Sủng Phi - Xuyên không - [Zin] ( Updating )

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
ngực………

Ngực cô trắng nõn tròn trịa, dưới bàn tay nhào nặn của Diễm Liệt dần dần trở nên ửng hồng còn mặt cô thì đỏ gay tím tái như ráng chiều tà. Nụ hôn của hắn vởn quanh bờ môi mềm mại, xương quai xanh quyến rũ, rồi tới hai bầu ngực căng tròn, hắn hôn đến đâu cơ thể cô đều run rẩy đến đấy, Tư Tư nhớ lại cái đêm cuồng bạo, cái đêm bị cưỡng bức lăng nhục đó, đôi mắt bỗng mơ màng như bị màn sương che phủ.

“Đừng……Đại Vương tha cho thần thiếp, thần thiếp sẽ giúp người tìm ra “Nguyệt Ảnh”!”

Nụ hôn của Diễm Liệt đột ngột khựng lại, dục vọng của hắn bị tiếng kêu thất thanh của Tư Tư cuốn phăng đi phân nửa còn hắn giờ đã bị cô chọc tức tới phát hỏa.

“Ngươi nói cái gì?”

“Thần thiếp…….. tuy đã mất trí nhớ, nhưng thần thiếp bằng lòng giao dịch với Đại Vương!”

“Giao dịch cái gì?”

“Thần thiếp là công chúa Tinh Nguyệt quốc, là đầu mối duy nhất có thể tìm ra “Nguyệt Ảnh”.Thiếp  tin rằng đây cũng là lý do mà Đại Vương phong thần thiếp làm phi tần! Giai lệ cạnh Đại Vương có hằng hà sa số, nếu thêm thần thiếp vào cũng vẫn đông mà vắng thần thiếp đi cũng không thiếu vãn. Xin Đại Vương tha cho thần thiếp ——— Đổi lại, thần thiếp sẽ giúp người tìm ra “Nguyệt Ảnh”, giúp người đạt được tâm nguyện.Trước lúc đó, hi vọng người……..” Tư Tư cắn môi, cắn răng nói : “Hi vọng người đừng triệu thần thiếp tới thị tẩm!”

“Ngươi không muốn hầu hạ trẫm tới vậy sao? Vì để không phải ở cạnh trẫm, ngươi bằng lòng giao ra “Nguyệt Ảnh”, vật mà ngươi cố sống cố chết bảo vệ?” Diễm Liệt đanh giọng hỏi cô. Hắn cũng không rõ tại sao, mắt nhìn thấy “Nguyệt Ảnh” gần kề trong gang tấc, nhưng lòng lại chỉ tràn ngập phẫn nộ!

Nguyệt Lạc——–Hay cho một nữ nhân không biết cân nhắc nặng nhẹ, biết bao danh môn thục nữ, chỉ vì muốn tiếp cận ta mà dùng thân thể để bày mưu tính kế, còn ngươi lại từ bỏ danh phận người người luôn khao khát, thậm chí đem “Nguyệt Ảnh” ra trao đổi! Lẽ nào, ta lại kinh tởm tới mức để ngươi căm ghét đến vậy sao? Tiện tì ngông cuồng!

Nghĩ đến đây, dục hỏa trong mắt Diễm Liệt bị gột sạch, thay vào là vẻ lạnh nhạt và lý trí như thường ngày. Hắn ngồi thẳng dậy, chỉnh lại quần áo, bình tĩnh nói : “Trẫm không bằng lòng, không cần phải hợp tác với ngươi trẫm vẫn có thể tìm ra “Nguyệt Ảnh”, cho nên điều kiện ngươi đưa ra hoàn toàn không hề có ích lợi gì cả!”

“Nhưng nếu có sự giúp đỡ của thần thiếp thì Đại Vương sẽ sớm tìm thấy nó! Đại Vương, xin người hãy suy nghĩ lại!”

“Trẫm đã nói, trẫm không đồng ý! Vì ngươi mà trẫm đã phá vỡ quá nhiều nguyên tắc, trẫm sẽ không nhượng bộ ngươi thêm nữa, nếu ngươi đã không muốn thị tẩm thì trẫm cũng không cưỡng ép khó dễ, ngủ đi!”

Diễm Liệt nói xong, ôm chặt Tư Tư vào lòng, đầu Tư Tư gối trên lồng ngực hắn, nghe tiếng tim đập mạnh mẽ của hắn, sao cô có thể ngủ nổi đây? Cô khe khẽ nhúc nhích, định thoát khỏi vòng vây của hắn, thế nhưng cánh tay của Diễm Liệt cứng như thép tôi, giẫy giụa thế nào cũng không thoát ra được!

“Tên khốn!”

Tư Tư từ bỏ sau lần thử cuối cùng, mấp máy môi chửi rủa Diễm Liệt và cơn mệt mỏi cũng từ từ truyền đến. Giấc này, cô ngủ rất say. Cô không biết rằng – trong đêm tối, nam tử ôm chặt lấy cô luôn lặng lẽ ngắm gương mặt ngủ say sưa của cô, cảm xúc phức tạp lẫn lộn, cứ như vậy thức cả một đêm!

 

Chương 21: Nghiên ngẫm

Ngựa phi băng băng nên chưa tới nửa tháng đã đặt chân tới kinh thành.

Trong suốt hành trình nửa tháng đó, Diễm Liệt tuy không đồng ý với yêu cầu của Tư Tư, nhưng lại không hề cưỡng bức cô.  Trừ ăn cơm và đi ngủ, hắn đều ngồi một mình duyệt tấu chương, không thèm liếc mắt nhìn Tư Tư một cái nào. Dưới mệnh lệnh của hắn, người hầu không có ai dám hó hé với Tư Tư nửa câu. Cho nên cả cỗ xe ngựa xa hoa to hoành tráng, ngoài tiếng vó ngựa ra thì đều yên ắng như bãi tha ma!

Tuy Tư Tư luôn hi vọng bản thân mình trở thành người bị quên lãng nhưng với thái độ thay đổi bất chợt của Diễm Liệt, lòng cô vẫn cảm thấy thất lạc kỳ lạ. Càng hơn thế, dưới sự sắp đặt của hắn, cô không có nổi lấy một người để nói chuyện, buồn bực cô đơn đến phát khùng lên!

Người ta thường nói đàn bà con gái là chúa hay thay đổi, nhưng giờ mới hiểu, thì ra đàn ông còn dễ trở mặt hơn! Tên bạo quân chết giẫm! Chốc thì nóng nảy như biển lửa, chốc thì lạnh lùng như núi băng, còn nữa, tên khốn đó còn hạ lệnh không cho ai tiếp cận nói chuyện với ta! Từng ấy ngày ,nay ta thật sự bức bối tới muốn chết rồi! Ta chết cũng không chủ động mở lời bắt chuyện với hắn! Nhưng………..ta cảm thấy cổ họng của ta sắp bị hoen gỉ rồi………….

Tư Tư nghĩ xong liền căm phẫn lườm Diễm Liệt, khẽ khụ một tiếng nhưng rốt cuộc vẫn không thèm mở miệng nói chuyện với hắn! Diễm Liệt lạnh lùng nhìn sắc mặt “phong vân vần vũ” của cô, ánh mắt lóe lên tia dò xét, nghiên ngẫm.

Nguyệt Lạc, rốt cuộc ngươi là nữ nhân như thế nào?

Lần đầu gặp ngươi chính là khi Tinh Nguyệt vừa trở thành vong quốc. Tinh Nguyệt quốc binh bại như núi đổ, khắp thành trấn đều là đội quân tinh nhuệ của ta, hoàng cung xa hoa tráng lệ, sớm đã trở thành chiến lợi phẩm trong tay ta, còn ngươi cũng là của ta!

