn quá căng thẳng. cả hai sẽ hôn nhau một lúc thật lâu, mãi đến khi cậu không thể hô hấp được nữa, anh mới dần buông ra, và rồi nhẹ nhàng đỡ cậu nằm xuống. hai bàn tay của anh lúc này sẽ luồn vào trong áo của cậu, chạm đến da thịt của cậu, nhẹ nhàng vuốt ve, đôi lúc lại nghịch ngợm véo vào mấy chỗ mẫn cảm nhất.

trương nghệ hưng vô thức mím môi, chớp mắt liên hồi, cậu nhớ có một lần, cùng với anh hết lần này đến lần khác, đổi chỗ không biết bao nhiêu lượt, chiếc áo sơ mi mỏng manh mà cậu mặc vẫn không hề bị cởi bỏ. cậu cảm nhận được kim tuấn miên dường như chỉ vén nó lên qua khỏi ngực cậu, hàng nút áo sẽ bung dần ra vì mấy cử động loạn xạ của cả hai, sau cùng vẫn còn trên người cậu, dù có thể nó không còn đường hoàng nghiêm chỉnh đi nữa.

còn về lí do thì trương nghệ hưng cũng không biết.

cũng trong lần đó, trương nghệ hưng nhớ rằng kim tuấn miên đi vào bên trong cậu từ phía sau, đồng nghĩa với việc cả người cậu bị lật úp xuống, mặt vùi vào gối, và hai bên đầu gối mềm nhũn lại phải run rẩy chống đỡ hạ thân nhô cao một chút. hai bàn tay của kim tuấn miên lúc đó nắm chặt lấy eo của cậu, bình ổn đi vào, và rồi tấn công mãnh liệt. trương nghệ hưng vẫn còn nhớ rất rõ cả người mình lúc đó dường như muốn đổ rạp về phía trước sau mỗi cú thúc của anh. hai bàn tay ra sức bấu lấy ga trải giường, đôi mắt nắm nghiền, khuôn miệng gấp gáp bắt lấy vài ngụm khí, cũng không rõ có phát ra tiếng rên rỉ đáng xấu hổ nào không. mà nếu có, liệu, kim tuấn miên có cảm thấy dễ nghe hay không.

thời điểm đó, trương nghệ hưng nhớ rằng mình bị chơi đùa từ phía sau đến nhũn cả người. ban đầu là hai đầu gối ra sức chống đỡ để nâng hông cao lên. cuối cùng lại không chịu được mà thật sự đổ rạp xuống, kim tuấn miên cũng theo đó mà đè hẳn lên lưng cậu, thứ vũ khí nóng rực kia vẫn cắm sâu trong thân thể cậu, còn anh thì luồn tay qua vai cậu, vuốt ve phần cổ đầy mẫn cảm của cậu, và phả vào tai cậu mấy luồng khí nóng hổi, khiến cậu khẽ run lên và hạ thân vô thức cắn chặt lấy anh.

kim tuấn miên lúc đó, dường như có nói gì đó với cậu, nhưng cậu cũng không thể nghe được.

trương nghệ hưng choàng tỉnh giữa mớ kí ức hỗn độn của mình. không rõ lí do, nhưng trương nghệ hưng biết bản thân đang chiếm dụng của công làm việc tư, cụ thể là lấy thời gian làm việc để nghĩ ngợi về mấy chuyện đáng xấu hổ này, một cách lén lút.

"nghệ hưng!"

trương nghệ hưng giật mình, đây rõ ràng là giọng của kim tuấn miên, dường như có chút lo lắng khi gọi tên cậu như vậy. thông qua khe hở bên dưới, trương nghệ hưng thấy kim tuấn miên đứng ngay trước phòng vệ sinh mà cậu đang sử dụng. cậu không trả lời anh ngay, vì cậu hơi hoảng, và cũng không biết phải đối mặt với anh như thế nào trong tình huống này.

"a, anh... em nghe..." trương nghệ hưng dè dặt lên tiếng.

"em ổn không?" kim tuấn miên lo lắng hỏi. vì đã đến giờ cơm trưa rồi nhưng anh không thấy trương nghệ hưng đâu cả mới chạy đến văn phòng của cậu, mọi người bảo rằng cậu đã ra ngoài được một lúc lâu, trông sắc mặt cũng không tốt lắm, làm anh tức tốc chạy đi tìm.

"em, em không sao. dạ dày hơi khó chịu chút thôi." trương nghệ hưng mím môi bịa ra một lí do hợp lí nhất, càng lúc càng cảm thấy bản thân thật sự là một tên tội đồ.

mà lí do này lại thành công khiến kim tuấn miên lo sốt vó lên, anh hận không thể đạp cửa xông vào xem xét tình trạng của trương nghệ hưng.

