chap 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ưm ư.... "

Lăng nhất phàm bị ánh sáng làm cho thức dậy. Vừa mở mắt đã thấy tiểu thuận tử đang lau mồ hôi cho y.

"Thái tử thái tử ... người cuối cùng cũng đã tỉnh rồi. Người làm nô tài lo quá."

Tiểu thuần tử vừa thấy y tỉnh dậy liền vui mừng quỳ rạp dưới chân y.

"Tiểu thuận tử...đây là  ngày nào năm nào.?"

"Bẩm thái tử bây giờ là giờ thìn năm thứ 13 thuận  thiên ."

Y ngẫm một hồi lâu.  Năm thứ 13 , chả lẽ y đã trọng sinh? Nếu vậy đây là khoảng thời gian tiên hoàng băng hà, y vốn phải lên ngôi nhưng vì muốn chịu tang cho tiên hoàng và trốn tránh mối hôn sự do tiên hoàng hạ chỉ nên chưa chính thức lên ngôi. Cũng may không quá muộn .

"Được rồi tiểu thuận tử. Ngươi đi lấy cho ta chén trà đi."

"Dạ"

Tiểu thuận tử lập tức đi rót trà. Tiểu thuận tử vừa rời khỏi thì phượng  oanh oanh xông vào :

" Thái tử, chàng đã tỉnh rồi sao ? Thật may quá , nghe nói chàng bị tam hoàng tử thương  thiếp rất lo lắng cho chàng."

Y nhìn ả với ánh mắt căm giận. Trước đây y nhất định sẽ đỡ nàng dậy , yêu chiều ôm nàng vào lòng mà giờ đây y nhìn thấy ả như vậy thật là giả tạo:

" Ta không sao."

Phượng Oanh Oanh một dáng vẻ ấm ức nói:

" Ta thật sự rất lo cho thái tử. Lúc nãy tam hoàng tử có đến tìm ta cầu tình , y nói y chỉ là uống quá chén mới vung đao loạn."

Hắn nhìn ả thờ ơ :

" Là thế sao?"

Phượng oanh oanh cứng đơ ngây người sau đó nàng lại nhanh chóng 1 bộ dáng lê hoa đái vũ:

" Đúng vậy."

Lăng nhất phàm lạnh giọng hỏi:

" Chuyện của tam hoàng tử ngươi nói lên giải quyết thế nào?"

Ả kinh hãi,trong ánh mắt có 1 tia trù tính kĩ càng , dĩ nhiên mọi biểu hiện lộ liễu này đều bị Lăng nhất phàm nhìn thấu:

"Thái tử , chuyện của tam hoàng tử hãy khoan nói đến, chàng vẫn nên nghỉ ngơi thật tốt."

Lăng nhất phàm phất tay:

"Đủ rồi , ngươi trở về cung trước đi, bổn  vương muốn được nghỉ ngơi."

Phượng Oanh Oanh cứ vậy mà bị đuổi khỏi cung điện của thái tử ,  sau khi phượng oanh oanh y phẩy tay áo ngồi xuống ghế khẽ thở dài cùng lúc tiểu thuận tử bưng chén trà vào  đặt lên bàn rồi cầm quạt khẽ phe phẩy cho y. Y nhấp ngụm trà , còn tiểu thuận tử vừa quạt vừa khẽ nói:

" Thái tử điện hạ, tam hoàng tử hiện tại vẫn đang ở trong ngục ... tam hoàng tử vốn là 1 lòng hành thích người nô tài lúc đó còn bị ánh mắt đầy sát khí của y làm cho sợ hãi."

Hắn nhếch miệng . Y biết trước đây tiểu thuận tử ghét nhất là 2 ng tam hoàng tử và Phượng Oanh Oanh . Nhiều lúc y vì Phượng Oanh Oanh mà trách tội tiểu thuận tử nhưng bây giờ này lại cảm thấy những lời của tiểu thuận tử nói rất lọt tai.

Y biết tam hoàng tử trong tay có 1 chút binh quyền trọng yếu hơn nữa trong triều cũng có người chống đỡ hắn  nếu như luận tội xử trảm há chẳng phải là tự mình đập gãy chân của mình thế nên chỉ có cách từ từ hạ thánh chỉ đưa tam hoàng tử tới phong đất Từ Châu. Lần trước vì nghe lời ngon tiếng ngọt của Phượng Oanh Oanh mà phong đất cho tam hoàng tử ở Dương Châu nơi có điều kiện thuận lợi   nên mới để hắn có cơ hội để khởi binh tạo phản. Bây giờ đưa hắn đến Từ Châu nơi đất đai cằn cỗi khí hậu khắc nhiệt để xem tam hoàng đệ lấy gì mà tạo phản.

Lăng nhất phàm lập tức hạ 1 đạo thánh chỉ về việc của tam hoàng tử, còn 1 đạo thánh chỉ nữa liên quan đến Hồ Ân , hoàng hậu của y kia ,
ước trừng nàng ở đoạn lãnh cung cũng được nửa năm rồi, y nhất định phải mau chóng  đưa nàng ra khỏi chỗ đó.Kiếp này người y muốn chuộc lỗi nhất là nàng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net