Sủng Phi - Xuyên không - [Zin] ( Updating )

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
Hoan Du này!"

"Các ngươi gọi ta là gì?" Tư Tư mẫn cảm nói.

"Nguyệt phu nhân ạ!"

"Quân chủ hiện giờ là tên khốn DIễm Liệt sao?"

"Xin phu nhân đừng gọi đích danh tên của Đại Vương!" Mấy cung nữ hoảng hốt quỳ sụp xuống.

"Biết rồi! Mẹ nó chứ! Vốn tưởng lại được xuyên không đến nới khác.... Khống nờ là bản thân quá mộng tưởng! Haizzzzzzzzzz!" Tư Tư bất lực than thở.

"Xin phu nhân uống canh ạ!"

Cung nữ không hiểu Tư Tư nói gì, càng không dám vặn hỏi, chỉ khăng khăng thỉnh cầu Tư Tư uống bát canh đen sì trước mặt.

Tư Tư ngửi mùi của thứ nước đo, nhăn mặt xua tay: "Mang đi! Ai mà uống nổi thứ canh kinh tởm này chứ?"

"Xin phu nhân dùng canh!"

"Sao các ngươi cứ cố chấp bắt ta uống thứ nước này? Khó nuốt như vậy, ta không uống!"

"Xin phu nhận tha tội. Đây là mệnh lệnh của Đại Vương ạ!"

"Sao ta phải nghe lời hắn?" Tư Tư cười lạnh: "Hơn nữa, rốt cuộc thứ canh đó dùng để làm gì vậy?"

"Việc này...."

"Nói mau!"

"... Là....thuốc ngừa thai ạ!"

"Sao không nói sớm?"

Tư Tư bực tức lườm mấy cô cung nữ một cái, sau đó nhanh chóng giất cái bát vẫn còn bốc khói nghi ngút, nghiến răng định cố uống, nhưng cô vừa mới để bát kề gần miệng thì bị một bàn tay to hất mạnh, cái bát rớt xuống sàn. Tư Tư kinh ngạc ngước nhìn thì thấy bộ mặt nộ khí trùng trùng của Diễm Liệt...

Chương 11: Lửa giận

 "Ngươi...ngươi làm cái gì vậy?"

Tư Tư vừa nhìn thấy Diễm Liệt, theo phản xạ có điều kiện liền vội lùi lại góc tường, lấy chăn che người lại.

Cảnh bị cưỡng bức và lăng nhục tái hiện ra trước mắt, khiến cố không thể thở nổi.

Cô bạt mạng lắc đầu, cảnh giác nhìn hắn, giơ một cánh tay trắng ngọc ngà ra và nói: "Đưa thuốc cho ta!"

"Ngươi không muốn mang thai đứa con của trẫm như vậy sao?" Diễm Liệt lạnh lùng hỏi.

Hắn cũng không biết tại sao khi nhìn thấy Tư Tư không những không bi thương tuyệt vọng như những ả đàn bà khác mà còn rất hăng hái uống canh Hoan Du, trong lòng cảm thấy có chút hụt hẫng.

Theo lý mà nói, Nguyệt Lạc là công chúa địch quốc, không được phép mang thai con hắn, cho nên khi cung nữ hỏi có cho cô uống thuốc ngừa thai hay không, hắn lưỡng lự một hồi rồi mới gật đầu. Hăn không muốn vì bất cứ ai mà thay đổi nguyên tắc của mình.

Nhưng tại sao người đàn bà chết tiệt này lại hành xử như vậy? Cô ta không muốn mang  thai sao? Lẽ nào, cô ta không biết nếu như có con thì giá trị lợi dụng của đứa trẻ đó to lướn cỡ nào? Ta thật sự không hiểu là cô ta lòng dạ thâm sâu khó lường, hay là ngu ngốc tới mức đáng sợ? Không, tất cả chỉ là vai diễn của cô ta! Vì cô ta là môn sinh tâm đắc nhất của Lạc Lam, thêm vào đó, cô ta lại có thể chống lại tác dụng của "Túy sinh mộng tử"...

