Ngoại truyện (H)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
kiêu hãnh mãnh liệt, hương vị này riêng tư đến mức, chỉ có duy nhất kim tuấn miên mới có thể nếm trải mà thôi. đến khi buông ra, cũng dịu dàng nhìn đến cậu, khẽ nói, "ngủ một chút đi, anh ôm em."

trương nghệ hưng gần như nhào vào cái ôm của kim tuấn miên, gấp gáp muốn anh mau chóng bao chặt lấy mình, cũng vô tư cười lên, "tuấn miên, hôn em nữa."

kim tuấn miên cũng bật cười. cái đồ đáng yêu này, thích được anh hôn đến như vậy, dường như hôn bao nhiều vẫn là không đủ với cậu, anh cũng gật đầu thoả hiệp, "ừ, hôn em."

"kim tuấn miên." trương nghệ hưng lại vô cớ gọi.

"ừ."

"tuấn miên à."

"anh nghe."

"anh ơi."

"anh ở đây."

"hì, thương anh nhất."

"nghệ hưng, anh cũng thương em nhất. một mình em thôi."

—-

kim tuấn miên ngồi tựa lưng vào thành giường, chăm chú nhìn vào máy tính bảng, cố giải quyết nốt những việc chưa hoàn thành xong ở công ty. mắt anh có chút mỏi, thế là nghiêng đầu nhìn đến trương nghệ hưng đang ngủ vùi trong chăn ấm nệm êm.

sau khi kết thúc trận mây mưa cuồng loạn ở trong xe, cả hai về đến nhà lúc mười giờ tối, anh giúp cậu tẩy rửa vết tích của cuộc hoan ái nọ rồi cũng để cậu nghỉ ngơi, bản thân thì xuống bếp nấu vội bữa cơm tối. mãi cho đến khi cả hai thật sự nghỉ ngơi, đã hơn nửa đêm được một chút rồi.

trương nghệ hưng bị kim tuấn miên chơi đùa như vậy suốt cả mấy tiếng đồng hồ, dĩ nhiên là đã mệt đến thiếp đi, cậu cuộn người trong tấm chăn dày mà ngủ, đôi lúc cựa quậy một chút lại làm lộ ra mấy dấu hôn đỏ hồng nơi cần cổ và bả vai trắng ngần.

kim tuấn miên đưa tay sửa lại lớp áo thun xộc xệch của trương nghệ hưng, lại không nhịn được mà vuốt ve một chút rồi mới đắp lại chăn cho cậu, cũng không để ý rằng ánh mắt của chính mình có bao nhiêu dịu dàng, tất thảy đều dành hết cho trương nghệ hưng.

"ưm, tuấn miên." trương nghệ hưng mê man gọi, khiến kim tuấn miên cũng cúi sát người hơn một chút, khẽ khàng đáp lại cậu, "anh đây."

kim tuấn miên lại cười lên. anh hạnh phúc đến không tả nổi, khi mà đến cả trong mơ, trương nghệ hưng cũng chỉ gọi tên anh, nhớ đến anh. đáng yêu đến nhường này, anh không thương sao được.

"tuấn miên."

kim tuấn miên lại quay đầu nhìn sang, lần này trương nghệ hưng không phải nói mê nữa. cậu nheo mắt nhìn đến anh, thật sự là buồn ngủ muốn chết, nhưng không hiểu sao lại giật mình tỉnh giấc.

"nghệ hưng, anh đây. anh làm em tỉnh à?" kim tuấn miên vội vã để máy tính bảng lên kệ tủ cạnh giường, rồi lại nhoài người về phía trương nghệ hưng, vén mấy lọn tóc phủ trước trán cậu lên, cũng vuốt ve một bên má phúng phính trắng nõn của cậu.

"sao anh chưa ngủ?" giọng của trương nghệ hưng nhừa nhựa, dường như là đang vừa trách móc vừa làm nũng kim tuấn miên.

kim tuấn miên thấy trương nghệ hưng nheo mắt, anh mới chợt nhận ra đèn trắng trong phòng vẫn bật, có lẽ vì vậy mà cậu ngủ không sâu. anh vội vã đưa tay tắt đèn, chỉ để lại ánh đèn vàng dìu dịu, rồi lại quay sang sửa chăn để trương nghệ hưng không bị nhiễm lạnh, cũng trả lời cậu, "còn một bản hợp đồng anh chưa duyệt, nên tranh thủ xem qua một chút."

"anh, ngày mai làm tiếp, được không?" trương nghệ hưng vô thức đưa tay dụi mắt, khuôn miệng hơi chu ra, mí mắt thật sự muốn sập xuống hẳn đi.

nhìn đến trương nghệ hưng cứ dụi mắt mãi, kim tuấn miên vội vã kéo lấy hai bàn tay của cậu xuống, nhẹ nhàng giấu vào trong chăn, sau đấy chạm nhẹ đến khoé mắt hơi ướt nước của cậu, "nghệ hưng, mắt em không khoẻ, đùng dụi mãi như vậy."

"ừm. mà anh, đừng đọc tài liệu nữa." trương nghệ hưng lại lên tiếng, đưa tay nắm lấy bàn tay ấm áp của anh, rồi lại nói, "cả là, eo của em hơi đau."

kim tuấn miên nghe trương nghệ hưng kêu đau liền gấp gáp lật chăn lên, lo lắng nhìn đến cậu, "em đau lắm không? nếu không chịu được, anh đưa em đi bệnh..."

"suỵt. không đi đâu hết, anh xoa bóp cho em đi." trương nghệ hưng không để kim tuấn miên nói hét câu đã dùng ngón trỏ chặn môi anh lại, thẳng thắn yêu cầu anh.

"được, anh xoa cho em." kim tuấn miên gật đầu, nhẹ vén lớp áo thun của trương nghệ hưng lên, để lộ ra vùng eo trắng nõn. anh dịu dàng chạm đến, chậm rãi ma sát, xoa đều quanh vùng eo có phần hơi đỏ của cậu, trong lòng lo lắng không thôi. mà trương nghệ hưng thì thoả mãn nhìn đến kim tuấn miên, đôi lúc bị bàn tay ấm áp của anh làm cho mất tập trung, lại có chút phản ứng nhẹ. thật ra thì, cậu chẳng đau đớn đến mức đó, chỉ là vì cậu muốn nhìn anh đáp ứng hết thảy mọi yêu cầu của cậu.

đây là đặc quyền của riêng trương nghệ hưng mà không phải sao.

mãi cho đến khi trương nghệ hưng bảo rằng cậu đã đỡ hơn nhiều rồi, thì kim tuấn miên mới kéo chăn nằm xuống, nghiêng người về phía trương nghệ hưng, nương theo ánh đèn vàng dìu dịu mà nhìn đến gương mặt buồn ngủ đáng yêu của cậu, cũng không giấu được mấy nét vui vẻ. trương nghệ hưng đợi cho kim tuấn miên nằm vào trong chăn, liền nhích qua phía anh, vòng tay qua vai anh rồi ôm chặt lấy, cũng vùi mặt vào trong ngực anh.

"bảo bối của anh lại làm nũng nữa rồi." kim tuấn miên cười lên, dùng ngón trỏ đỉnh nhẹ vào chóp mũi của cậu, cưng chiều hôn lên một bên má bánh bao của cậu.

"anh ơi."

"anh nghe."

"em lạnh, ôm em đi."

"ừ, để anh ôm em. bảo bối, ngủ ngon."

"ưm, anh cũng vậy."

—-

thật ra thì chương này mình viết trước cái chương mới nhất vừa rồi tận một tháng =))))))))))) tại vì mình quá là vã myeonxing và chuyện giường chiếu của hai anh ta đi =)))))))))))) nhưng mà viết sex thật sự không hề dễ một tí nào nên mình cứ phải mỗi ngày suy nghĩ và viết một chút, mãi đến khi xong được tổng thể rồi thì mình mới bắt đầu thêm thắt và mô tả kĩ hơn ở từng đoạn, cơ mà đến cuối cùng thì lại thành ra một chương truyện gần 10k chữ 💀

mình không đánh giá quá cao khả năng viết 18+ của mình, nhưng mà đây đều là những gì mà mình cũng đã dùng toàn bộ tâm sức để mường tượng và viết ra trong cả một tháng ròng, nên hi vọng các bạn hoan hỉ đón nhận và enjoy nha. và vì tận 10k chữ nên chắc chắn sẽ có lỗi chính tả (sorry about that) nên là hi vọng các bạn cũng có thể bỏ qua giúp mình ạ, cmt để mình sửa thì càng tốt luôn. mình cảm ơn rất nhiều.

nữa là, mình yêu myeonxing và hai anh ta trong silent phải đè nhau 😤👌


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net