Chương 1: Mục Diêm Vương

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: NinhTieuPhi.

Khi Ninh Tiểu Phi bị trợ lý nhét vào xe, người đàn ông ngồi ở ghế sau vẫn đang chăm chú nhìn vào màn hình máy tính. Mắt kính chống bức xạ phản ánh cảnh báo thị trường chứng khoán trên màn hình. Cặp mắt sau thấu kính không hề nhìn cô một chút.

"Các anh thả...... buông tôi ra......" Ninh Tiểu Phi rũ bỏ cánh tay trợ lý Chu, nheo mắt và nhìn xung quanh. Khi nhìn thấy người đàn ông ngồi ở bên cửa sổ, cô lập tức liền thò người qua tới, ôm lấy cánh tay anh ta, "Soái ca, về...... không?"

Đêm nay cô uống quá nhiều, lúc này đã say đến nỗi không biết mình là ai, trong đầu chếch choáng say chỉ có một nỗi ám ảnh —— phải khiến cho ông chồng Mục Thiên Dã đội nón xanh.

Người đàn ông vẫn chăm chú nhìn vào màn hình, giọng nói lạnh như núi băng.

"Cút ngay!"

Ninh Tiểu Phi vẫn không nản lòng, ngược lại lớn mật nâng bàn tay lên, vỗ vỗ trên mặt người đàn ông, cả người tiến tới trước mặt anh ta.

Mặc dù đã say, Ninh Tiểu Phi vẫn nhìn thấy rõ khuôn mặt người đàn ông, lông mi dài, mũi thẳng, đôi môi thanh tú gợi cảm mím chặt thành đừng thẳng, mái tóc ngắn lộ ra lỗ tai xinh đẹp, cằm có đường cong tinh xảo...... Mặc dù đôi mắt bị cặp kính che khuất, nhưng vẫn không dấu được sức mạnh và nguy hiểm tràn ra từ trong xương cốt tràn.

Gương mặt này, đẹp trai quá, hình như có chút quen mắt......

Đáng tiếc, Ninh Tiểu Phi đang say, hiện tại dây thần kinh đã trở nên dày hơn cả cánh tay, không thể nhớ ra được mình đã gặp anh ta ở đâu.

"Soái...... Soái ca...... anh...... thật là quen mắt. Có phải chúng ta từng.... gặp nhau.... hay không? Em...... em nói cho anh biết, em...... em rất dịu dàng......công việc tốt...... tuyệt đối sẽ khiến anh thích...... dừng lại...... không thể dừng lại được......"

Cô vốn muốn nói "đẩy ngã tốt", nhưng bởi vì say rượu nên cứng lưỡi, cuối cùng biến thành "công việc tốt".

Ở trên ghế phụ phía trước, trợ lý Chu cố gắng mím môi, không dám nâng mí mắt lên.

Tài xế cũng nín thở, nắm tay lái không dám nói lời nào, chỉ sợ chọc giận Diêm Vương gia đen đủi ở trên ghế phía sau.

Kết hôn chưa được một tháng, tiểu thê tử đã đến quán bar uống rượu bắn pháo, chuyện như vậy người nào cũng chịu không nổi, nói gì tới vị này.

Bốp!

Quả nhiên, Ninh Tiểu Phi lời còn chưa dứt, đã bị người đàn ông tát một cái đẩy ra.

Đầu đụng vào trên tay vịn, đau đớn kích thích thần kinh trở nên tỉnh táo hơn. Ninh Tiểu Phi nheo mắt nhìn "Soái ca" trước mắt, "Không thích kéo xuống, chẳng có gì đặc biệt. Em...... em đi tìm người khác. Lão nương không tin...... tối hôm nay... không thể không khiến cho Mục Thiên Dã thái giám chết bầm kia đội nón xanh!"

Chết...... thái giám chết bầm?!

Tài xế và trợ lý Chu dùng sức cắn khớp hàm, khống chế cơ bắp sắp bị chuột rút, không dám để khuôn mặt của mình lộ ra một chút dao động trong biểu cảm.

Bọn họ không nghe thấy gì, không nghe thấy gì cả!

Ninh Tiểu Phi vươn tay muốn kéo cửa xe, đầu ngón tay vừa mới đụng tới then cửa tay, cánh tay đã bị một bàn tay giống như gọng kìm nắm lấy. Âm thanh máy tính bị quăng ở trên cửa xe vang lên, giọng nói lạnh băng của người đàn ông vang lên.

"Cô nói ai là thái giám!"

"Anh thả...... anh thả tôi......" Ninh Tiểu Phi bị hắn nắm cổ tay rất đau, theo bản năng kéo tay lại, nhưng sức lực quá yếu, không thể vùng thoát khỏi anh ta, ngược lại bị anh ta kéo một cái, ngã ở trong lòng ngực anh ta.

Tay cô trượt khỏi đùi của người đàn ông xuống dưới, vừa lúc ấn ở chỗ nào đó trên người đàn ông. Trọng tâm của Ninh Tiểu Phi không ổn định, theo bản năng nắm chặt thứ kia trong tay.

Bàn tay nhỏ đang nắm lấy chỗ chí mạng. Mục Thiên Dã căng thẳng sau lưng, cặp mắt sau thấu kính nguy hiểm nheo lại.

"Buông ra!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net