Diễm Liệt nhớ lại tình hình hôm đó, khi hắn tính toán chuẩn thời giân đang định hạ lệnh đem Tư Tư tới quân doanh, thì lại bắt gặp cảnh hắn cả đời khó quên!

Tư Tư lõa thể dìm mình trong hồ, mái tóc đen phiêu phiêu nhảy múa trong nước, khuôn mặt tuyệt trần đỏ gay gắt tan nát cõi lòng, nhưng cô vẫn cố hết sức cắn chặt môi, liều mạng lắc đầu, liều mạng phản kháng lại tác dụng của đan dược. Thủ hạ hắn được lệnh giao hợp với cô nhưng nhìn cô như vậy cũng không dám xông lên. Khi bọn chúng thấy Diễm Liệt thfi hoảng hốt quỳ mọp xuống, hắn chau mày phất tay, trong lòng đột nhiên dấy lên cảm giác hoảng loạn.

Đây là lần đầu tiên, ta nhìn thấy có người nghị lực đến vậy! Phàm là người nuốt "Túy sinh mộng tử" đều bị tình dục khống chế toàn bộ lí trí, nếu như không cùng người khác giao hợp, toàn thân sẽ như bị hàng nghìn con kiến cắn xé, đau đớn, thống khổ và sống không bằng chết. Loại xuân dược này đến trinh tiết liệt nữ cũng không thể phản kháng nối! Một nữ nhân yếu đuối như cô ta lại có thể chống lại được! Cô ta quật cường tới không thể tin nổi!

"Ngươi..."

Nhìn cô gái trong có vẻ yếu ớt nhưng trái tim lại kiên cường bất khuất khiến người khác bội phục, Diễm Liệt khẻ cau mày, ánh mắt có chút mơ màng, nhưng cuối cùng hắn cũng không mở miệng hỏi bởi vì thân thể Tư Tư dần dần chìm xuống, hôn mê bất tỉnh.

"Nguyệt Lạc!"

Diễm Liệt kinh hô, theo bản năng vội nhảy xuống hồ ôm chặt lấy cô. Làn da của Nguyệt Lạc trơn mịn, mềm mại, nhưng hàng mi dài cong vút của cô lại sác nhọn nhưu kéo, từng chút từng chút đâm vào lớp băng lạnh lẽo trong lòng hắn.

Không! Ta không thể động lòng vì một người đàn bà như vậy! Ta là vị vựa đức cao vọng trọng, cô ta chỉ là một ả tiện tì! Ta tha chết cho cô ta cũng chỉ vì "Nguyệt Ảnh". Thần vật có thể thực hiện được mọi nguyện vọng trong truyền thuyết mà thôi!

Diễm Liệt nhớ tới đôi mắt nhắm nghiền, môi bị cắn rách chảy máu của Tư Tư, trái tim phút chốc mềm lại. Hắn nhìn đám cung nữ vẫn đang quỳ, nhìn đám thuốc bắn tung tóe đang bốc hơi trên mặt đất, cơn tức liền trào lên: "Ngươi không muốn mang thai đứa con của trẫm?"

"Đương nhiên! Lẽ nào ngươi muốn ta mang thai con của ngươi sao? Thư canh này là do ngươi hạ lệnh bắt ta uống cơ mà!"

"Nhưng bây giờ trẫm thay đổi chủ ý rồi!"

"Dựa vào cái thá gì mà ngươi nói uống thfi ta phải uống, ngươi nói không uống thì ta không được uống? Ta nói cho ngươi biết, ta không hề muốn mang thái đứa con của người! Một chút cũng không muốn! Ngươi....ngươi lăng nhục cưỡng bức ta, còn lệnh cho một lũ đàn ông thối tha tới chà đạp, dày vò ta! Ngươi không phải người, ngươi là ma quỷ hại đời ta! Ta thà chết cũng không muốn nhìn thấy bản mặt khốn kiếp của ngươi!"