Ngươi lúc đó khoác trên mình bộ y phục trắng thuần khiết, gương mặt nhìn không ra một chút biểu cảm. Ngươi lúc đó đẹp tới chao đảo lòng người, nhưng lại không thể khiến ta có một chút rung động. Nếu như không vì “Nguyệt Ảnh”, ta sẽ không giữ lại cái mạng của ngươi, cũng không thể gặp ngươi thêm lần nữa. Nhưng lần thứ hai gặp lại, ngươi- thật sự đã khiến ta vô cùng kinh ngạc.

Cùng một dung mạo, cùng khuynh quốc khuynh thành nhưng sự linh động trong đôi mắt ngươi lại không hề giống như trước. Ngươi cố ý phá hỏng đại lễ Tuyển Phi, chỉ vì không muốn làm chức Phi tần mà người người khao khát ———- Lẽ nào, ngươi tình nguyện làm quân kỹ đê hèn, cũng không thèm hầu hạ phục dịch ta? Hay là nói, ngươi còn có mục đích quan trọng hơn?

Trong hồ tắm, ta cưỡng bức ngươi làm người đàn bà của mình, thực ra đó là lần đầu tiên ta cưỡng ép một người phụ nữ —— mọi phụ nữ khác đều tự nguyện sà vào lòng ta, luôn dịu dàng ôn thuận săn sóc ta, còn ngươi lại…….

Có lẽ, sự ngạo mạn của ngươi kích nộ ta; có lẽ,  ta muốn trừng phạt ngươi, muốn chiếm hữu ngươi, muốn ngươi phải nuốt “Túy sinh mộng tử”.Những tưởng ngươi sẽ giống như mọi ả đàn bà khác, nhưng ngươi lại có thể liều mạng mà chống cự tác dụng của nó!

Kẻ giao tận tay “Túy sinh mộng tử” cho ta đã nói, nếu như không kịp thời giải độc thì thứ xuân dược này sẽ trở thành một loại độc dược tàn phá lục phủ ngũ tạng. Ta cũng từng bắt phi tần ta không yêu thích nuốt nó, thưởng thức bộ mặt dâm đãng sau vẻ bề ngoài băng thanh ngọc khiết của bọn họ. Nhưng ngươi là người đầu tiên khiến ta nếm trải mùi vị cay đắng của thất bại………

Ta dùng roi đánh ngươi, chà đạp ngươi, lăng nhục ngươi, chỉ vì muốn ngươi khuất phục. Nhưng ta đều bị ngươi hết lần này tới lần khác làm cho dụng ý của ta đều thất bại. Nguyệt Lạc, ngươi rốt cuộc là nữ nhân như thế nào? Tại sao trong cơ thể gầy guộc yếu đuối đó lại chất chứa dũng khí quật cường tới nhường vậy?

Nếu như, lời hắn nói là thật, “Túy sinh mộng tử” không có thuốc giải, vậy ngươi phải đau đớn mà chết! Còn ta là hung thủ đích thân giết chết ngươi………..

Không! Không thể như vậy! Ta muốn ngươi sống, ta muốn ngươi tìm ra “Nguyệt Ảnh”.

Nhược Hiên là thần y cứu thế vô song, hắn có thể chế ra “Túy sinh mộng tử”. Nhất định sẽ có thể chế ra thuốc giải, cho dù tính khí hắn cổ quái, ta nhất định sẽ bắt hắn giao ra thuốc giải. Bởi vì, ta không nỡ để sủng vật của ta vĩnh viễn ra đi như vậy……….

Chương 22: Bích Vân

Hoàng thành cuối cùng cũng hiện ra trước mắt………

Xe ngựa phi như bay trong hoàng cung, không biết qua bao lâu mới đột ngột dừng lại. Tư Tư đang ngẩn người suy nghĩ, không liệu được xe sẽ bất thình lình khựng lại, cả người theo quán tính nhào về phía trước, loạng choạng, suýt nữa thì cả người lao ra ngoài.

A!!!!!”

“CẨN THẬN!”

