Sủng Phi - Xuyên không - [Zin] ( Updating )

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sủng Phi

Tác giả: Hồ Tiểu Muội

Người dịch:  feilunhai1010

Beta: Banhmikhet

Thể loại: Xuyên không, cổ đại, ngược thân, ngược tâm, HE

Tình trạng edit: Đang load ạ =.=

Nguồn edit http://feilunhai1010.wordpress.com

                        --------------------------------------------------------------

Chương 1: Xuyên không

“Đau chết mất! Nếu sớm biết xuyên không mà đau như vậy ta không thèm tin lời bịa đặt của tên Diêm Vương đó nữa! Ai có thể cho ta biết lí do vì sao hồn nhập vào xác mà cũng đau thấy mồ thế này? Trời ạ!”

Doãn Tư Tư gắng hết sức để mở mắt, ngay tức khắc liền trông thấy cái trần nhà màu sắc sặc sỡ ở trên cao . Khoảnh khắc vừa mở mắt ra, sự khoan khoái dễ chịu ngay lập tức thay thế cảm giác đau đớn toàn thân. Khi thị lực dần dần hồi phục, cô nhận ra mình đang ngồi trên một chiếc giường to hoành tráng lộng lẫy xa hoa, song cái giường đó lại đung đưa lắc lư theo quy luật…………

“Ta đang ở đâu vậy?” Nhìn cách bài trí thì có thể khẳng định đây là cổ đại! Xem ra, Diêm Vương đó không gạt mình……..Nhưng mà……..ai có thể nói cho ta biết đôi nam nữ đang chiến đấu hăng say trước mặt kia là ai không???

Đầu đau, miệng há hốc, toàn thân cứng đơ như khúc gỗ, Tư Tư bất lực nhìn về phía hai cơ thể “trắng lóa” đang quấn lấy nhau ở trước mặt, cô cảm thấy cơ thể mình cũng lắc lư theo vận động có quy luật của họ.

Cách vị trí cô ngồi chưa tới nửa mét là một đôi nam nữ đang “giao hợp” (tác giả dùng từ này chứ hổng phải me đâu, me cũng định sửa nhưng mà lại tôn trọng ý đồ của tác giả). Gã đàn ông có mái tóc dài đen nhánh đang quay lưng đối diện với cô vậy nên không thể thấy được gương mặt; còn cô gái nằm bên dưới có dung nhan tuyệt sắc, không ngừng rên rỉ, tóc dính mồ hôi bết chặt lại với nhau. Bọn họ diễn đến quên mình, quên luôn “khán giả” đang ngồi bên cạnh. Tư Tư mặt đỏ như gấc, tim đập loạn xạ, miệng mồm khô khốc. Không biết là mất bao nhiêu lâu, gã đàn ông mới hừ lạnh một tiếng, mĩ nữ mặt mày hồng rực cuối cùng ngừng tiếng rên la.

Khi cảnh diễn kết thúc, mĩ nữ hai má vẫn ửng hồng liền bò xuống giường, sau đó cúi lạy Tư Tư và gã đàn ông. Tư Tư bị dọa cho thất kinh. Mĩ nữ bị mấy người trông như quản gia lôi đi, rồi tiếp đó là mấy cô nương xinh đẹp bưng thau đồng, khăn mặt, các vật dụng khác đi vào để giúp gã đàn ông bên cạnh cô lau rửa, bọn họ đều làm nhanh thoăn thoắt, cứ như “xe nhẹ chạy đường quen” vậy. Đương nhiên, khi gã đàn ông thay xong bộ đồ ngủ, quay đầu lại nhìn Tư Tư đã khiến cô kinh hãi tới không dám thở.