Chương 12: Quân kỹ

Tư Tư nói xong liền vùng dậy, loạng choạng bước ra cửa. Sự quật cường của cô khiến Diễm Liệt bị kích nộ triệt để!

Diễm Liệt soải bước nhanh về phía trước như một trái núi sừng sững đứng chắn đường Tư Tư, sau đó từ trên cao nhìn xuống nói: "Ngươi, quả thực quá hỗn xược rồi! Mau đi theo trẫm!"

"Ngươi định mang ta đi đâu?.... MAU THẢ TA RA!"

Tư Tư bạt mạng chống cự, nhưng cô nào có phải là đối thủ của hắn! Diễm Liệt mặc cho cô vùng vẫy  thế nào, kiến quyết gò ép lôi cô về phía chuồng ngựa! Hắn nhảy lên lưng một con hắc mã - lông mượt óng ánh - mặt vô cảm ra lệnh cho Tư Tư: "Lên ngựa!"

"Ngươi định mang ta đi đâu? Ta không đi!"

"LÊN NGỰA!"

Cầm chiếc rôi ngựa quất trong tay, DIễm Liệt không thương tiếc quất vào lưng Tư Tư, khiến lưng cô phút chốc bỏng rát, đau thấu xương! Cơ thể cô vẫn chưa bình phục hoàn toàn lại phải chịu thêm đòn roi, thực tế đã sớm không thể chống đỡ! Tuy cô đang cố gắng đứng cho vững nhưng đôi chân lại mềm nhũn, theo quán tính khuỵu mạnh xuống đất nhưng cô vẫn quật cường, chằm chằm nhìn hắn, không chịu khuất phục lấy một khắc một giây!

"Lên ngựa!" Diễm Liệt tiếp tục vô cảm ra lệnh.

"Ta - không - lên!" Tư Tư cắn chặt răng đáp lạp từng tiếng một.

"Vút!"

Roi ngựa một lần nữa lại rơi trên lưng Tư Tư.Máu không ngừng tuôn ra từ tấm lưng mỏng manh mịn màng, nhuốm đỏ cả bộ y phục trắng như tuyết, khiến người ta nhìn thấy mà đau lòng! Nhưng, cô vẫn chòng chọc nhìn hắn, không hề có chút sợ hãi! Diễm Liệt nhìn cô, nộ hảo thăng thiên, cuối cùng hắn liền ôm ngang eo, vứt cô lên ngựa.

"Ngươi làm cái gì? Mau bỏ ta ra!"

Ngựa phi nhanh như gió lướt, tiếng thét của Tư Tư cũng vì thế mà hòa vào không trung. Cánh tay của Diễm Liệt cứng như thép tôi, kiếm chặt cô tới nỗi không thể nào ngọ nguậy được. Gió bụi không ngừng gào rít ập vào miệng, khiến cô ho sặc sụa, nước mắt chảy giàn giụa.

Khi đến đích - quân doanh -  thì mồm miệng cô đều khô khốc, không thể thốt được một câu!

"Ngươi....đưa  ta  đến   nơi  này  làm  gì?" Với giọng khàn khàn, cô mở miệng một cách khó khắn.

"Trẫm muốn ngươi đích mục sở thị ( chứng kiến tận mắt - nàng xem dùng cụm từ này được không?), đàn bà một khi bị trẫm vứt bỏ thì sẽ có kết cục như thế nào!"

Diễm Liệt dứt lời, liền xách cô xuống ngựa, sau đó ép cô lôi vào một cái lều. Trong lều là hai cô gái quần áo xộc xệch, tóc tai rối bù, sắc mặt vàng vọt, đôi mắt thờ thẫn, không còn lấy một chút sinh khí, cứng đơ như bù nhìn vậy! Bên cạnh họ là mấy gã đàn ông khỏa thân tinh tráng, mặt mũi đỏ gay, sực nức mùi rượu. Bọn chúng nhìn thấy Diễm Liệt thì hốt hoảng quỳ xuống hành lễ, còn Diễm Liệt chỉ phất tay nói: "Đứng dậy cả đi! Đang dang dở việc gì thì cứ tiếp tục làm!"

"Tạ ơn Đại Vương!"

Lũ đàn ông dập đầu lạy tạ, sau đó cười ha hả, cầm bình rượu tưới vào miệng hai cô gái đáng thương, miệng không ngớt buông ra những lời ô uế tục tíu. Tư Tư tròn mồm trợn mắt nhìn mọi thứu diễn ra, không thể tin nổi hướng về phía Diễm Liệt rồi nói: "Bọn họ là...."

"Là những công chúa rớt tuyển. Nguyệt Lạc, ngươi nên ngoan ngoãn hầu hạ trẫm, bằng không, kết cục của ngươi sẽ như bọn họ!"

Nói xong, Diễm Liệt tàn nhẫn cười, cuối cùng vẻ hài lòng đã xuất hiện khi tahays nét hoảng loạn trên khuôn mặt của Tư Tư nhìn hắn, nước mắt không ngừng tuôn rơi: "Ngươi nói thật sao? Bọn họ.... Sao ngươi có thể đối xử với bọn họ như vậy?"

Một cái tát như trời giáng lần nữa rơi trên mặt Diễm Liệt. Diễm Liệt không ngờ Tư Tư lại lần nữa giơ tay tát mình, chết trân một hồi, trong lều tất cả mọi thứ đều tĩnh lặng....

Chương 13: Trừng phạt

Đây là lần thứ hai Tư Tư tát hắn. Khác với nỗi sợ hãi lần đầu ra tay, Tư Tư lần nãy chỉ có cảm giác đang đánh bạc với số mạng.

Với ánh mắt thù hận, cô nhìn chòng chọc DIễm Liệt, mất hết lí trí hét lên: "NGƯƠI KHÔNG PHẢI LÀ NGƯỜI! NGƯƠI LÀ HÔN QUÂN! LẼ NÀO ĐÀN BÀ SINH RA LÀ ĐỂ LÀM BÙ NHÌN CHO ĐÀN ÔNG TIÊU KHIỂN SAO? BỌN HỌ CŨNG CÓ CHA MẸ, ANH CHỊ EM, CÓ BẠN BÈ, NGƯỜI THƯƠNG! LẼ NÀO NGƯƠI KHÔNG CÓ NGƯỜI THÂN HAY SAO? NÊU NHỨ NGƯỜI THÂN CỦA NGƯƠI CŨNG BỊ CHÀ ĐẠP LĂNG NHỤC NHƯ VẬY, NGƯƠI SẼ CÓ THÁI ĐỘ GÌ HẢ? NGƯƠI THẬT QUÁ QUẮT!"

Lúc này thân thể Tư Tư đã suy ngược, tuy cái tát này được cô dùng tận lực bình sinh ( hết cả sức lực của mình) nhưng chỉ chỉ có thể lưu lại trên mặt DIễm Liệt mấy vết mờ mờ!

Diễm Liệt không thể tin nổi nhìn về phía Tư Tư, cuối cùng sự phẫn nộ của hắn bùng lên! Lòng hắn như bị người ta dùng dao cứa, từng chút từng chút rỉ máu. Đôi mắt đỏ ngầu, long lên sòng sọc tóm lấy cánh tay Tư Tư, gằn giọng: "Ngươi nói đúng. Trẫm không có phụ mẫu, không có huynh đệ, không có thân nhân, cái trẫm có là quyền lực. Có quyền lực trong tay là có tất cả! Phụ mẫu chi ái, huynh đệ chi  tình? Đều là gạt người, gạt mình mà thôi! Nguyệt Lạc! Ngươi quả thực quá hỗn xược, trẫm sẽ cho ngươi nếm trải mùi vị dám mạo phạm trẫm!"

"Tùy!" Tư Tư vốn đã đặt cược số mệnh từ trước!

"Ngươi muốn làm thế nào thì làm đi! Mạng ta thấp hèn! Sớm đã không muốn nhìn thấy cái bản mặt của người! Ngươi có giỏi thì giết ta đi!"

"Giết người?" Diễm Liệt lắc đầu: "Không dễ như vậy! Nguyệt Lạc! Ta muốn ngươi vì thái độ hỗn xược của ngày hôm nay mà hối hận cả đời! Người đâu! Đem ả ta ra trói ở đấu trường, trừ phi ả ta cầu xin, không thì không được cho ả ăn một hạt cơm uống một ngụm nước!"

"Tuân lệnh!" Binh sĩ cung kính vâng mệnh.

Thế là, Tư Tư mới phút trước còn là "Nguyệt Phi", phút sau đã thành phạm nhân bị Diễm Liệt hạ lệnh trói vào cột gỗ giữa đấu trường.

Trời nắng chang chang, Tư Tư không thể nào mở nổi mắt, cô gần như rơi vào trang thái hôn mê!

Khát quá! Muốn uống nước quá! Nhưng thà chết chứ không chịu cúi đầu, cầu xin tên hôn quân đó! Diễm Liệt! Ngươi tưởng hành hạ ta ra nông nổi nãy, ta sẽ khuất phục ngươi sao? Đừng có nằm mơ!

Tư Tư thù hằn nghĩ, ánh mắt căm phẫn chiếu thẳng về phía Diễm Liệt đang an nhàn ngồi thưởng thức trà dưới bóng mát đằng xa! Chỉ hận không thể dùng ánh mắt giết chết hắn!

Tư Tư chốc chốc lại liếm viền môi khô ráp, cô họng khát tới mức muốn chày bùng, bụng không nghe lời sôi lên sùng sục! Từng giây từng phút muôn trôi đi, cô cảm thấy cảnh sắc phía trước đều mơ hồ, mắt nặng trĩu không mở nổi! Đương lúc ý thức dần dần tan biến thì một thau nước lạnh bông nhiên hắt vào người khiến cô ướt thẫm từ đầu điến chân! Toàn thân chấn động, ý thức kéo về được vài phần!

"Sao thế? Muốn ngủ rồi à? Tỉnh lại!" Diễm Liệt mặt vô cảm nói.

Diễm Liệt! Hắn rốt cuộc còn muốn gì nữa? Thật là tên biến thái!

Tư Tư hận thfu nhìn Diễm Liệt, sau đó nhắm mắt, ngoảnh mặt đi! Diễm Liệt lần đầu tiên nhìn thấy một cô gái quật cường như vậy, hắn không khỏi tức giận: "Để xem ngươi còn trụ được tới khi nào? Hồi cung! Nguyệt Lạc! Trẫm chờ thời khắc ngươi cầu xin trẫm!"

"Ta.... quyết không cầu xin người..." Tư Tư nhẹ giọng trả lời nhưng quyết đoán.

Đêm khuya...

Trên đấu trường rộng lớn, ngoài Tư Tư ra thì chẳng có lấy một bóng người, yên tĩnh tới ghê rợn. Tư Tư lặng lẽ ngắm ánh trăng trên bầu trời, lặng lẽ hưởng thụ làn gió nhẹ nhàng quấn lấy mình, cảm thấy lòng tĩnh lặng như nước mùa thu.

Lạc Lam, ta đã thực hiện được điều ngươi muốn, cuối cùng cũng được tên hôn quân đó phong Phi. Nhưng kết quả thế này, ta và ngươi đều không thể nghĩ tới được nhỉ? Không biết khi ta chết đi, ngươi có buồn hay không? Dầu gì, Nguyệt Lạc yêu ngươi sâu đậm như vậy....

Tư Tư nhớ tới ánh mắt dịu dàng nhưng lạnh lùng của Lạc Lam, từng thớ thịt trong tim bỗng quặn đau, nước mắt cũng lặng lẽ chảy xuống! Cô hoàn toàn không biết, xa xa một góc đầu trường, có một thân ảnh cao lớn luôn trầm mặc đứng nhìn cô, khuôn mặt lộ vẻ thương xót!

Chương 14: Thỏa hiệp

“Cái gì? Nguyệt Lạc đến giờ vẫn chưa cầu xin trẫm tha mạng ư?”

Trong cung điện xa hoa, Diễm Liệt đang ngồi uống rượu, nét mặt vô cùng tức giận. Hắn vận lực bóp chặt kim bôi trong tay, đến nỗi kim bôi bị rạn ra vết nứt. Nội quan thấy Đại Vương của mình tâm trạng không tốt, vội vàng nói : “Đại Vương, xin Đại Vương bớt giận, Nguyệt phu nhân nhất định sẽ cầu xin người tha mạng!”

“Cút! Cút hết cho trẫm!”

Ly rượu trong tay Diễm Liệt nện mạnh trúng vào trán tên nội quan khi nãy, rạch một vệt dài, khiến máu ứa ra. Tên nội quan đó không màng tới vết thương trên trán, hoảng hốt bò vội ra ngoài, còn Diễm Liệt vẫn không mảy may hạ hỏa!

Nguyệt Lạc………….ngươi thật biết cách khiến người khác tức giận! Mọi phụ nữ đều dịu dàng, đều muốn hưởng lạc, đều cung kính, hầu hạ ta. Tại sao chỉ có ngươi là quật cường, luôn nghịch lại ta? Lẽ nào ngươi không hề sợ ta sẽ giết chết ngươi, diệt luôn cả tộc người của ngươi? Ngươi……thực sự quá xấc xược rồi!

“Người đâu! Đưa trẫm tới đấu trường!”

“Dạ! Đại Vương!”

Khi Diễm Liệt tới đấu trường thì Tư Tư đã hôn mê bất tỉnh. Mắt cô nhắm nghiền, mặt trắng bệch như tờ giấy, hô hấp trở nên yếu ớt, phảng phất như lúc nào cũng có thể ngừng thở. Diễm Liệt chằm chằm nhìn Tư Tư, cơn tức bùng nổ, đột nhiên hắn túm tóc cô giật ngược lên : “Tỉnh dậy! Mau cầu xin trẫm!”
Sự đau đớn kịch liệt đã khiến Tư Tư lần nữa tỉnh lại. Cô lờ mờ mở mắt, nhìn không rõ khuôn mặt của Diễm Liệt cũng nghe không rõ hắn đang nói cái gì, nhưng dầu vậy, cô vẫn cười mỉa , bất khuất, quật cường nói : “Ta sẽ không đời nào chịu cúi đầu trước ngươi……..”

“Vút!”

Roi ngựa trong tay Diễm Liệt quất mạnh lên bả vai Tư Tư, nhưng Tư Tư lại cảm thấy mình không còn cảm giác đau đớn nữa! Phát roi quất xuống đầu tiên rất mạnh, nhưng dần dần theo bản năng, biến nhẹ, phảng phất bản thân Diễm Liệt cũng không hề muốn làn da mềm mại, trơn mịn của Tư Tư lưu lại những vết thương xấu xí như vậy!

Từng phát roi quất xuống là từng phần ý thức của Tư Tư tiêu tán nhưng cô vẫn cắn chặt môi, không hề hé răng cầu xin. Dần dần, cô hoàn toàn không thể cảm nhận được gì nữa!

“Đại Vương! Xin người đừng đánh nữa!” Nội quan thân cận bên cạnh Diễm Liệt nhìn ngó xung quanh, nhẹ giọng nhắc nhở : “Nếu người còn đánh nữa, e rằng Nguyệt phu nhân sẽ……….”

“Lôi ả ta đi, cho ả ta nước và thức ăn! Nếu như ả ta có chuyện gì, ngươi cũng đừng nghĩ đến chuyện sống mà quay về!” Diễm Liệt trầm mặc một lúc rồi mới hạ lệnh xuống.

Đây là lần đầu tiên , ta nếm trải mùi vị của thất bại!

Nguyệt Lạc, ngươi thật ngoài dự liệu của ta! Ta biết ngươi một lòng cầu chết, nhưng ta sẽ không để ngươi toại nguyện! Bởi vì ta cần phải tìm ra “Nguyệt Ảnh”, nhưng chủ yếu là  ta phải chinh phục  được ngươi……….Ta nhất định sẽ khiến ngươi thuận phục!—–Diễm Liệt kiên định nghĩ!

Thương tích của Tư Tư đều chỉ là ngoài da cho nên dưới điều trị tận tình của ngự y, vết thương hồi phục rất nhanh, thậm chí không còn lưu lại một vết sẹo! Nhưng mỗi khi , cô nhìn khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần cùng thân hình yêu kiều giống như thuở ban đầu trong gương thì đều hận một nỗi không thể hủy luôn dung mạo, khiến cho Diễm Liệt không còn nảy sinh hứng thú với bản thân!

Cùng với sự bình phục của Tư Tư, Diễm Liệt ngày càng tới tấp truyền cô tới hầu hạ, cũng không hề bỏ qua bất cứ cơ hội nào để “dày vò, hành hạ” cô!

 

Chường 15 : Phát tác!

“Rót rượu cho trẫm!”

Diễm Liệt mặt vô cảm nhìn Tư Tư, cao ngạo ra lệnh, Tư Tư thầm rủa trong lòng, nhưng sự tức giận không hề hiện ra trên khuôn mặt cô bình tĩnh, thuận tùng rót rượu cho hắn.

Uống cho chết đi! Tốt nhất là uống say rồi ngã chết chìm trong nhà xí! Người khôn ngoan không nên so đo thiệt hại trước mắt, ta lần này sống lại, sẽ không để cơ thể phải chịu hành hạ! Ta thật ngốc, nhịn một chút thì đã không phải chịu đau đớn xác thịt như vậy! Nhưng sao ta cứ nhìn thấy cái bản mặt hắn là máu lại trào lên, muốn đấu với hắn tới cùng, không cho hắn toại nguyện? Xem ra, ta và hắn là thiên địch muôn kiếp rồi……….

“Rượu quá đầy!”

Lằng nhằng! Tư Tư gạt bớt ra một ít!

“Quá ít!”

Có điên không? Tư Tư lại rót vào một ít!

“Rượu quá nhạt!”

Khi Diễm Liệt lần thứ một trăm lẻ một bới móc, hạch sách thì Tư Tư cuối cùng cũng điên lên. Cô đặt “kịch” ly rượu xuống bàn, nộ khí trùng trùng nhìn Diễm Liệt. Trong mắt Diễm Liệt lóe lên sát ý, còn Tư Tư thì quát lên : “Ngươi rốt cuộc muốn gì? Hành hạ ta thấy vô cùng thích thú sao?”

“Cũng tạm!” Diễm Liệt thần sắc thản nhiên, nhâm nhi ngụm rượu.

“Ngươi, ngươi sao có thể vô vị như thế?”

“Trẫm thấy vui!”

Đáp án của Diễm Liệt khiến cho cơn giận của Tư Tư bị dập tắt ngấm, cô trợn hắn một cái, không nói câu gì nữa, chỉ cười lạnh. Nụ cười của Tư Tư khiến cho Diễm Liệt bốc hỏa, hắn bá đạo bóp lấy cằm cô, ép cô nhìn vào hắn, tà mị cười : “Ngươi không muốn hầu hạ trẫm?”

“Không phải!” Tư Tư dối lòng đáp lại.

“Rất tốt! Xem ra giáo huấn lần trước rất có hiệu quả! Nguyệt Lạc, chỉ cần ngươi ngoan ngoãn nghe lời, thì có thể làm sủng phi của trẫm, cả đời hưởng vinh hoa phú quý, ngươi có hiểu không?”

Diễm Liệt nói xong, lặng lẽ nhìn Tư Tư, đợi câu trả lời của cô, Tư Tư nét mặt lưỡng lự nhưng vẫn nói ra : “Ta….ta không cần!”

“Ngươi nói cái gì?”

Câu trả lời của Tư Tư

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net