"em đau lắm không? mở cửa đi, anh vào giúp em!" kim tuấn miên gấp gáp nói, bàn tay vô thức đập nhẹ lên cánh cửa vẫn đóng kín, thành công khiến trương nghệ hưng ở bên trong càng thêm chột dạ.

trương nghệ hưng mau chóng xốc lại tinh thần, ra sức đè nén lại những xúc cảm hỗn độn vừa rồi, hít thở thật sâu một lúc mới lên tiếng đáp lại kim tuấn miên, "em ổn mà. ra ngay đây."

—-

"hay anh đưa em về nhà nhé?" kim tuấn miên tách một miếng cá kho đặt lên phần cơm của trương nghệ hưng, vẫn lo lắng quan sát sắc mặt và trạng thái của cậu.

"sao vậy được. em về nhà thì ai kham nổi đống văn kiện đó chứ." trương nghệ hưng hơi dẩu môi lên một chút, cố gắng cư xử hết sức bình thường để lấp liếm đi mấy thứ không đứng đắn vừa nãy.

"chậc, cũng khó quá." kim tuấn miên đánh thượt một hơi.

"em hết đau rồi. thêm một buổi chiều nữa cũng không sao mà. vả lại ngày mai cũng là cuối tuần, em sẽ ở nhà dưỡng sức bù lại sau." trương nghệ hưng nhai vội muỗng cơm, xua tay trấn an kim tuấn miên.

"thôi vậy. nhưng em không được cố quá đâu đấy. có chuyện gì thì nhắn ngay cho anh. anh lập tức đưa em về." kim tuấn miên đưa tay vuốt nhẹ mái tóc của trương nghệ hưng, đẩy qua cho cậu cốc nước lọc khi thấy cậu có dấu hiệu khó nuốt cơm.

"ừ, em biết rồi."

trương nghệ hưng cúi đầu ăn nốt phần cơm trưa của mình, thật sự không dám nhìn thẳng vào mắt kim tuấn miên.

—-

trương nghệ hưng lại vô thức nghĩ đến một lần ân ái nọ, cậu bị cảm lạnh nhưng vẫn một mực muốn đáp ứng kim tuấn miên, khi anh chỉ bâng quơ viết vào lòng bàn tay cậu rằng anh lại muốn cậu mất rồi. trương nghệ hưng không chắc, nhưng cậu cho rằng hơi thở của người bị ốm sẽ ấm nóng hơn so với bình thường. mà trương nghệ hưng thời gian đó luôn vùi vào lòng kim tuấn miên bất cứ lúc nào, và anh cũng không hề rời khỏi cậu nửa bước.

phải chăng mấy hơi thở không biết trước sau của cậu thật sự đã khiến anh động tình.

lần đó, trương nghệ hưng để ý rằng kim tuấn miên đối xử với cậu đặc biệt dịu dàng. anh không vội vã, cũng không mạnh bạo. anh dùng hai ngón tay ma sát với vách thịt bên trong cậu, mơn trớn thật nhẹ, hờ hững lướt qua từng ngóc ngách như chuồn chuồn lướt trên mặt nước mùa thu, thỉnh thoảng chạm đến vài chỗ mẫn cảm. vậy mà, lại thành công khiến cậu cứng người co quắp, càng lúc càng muốn nhiều hơn.

thời điểm đó, trương nghệ hưng thật sự ước gì cậu có thể mắt thấy tai nghe mọi điều, chí ít là quyết liệt đẩy anh xuống, tự mình trực tiếp cưỡi lên.

cho đến khi kim tuấn miên thay thế mấy ngón tay tinh quái bằng thứ vũ khí nóng hổi kia, trương nghệ hưng cũng không cảm thấy bất kì một sự đau đớn nào. đổi lại thì, cảm giác mê đắm luôn đánh chiếm trí não lẫn trái tim cậu, khiến cậu run lên từng hồi, gắt gao ôm lấy cổ anh, đón nhận từng hơi thở nóng rực mà anh phủ lên cần cổ đầy mẫn cảm của cậu.

phải rồi, cái cách anh thổi vào cổ cậu dường như chính là vũ khí tối thượng, khiến cậu vô lực chìm đắm vào cơn kích tình mà anh mang lại, không cần biết gì nữa, ngoài khí tức và tinh lực của anh cứ thế chảy tràn trong cơ thể cậu.

trương nghệ hưng lại choàng tỉnh, có chút hoảng loạn điều chỉnh lại hô hấp của chính mình. cậu nhận ra hiện tại đã là giờ tan tầm, công việc đều đã được giải quyết xong cả, và cậu đã theo chân kim tuấn miên ngồi vào ô tô lúc nào chẳng rõ.

"nghệ hưng, dạ dày lại đau à?" kim tuấn miên nghiêng đầu nhìn trương nghệ hưng thất thần ở ghế phó lái. mặt cậu đỏ gay, hai bàn tay lại siết chặt. hình như là rất khó chịu.

"em, em không sao, dạ dạy vẫn bình thường." trương nghệ hưng bàng hoàng mở to mắt khi nghe đến thanh âm trầm đục của chính mình. mà kim tuấn miên ở bên cạnh cũng ngẩn ngơ mất một lúc.

em ấy, hình như không phải vì đau dạ dày mới trở nên như vậy.

kim tuấn miên thu lại ánh nhìn đầy ngạc nhiên của một thoáng trước đó, khẽ nhoài người về phía trương nghệ hưng, mỗi lúc một đến gần, ánh mắt kiên định nhìn đến trương nghệ hưng không buông. mà cậu thì chẳng dám nhìn anh nữa rồi.

kim tuấn miên đưa tay tháo sợi dây an toàn mà trương nghệ hưng vừa cài ra. cậu bị âm thanh của sợi dây thu hút, không để ý kim tuấn miên dường như đã áp sát vào cậu, cần cổ trắng nõn không một chút phòng bị rốt cuộc lại bị người ta phủ lên một làn sương nóng rực, lí trí cũng bị hơi thở ám muội đó che mờ đi.

"a..." trương nghệ hưng không nhịn được bật ra một tiếng rên khẽ. và kim tuấn miên thì càng chắc chắn hơn với suy đoán của mình. người yêu của anh, nhớ anh đến phát điên rồi.

"nghệ hưng, em hôm nay sao lại hư hỏng thế này." kim tuấn miên nói vào tai cậu, môi khẽ câu lên, ánh mắt nhỏ ra nhu tình như nước nhìn trương nghệ hưng đầy cưng chiều.

trương nghệ hưng cắn cắn môi dưới, cả cơ thể bất động vì bị kim tuấn miên vạch trần. thế nhưng hiện tại chỉ có hai người họ ở trong xe, cậu cũng không cần thiết phải che giấu vờ vịt nữa.

"tuấn miên, hôn em, hôn em đi." trương nghệ hưng thở gấp, cũng nhoài người về phía kim tuấn miên, đưa tay ôm lấy cổ anh, vội vã muốn anh hôn mình.

kim tuấn miên cũng không chần chừ thêm bất kì một giây nào, anh kéo cậu vào một nụ hôn say sưa, gấp gáp gặm cắn bờ môi căng mọng mà anh tơ tưởng mãi. mỗi lúc một cuồng nhiệt, mỗi lúc một mãnh liệt. kim tuấn miên nhận ra trương nghệ hưng dường như rất thiếu kiên nhẫn. cậu chủ động hé mở khuôn miệng xinh đẹp của mình ra, nghênh đón đầu lưỡi của anh đi vào, và rồi vội vàng cuốn lấy, mặc kệ tất cả những vang động bên ngoài chiếc xe.

nhận thấy bàn tay của trương nghệ hưng động chạm đến áo sơ mi của mình, kim tuấn miên khẽ chặn tay cậu lại, cố chấp nếm cho bằng hết mỹ vị trong khuôn miệng kia mới luyến tiếc buông ra, thâm tình nhìn đến cậu đã bị hôn đến thần trí mơ hồ hết cả.

"nghệ hưng, em chắc chưa? chúng ta chưa về đến nhà đâu đấy." kim tuấn miên hỏi bằng chất giọng cũng đã trầm khàn hẳn đi, ánh mắt vẫn kiên định xoáy vào gương mặt đỏ ửng của trương nghệ hưng, trong lòng ngập tràn cảm giác hạnh phúc và vui vẻ.

"tuấn miên, em nhớ anh. chúng ta, ở đây đi." trương nghệ hưng cũng kiên định không kém, mặc cho đôi đồng tử của cậu đã phủ một tầng sương mờ đục.

"được."

—-

"a... ưm... anh... nhẹ, nhẹ chút..." trương nghệ hưng bị kim tuấn miên đè ở hàng ghế phía sau của xe hơi, lưng của cậu bị áp lên ghế da mềm mại, phía trước là kim tuấn miên cũng đã ôm lấy thân ảnh của cậu rất chặt chẽ.

"chẳng phải em rất muốn sao? mới thế này đã không chịu nổi rồi?" kim tuấn miên ghé vào tai trương nghệ hưng, thở ra một hơi nóng rực, sau đó lại khẽ liếm nhẹ vành tai của cậu.

không gian trong xe quá chật hẹp, cả hai người họ lại đang quấn lấy nhau ở hàng ghế phía sau, mà chỗ này cũng không rộng rãi gì cho cam. không giống như mọi lần bị kim tuấn miên áp chế mà nằm hẳn ra, trương nghệ hưng hiện tại vẫn là đang giữ tư thế ngồi, thế nhưng một bên chân đã bị kim tuấn miên đặt lên vai anh, gắt gao giữ lấy, chân còn lại thì vòng qua eo của anh, khẽ run rẩy mà cố chấp siết chặt.

"anh... đừng... đừng gảy vào đó... a..." hai mắt của trương nghệ hưng đã nhắm nghiền lại, đầu tựa lên thành ghế. bên dưới bị mấy ngón tay của kim tuấn miên chơi đùa, thỉnh thoảng bị gảy vào mấy chỗ nhạy cảm liền ngửa cổ hưởng thụ chút cảm giác vừa sung sướng nhưng cũng đầy khó chịu này.

mấy ngón tay tinh quái của kim tuấn miên lướt đi trong nội bích ấm áp của trương nghệ hưng. kim tuấn miên cùng trương nghệ hưng đã ở bên nhau thật lâu về trước, thân thể này của cậu bị anh nắm rõ như lòng bàn tay, hiện tại nhắm mắt cũng có thể tìm ra mấy điểm khiến cậu hét lớn vì khoái cảm.

quen thuộc đến như vậy, nhưng kim tuấn miên mãi vẫn luôn bị thân thể này của trương nghệ hưng mê hoặc. dù là cậu hay anh chủ động, dù đang ở trong không gian như thế nào, và dù thời gian đang dần ăn mòn đi sức lực của cả hai, kim tuấn miên vẫn nguyện chìm đắm trong mấy cơn say tình chuếnh choáng cùng với trương nghệ hưng.

"hưng." kim tuấn miên dùng chất giọng ôn nhu gọi tên trương nghệ hưng. mà cậu cũng vì một chữ 'hưng' này mà khẽ run lên, bên dưới vô thức siết lấy mấy ngón tay giảo hoạt xấu xa của kim tuấn miên.

"ưm... anh..." trương nghệ hưng mơ hồ đáp trả, đôi mắt mờ sương cũng hé mở một chút, cốt là muốn nhìn đến kim tuấn miên đang bày ra biểu cảm gì khi gọi tên cậu. mà trương nghệ hưng như vậy, lại khiến kim tuấn miên càng lúc càng yêu muốn chết đi.

"thích không?" kim tuấn miên hỏi, mấy ngón tay vẫn đều đặn làm loạn bên trong trương nghệ hưng. ngay khi tìm được điểm yếu của cậu, anh không ngần ngại dùng sức ấn vào, thành công khiến cậu bật ra tiếng rên rỉ lớn hơn một tông.

"a... ha... anh ơi... đừng..."

"nghệ hưng, trả lời anh." kim tuấn miên lại dùng sức chọc vào một điểm mẫn cảm khác của cậu, với một lực đạo mạnh mẽ hơn, cũng không quên áp sát vào cậu hơn nữa, và rồi cắn nhẹ lên cần cổ trắng nõn của cậu.

"ưm... thích... em thích..." trương nghệ hưng hơi chúi người về phía trước một chút, cố ý chạm môi mình lên môi kim tuấn miên, muốn nói rằng cậu thích anh, thích hôn anh, thích tất cả mọi thứ thuộc về anh.

mà kim tuấn miên được hôn cũng kích động không thôi. trương nghệ hưng không thiếu mấy lúc chủ động bày tỏ với anh, cũng không thiếu mấy lúc chủ động hôn anh, và dĩ nhiên là anh luôn trân trọng từng chút yêu thương nhỏ nhặt này từ cậu, nhiệt hoả cũng vì thế mà càng lúc càng bốc lên ngùn ngụt, khiến anh cũng lao vào ngấu nghiến đôi môi mềm mại của cậu. chút nước bọt theo khoé môi của cậu chảy ra đều bị đầu lưỡi tinh ranh của anh liếm cho bằng hết, rồi lại cuồng nhiệt mà hôn, ra sức gặm cắn và quấy phá khoang miệng ướt đẫm của cậu.

hôn nhau say sưa một lúc lâu, trương nghệ hưng đưa tay đấm nhẹ vào ngực kim tuấn miên, ý bảo anh buông ra, vì cậu sắp không thở được nữa rồi. triền miên như vậy, kim tuấn miên cũng hài lòng, anh nhích người ra một chút, cẩn thận nhìn đến trương nghệ hưng nhắm nghiền hai mắt, đôi môi căng mọng sưng đỏ hé mở, theo từng nhịp từ mấy ngón tay anh mà thở dốc, khoé mắt cũng đã đẫm nước từ lúc nào.

"anh cũng vậy, rất thích em."

mấy ngón tay của kim tuấn miên không còn tấn công quá kịch liệt nữa, trương nghệ hưng khẽ mở mắt, muốn nhìn đến bộ dạng của hai người họ vào thời điểm này, cũng muốn đem thân ảnh mà cậu thương mãi kia khắc tạc vào tim.

chân phải của trương nghệ hưng vẫn bị kim tuấn miên giữ chặt trên vai của anh. vì không gian quá nhỏ hẹp mà cơ thể cậu dường như bị đè chặt thành một góc nhọn. may mắn là mấy lớp vũ đạo từ thời còn trẻ đã luyện ra một thân thể dẻo dai hơn người, mà kim tuấn miên dĩ nhiên cũng biết về điều này.

trương nghệ hưng chợt nhận ra, quần tây sẫm màu của cậu đã bị kim tuấn miên trút bỏ từ lúc nào, thế nhưng chiếc boxer trắng tinh lại treo ngay đầu gối bên phải của cậu, và đôi tất ở hai bàn chân thì vẫn còn nguyên. thêm nữa, áo sơ mi của cậu dù đã bung hết nút áo nhưng vẫn đang khoát hờ trên vai, chiếc tank top lót trong thì bị vén lên cao hơn ngực, làm lộ ra hai nhũ tiêm hồng nhuận đã cương lên từ lâu.

anh ấy, hình như rất thích cậu như thế này.

đôi mắt của trương nghệ hưng lại vô tình lướt qua tấm gương chiếu hậu nhỏ trong xe, nhìn thấy chính mình bị kim tuấn miên áp chế, quần áo xộc xệch vắt vẻo loạn xạ trên cơ thể, những nơi nhạy cảm đều phơi bày ra hết thảy, đầu tóc bị làm cho rối tung lên, ánh mắt phủ qua một làn sương mờ đục. từ đầu đến cuối, trông dâm mỹ đến khó tin.

mặt trương nghệ hưng đỏ lên, mắt khẽ liếc đi chỗ khác, lại chạm đến ánh mắt si tình của kim tuấn miên. chút xấu hổ khi nhìn thấy chính mình trong gương dường như tan biến đi đâu hết. vì người đang ôm lấy cậu, yêu thương cậu, mang đến cho cậu từng mảnh xúc cảm thăng hoa nhất không ai khác chính là kim tuấn miên. và trương nghệ hưng biết, cậu hoàn toàn có quyền được kiêu ngạo về điều này.

người ôm lấy cậu trong hoàn cảnh đảo điên thế này, chỉ có thể là kim tuấn miên thôi.

"tuấn miên, em muốn anh, rất muốn anh." trương nghệ hưng lên tiếng, bằng chất giọng đã trầm đục hẳn đi, nhưng lại rất rõ ràng rành mạch, khiến cho kim tuấn miên dường như được tiếp thêm động lực, cũng không giấu nổi nét hạnh phúc trên gương mặt điển trai của mình.

nhưng mà, không để cho trương nghệ hưng thư giãn quá lâu, kim tuấn miên bất ngờ tấn công đến một bên nhũ tiêm đã sưng đỏ của cậu, dùng răng cắn mút, thi thoảng lại đánh lưỡi vòng quanh, khiến trương nghệ hưng bất giác hét lớn. "a... tuấn miên... anh..."

kim tuấn miên không đáp lời trương nghệ hưng, chỉ một mực chăm sóc đầu nhũ lẫn hậu huyệt bên dưới của cậu thật tốt. anh càng lúc càng tấn công mãnh liệt hơn, ra sức gặm cắn nhũ tiêm nhạy cảm của cậu, cũng không ngừng chọc phá nội bích đã nóng rực đến độ muốn thiêu cháy mấy ngón tay của anh. không để cho trương nghệ hưng có bất kì khoảng trống nào để thích nghi, kim tuấn miên cố ý nhét thêm một ngón tay vào bên trong cậu, gấp gáp nhoài người về phía trước, vội vàng siết lấy đôi môi căng mọng của cậu, nuốt trọn mấy tiếng rên rỉ mà cậu khó nhọc phát ra. lúc mấy ngón tay lại chạm đến điểm mẫn cảm nào đó, anh buông môi cậu ra, xoay

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net