Đẹp trai quá! Gã đàn ông trước mặt cô bận một bộ đồ ngủ đỏ thẫm, vạt áo phanh ra để lộ lồng ngực trắng như tuyết, mái  tóc đen nhánh, có sợi ôn thuận buông xuống hai vai, có sợi lòa xòa rủ ngay trước trán khiến đôi con ngươi như đang khiêu khích bị che khuất, làn da thì trắng nõn trơn bóng, dưới hàng mi dày rậm là đôi mắt tuyệt đẹp long lanh song lại mang theo sự dịu dàng lãnh đạm khó đoán. Hắn ta là ai? Tại sao lại cùng với người đàn bà khác lên giường trước mặt cô? Tất thảy rốt cuộc là thế nào?

“Nguyệt Lạc, kĩ thuật vừa nãy nàng học được mấy phần rồi?” Gã đàn ông dịu dàng nhìn Tư Tư : “Có cần ta diễn lại một lần nữa cho nàng xem không?”

Cái gì?

Tư Tư thất kinh, cuống quýt nói : “Việc đó……không cần đâu ạ………Thân thề người là quan trọng nhất……..”

Ặc! Tại sao người ta xuyên không đều gặp nha hoàn cùng quý phụ xinh đẹp, còn mình xuyên không lại vớ ngay phải một tên biến thái thích đóng phim “con heo”? Hắn ta rốt cuộc là ai????

“Nguyệt Lạc, ta biết nàng rất đau lòng nhưng vì Tinh Nguyệt quốc, nàng nhất định phải nhẫn nại! Đại lễ tuyển phi ngày mai, nàng phải biểu hiện cho thật tốt để tên vua đó chú ý tới nàng. Giờ nàng là tia hi vọng cuối cùng của Tinh Nguyệt quốc chúng ta, bất chấp thủ đoạn nàng phải khiến hắn phong mình làm phi tần, có hiểu không?”

“Á?”

“ Nàng vốn thông minh, “cầm kì thi họa” không đáng nhắc đến! Song, để câu dẫn đàn ông, chỉ dựa vào những thứ đó thôi cũng vô dụng!” Gã đàn ông vừa nhã nhặn nói vừa điểm nhẹ ngón trỏ lên môi cô, đầu ngón tay lại lạnh lẽo đến lạ thường: “Nàng muốn quyến rũ một quân vương vĩ đại như Diễm Liệt, nhất định phải tận dụng hết mê lực của nữ giới, lợi dụng chuyện phòng the để chế ngự hắn, biến hắn thành nô lệ trong tay nàng! Nguyệt Lạc, nàng nhất định làm được, có đúng không?”

Hả? Ý gì thế?

Đương lúc Tư Tư ngây ngốc nhìn hắn, một cô nương mặc bộ trang phục đời Đường màu xanh lục vội vã tiến vào. Nàng ta thấy Tư Tư đã tỉnh lại, nét mặt liền lộ ra vẻ bi thương, nắm chặt lấy tay cô, đau xót hỏi : “Công chúa? Người tại sao lại tỉnh lại?”

”Tuyết Vũ! Ngươi nói cái gì vậy?” Gã đàn ông lúc nãy còn dịu dàng giờ bất mãn liếc nàng ta, thoắt cái nét mặt biến lạnh băng : “Còn không mau đi chuẩn bị trang phục ngày mai cho công chúa? Nguyệt Lạc, nàng nghỉ ngơi cho khỏe, đừng suy nghĩ nhiều. Nhớ rõ! Bất luận thế nào cũng nhất định phải khiến hắn yêu nàng!”

Đây rốt cuộc là như thế nào? Ta là công chúa lại phải đi quyến rũ đàn ông? Lẽ nào……Diêm Vương gạt ta???? Tư Tư cúi mặt nghĩ ngợi, tâm trạng vô cùng rối rắm………….

Chương 2: Lúc còn sống

Tư Tư lúc còn sống là biên tập viên trên mạng, mỗi ngày đều lần theo văn thơ của tác gia để “kiếm ăn”, tuy không có bạn trai nhưng tháng ngày qua rất tự tại.

   

Vào một buổi chiều tà bình thường không thể bình thường hơn, cô xuống lầu mua cánh gà, sau đó bị ánh đèn làm cho chói mắt, một chiếc xe lao như tên bắn đâm thẳng vào cô.

