Chương 2: Mềm đến nỗi không thể nâng lên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Hả?" Ninh Tiểu Phi nghi ngờ nhìn về phía tay trái của mình, hàm hồ lẩm bẩm trong miệng, "Cái...... gì, vì sao...... càng sờ càng lớn......"

Đôi mắt sắc bén phía sau thấu kính của Mục Thiên Dã nguy hiểm nheo lại, ánh mắt đảo qua bên ngoài cửa sổ xe, sau đó đẩy cửa xe ra, kéo Ninh Tiểu Phi ra khỏi xe. Ninh Tiểu Phi hoàn toàn bị bất ngờ, dừng bước, thiếu chút nữa té ngã.

Chu trợ lý vội vàng nhảy xuống xe, chạy tới bên cạnh người hắn, "Mục tổng!"

Người đàn ông không quay đầu lại ném ra hai chữ.
"Đặt phòng."

Đặt...... đặt phòng?

Chu trợ lý liếc mắt quét về phía Mục Thiên Dã đang bắt lấy Ninh Tiểu Phi, đột nhiên hiểu ra. Chu trợ lý vội vàng bước chân nhanh hơn, vọt lên về phía khách sạn phía trước, đặt một căn phòng với giường lớn tốt nhất cho hắn. Sau khi Chu trợ lý đặt xong phòng, Mục Thiên Dã đã kéo Ninh Tiểu Phi say khướt vào sảnh. Chu trợ lý vội vàng giúp hắn ấn thang máy, đưa hai người đưa đến trước cửa phòng khách sạn, mở cửa phòng ra.

"Chờ ở bên ngoài!"

Ném xong bốn chữ, Mục Thiên Dã dùng một tay kéo Ninh Tiểu Phi say khướt vào trong phòng, dùng một chân đá cửa phòng sập lại.

"Giật...... giật cả mình!"

Ninh Tiểu Phi bị người đàn ông ôm ngang, mơ mơ màng màng cảm thấy có vật cứng nào đó đang chọc chọc vào bên hông, theo bản năng muốn dùng tay đẩy ra, nhưng cô còn chưa kịp đụng tới thứ cộm cộm trên người, người đã bay lên không trung, nháy mắt bị ném ở trên giường lớn mềm mại.

Cô vừa mới hít sâu một hơi, cơ thể người đàn ông đã nặng nề ép xuống.

Trọng lượng quá nặng đè ép tới nỗi cô gần như không thể thở nổi. Cô theo bản năng mở môi thở dốc, nhưng không đợi cô hít không khí vào trong, một đôi môi đã chiếm lấy môi cô.

Một nụ hôn hống hách thẳng tiến, người đàn ông lập tức phá mở môi răng cô, bá đạo dây dưa hưởng thụ mùi rượu trên môi và lưỡi của cô, hôn cắn không hề khách khí, cũng không hề thương tiếc.

Đối với cuộc hôn nhân này, hắn cũng không để ý.

Nhưng điều đó không có nghĩa hắn không quan tâm tới thể diện của mình. Đã trở thành lão bà của Mục Thiên Dã hắn còn dám chơi bời ở bên ngoài như vậy, nếu như bị người khác biết được, hắn biết để mặt mũi ở đâu?

Không dạy dỗ cô ta cho tốt, cô ta còn tưởng rằng hắn là người ăn chay!

Ninh Tiểu Phi gần như không thở nổi, chỉ cảm thấy hơi nóng phát ra từ trong cơ thể, khiến cô muốn bùng cháy, da thịt trắng mịn bị hắn cắn đến nỗi vừa đau vừa tê dại, cảm giác không hề thoải mái.

"Đau!" Cô theo bản năng vùng vẫy, muốn đẩy người đàn ông đang làm càn trên người mình ra, "Thả...... thả tôi ra......"

Hiện tại cô đã biết sợ đau?!

Sức mạnh lúc nãy bước ra khỏi quán bar ở đâu, nói hắn là thái giám, còn muốn khiến cho hắn phải đội nón xanh......

Mục Thiên Dã dùng sức ngăn chặn cô, bắt lấy hai cổ tay Ninh Tiểu Phỉ và đè chúng ở trên đỉnh đầu, một cánh tay khác chế trụ chiếc cằm mảnh khảnh của cô, quát hỏi: "Nói, Mục Thiên Dã có phải là thái giám hay không?"

Đại não Ninh Tiểu Phi đã bị cồn gây tê, vốn không nghe hiểu vấn đề hắn nói, theo bản năng trả lời.

"Anh...... anh không phải, là Mục...... Mục Thiên Dã!"

Biết đây là lần đầu tiên của cô, người đàn ông vốn có một chút thương hại nho nhỏ, sau khi nghe thấy câu kia, một chút thương hại kia nháy mắt cũng hóa thành tức giận.

Mục Thiên Dã tức giận nheo mắt lại, không khách khí kéo quần áo dưới người Ninh Tiểu Phi ra, hoàn toàn chiếm hữu cô.

"Hôm nay, tôi sẽ khiến cho cô nhìn xem, Mục Thiên Dã rốt cuộc có phải là thái giám hay không!"

......

......

Đau.

Đau quá.

Đầu đau, eo đau, cánh tay đau, chân đau, cả người đều đau......

Đó là cảm giác duy nhất của Ninh Tiểu Phi khi tỉnh dậy vào buổi sáng hôm sau.

Cô nâng ngón tay lên muốn dụi đôi mắt chua chát của mình, sau đó phát hiện ra ngón tay rất yếu, mềm đến nỗi không thể nâng lên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC