Chap 57+58

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 57: "Công Chúa, thiếp đau."

Một đạo thánh chỉ ban xuống, tất cả những gia đình quyền quý trong kinh thành đều hiểu Công Chúa đã thất sủng.

Nhưng phủ Công Chúa vẫn trật tự quy củ như cũ, dường như không hề bị ảnh hưởng bởi những lời đồn đoán ở bên ngoài.

Chẳng qua sau khi Phò Mã bị bãi chức thì thời gian ngây người ở trong phủ cũng nhiều hơn trước kia.

Tú Anh cũng nhiều lần gặp hắn, nhưng Phò Mã cứ nhìn thấy Tú Anh là đi đường vòng, cứ như Tú Anh là hồng thuỷ hay mãnh thú vậy.

Tứ di nương lại muốn về thăm nhà, nhưng bị Cung ma ma cự tuyệt.

Ngay cả mặt Công Chúa Tứ di nương cũng không được gặp, vì Công Chúa còn đang bận làm những việc khác.

***

"Lại đọc sai rồi." Công Chúa nằm nghiêng trên giường mỹ nhân, mí mắt hơi nhướn lên, lười biếng nhìn Tú Anh.

Thời tiết dần bước sang mùa đông, tẩm điện của Công Chúa đã bắt đầu đốt than sưởi ấm.

Tuy Công Chúa bị phạt, nhưng tất cả mọi chi phí ăn mặc trong phủ Công Chúa đều không hề kém trước.

Bởi dù Công Chúa chỉ là một Công Chúa, nhưng hắn đứng tên không ít cửa hàng và khế ước đất đai, lợi nhuận thu vào mỗi năm có thể lên đến mấy trăm vạn lượng bạc.

Tú Anh nghe vậy, nghiêm túc nhìn lại chữ mà mình vừa đọc qua.

Sau khi Công Chúa dạy nàng biết nhận mặt chữ thì đã để nàng đọc sách cho hắn nghe.

Giọng nói Tú Anh mềm mại, khi đọc sách cũng vậy, thêm cả việc có một số chữ nàng không chắc lắm, sợ bị phạt nên càng cố ý đọc không rõ ràng.

"Không đọc sai." Tú Anh nói dối.

Nàng đang ngồi đưa lưng về phía Công Chúa, vừa nói xong liền bị người ta ôm lấy.

Công Chúa ngồi dậy ôm lấy nàng từ phía sau, cánh tay vòng ra đằng trước, ngón trỏ thon dài chỉ vào chữ mà Tú Anh vừa đọc xong: "Đây là chữ gì?"

Ánh mắt Tú Anh hơi lơ đễnh.

Nàng không lên tiếng, Công Chúa hừ mũi: "Đọc sai rồi thì phải thế nào?"

Tú Anh quay đầu lại, liền đối mặt với đôi mắt của Công Chúa.

Bởi vì Công Chúa có huyết thống người Hồ nên ngũ quan đều vô cùng sắc nét, nhất là đôi mắt kia, mí mắt rất sâu.

Dù hắn cực kỳ đẹp mắt, nhưng trên gương mặt luôn ẩn chứa sát khí, hơn nữa cộng thêm phong thái Hoàng tộc nên khiến cho người khác không dám thân cận.

Vậy nhưng khi hắn rũ mắt nhìn người, chẳng hiểu sao lại chứa đựng một chút nhu hoà.

Đọc sai rồi thì phải thế nào?

Tú Anh suy nghĩ chốc lát, mấy ngày trước nàng lười biếng viết chữ, Công Chúa dùng thước đánh một cái vào lòng bàn tay nàng, bàn tay liền cứ thế sưng đỏ lên, đau đến mức nàng chảy cả nước mắt, sau đó không dám lười biếng nữa.

Nàng không muốn bị đánh đâu.

Nghĩ tới đây, nàng vội chủ động ngẩng đầu lên hôn đối phương một cái.

Công Chúa khẽ liếc Tú Anh, cánh môi hoàn mỹ hơi mở ra, nói hai chữ: "Không đủ."

Tú Anh lại ngẫm nghĩ, dứt khoát hôn khắp mặt Công Chúa một lượt, giống y như con cún vậy.

Mãi cho đến khi Công Chúa không chịu nổi nữa, phải không ngừng kêu lên: "Đủ rồi!"

Tú Anh đạt được gian kế, khoé mắt cong cong.

Chẳng qua nàng vừa mới cười, ngay một tích tắc sau đó đã xoay mặt đi, che miệng nôn khan.

Công Chúa thấy vậy, vội vàng ngồi thẳng lên: "Sao thế?"

Tú Anh đang muốn nói thì dạ dày lại trào lên, nàng nôn khan mấy lần, sắc mặt lập tức tái nhợt.

Công Chúa nhìn Tú Anh, ánh mắt khẽ động, lớn tiếng cất giọng: "Gọi Tằng đại phu tới."

***

Thời gian chưa tới một chung trà, Tằng đại phu đã chạy tới.

Hắn bắt mạch qua sợi tơ cho Tú Anh.

Hắn vừa đưa tay lên, chân mày liền nhíu lại, sau đó trên trán đổ ra một tầng mồ hôi lạnh.

Hắn rút tay về, nghỉ một chút, lại đưa tay lên một lần nữa.

Lần này thì mặt hắn đã chuyển sang trắng bệch, cất giọng run run rẩy rẩy: "Công Chúa, Ngũ di nương đây là hỉ mạch."

Tú Anh ngồi ở trong giường ngây ngẩn, nàng cúi đầu nhìn bụng mình.

Hỉ mạch?

Nói như vậy là trong bụng nàng có bảo bảo sao?

Nàng vươn tay sờ lên bụng, bụng nàng vẫn rất bằng phằng, không hề nhìn ra bên trong đang nuôi dưỡng một sinh mạng.

"Ngươi nói cái gì?" Trong mắt Công Chúa hiện lên vẻ không dám tin.

Tằng đại phu lập tức quỳ xuống, vẻ mặt đau khổ: "Mấy ngày trước đây đến bắt mạch định kỳ cho Ngũ di nương đã thấy có dấu hiệu, nhưng quả thực mạch quá yếu, nô tài không dám nói. Mà ngày hôm nay mạch đập rõ ràng, vừa mạnh mẽ vừa ổn định, lúc này nô tài mới dám nói."

Công Chúa nhìn về phía giường, hô hấp của hắn trở nên nặng nề: "Bao lâu rồi?"

"Đã được hai tháng."

Hai tháng.

Từ khi Tú Anh bị bắt cóc cho tới khi trở lại kinh thành, vừa đúng hai tháng.

***

Lúc Tú Anh nghe Tằng đại phu nói nàng có hỉ mạch thì hoàn toàn không để ý gì đến cuộc đối thoại ở bên ngoài nữa, trong đầu nàng chỉ có một suy nghĩ.

"Ta sắp phải làm mẫu thân rồi."

Nhận thức được điều này khiến Tú Anh không biết làm sao, bởi nàng mới mười sáu tuổi.

Mặc dù đa phần nữ nhân mười sáu tuổi đều đã có hài tử, nhưng nàng không nghĩ mình cũng có hài tử sớm như vậy.

Hài tử này là của Công Chúa.

Tú Anh rũ mắt, vậy sao nàng có thể rời khỏi phủ Công Chúa được nữa?

Màn giường bị vén lên, Công Chúa đứng ở mép giường.

Hắn mím môi nhìn Tú Anh, đôi mắt màu trà chứa đựng bao nhiêu nỗi phiền muộn.

Tú Anh nhạy bén phát hiện dường như bầu không khí không đúng cho lắm.

Nàng ngẩng đầu nhìn Công Chúa, vẻ mặt hơi ngơ ngác.

Công Chúa thấy vậy thì cắn môi dưới.

Hắn cúi xuống đưa tay ra vuốt má Tú Anh, nuôi dưỡng một thời gian, cuối cùng mặt Tú Anh cũng đã có thêm ít thịt.

"Tú Anh, nàng có muốn hài tử này không?"

Vấn đề này của hắn khiến Tú Anh sửng sốt, nàng còn có thể định đoạt muốn hay không muốn sao?

Những gia đình bình thường, có thai đều sẽ muốn sinh ra.

Tú Anh cúi đầu nghiêm túc suy nghĩ một chút, rồi lại ngẩng đầu lên nhìn Công Chúa.

Đôi mắt nàng trong veo, nhìn vào mắt đối phương gật đầu.

Môi Công Chúa khẽ mấp máy, rõ ràng là khuôn mặt lạnh lùng tươi đẹp như vậy, bỗng nhiên lại sinh ra một cỗ bi thương.

***

Kể từ khi biết mình có thai, Tú Anh liền bắt đầu trở nên cẩn thận.

Mỗi ngày khi thức dậy nàng đều thật nhẹ nhàng, sợ làm bị thương bụng mình.

Xưa nay nàng vốn kén ăn, nghe Thải Linh nói ăn đủ chất sẽ rất tốt cho hài tử trong bụng, nàng liền cau mày ăn tất cả mọi thứ.

Nhưng chỉ vừa mới biết tin mình có thai được mấy ngày, Tú Anh đã kéo Thải Linh tới hỏi.

"Theo muội thì hài tử là nam hay nữ?"

Thải Linh cười, ánh mắt dịu dàng: "Ngũ di nương hy vọng đứa bé là nam hay nữ?"

"Ta sao?" Tú Anh không nhịn được mà cười: "Đều thích cả. Nếu như là nam hài ta hy vọng nó sẽ biết cầm kỳ thi hoạ, cưỡi ngựa bắn tên. Còn nếu như là nữ hài, liền hy vọng nó thông minh nhanh nhạy."

Thải Linh rũ mắt nhìn bụng Tú Anh, bụng vẫn còn chưa lộ rõ.

***

Từ sau hôm biết Tú Anh mang thai, mấy ngày liền Công Chúa không tới.

Hiện tại chuyện Tú Anh có thai chỉ có mỗi Thải Linh và Linh Tiên ở bên cạnh nàng biết, những người khác đều không biết gì.

Phò Mã dẫn Tằng đại phu tới thăm Tú Anh một lần.

Phò Mã chỉ đứng bên ngoài cửa phòng Tú Anh mà không đi vào, sau khi nghe Tằng đại phu nói tất cả đều bình thường, hắn liền dẫn Tằng đại phu rời đi.

***

Một hôm khi Tú Anh vừa tắm xong, đang chuẩn bị đi ngủ thì Công Chúa tới.

Hắn mặc một thân huyền y, càng khiến màu da trắng của hắn trở nên nổi bật.

Hắn chậm rãi đi vào khiến Tú Anh sợ hết hồn.

Thải Linh nhìn thấy, vội vàng hành lễ rồi đi ra ngoài.

Tú Anh xuống giường, đang muốn hành lễ thì bị ngăn lại.

Công Chúa đưa tay ra đỡ: "Đừng quỳ, trên đất lạnh, mau ngồi lên giường đi."

Tú Anh nghe lời ngồi lại.

Đã mấy ngày rồi nàng không nhìn thấy Công Chúa, hôm nay khi một lần nữa nhìn thấy đối phương, lại phát hiện dường như đối phương gầy đi rất nhiều, hốc mắt lõm sâu, giống như lâu lắm rồi không ngủ.

Nàng nghiêng đầu nhìn, nhẹ giọng hỏi: "Sao Công Chúa lại tới đây?"

"Tú Anh." Công Chúa ngồi xổm xuống trước mặt Tú Anh.

Hắn đưa tay ra nắm lấy bàn tay đang đặt trên đầu gối của nàng, ngẩng đầu lên nhìn thiếu nữ trước mặt: "Hài tử này... không thể giữ."

Tú Anh chớp mắt.

Nàng nhíu mày, cảm thấy không quá hiểu: "Tại sao?"

Công Chúa muốn cười với Tú Anh, nhưng hắn nhận ra hắn không làm được.

"Vào lúc này, không thể giữ lại hài tử. Nếu như sinh nó ra, sẽ rất phiền toái." Mí mắt hắn run lên, giọng nói giống như được nặn ra từ kẽ răng: "Tú Anh, chúng ta sẽ lại có hài tử khác."

Tú Anh muốn rút tay về, nhưng đối phương nắm quá chặt.

Đối phương nhận ra được Tú Anh muốn rút tay thì càng nắm chặt hơn, thậm chí cầm mạnh đến mức khiến nàng hơi đau.

"Thiếp muốn đứa bé này." Tú Anh có chút tủi thân.

Nàng đang nghĩ sẽ phải thêu cho hài tử của mình một vài món gì đó.

Nếu như là nam hài sẽ thêu đại thụ, hy vọng trong tương lai có thể trở thành một nam tử hán đầu đội trời chân đạp đất.

Nếu như là nữ hài sẽ thêu một đoá mai hồng, hy vọng lớn lên sẽ không kiêu ngạo không nóng nảy, không tranh không đoạt.

Nàng đọc được chút sách, cũng đã hiểu thêm vài thứ.

"Rồi sẽ lại có thôi." Hô hấp của Công Chúa có chút nặng nề: "Tú Anh, nàng nghe lời đi."

Tú Anh trầm mặc.

Nàng mím chặt môi, một lúc lâu sau, nàng mới nhìn nam nhân đang ngồi ở trước mặt nàng.

Một nam nhân với thân phận tôn quý, vậy mà lúc này lại đang thấp hèn ngồi xổm trước mặt nàng.

"Được rồi." Tú Anh đồng ý: "Có đau không?"

Công Chúa hơi ngẩn ra, sau đó cúi thấp đầu, giọng nói trở nên khàn đặc: "Sẽ không đau lắm, ta đã hỏi Tằng đại phu rồi."

***

Khi bát nước hồng hoa (*) kia xuất hiện ở trước mặt Tú Anh, nàng bắt đầu thấy hối hận.

(*) Hồng hoa (Cây rum): là loài thực vật thuộc họ Cúc. Cây cao từ 30 cm đến 150 cm, cụm hoa đầu hình cầu bao gồm các hoa màu vàng tươi hay màu da cam hoặc đỏ. 

Nàng rúc vào trong góc giường: "Thiếp không muốn uống, Công Chúa, thiếp van xin người."

Bàn tay bưng bát nước hồng hoa kia của Công Chúa có chút run rẩy: "Tú Anh, nàng nghe lời đi."

Nhưng bây giờ nàng không muốn nghe gì hết, Tú Anh lắc đầu, ánh mắt tràn ngập nỗi sợ hãi: "Thiếp không muốn."

Hốc mắt Công Chúa hơi đỏ, nhưng hắn vẫn không dừng lại: "Nghe lời."

***

Bát nước hồng hoa kia thật đắng.

Đây là suy nghĩ duy nhất của Tú Anh sau khi uống xong.

Nàng mệt mỏi nhắm mắt lại.

Lúc này nàng đang vùi mình vào lồng ngực Công Chúa, trong cổ họng vẫn tràn ngập vị đắng.

"Công Chúa, thiếp muốn ăn đường." Nàng nhớ đến con hổ đồ chơi làm bằng đường mà nàng ăn trong đêm Thất Tịch, đồ chơi làm bằng đường đó thật ngọt: "Thiếp có thể ăn đồ chơi làm bằng đường không?"

Công Chúa ôm Tú Anh càng chặt hơn: "Được, để ta sai người đi mua."

Tú Anh lại nhắm mắt, sau đó nàng liền cau chặt lông mày, nước mắt cứ thế chảy ra, ngay lập tức giàn giụa khắp khuôn mặt: "Công Chúa, thiếp đau."

Bụng truyền tới cơn đau dữ dội, gần như khiến Tú Anh không thở được.

Nàng cảm thấy như mình sắp chết rồi, nàng không nhịn được mà há to miệng ra để hít thở, giống như một con cá bị vớt ra khỏi mặt nước.

Cá sống trong nước thật tự do tự tại, nhưng một ngày bị người ta nhìn thấy.

Cảm thấy đẹp mắt nên vớt cá ra khỏi mặt nước mênh mông, thả vào nuôi dưỡng trong một lu nước.

Cá dần dần quen với việc được người nuôi, cũng quên luôn khoảng thời gian tự tại trước kia.

***

Tú Anh đã không còn có thể nghe rõ bất cứ điều gì khác, nàng chỉ cảm thấy nàng đau đến như chết đi.

Có cái gì đó róc rách, không ngừng chảy ra khỏi cơ thể nàng.

Đó là cái gì vậy?

Có lẽ chính là hài tử của nàng.

Tú Anh mơ màng nghĩ.

-------oOo-------

Chương 58: "Tỷ tỷ, tỷ trốn khỏi phủ Công Chúa đi."

Hài tử không còn nữa.

Năm ngày sau Tú Anh mới xuống được giường, nàng yếu ớt ngồi bên cửa sổ: "Tuyết rơi rồi."

Nàng nghiêng đầu nhìn người bên cạnh.

Đôi mắt Công Chúa tĩnh mịch sâu thẳm, hắn giữ chặt áo choàng trên người Tú Anh: "Cẩn thận nhiễm lạnh."

Từ sau ngày hôm đó tay chân Tú Anh luôn có chút giá buốt, ngày thường đều phải ôm túi nước nóng ở trong tay.

Hôm nay vất vả lắm mới được xuống giường, nàng cũng sắp buồn chán đến hỏng người rồi.

Nàng cảm thấy như mình đã biến thành một cái cây, cái cây cắm rễ ở trên giường.

Công Chúa không cho nàng ra khỏi cửa, chỉ cho nàng đi loanh quanh trong phòng.

Ngay cả chuyện mở cửa sổ, cũng là nàng phải xin mới được.

Tú Anh lại quay mặt đi, nhìn những bông tuyết trắng nhẹ rơi như lông ngỗng.

Bông tuyết trắng ngần, trong một đêm đã phủ kín cả kinh thành.

"Thật muốn đi đắp người tuyết." Nàng lẩm bẩm một mình.

Trước khi xuất giá nàng và Lâm Nguyên thường đắp người tuyết với nhau.

Công Chúa xoay mặt sang một bên, bàn tay hắn nắm chặt đến nỗi gân xanh nổi rõ trên mu bàn tay, giống hệt như những cái rễ cây gồ ghề.

Hồi lâu sau, Tú Anh đưa tay ra đóng cửa sổ lại.

Nàng vừa cử động một cái, Công Chúa đã vươn tay ra sờ túi nước nóng ở trong tay nàng, giọng hắn rất nhỏ: "Lạnh rồi, để ta đổi cái khác."

Công Chúa đi ra ngoài.

Một lát sau, hắn mang đến một túi nước nóng mới cho Tú Anh.

Tú Anh vừa nhận lấy, liền bị đối phương bế lên.

"Tú Anh, ngủ một lát đi."

Tú Anh ngẫm nghĩ một chút, cảm thấy đúng là mình có chút mệt mỏi, nàng bèn gật đầu.

Lúc nàng nằm ở trên giường, Công Chúa liên tục giúp Tú Anh xoa bóp chân, xoa bóp từ bắp chân cho tới bàn chân.

Tú Anh rụt chân lại, nhưng bị đối phương kéo trở về.

Cửa sổ trong phòng đóng kín, vì Tú Anh buồn ngủ nên nến cũng bị thổi tắt.

Gương mặt Công Chúa ẩn vào trong bóng tối, chỉ có thể nhìn thấy được dáng vẻ lờ mờ.

"Dạo này chân nàng có chút sưng phù, Tằng đại phu bảo nên xoa bóp." Giọng hắn vừa trầm vừa nhỏ, dường như tiếng tuyết rơi bên ngoài cũng có thể lấn át.

"Để Thải Linh làm giúp thiếp là được rồi." Tú Anh nhìn Công Chúa.

Công Chúa hơi ngừng tay, một lúc sau, hắn mới nhẹ giọng nói: "Không sao đâu, ngủ đi."

Tú Anh cũng mệt mỏi, nên cứ thế chìm vào giấc ngủ.

***

Khi tỉnh lại đã là ngày hôm sau.

Lúc nàng tỉnh lại, Công Chúa đã không còn ở bên người.

Thải Linh và Linh Tiên hầu hạ Tú Anh thức dậy.

Món ăn là chè hạt sen hoa huệ.

Nàng vừa ăn xong, Thải Linh liền mở cửa sổ ra: "Ngũ di nương mau nhìn kìa."

Nàng nhìn theo hướng đó, phát hiện ở bên ngoài cửa sổ lại có một người tuyết thật to.

Tú Anh có chút hưng phấn.

Nàng vội vàng đứng lên, động tác quá nhanh khiến Linh Tiên ở bên cạnh hốt hoảng.

Nàng ta vội vàng đỡ Tú Anh: "Ngũ di nương, người cẩn thận một chút."

Tú Anh đứng lên quá nhanh nên đầu óc cũng có chút choáng váng, chờ khi cơn chóng mặt qua đi, nàng mới để Linh Tiên đỡ tới bên cửa sổ.

Người tuyết ở bên ngoài được đắp theo dáng vẻ của nàng, còn được mặc y phục.

Tú Anh nhìn thấy thì cười thành tiếng: "Đây là ai đắp vậy?"

"Trời còn chưa sáng Công Chúa đã dậy đắp." Thải Linh nói: "Công Chúa nhất quyết không để nô tỳ hỗ trợ, tay cũng bị cóng đến đỏ bừng."

Tú Anh ồ một tiếng, nàng ngồi xuống giường nhỏ bên cửa sổ, giơ một tay lên chống má: "Thật là đẹp."

Thải Linh đỏ mắt, vội vàng quay mặt đi.

Linh Tiên cũng có chút không đành lòng, yên lặng rơi lệ.

Đêm đó lúc Ngũ di nương sinh non, các nàng đều đứng canh ở bên ngoài.

Cho đến bây giờ tiếng kêu thảm thiết của Ngũ di nương vẫn còn quanh quẩn bên tai họ.

Nhưng hình như bây giờ Ngũ di nương đã quên đứa bé kia.

Chỉ có hôm đầu tiên sau khi tỉnh lại, nàng có hỏi một câu.

"Hài tử có còn không?"

Công Chúa một mực trông coi bên người Ngũ di nương, thức trắng đêm không ngủ.

Khi nghe được câu hỏi này thì có chút chật vật quay đầu đi.

Hắn cúi thấp đầu, một câu cũng không nói nên lời.

***

Tú Anh nhìn người tuyết xong thì không nhìn nữa.

Buổi tối, Công Chúa chạy về dùng bữa cùng với Tú Anh.

Hắn ra khỏi phủ, lúc trở về mang theo cả một thân khí lạnh, lại sợ khí lạnh này nhiễm vào người Tú Anh nên hắn đã đi tắm nước nóng trước rồi mới tới Thuý Sai Viện.

Bởi vì có Công Chúa ở bên cạnh nhìn chằm chằm, Tú Anh mới phải bắt buộc ăn nhiều thêm một chút.

Mãi tới khi bụng hơi phồng lên, nàng mới được phép rời bàn.

Mấy ngày này, chỉ cần có Công Chúa ở bên cạnh, hầu như Tú Anh đều không phải chạm chân xuống đất.

Lúc tắm gội, là Thải Linh và Linh Tiên hầu hạ nàng, Công Chúa chưa từng xuất hiện.

Chỉ chờ khi Tú Anh tắm xong, Công Chúa mới đến, hắn bọc kín cả người Tú Anh rồi bế nàng đi qua hành lang thật dài.

Bông tuyết từ bên ngoài bay vào hành lang, Tú Anh nhìn thấy, không kìm được mà đưa tay ra đón lấy.

Nàng lẳng lặng nhìn bông tuyết nằm trong lòng bàn tay, rồi ngẩng đầu lên nhìn Công Chúa.

Công Chúa thật là gầy, cằm nhọn hơn hẳn so với trước kia.

"Công Chúa." Tú Anh cất tiếng gọi đối phương.

Lông mi Công Chúa khẽ run, cúi đầu xuống.

Hắn mím môi cười một tiếng: "Ừ?"

Chẳng qua nụ cười kia không hề chạm tới đáy mắt.

Đôi mắt màu trà sâu thẳm như biển khơi, dù cho trên mặt biển tĩnh lặng êm đềm, nhưng ở dưới đáy lại sóng trào mãnh liệt.

"Thiếp nhớ cha và đệ đệ. Thiếp có thể trở về thăm nhà không?" Tú Anh dè dặt hỏi.

Công Chúa suy nghĩ chốc lát rồi nói: "Chờ khi nào tuyết ngừng rơi, ta sẽ đưa nàng về thăm nhà."

"Thiếp muốn tự mình trở về." Tú Anh cắn môi dưới.

Cha và đệ đệ nàng đều là thường dân, chưa từng được tiếp xúc qua với người trong Hoàng tộc.

Dù Công Chúa có dịch dung thành dáng vẻ của Phò Mã đi chăng nữa thì Lâm phụ và Lâm Nguyên cũng vẫn sẽ e dè cẩn trọng, thậm chí còn sợ đến mức không biết để tay ở đâu.

Công Chúa nghe vậy thì chân mày hơi nhíu lại.

Tú Anh nhìn thấy liền vội vàng nói: "Có thể để Thải Linh và Linh Tiên cùng về với thiếp, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu."

Công Chúa nhìn ra vẻ khao khát trong mắt Tú Anh, cuối cùng gật đầu.

***

Tú Anh cứ cho là Công Chúa sẽ cùng ngủ với nàng, nhưng dường như mỗi lần đợi nàng ngủ say, đối phương đều lặng lẽ rời khỏi.

Có một lần, Tú Anh tỉnh dậy, nàng mơ mơ màng màng nhìn người đang rời giường: "Công Chúa?"

Cả người đối phương cứng đờ, nghiêng đầu nhìn Tú Anh.

Thấy Tú Anh đang nhìn hắn bằng ánh mắt ngái ngủ thì đưa tay ra sờ đầu nàng: "Không sao đâu, ngủ đi."

Tú Anh nhìn đối phương rời đi, rốt cuộc đã phát hiện được chỗ không đúng.

Trước kia Công Chúa luôn muốn làm bậy với nàng, nhưng bây giờ không có, thậm chí còn không cả hôn nàng.

Nàng nghĩ đến đây, liền nhắm hai mắt lại, một lần nữa rơi vào mộng đẹp.

***

Cuối cùng thì tuyết đã ngừng rơi.

Hôm đó Tú Anh mặc đặc biệt nhiều lớp, trong tay còn bị Thải Linh nhét túi nước nóng vào.

Nàng gần như không cử động được, cả người nóng đến bốc hoả, lúc ấy mới được phép bước ra kiệu.

Nàng ngồi trong kiệu, Thải Linh vẫn còn hỏi: "Ngũ di nương, kiệu đung đưa có khiến người chóng mặt không?"

Tú Anh vén màn che lên: "Không có."

Vừa dứt lời, Thải Linh vội vàng la lên: "Tuyết tan trời rất lạnh, Ngũ di nương mau ngồi trở về."

Tú Anh có chút lúng túng hạ màn che xuống.

Trong mấy ngày này nàng đi đâu làm gì cũng đều có người ở bên cạnh trông coi, chỉ hận không thể làm thay nàng.

Nàng không nhịn được mà thở dài, đại khái là bởi vì đứa bé kia nên Công Chúa áy náy, Thải Linh áy náy, tất cả mọi người đều cảm thấy áy náy.

Nàng rũ mắt nhìn xuống bụng

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#taejoy #vjoy