   

Sau khi bị tông chết, cô được hai đại ca Hắc Bạch Vô Thường dẫn đến Diêm Vương Điện, cuộc đời của Tư Tư cũng kết thúc từ đó. Tại Diêm Vương Điện, Diêm Vương đại nhân anh tuấn tóc đen mắt vàng chăm chăm nhìn cô, trong mắt ngập tràn thâm tình. Đương lúc cô bị nhìn cho ngượng chín mặt cúi đầu xuống thì Diêm Vương “super handsome” đó đập bàn cái bốp : “Trời! Bắt nhầm rồi! Cô ta vẫn còn 60 năm dương thọ, không nên đến đây mới đúng! Ta đã dặn dò các ngươi phải làm việc chăm chỉ, các ngươi đều để ngoài tai! Giờ thì hay rồi! Xảy ra chuyện rồi! Dương thọ vẫn còn, cô ta lại không thể đầu thai! Chỉ có thể làm cô hồn dã quỷ, vật vờ ở địa phủ kiếm cái ăn cái uống! Chúng ta đã nuôi một lũ quỷ ăn hại rồi, nào có thể nuôi thêm cô ta nữa! Các ngươi nói xem, giờ phải làm thế nào?”

   

“Vậy thì làm cho cô ta “hồn xiêu phách tán” đi!” Hắc Vô Thường cười làm lành.

   

“Hay cho cô ta đầu thai làm súc vật!” Bạch Vô Thường kiến nghị.

   

“Các người……..các người nói cái gì? Bắt nhầm rồi lại còn định “hủy thi diệt tích”! Ta…….ta sẽ sống mái với các người!”

   

Tư Tư nói đoạn, mắt đỏ ngầu túm luôn cổ áo Diêm Vương nhưng lại bị đôi mắt vàng của hắn lạnh lùng nhìn cho phát hoảng, vội vội vàng vàng buông lỏng.

   

Nhưng điều khiến người ta kì quái là Diêm Vương không hề bắt bẻ thái độ vô lễ của cô, chỉ chỉnh chỉnh lại quần áo, khẽ khụ một tiếng : “Doãn tiểu thư, ta xin nhận lỗi về thái độ tắc trách của bọn họ ——– Thế này đi, ta cho cô một thân phận, giúp cô sống hết tuổi thọ, sau đó cô có thể quay lại địa phủ, chuyển thế đầu thai. Ta sắp xếp như vậy cô có hài lòng không?”

   

“Thân phận gì?” Tư Tư bắt đầu cùng Diêm Vương cò kè, giống như lúc cô còn làm biên soạn vậy : “Không phải mĩ nữ ta không thèm đâu đó!”

   

“Cô yên tâm, bảo đảm sẽ vừa lòng!” Diêm Vương khẽ cười : “Doãn Nguyệt Lạc, nữ, 15 tuổi, công chúa Tinh Nguyệt quốc, diện mạo như hoa, đa tài đa nghệ, thân phận cao quý, sống trong nhung lụa. Cô hài lòng chứ?”

   

“Đương nhiên hài lòng!” Tư Tư gật như đánh trống bỏi : “Hài lòng quá đi chứ!”

   

“Vậy thì, xin mời lên đường!”

   

Sau đó Diêm Vương khẽ phất tay, một luồng ánh sáng xanh lóe lên, Tư Tư rơi vào trạng thái vô thức. Điều cô nghe thấy cuối cùng là đoạn hội thoại mơ hồ không rõ.

   

“Diêm Vương, như vậy có quá đáng không? Ngài rõ ràng biết cuộc đời cô Nguyệt Lạc đó bi thảm cỡ nào……..”

 

“Đây là giá cho sự mạo phạm của cô ta!”

   

“Thần biết Diêm Vương ngài cứ cười lên là chẳng có chuyện gì tốt đẹp………..Doãn Tư Tư, đáng lẽ cô nên chọn làm cô hồn dã quỷ mới đúng………..”

Chường 3: Công chúa vong quốc

Tư Tư nhắm nghiền mắt, sau đó mở ra, sau đó lại nhắm mắt, lại mở ra, nhưng dù cô có ảo tưởng thế nào đi chăng nữa cũng không thể thay đổi sự thực hiện giờ bản thân đang ở trong nhà ngục xa hoa, lộng lẫy này.

Diêm Vương! Ngươi dám gạt ta! Công chúa tôn quý cái quái gì chứ? Phải gọi là công chúa vong quốc lạc hồn mới đúng! Lại còn bị chính người mình yêu đem bán cho cái tên bạo quân chết tiệt đó nữa! Nghe nói, tên vua ấy tuy có bề ngoài anh tuấn bất phàm song lại hỉ nộ vô thường, coi mạng người như cỏ rác! Còn nhiệm vụ của ta lại là tiếp cận hắn để giải cứu “dân tộc”, kéo dài cuộc sống “ngoắc ngoải” giúp bảo toàn sinh mạng cho bọn họ. Tính mạng của toàn dân tộc lại có thể nằm trong tay một đứa con gái yếu đuối như ta, thật nực cười!

Công chúa! Số người thật khổ!” Tuyết Vũ vừa giúp cô chải tóc vừa rưng rưng nhìn cô : “Người phải chịu nhục mạ như vậy……..Lạc Lam công tử rõ ràng biết công chúa yêu ngài, sao có thể nhẫn tâm dâng người cho Đại Vương chứ?”

“Đừng nói nữa!” Tư Tư lạnh lùng phất tay.

Dạ! Công chúa!”

Tuyết Vũ là một nha đầu đơn thuần, hiền lành, từ nàng ta Tư Tư biết được cô đã xuyên không tới  hoàng triều Hinh Thụy do tên vua Diễm Liệt trẻ tuổi nhưng vô cùng tàn bạo cai trị.

Diễm Liệt là tên hoàng đế mưu ma chước quỷ, sau khi kế vị xong liền sát nhập Tinh Nguyệt quốc, Dao quốc, Phong Ẩn quốc cùng các nước nhỏ sát nhập vào lãnh thổ của Hinh Thụy, xây dựng lên một triều đại phong kiến trung ương tập quyền. Các quân vương, công chúa và hoàng tử của những nước trên đều bị nhốt trong cung điện tại biệt cung ở khắp nơi trên lãnh thổ, phải ngày ngày mòn mỏi chờ đợi phán quyết của số phận, còn cô, nay cũng là một trong những quả trứng xui xẻo đó~~~~

Lúc tỉnh lại, người đầu tiên cô nhìn thấy là Lạc Lam – tể tướng Tinh Nguyệt quốc và cũng là người công chúa Nguyệt Lạc yêu thương trọn đời. Hắn một lòng phục quốc, coi Nguyệt Lạc như quân cờ, cốt là lợi dụng sắc đẹp mê hoặc của nàng ấy để quyến rũ tên vua tàn bạo, hỉ nộ vô thường kia với mục đích làm rối loạn triều chính tạo cơ hội cho Tinh Nguyệt phục quốc.

Để nuôi dưỡng Nguyệt Lạc thành “yêu cơ”, hắn đích thân dạy dỗ nàng ấy rất nhiều thứ, không chỉ tài nghệ mà còn cả cách câu dẫn đàn ông, thậm chí dạy nàng ấy chuyện ân ái chốn phòng the. Tư Tư thật không hiểu Nguyệt Lạc làm thế nào mà có thể nhẫn nhục chịu đựng người mình yêu thương nhất đem mình dâng hiến cho gã đàn ông khác; cô không cảm thấy thương xót cho nàng ấy, trong lòng chỉ có phẫn nộ cùng thất vọng mà thôi.

Mẹ nó chứ! Vốn tưởng gặp được một đức lang quân dịu dàng tâm lí anh tuấn vô song, ai dè vớ ngay phải tên tể tướng vong quốc chỉ biết chăm chăm lợi dụng mình! Diêm Vương à Diêm Vương! Ngươi đùa bỡn ta quá đáng lắm rồi đó! Thật sự không rõ nguy hiểm gì đang trực chờ ta lao vào đây?

 “Công chúa! Đã trang điểm xong rồi ạ!” Tuyết Vũ hưng phấn song lại bi ai nhìn Tư Tư : “Bất luận ăn mặc thế nào, người vẫn luôn xinh đẹp như vậy!”

“Vậy sao?” Tư Tư đón lấy gương, chính cô cũng phải xuýt xoa khôn nguôi dung mạo xinh đẹp tuyệt trần của Nguyệt Lạc.

Cô ngồi gần chiếc gương đồng, mái tóc đen dài chấm đất mềm mại như làn nước đang lấp lánh dưới ánh trăng. Chưa hết, da dẻ thì trắng nõn trơn mịn như ngọc, đôi mày lá liễu vô cùng thanh tú, đôi thủy mâu thì tĩnh lặng long lanh. Cô khẽ nheo mắt, hàng mi dài cong như búp bê liền động đậy, đôi con ngươi đen láy trong veo không chút bụi trần đẹp tựa như pha lê đen, chiếc mũi thẳng tắp xinh xắn, cánh môi hồng chúm chím lúc bình thường cũng khẽ cong cong, chiếc cằm thon gọn mịn màng với góc độ hoàn hảo tới không thể tả. Dung mạo của cô công chúa này thật sự đẹp như tiên giáng trần, diễm lệ thoát tục tới rung động lòng người.

Tuyết Vũ giúp cô mặc bộ đồ màu hoàng kim, sau đó khoác lên chiếc áo bông vàng nhạt, tóc tuy được búi thành hình cát tường đơn giản, nhưng bên trên lại cài toàn trang sức bằng vàng, dường như muốn dung mạo thanh lệ thoát tục của cô mang theo chút bình phàm của trần thế. Tư Tư vừa nhìn liền hiểu ngay Tuyết Vũ không muốn cô được tuyển trúng, quay sang mỉm cười với nàng ấy.

Tuyết Vũ cúi gằm mặt không dám nhìn Tư Tư, khóe mắt đỏ hoe, Tư Tư chạnh lòng, nắm lấy tay nàng ta nói : “Ngươi yên tâm, ta sẽ không sao đâu!”

Đúng vậy! Ta không phải là đứa con gái yếu đuối, ta sẽ không bao giờ khuất phục trước số mệnh. Cần gì phải biết tên vua ấy bạo ngược tới mức nào, ta đâu có ngốc mà đi làm phi tần của hắn! Sống bên cạnh hổ thà rằng làm công chúa vong quốc còn hơn, chưa biết chừng lại có cơ hội đào tẩu! Chỉ là Lạc Lam………..tại sao nhớ tới ánh mắt dịu dàng của hắn, tim ta lại nhói đau? Vì cô thích hắn sao, Nguyệt Lạc?

Cửa đột nhiên mở ra.

Lạc Lam không bước vào, chỉ đứng dựa lưng vào cánh cửa, lặng lẽ ngắm Tư Tư. Dung mạo của hắn vẫn đẹp đẽ như vậy, song Tư Tư không phải là Nguyệt Lạc cho nên chẳng có kì vọng gì ở hắn. Cô chậm rãi bước ra ngoài, khẽ mỉm cười : “Lạc Lam công tử, công tử cứ yên tâm, Nguyệt Lạc sẽ hoàn thành nhiệm vụ vì thế công tử cứ ở lại đợi ngày tên vua Diễm Liệt đó bị Nguyệt Lạc đá văng khỏi ngai vàng, quỳ gối xin hàng làm vong quốc chi quân!”

“Nguyệt Lạc……” Lạc Lam vẫn dịu dàng nhìn cô, nhưng phong ba bão táp trong đáy mắt lại khó có thể nhận ra  : “Ta biết mình có lỗi với nàng, nhưng ta thật sự đã hết cách rồi! Lạc Lam ta xin thề, khi gây dựng đầy đủ sức mạnh, ta sẽ đến cứu nàng! Có được không?”

“Biết rồi!” Tư Tư lạnh lùng đáp.

Chương 4: Tuyển phi

Khi Tư Tư theo nữ quân tới một cung điện hào hoa tráng lệ, nàng cứ thấy từng hàng từng hàng giai nhân xinh đẹp, trang điểm lộng lẫy đang đứng vây quanh điện. Bọn họ nhìn tư Tư bằng ánh mắt thù hằn còn Tư Tư thản nhiên tiến vào, trong lòng tràn ngập khoái trá.

Cô nghĩ:"Ta chim sa cá lặn, ta ma chê quỷ hờn thì sao chứ? Cứ nhìn đi, nhìn đi có bị lột hết quần áo ra thì ta vẫn cứ đẹp thôi! Không ngờ cảm giác làm mĩ nhân lại thích thú đến vậy..."

Giờ đã là đêm khuya, khắp cung điện rộng lớn thắp hằng hà sa số những ngọn nến lung linh khiến cho khuôn mặt của các thiếu nữ càng tăng thêm vẻ quyến rũ mê hoặc. Tư Tư chậm rãi bước trên nền gạch vàng, đôi mắt sớm đã bị cung vàng điện ngọc làm cho chói lóa.

Thật là giàu có ! Thật là xa xỉ ! Nếu có thể nạy một khối vàng mang về hiện đại thì phát tài to rồi.... Đến lúc đó, ta không phải ngày ngày dè dặt trông chừng nét mặt của boss, càng không phải chú ý tới sắc mặt của tác giả, không cần phải nhìn vẻ mặt của bất cứ ai cả! Ta sẽ bắt bọn họ phải cung kính, phải dè chừng trước biến đổi trên sắc mặt của ta! Ha ha ha ha!

Đằng trước cung điện là một bức rèm chậu được làm bằng thủy tinh, lóng lánh rực rỡ đến chói mắt ! Ngồi sau bức rèm châu là một nam tử, chính là tên vua theo lời thiên hạ đồn! Nơi đây là một trong những biệt cung của hắn, các công chúa bị giam cầm chỉ là một bộ phận nữa tử dưới danh nghĩa của hắn. Hắn vẫn còn 5 cung điện như thế này, cái nào cũng nguy nga tráng lệ để phục vụ cho việc nghỉ ngơi thư giãn của hắn.

"Công chúa Đoan Nhu Vân Mặc quốc! 14 tuổi! tiến lên trước yết kiến!"

"Công cháu Nhụy Doanh Phong Ẩn quốc! 18 tuổi! Tiến lên trước yết kiến!"

.....................

"Công chúa Nguyệt Lạc Tinh Nguyệt quốc! 16 tuổi! Tiến lến trước yết kiến!"

Tư Tư đứng thần ra trong biển người, không biết đợi bao lâu, cuối cùng cũng nghe thấy có người gọi tới tên mình. Cô chầm chậm tiến lên phía trước, đầu óc trống rỗng nên không hề để ý tới vạt váy. Chẳng mau, cô giẫm lên nó thế là cả người ngã nhào về phía trước. Nhìn thấy cô "chụp ếch", trong đãm nữ tử có người không nhịn được phá lên cười khiến cho cung điện vốn yên tĩnh nay bị tiếng cười vô duyên đó làm cho chói tai.

Cười đi! Cứ cười đi! Mẹ nó chứ!

Tư Tư tức tối lườm cô gái đang cười chế giễu mình một cái, sau đó cô lặng lẽ ngồi dậy nhặt những trang sức bị vung vãi tứ phía lên. Cô cẩn thận thổi thổi đám bụi đất dính trên chúng rồi thong thả đút vào túi, cuối cùng nhét tất cả vào trong người - Đây đều là tiền của cả đó! Ta có phải là đại gia đâu, đồ vật rơi bẩn mà lại không nhặt lên chứ! Tuy mấy cái trâm ngọc có bị gãy đôi nhưng dán vào là vẫn xài tốt....

Trong lúc Tư Tư hết sức chăm chú nhặt trang sức vung vãi trên nền, cô gái vừa nãy cười giễu giờ lại cười thêm một tràng nữa. Tư Tư bất mãn lườm cô ta, đang định mở miệng ra mắng cho cô ta một trận thì từ sau tấm rèm châu đằng xa kia truyền tới giọng nói trầm vang: "Công chúa Lạc quốc có hành vi thất lễ, lôi ra đánh chết!"

Gì cơ? Tư Tư thất kinh nhìn về hướng phát ra âm thanh đó, còn cô gái chế giễu cô bị thị vệ giải đi không còn quay trở lại nữa. Ngoài cung điện truyền đến tiếng gào khóc "xé tim rạch phổi", nhưng càng về sau càng nhỏ dần, cuối cùng thì yên tĩnh....

Không lẽ, cô ấy... chết rồi? Một con người vừa nãy còn sống sờ sờ trước mặt, giờ lại chết thê thảm như vậy sao? Hắn sao có thể tàn nhẫn như vậy? Sao có thể như thế hả?

Tư Tư căm hận, cắn chặt môi trừng mắt về phía gã đàn ông sau tấm rèm, còn những người khác trong cung điện chỉ đứng lặng im, dường như coi cái chết bi thường vừa nãy chưa từng xảy ra vậy!

Có lẽ cảm nhận được ánh mắt căm phẫn thù hận thấu cương của Tư Tư, Diễm Liệt bắt đầu nhìn về hướng cô đang dứng, trên mặt đầy ắp ý cười mỉa mai....

Chương 5: Đại nghịch

"Mời các công chúa biểu diễn tài nghê!" Sau lời tuyên vô cảm của viên quan phụ trách lễ nghi, các cô công chúa lần lượt lặng lẽ tiến ra giữa điện để biểu diễn tài nghệ của mình.

Có lẽ cái chết của công chúa Lạc quốc khiến bọn họ khủng hoảng, nó đã phá tan ảo mộng cùng kỳ vọng vào tên vua anh tuấn vô song cho nền trên từng gương mặt của họ đều lộ ra vẻ cự tuyệt.

Dung nhan bọn họ đpẹ đẽ xinh tươi đến thế, tiếng hát của bọn họ cảm động lòng người đến thế, tiếng đàn của bọn họ réo rắt trầm bổng đến thê.... nhưng tại sao ca vụ của bọn họ lại phảng phất như bong bóng xà phòng, đẹp nhưng lại dễ tan biến chỉ trong phút chốc?

"Đại lễ tuyển phi" hoàn toàn ko vui vẻ nhưu mong đợi, mọi thứu đều toát lên vẻ ảm đạm thê lương. Cớ sao lại như vậy?

Diễm Liệt ngồi đằng sau bức rèm rất ít mở lời, chỉ là thấy tiết mục nào nhầm chán liền lệnh cho bọn thị vệ lôi ra xử tử cô công chúa đang biểu diễn, ngữ khí bình thản như dùng ngón tay vê chết một con kiến.

Các công chúa còn lại mặt mày trắng bệch, nơm nớp lo sợ chờ đợi phán quyết của hắn, dẫu cho là người mau mắn sống sót cũng không cảm thấy một tia vui sướng.

Tư Tư đứng trong hàng người nhìn về bức rèm châu xa hoa đối diện, trong lòng cô đột nhiên nảy sinh ý nghĩ tháo chạy: Ta không làm nữa! Bất kể co Nguyệt Lạc này là đại mĩ nữ hay công chúa cao sang, ta đều không làm nữa! Muốn ta ở cái thế giới trắng đen lẫn lộn, mạng người bị coi như vỏ rác này, ta thà quay về âm tào địa phủ còn hơn!

"Công chúa Nguyệt Lạc Tinh Nguyệt quốc biểu diễn điệu múa "Phi Tự Vũ"

Sau lời truyền

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net