Diễm Liệt thấy vậy, nhanh tay lẹ mắt ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của cô, tránh để cô cứ thế mà lao ra khỏi xe. Hắn nhìn khuôn mặt xấu hổ của Tư Tư, tuy mặt vẫn lạnh như băng nhưng ánh mắt lại lóe lên ý cười bao năm chưa từng xuất hiện : “Ái Phi làm như vậy là sao? Sốt sắng muốn HÀNH LỄ với hoàng cung vậy à?”

 Nghe lời nói châm chọc của Diễm Liệt, mặt Tư Tư liền ửng hồng, khẽ khụ một tiếng, cuối cùng nói : “Buông tay ra!”

“Nàng đang nói chuyện với ai vậy?”

“Đại Vương! Xin người hãy buông tay!”

“Được!”

Diễm Liệt nói xong bất chợt thả tay ra, Tư Tư không ngờ hắn lại buông ra nhanh như vậy, thoắt cái cả người ngã nhào vào trong xe ngựa. Tuy trong xe có thảm lông dày nhưng tay cô vẫn bị đè đau điếng! Cô nghiến răng chịu đau, xoa xoa cánh tay, trừng mắt oán hận lườm Diễm Liệt, nhưng rốt cuộc vẫn không dám mắng hắn!

Diễm Liệt mỉm cười nhìn cô, tâm trạng vô cùng sảng khoái!

Bên ngoài, sớm đã đông nghịt hàng hàng dãy dãy người người đang quỳ mọp xuống hành lễ. Diễm Liệt vén rèm, lãnh đạm giẫm lên vai  một tên nô tài, vững chân bước xuống xe.  Đường xa vạn dặm, phải đi cả nửa tháng mới tới nơi nhưng khuôn mặt hắn không mảy may lộ ra nét mệt mỏi ; trái lại, càng hồng hào rạng rỡ, đôi mắt càng lấp lánh rạng ngời!

“ĐẠI VƯƠNG VẠN PHÚC!!!!!”

“Bình thân!”

Bên ngoài xe, âm thanh người người hành lễ đầy nghiêm trang vang tận trời xanh; trong xe, Tư Tư ngồi thừ ngây ngốc, cơ hồ không có dũng khí vén rèm ra để xem cảnh tượng phía bên ngoài. Cô không biết sẽ có những nguy hiểm nào đang chờ đón cô , mà cô cũng không muốn biết!

Ta………hối hận rồi! Tuy giờ không còn kịp để nuốt lời hứa, nhưng ta thật sự hối hận rồi! Chỉ cần đặt chân vào hoàng cung, e rằng, cả đời này ta không có cơ hội chạy thoát! Còn Diễm Liệt sẽ là kẻ nắm giữ số mạng của ta…………

“Ái Phi! Nên xuống xe rồi!” Diễm Liệt nén giận nói.

Ta không nghe thấy, ta không nghe thấy………

Tư Tư bịt chặt hai tai, muốn giả vờ bản thân không hề nghe thấy giọng thúc giục của Diễm Liệt. Chính lúc này, rèm cửa bị Diễm Liệt giật phăng xuống!

Diễm Liệt nỗ lực ổn định lại phiền muộn trong lòng, sau đó mới lạnh lùng ra lệnh : “Xuống xe!”

Biết rồi!  Thật là phiền phức!

Tư Tư lườm Diễm Liệt một cái, nhảy xuống xe, suýt chút té ngã! N àng vội vàng lấy lại thăng bằng nhưng lại phát hiện ai ai cũng dùng ánh mắt kỳ quái nhìn mình, một cô gái tuyệt sắc bận y phục màu xanh ngọc bích càng lộ ra vẻ khinh thường : “Thân là phi tần của Thiên Tử, lại có thể xuống xe như vậy! Thật là không có phép tắc gì cả!”

“Bích Vân! Không được vô lễ!” Diễm Liệt đanh nét mặt.

“Dạ!” Bích Vân cuống quýt nói.

Cô gái tên Bích Vân này chỉ đeo một vòng cổ và cài một chiếc trâm làm bằng ngọc phỉ thúy, trang điểm thanh thoát, nhẹ nhàng như hoa sen, khiến Tư Tư ngắm đến ngẩn ngơ. Nhưng lời cô ta thốt ra lại cay nghiệt mỉa mai, khiến hảo cảm của Tư Tư với cô ta phút chốc biến mất sạch sành sanh!

Xuống xe như vậy thì sao chứ? Chỉ là không giẫm lên “ghế người” để xuống thôi! Ai ai cũng là người, dựa vào đâu mà đòi đạp lên người khác để xuống xe chứ? Các người làm chủ nhân quen rồi, còn ta thì không! Còn nữa, nơi này sao lại nhiều nữ nhân như vậy? Tên biến thái đó rốt cuộc có bao nhiêu người đàn bà vậy chứ?

Tư Tư nhìn ngó xung quanh, chỉ nhìn thấy bốn bề toàn là mĩ nhân, mỗi người đều đẹp một vẻ, trang điểm lộng lẫy xinh tươi, nên không tránh khỏi sững người! Cô tưởng tượng cảnh Diễm Liệt cùng với vô số mĩ nhân hoan ái, khóe miệng nhếch lên nụ cười tà mị nhưng lòng lại đau nhói kì lạ!

Nhiều đàn bà như vậy, Diễm Liệt, ngươi cứ đợi ngày bản thân chết chìm trong lòng gái đẹp làm quỷ phong lưu, vật vờ dưới âm tào địa phủ đi! Đến lúc đó, ta nhất định sẽ trốn khỏi cung! Đúng, ta chỉ hận một nỗi ngươi không thể chết ngay bây giờ!

“Đại Vương! Đây là phi tần mới đắc sủng của người à? _________Là công chúa Nguyệt Lạc tiếng tăm lừng lẫy đây sao? Quả nhiên mĩ miều!”

Đương lúc Tư Tư đang chìm trong tưởng tượng, một giọng nói mềm mại thánh thót vang lên bên tai. Tư Tư vội quay đầu lại, chỉ nhìn thấy một mĩ nhân áo đỏ đang nghiêng người dựa vào lòng Diễm Liệt ; nàng ta đang cười như không cười nhìn Tư Tư, dung nhan phảng phất như không thuộc về thế gian trần tục này vậy!

Chương 23 : Thần y Nhược Hiên!

 Đẹp………………cô gái ấy đẹp quá! Cô ấy mặc bộ y phục đỏ thắm, cánh môi mỏng quyến rũ cong cong, toát ra ý cười như ẩn như hiện, ngũ quan tinh xảo như tạc như vẽ, đôi mắt phượng hẹp dài đang nheo lại, đôi  ngươi đẹp như ngọc lưu ly, câu hồn đoạt phách, thoáng lóe lên tia sáng long lanh rồi lại chợt tắt!

Thật sự là quá đẹp! Nguyệt Lạc rất đẹp, Bích Vân rất đẹp, nhưng vẻ đẹp của họ khác một trời một vực so với cô ấy. Hai người họ dù có đẹp nhưng trên người vẫn toát ra khí chất phàm trần, còn cô gái ấy thanh khiết trong sáng phảng phất như tiên nhân vậy, không mảy may có một chút bụi trần!

 “Ái Phi?”

Diễm Liệt chú ý thấy ánh mắt si dại của Tư Tư, cơn giận bỗng dưng trào lên, nét mặt sa sầm vô cùng đáng sợ. Cô gái áo đỏ “nhìn mặt biết lòng” lập tức như bạch tuộc, quấn lấy cánh tay của Diễm Liệt, dịu dàng nói : “Đại Vương, người thật là có mới nới cũ, quên luôn cả người ta, làm người ta đau lòng quá à!!!!”

“Nhược Hiên! Ngươi câm miệng cho trẫm!” Diễm Liệt nổi nóng quát lên.

“Người sao có thể hung dữ như vậy chứ???”

Tư Tư kỳ quái nhìn Diễm Liệt, không hiểu tại sao hắn lại nhẫn tâm quát tháo một mĩ nhân yêu kiều đáng yêu như vậy! Diễm Liệt nhận thấy Tư Tư sớm đã đặt một nửa trái tim lên người Nhược Hiên, cảnh giác ôm cô vào lòng, giới thiệu : “Ái Phi, đây là thái y trong cung ——-Nhược Hiên!”

Thì ra cô ấy không phải là phi tần của Diễm Liệt, tiếc thật đó! Nhưng mà là phận nữ nhi, lại hiểu y thuật, thật càng khiến người khác bội phục!

Tư Tư ngẫm nghĩ, ánh mắt càng thêm si ngốc ngắm Nhược Hiên!

“Còn nữa, Nhược Hiên là đàn ông! Cho nên trẫm không cho phép nàng nhìn hắn tới mức không kiêng dè như vậy!” Diễm Liệt chau mày. Cuối cùng chịu không nổi, hắn cúi đầu và nói khẽ vào tai Tư Tư!

Cái gì cơ?

Cái tin này, lấy làm lạ như sét đánh giữa trời quang, khiến Tư Tư kinh ngạc tới mức suýt chút nữa thì la to! Cô ngây ngốc nhìn Nhược Hiên, chừng như không thể tin nỗi lời nói của Diễm Liệt! Bàn tay nhỏ nhắn của cô, không thể khắc chế nỗi vừa sờ sờ vào phần ngực của Nhược Hiênvừa lẩm nhẩm : “Bằng phẳng thật, quả nhiên là đàn ông!”

Cử chỉ của Tư Tư khiến sắc mặt của Diễm Liệt bỗng chốc “mây đen vần vũ”, đồng thời cũng làm cho mọi người tại đương trường mém chút ngất xỉu! Còn khuôn mặt của Nhược Hiên vẫn giữ nguyên nụ cười mỉm khéo léo, nhưng vầng trán xinh đẹp của hắn thì lại lấm tấm rịn mồ hôi : “Nguyệt phu nhân…………Thật là, người ăn ngay nói thẳng!”

“Nguyệt Lạc! Nàng quá vô tắc vô thiên rồi!”

Diễm Liệt chỉ cảm thấy, sĩ diện cả đời của mình bị tiểu cô nương trước mặt hủy cùng phá tận ; hắn chỉ còn nước kiêu ngạo ngẩng đầu, cố giữ lấy một chút tự tôn còn sót lại! Ánh mắt hắn sắc lẻm quét qua một lượt những người đang đứng tại đương trường, hàn băng phóng ra khiến bọn họ cuống cuồng cúi gằm mặt xuống, chỉ tâm niệm muốn xóa sạch cảnh tượng vừa nãy nhìn thấy!

Thật là xui xẻo, vô tình chứng kiến cảnh đó……….Phi tử “phóng túng”, thật là……Đại Vương chắc sẽ không giết người diệt khẩu đó chứ? Nếu như Đại Vương nổi cơn thịnh nộ, chắc là sẽ không có thái độ như vừa rồi………..

“Mộ Cần!”

“Dạ! Có nô tì!” Một cung nữ khoảng tầm ba mươi, mi thanh mục tú, cung kính bước ra.

“Dẫn Nguyệt Phi tới “Nguyệt Thần Cung”, chọn vài cung nữ thái giám lanh lợi hiểu chuyện tới hầu hạ! Nguyệt Phi thân thể yếu ớt, đừng cho nàng ấy tùy tiện đi lại!”

“Dạ!”

Thế là, Tư Tư được Mộ Cần “mời đi”, còn những người xung quanh cũng nhanh chóng giải tán!

Bước tới Ngự Thư Phòng, đuổi hết thị tùng ra khỏi, Diễm Liệt lúc này mới lạnh lùng nhìn Nhược Hiên : “Muốn cười thì cười ra đi!”

“Ha ha ha ha ha ha !!!! Diễm Liệt, con mắt người thật độc đáo! Nàng ấy lại có thể………Ha ha ha ha ha!!!! Thật sự là một cô nương thú vị! Đó chính là cô nương đã kháng lại tác dụng của “Túy sinh mộng tử” sao?” Nhược Hiên cười chảy cả nước mắt.

“Đúng!” Diễm Liệt nổi nóng buông một câu.

“Vậy thì tiếc thật!” Gương mặt tuyệt trần của Nhược Hiên thoáng hiện ra vẻ nuối tiếc vì mất đi một thứ đồ chơi thú vị : “Sủng vật đáng yêu như vậy, lại chỉ có thể duy trì tính mạng trong 1 năm……….”

“Ngươi nói cái gì?” Tim Diễm Liệt bỗng nhói đau!

“Ý của thần là nàng ấy sắp chết rồi! Chỉ một thời gian nữa, dược tính sẽ bắt đầu phát tác, toàn thân nàng ấy sẽ lạnh ngắt như băng hàn, tim đau muốn nứt toác ra, cứ như vậy mà đau đớn đến lúc chết!”  Nhược Hiên cười nhàn nhạt.

“Lẽ nào……….không có thuốc giải sao?” Diễm Liệt đắn đo dò hỏi.

“Đúng vậy! Lúc thần giao nó cho người đã nói rất rõ————Loại xuân dược này không có thuốc giải! Không có một ai, không có một loại dược liệu nào trên thế gian này có thể hóa giải được độc tính của “Túy sinh mộng tử”_________Tuyệt đối không có!”

Chương 24: Không có thuốc giải

 Nhược Hiên vừa dứt lời, tim Diễm Liệt như bị ai đó rạch một đường rướm máu, đau thắt lại.

"Một năm.... nhanh như vậy sao?" Hắn lầm bầm trong miệng, lời nói lộ rõ cảm giác hụt hẫng thất vọng, xen lẫn ý thương tiếc mơ hồ; chỉ là lúc này hắn không hề phát hiện ra mà thôi.

"Đúng vậy! Ngươi đau lòng sao?" Nhược Hiên khẽ cười.

"Sao có thể! Xuân dược đó là do đích thân trẫm ép ả ta nuốt... Ả ta chỉ là một món đồ chơi hèn mọn trong tay trẫm mà thôi!"

"Nhưng trên triều đình, trong hậu cung, thậm chí toàn thiên hạ ai ai cũng đều biết người vô cùng sủng ái nàng ta!"

"Sủng ái? Có lẽ là như vậy, giống như thích mèo con hay chó con mà thôi. Trẫm cũng thích những món đồ chơi thú vị!" Diễm Liệt cười lạnh: "Còn ngươi cũng biết rõ, trẫm nhượng bộ ả như bậy chẳng qua là để mượn thân phận của ả tìm ra "Nguyệt Ảnh". Nếu không phải vì "Nguyệt Ảnh" trẫm tuyệt đối không thèm nhìn ả ta lấy một lần. Nếu chỉ có thời gian một năm, trẫm càng phải nắm chắc trong tay!"

"Chẳng lẽ người vẫn chưa từ bỏ truy tìm tung tích "Nguyệt Ảnh" sao?" Nhược Hiên khẽ thở dài: "Một trăm năm nay chưa có ai có thể tìm thấy nó, còn cái giá phải trả khi nó thực thực hiện nguyện vọng chính là...."

"Trẫm biết rõ! Nhưng trẫm có tâm nguyện không thể không thực hiện!" Diễm Liệt lặng lẽ nói.

"Vậy thì, thần chúc người sớm hoàn thành tâm nguyện!"

                                         ____________________

Nguyệt Thần Cung là cung điện được bao quanh bởi nước, bốn bề đều là hồ sen trắng muốt thi nhau đua nở, thanh lệ tao nhã, đến không khí cũng được bao trùm bởi hương hoa tươi mát. Tư Tư vừa nhìn thấy cung điện này đã mê tít, không hề giấu diễm ca ngợi: "Nơi này đẹp quá đi mất!"

"Nương nương thích à, thật hay quá! Cung điện này là do Đại Vương đặc biệt sai...."

"Đừng có làm ta cụt hứng

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC