Chap 59+60

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 59: Nam nhân không có ai tốt hết

Trong phòng yên lặng như tờ.

Chí Huân nói xong lời này thì thấy dường như tỷ tỷ mình hơi sửng sốt.

Phác phụ vội nói: "Tiểu Huân."

Chí Huân không để ý đến cha mình mà vẫn đang chờ câu trả lời của Tú Anh.

Tú Anh chớp mắt, cũng thấp giọng: "Trốn kiểu gì?"

Chí Huân nghe được đáp này, lập tức trở nên hưng phấn.

Cậu bé cũng biết nhất định tỷ tỷ mình ở trong phủ Công Chúa không được tốt mà.

Cậu bé nói ra những lời mà mình đã phải nghĩ suốt từ đêm hôm qua.

"Tỷ tỷ, tỷ có thể thừa dịp Công Chúa và Phò Mã đi tham dự cung yến, len lén chạy ra ngoài. Lúc đó đệ và cha sẽ chờ tỷ ở bến tàu, xuống thuyền đi tới Giang Nam. Không phải quê hương của mẫu thân là ở Giang Nam sao?"

Phác phụ nghe Chí Huân nói vậy thì giận dữ vỗ đầu cậu bé một cái.

"Nói cái gì đó."

Làm theo cách này, nếu như Tú Anh mà bị bắt được thì chỉ có một con đường chết.

Nhưng Tú Anh vừa nghe hai mắt đã sáng lên: "Cũng là một cách hay." Nàng hơi ngừng lại: "Thế nhưng, làm thế nào mới chạy ra ngoài được?"

Từ sau lần nàng bị bắt cóc, canh gác trong phủ Công Chúa nghiêm ngặt hơn nhiều.

Nàng đi bất cứ đâu cũng đều có người theo cùng.

Biểu tình của Chí Huân cứng đờ, sau đó ngẩng đầu lên nhìn Phác phụ bằng ánh mắt mờ mịt.

Phác phụ thở dài, cả hai đứa trẻ này tướng mạo đều giống mẫu thân, còn trí thông minh lại giống ông.

Ba người có trí thông minh không cao cùng ngồi trong phòng buồn rầu ảm đạm.

Chí Huân muốn ngồi sát vào bên cạnh tỷ tỷ mình, nhưng tỷ tỷ đã xuất giá, cậu bé không thể không tránh ra xa, chẳng qua vẫn cố gắng lại gần hơn một chút.

"Tỷ tỷ, cha và đệ có quen biết một người, người kia tên là Diêu Dục, đối xử với cha và đệ khá tốt."

Phác phụ cũng nhớ tới chuyện này, liền hỏi: "Ở phủ Công Chúa con đã giúp đỡ qua một vị công tử đúng không?"

Tú Anh lắc đầu: "Không có."

"Vậy con có biết vị công tử nào tên là Diêu Dục không?"

Tú Anh vẫn lắc đầu: "Con không biết."

Phác phụ hít vào một hơi, biểu tình dần trở nên ngưng trọng.

"Cha, Diêu Dục là ai vậy?"

Từ trước đến nay Tú Anh chưa từng nghe qua cái tên này.

Phác phụ xoa tay, tìm từ để nói: "Mấy tháng trước, cha muốn đến phủ Công Chúa thăm con nhưng bị ngăn cản. Lúc ấy có một vị công tử tên là Diêu Dục giúp đỡ cha, sau đó hắn vẫn luôn đến thăm chúng ta, còn nói là cảm mến con, thậm chí còn muốn giúp con rời khỏi phủ Công Chúa."

Trong mắt Phác phụ có chút bất an: "Nhưng cha luôn cảm thấy có chỗ nào không đúng, làm gì có chuyện tự nhiên lại có một cái bánh rơi từ trên trời xuống như thế. Hôm nay nghe con nói không quen hắn, Tú Anh, có phải con đã đắc tội với người nào trong phủ không?"

Tú Anh ngẫm nghĩ một lát.

Đắc tội người trong phủ sao? Nàng đâu có đắc tội với người nào.

Mà nếu như thật sự có, hay là mấy vị di nương kia?

"Vị công tử kia còn nói là gặp con ở mẫu đơn yến." Phác phụ bổ sung một câu.

Tú Anh chớp chớp mắt, liệu có phải là Tứ di nương không? Lần trước đã bày mưu ở mẫu đơn yến, lần này lại muốn làm gì?

Phác phụ nhìn dáng vẻ mờ mịt của nữ nhi thì càng cảm thấy hối hận, tại sao khi đó mình lại đưa bức hoạ lên.

Ông xua tay: "Thôi vậy, Tú Anh, Phò Mã đối xử với con có tốt không?"

Phò Mã sao? Đối xử với nàng như đối xử với hồng thuỷ và mãnh thú vậy, không biết nên nói là tốt hay không tốt nữa.

"Cũng tạm ổn." Nàng cho một câu trả lời chung chung.

"Tú Anh, nếu con có thể làm tốt thì hãy làm tốt hơn nữa." Nữ nhi này của ông không có bản lĩnh gì, mà nếu thật sự có, thì chính là tấm lòng quảng đại.

Khi còn bé bị người ta bắt nạt, về nhà khóc một hồi, nhưng ngày hôm sau vẫn còn có thể vui vẻ cùng chơi với người ta.

Tính cách nàng như vậy, gặp được người tốt là tốt nhất, nếu như gặp phải người xấu, nữ nhi này của ông rất dễ bị người khác lợi dụng.

"Nếu như không quá yên ổn, vậy thì cầu một bức hưu thư, rồi về nhà với cha." Phác phụ cười với Tú Anh.

***

Màn đêm nhanh chóng buông xuống, Tú Anh rời khỏi Phác gia.

Nàng vén màn che lên nhìn căn nhà đang xa dần, không nhịn được mà đỏ ửng hốc mắt.

Chí Huân nhìn cỗ kiệu đưa Tú Anh đi xa, cất bước đuổi theo.

"Tỷ tỷ! Tỷ tỷ!"

Cậu bé chạy thật nhanh, giống như tết Nguyên Tiêu năm ấy kéo Tú Anh chạy xuyên qua đám người: "Tỷ tỷ! Khi nào đệ lớn, ai dám bắt nạt tỷ, đệ sẽ giúp tỷ đánh kẻ đó!"

Tú Anh thò đầu ra khỏi cỗ kiệu: "Tiểu Huân, trở về đi thôi."

Chí Huân không nghe lời, vẫn tiếp tục đuổi theo kiệu như cũ.

Cậu bé ước gì có thể "vèo" một cái lớn lên thật nhanh, cậu bé không phải là đệ đệ, cậu muốn làm một người ca ca.

Gì mà Tống ca ca, gì mà Dục ca ca, cậu đều không thích, tỷ tỷ của cậu phải do cậu bảo vệ.

Nam nhân không có ai tốt hết.

Đột nhiên Chí Huân còn nhỏ tuổi lại ngộ ra một điều như vậy.

***

Tú Anh vừa về đến phủ Công Chúa, Thải Linh vội vàng để Tú Anh đi ngâm nước nóng.

Ở bên ngoài một ngày sợ nàng bị nhiễm lạnh.

Tắm xong lại mời Tằng đại phu tới bắt mạch.

Tú Anh nhìn Thải Linh đi tới đi lui thì buồn cười: "Không vội, đi nghỉ ngơi một chút đi."

Thải Linh nhìn Tú Anh: "Nô tỳ không mệt."

"Nhưng muội thử nhìn muội xem, hai mắt thâm quầng kìa. Được rồi, tối nay nghỉ sớm đi." Tú Anh bảo Thải Linh lui ra ngoài.

Thải Linh có chút do dự, Linh Tiên vừa về liền bị bệnh, hiện cũng đang nằm trên giường, nếu như nàng ta cũng đi nghỉ vậy thì không có ai chăm sóc Ngũ di nương bên này.

Tú Anh thấy đối phương do dự thì nói: "Ta lớn như vậy rồi, chẳng lẽ không tự mình ngủ được sao? Nếu tối nay muội cũng bị bệnh nốt thì ngày mai ai tới hầu hạ ta? Có đúng hay không? Được rồi, đi nghỉ ngơi đi."

Lúc này mới khuyên được Thải Linh rời đi.

Trong phòng lập tức chỉ còn lại mỗi Tú Anh và ngọn nến đang cháy.

Tú Anh nằm nghiêng ở trên giường, nhìn chằm chằm vào ánh sáng lập loè của ngọn nến.

Ánh lửa nhảy múa trong đáy mắt nàng, phản chiếu ra nhiều hình thù khác nhau.

Không biết bao lâu trôi qua, Tú Anh nghe được tiếng động truyền đến từ cửa.

Nàng rướn người ra nhìn, đợi khi nhìn thấy người tới, nàng liền chớp chớp mắt.

Đối phương thấy nàng còn chưa ngủ thì trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc: "Sao vẫn còn chưa ngủ?"

Tú Anh nhìn đối phương: "Không ngủ được."

Công Chúa mím môi, chậm rãi đi tới mép giường.

Ánh mắt của hắn giống như sương mù vậy, mờ mịt, khiến cho người khác không đoán ra suy nghĩ bên trong.

Hắn ngồi xuống cuối giường: "Có còn đau không?"

Tú Anh lắc đầu, nàng suy nghĩ chốc lát, mới hỏi: "Công Chúa, tối nay có ngủ lại đây không?"

Công Chúa hơi sửng sốt, sau đó đứng lên, hắn có chút áy náy bất an: "Nàng ngủ đi, ta đi."

Hắn đang muốn đi, lại nghe được tiếng Tú Anh.

"Thiếp ngủ một mình, có chút sợ."

Công Chúa đứng đờ tại chỗ, lông mi hắn khẽ run, cánh môi cũng hơi run rẩy, bàn tay trong tay áo giật giật.

Hồi lâu sau, hắn mới xoay người lại.

Thiếu nữ nằm trên giường đã dịch vào bên trong, cố ý để chừa chỗ ra cho hắn.

Công Chúa vừa nằm xuống, Tú Anh liền ngửi được mùi hương quen thuộc.

Mùi hương đó quả nhiên khiến thân thể nàng thoải mái hơn.

Tú Anh nghĩ đến quỷ khí nặng nề trên người nàng, có lẽ sau khi sinh non, quỷ khí đã nồng hơn, cho nên càng bị long khí trên người Công Chúa hấp dẫn.

Nàng không kìm được mà ngẩng đầu nhìn lên đỉnh đầu của Công Chúa.

Mặc dù không nhìn thấy được Tiểu Kim Long kia, nhưng nếu như Tiểu Kim Long mà biết nàng đang hút long khí của nó, nhất định là sẽ rất tức giận, nói không chừng còn đang trừng mắt với nàng.

Tú Anh đoán đúng được một nửa.

Tú Anh và Công Chúa không nhìn thấy được Tiểu Kim Long lúc này đang ngủ giữa hai người, ánh sáng vàng đang không ngừng chảy từ người nó vào trong cơ thể Tú Anh, kéo dài thành một sợi dây.

Thi thoảng nó lại mở một bên long nhãn ra nhìn thiếu nữ bên cạnh, rồi giơ đuôi lên đập mấy cái vào gương mặt tuấn tú của chủ nhân mình, bấy giờ mới hài lòng nhắm hai mắt.

***

Mặc dù Công Chúa nằm xuống, nhưng cả người hắn vô cùng cứng ngắc.

Hắn nằm thẳng đơ, căn bản không dám cử động.

Tú Anh quang minh chính đại nhìn thẳng vào Công Chúa, rồi dịch sát vào người đối phương một chút, cơ thể Công Chúa càng cứng đờ.

Mãi lâu sau hắn mới dám quay đầu nhìn về phía thiếu nữ nằm bên cạnh, nhưng phát hiện đối phương đã ngủ say.

Công Chúa đưa tay ra, trước khi bàn tay chạm được vào mặt đối phương thì dừng lại.

Hắn cười tự giễu, im lặng thu tay về.

Lúc đang chuẩn bị ngồi dậy rời đi, đột nhiên thiếu nữ phía sau đưa tay ra kéo lại, thậm chí còn vùi mặt vào trong ngực hắn.

Lập tức hốc mắt Công Chúa ươn ướt, hắn dè dặt ôm lại thiếu nữ trong ngực.

Bởi vì sợ đè vào đối phương mà gần như cả đêm Công Chúa không dám đổi tư thế.

Tú Anh ngủ say sưa, hoàn toàn không biết sự cẩn thận của đối phương.

***

Hôm sau, Thải Linh đang muốn đi vào thì ngừng lại.

Nàng ta tập trung lắng nghe, lại nghe được tiếng nói chuyện của Công Chúa, vì thế không đi vào nữa.

Đúng là Công Chúa đang nói chuyện, thậm chí còn có chút bất đắc dĩ.

"Tú Anh, nàng đừng dùng sức như vậy."

Tú Anh nhăn mặt, đến tột cùng thì đêm qua nàng ngủ như thế nào chứ, tóc bị rối tung, còn không phải là rối bình thường.

Sáng nay nàng vừa mở mắt ra liền thấy Công Chúa đang nhìn nàng chăm chú.

Phản ứng đầu tiên của Tú Anh đó là liệu có phải trên mặt nàng có cái gì hay không, nên vội vàng muốn đi lấy gương đồng.

Công Chúa thấy nàng ngồi dậy thì sốt ruột: "Sao vậy?"

"Thiếp muốn lấy gương đồng."

Công Chúa mím môi, nhưng vẫn đi lấy gương đồng cho Tú Anh.

Tú Anh vừa nhìn vào gương liền thét lên một tiếng, tóc nàng bây giờ rối y hệt tổ chim.

Sau đó Tú Anh liền lấy cái lược, nóng lòng muốn chải tóc, nhưng vừa đụng đến chỗ rối nàng liền đau đến nhíu mày.

Cuối cùng vẫn là Công Chúa đoạt lấy lược, nhưng cũng phải mất một lúc lâu mới chải xong.

Tú Anh nhìn đám tóc rụng đầy đất, lại nhìn sang mái tóc của Công Chúa dù ngủ qua một đêm vẫn suôn mượt như cũ, nàng cắn môi.

Hình như đêm qua trước khi đi ngủ nàng không chải tóc, bình thường vẫn là Thải Linh chải giúp nàng.

Nhưng mà cũng thật quá khoa trương đi, chỉ có một đêm không chải thôi mà đã trở thành tổ chim rồi.

Công Chúa rũ mắt nhìn mớ tóc rụng dưới đất, vẻ mặt có chút lúng túng.

Tú Anh thở dài, đau lòng sờ tóc mình.

***

Buổi chiều, Thuý Sai Viện nhận được một rương lớn đồ bổ dưỡng, tất cả đều là để dưỡng tóc.

Tú Anh nhìn cái rương đựng đồ dưỡng tóc, thở dài một hơi.

Thải Linh đứng bên cạnh, nhìn thấy liền hỏi: "Sao Ngũ di nương lại thở dài?"

"Nhất định là Công Chúa cảm thấy ta sắp thành ni cô rồi nên mới cho nhiều như vậy."

Thải Linh nghe xong, phát hiện quả thực mình có chút không hiểu lắm về vị Ngũ di nương này.

***

Buổi tối, Công Chúa lại tới, hắn cùng Tú Anh ăn cơm tối xong thì vội vã rời đi.

Đến khi Tú Anh chuẩn bị đi ngủ, hắn lại xuất hiện ở Thuý Sai Viện.

Tú Anh nhìn Công Chúa, cảm thấy mấy ngày này đối phương thật là gầy, rõ ràng y phục trước đó vốn vừa người mà bây giờ cũng có chút rộng hơn.

Khoảng thời gian gần đây hắn bắt đầu vô cùng bận rộn, mỗi lần đều chỉ tranh thủ được một chút thời gian tới thăm Tú Anh.

Mỗi lần Công Chúa tới, Thải Linh và Linh Tiên đều tự động lui ra ngoài.

Tú Anh ngồi trên giường, giày còn chưa cởi.

Công Chúa đi tới, vô cùng tự nhiên mà ngồi xổm xuống, giúp Tú Anh cởi giày thêu ra.

Cởi giày xong, hắn cầm bàn chân Tú Anh, nhéo một cái: "Vẫn còn hơi sưng."

Tú Anh rút chân về: "Không sưng."

Công Chúa nâng mắt lên nhìn Tú Anh, đôi mắt màu trà tươi đẹp kia thật giống như đá quý: "Không thích ta xoa bóp cho nàng?"

Tú Anh gật đầu.

Công Chúa hơi trầm mặc, sau đó nói: "Vậy thì không xoa bóp nữa."

Tú Anh nhận ra một điều, đó là bây giờ nàng nói cái gì, hầu như Công Chúa cũng đều đồng ý.

Cho nên, nàng to gan lớn mật mà nói nhỏ vào tai Công Chúa một câu.

-------oOo-------

Chương 60: Vậy khi nào nàng muốn quay về, nhất định phải nói với ta 

"Thiếp muốn đến chùa Tuệ Khê dâng hương." Tú Anh nói.

Chùa Tuệ Khê là một am ni cô nằm trên đỉnh núi ở ngoại ô kinh thành.

Có không ít quý nữ trong kinh thường tới đó tu hành một đoạn thời gian.

Công Chúa nghe được câu này thì chân mày hơi nhíu lại.

Tú Anh rũ mắt, nói tiếp: "Mấy ngày nay thiếp luôn mơ thấy đứa bé kia, thiếp nghĩ có lẽ nên đến chùa siêu độ, cầu phúc để đứa bé kia an tâm đi đầu thai."

Công Chúa nghe vậy, hắn đưa tay ra nắm lấy bàn tay đang đặt trên đầu gối của Tú Anh, từ từ cúi người xuống.

Hắn dán mặt vào đầu gối Tú Anh, rõ ràng là một nhân vật làm mưa làm gió khắp nơi, nhưng lúc này hắn lại chẳng khác nào một đứa trẻ yếu ớt bất lực.

Hắn nghiêng mặt nhìn ngọn nến đang cháy cách đó không xa, ánh mắt sâu thẳm.

Mãi một lúc lâu sau, hắn nhắm hai mắt lại, từ kẽ răng nặn ra một chữ.

"Được."

***

Mấy ngày sau, Tú Anh khởi hành đến chùa Tuệ Khê, Công Chúa cùng đi với nàng.

Hắn nói trên đường nguy hiểm, phải có hắn bên cạnh mới yên tâm.

Hắn dịch dung thành dáng vẻ của Phò Mã.

Tú Anh có thể rời khỏi phủ Công Chúa thì rất vui vẻ, nên không so đo chuyện này.

Bọn họ đi đến chùa Tuệ Khê mất hai canh giờ, khi tới nơi đã là giữa trưa.

Sư thái ở chùa Tuệ Khê mang toàn bộ ni cô trong chùa ra cổng nghênh đón.

Sư thái vừa nhìn thấy bọn họ liền chào: "A di đà phật, bần ni Vân Chiếu bái kiến Phò Mã cùng Ngũ di nương."

Tú Anh tò mò nhìn Vân Chiếu sư thái, cũng đáp lễ: "Tín nữ Tú Anh ra mắt sư thái."

Vân Chiếu sư thái đã nhiều tuổi, gương mặt rất hiền từ, thấy Tú Anh đáp lễ với bà, bà liền nở một nụ cười dịu dàng.

Công Chúa vuốt cằm, đi về phía Tú Anh: "Dùng thiện trước hay là đi dâng hương?"

Tú Anh ngẫm nghĩ: "Đi dâng hương trước đi."

***

Chùa Tuệ Khê không phải là một ngôi chùa quá lớn, nhưng lại vô cùng cổ xưa, nghe nói là tồn tại từ tiền triều.

Chính điện là nơi mà các tín nam tín nữ tới cầu phúc.

Tú Anh đứng trước chính điện, ngẩng đầu nhìn lên bảng hiệu.

Giờ nàng đã biết chữ, cũng đọc được chữ trên tấm bảng viết là "Từ bi phổ độ."

Trần gian là bể khổ, người phàm liền hy vọng Phật tổ có thể phổ độ cho mình.

Tú Anh không nhịn được mà mỉm cười, bước vào trong điện.

Công Chúa không cùng vào với nàng mà để sư thái dẫn nàng đi.

Tú Anh nhìn gương mặt phúc hậu của Quan Thế Âm nương nương, không do dự mà quỳ gối xuống tấm thảm vàng.

Nàng chắp hai tay, Vân Chiếu sư thái đứng sau lưng Tú Anh, trong miệng niệm kinh pháp.

Tốc độ niệm kinh của sư thái rất chậm, bên tai Tú Anh nghe thấy tiếng niệm kinh, bên ngoài còn vang lên tiếng chuông.

"Coong coong ——"

Tiếng chuông vừa nặng nề vừa xa xôi dường như đã gột rửa nàng.

Nàng nâng mắt lên nhìn Quan Thế Âm, cảm thấy như bao nhiêu phiền não của mình đã vơi đi bớt.

***

Tú Anh lưu lại, Thải Linh và Linh Tiên là nha hoàn bên người nàng nên cũng cùng ở lại chùa Tuệ Khê với nàng.

Bởi vì là am ni cô, không được có binh lính canh giữ, Công Chúa liền để lại cho Tú Anh một nha hoàn biết võ nghệ.

Nha hoàn kia tên là Phi Nhạn, một thân công phu tài giỏi giống hệt như một con chim nhạn.

Lần đầu tiên nàng ta xuất hiện trước mặt Tú Anh, chính là bay từ trên cây xuống.

Nước da ngăm đen, thân hình cao lớn, không giống với những cô nương bình thường.

Ngay cả lúc hành lễ với nàng, giọng nói của nàng ta cũng khí thế như sấm bên tai.

Công Chúa nhìn Tú Anh, mím môi cười: "Tự chăm sóc mình thật tốt, thiếu cái gì thì cứ nói với Phi Nhạn, nàng có cách thông báo về phủ."

Tú Anh gật đầu.

Công Chúa nhìn Tú Anh thật lâu, rồi xoay người.

Đi được mấy bước, Công Chúa lại đột nhiên quay đầu lại, hắn nhìn Tú Anh đang đứng nguyên tại chỗ, nở một nụ cười vô cùng dịu dàng.

***

Công Chúa đi rồi, Tú Anh vẫn còn đứng tại chỗ.

Thải Linh, Linh Tiên và Phi Nhạn đứng ở sau lưng nàng, chủ tử không di chuyển, các nàng cũng không dám di chuyển.

Hồi lâu sau, mãi cho tới khi một chút bóng lưng cũng không nhìn thấy được nữa, Tú Anh mới quay người sang, nàng nhìn ba nha hoàn: "Khổ cực mọi người phải ở lại đây chịu khổ cùng ta."

***

Lúc bái lạy Quan Thế Âm xong, nàng nói với Công Chúa rằng nàng muốn ở lại chùa Tuệ Khê một thời gian ngắn.

"Ở bao lâu?" Giọng Công Chúa rất nhẹ, tựa như Tú Anh chỉ cần hơi lơ đễnh, giọng nói của hắn liền bị gió cuốn trôi.

Tú Anh nói ra câu trả lời trong lòng nàng: "Không biết."

"Vậy khi nào nàng muốn quay về, nhất định phải nói với ta." Công Chúa đưa tay ra, giống như muốn sờ má Tú Anh, nhưng cuối cùng vẫn thu tay về.

Ánh mắt hắn bình tĩnh như hồ nước, dường như đã sớm đoán được quyết định của Tú Anh.

***

Tú Anh vừa ở liền ở luôn hai tháng.

Trong hai tháng này, ngày nào Tú Anh cũng dậy sớm niệm kinh với Vân Chiếu sư thái, sau khi đọc hết quyển kinh thì ra hậu viện của chùa Tuệ Khê.

Ở nơi đó đã đặc biệt chuẩn bị cho Tú Anh một mảnh đất để nàng trồng hoa.

Nàng đã đem một số hạt giống hoa đến trồng ở đây, hy vọng khi tới đầu xuân, những cây hoa có thể mọc ra.

Phi Nhạn còn chuyển tới cho nàng một cây đào.

"Chủ tử, cây đào nở hoa tháng tư, tháng sáu kết quả, không còn gì tốt hơn." Phi Nhạn nói đâu ra đấy.

Nàng ta không giống với Thải Linh và Linh Tiên, nàng ta không gọi Tú Anh là Ngũ di nương, chỉ gọi chủ tử.

Tú Anh nghe vậy có chút không quen, muốn sửa cho Phi Nhạn, nhưng uốn nắn bao nhiêu lần đi nữa thì nàng ta vẫn cứ gọi Tú Anh là chủ tử, Tú Anh đành từ bỏ.

Mỗi ngày Tú Anh đều sẽ đến thăm vườn hoa của nàng, nhưng thời tiết quá lạnh, đến một cái lá cây cũng không nhú nổi.

Nàng sờ cằm, lo lắng vườn hoa xuân của nàng không nảy mầm được.

Nghĩ đến đây, nàng thở dài, rồi lại đi vào trong vườn hoa vẩy nước một lượt.

Phi Nhạn trông thấy từ đầu đến cuối, lẳng lặng xoay người đi.

Chủ tử đúng là một người không biết trồng hoa, nàng ta thầm nghĩ.

***

Ngày nào Phi Nhạn cũng viết thư, thư này phải gửi đến phủ Công Chúa.

Nàng ta nuôi mấy con chim bồ câu đưa thư ở chùa Tuệ Khê, chuyên môn dùng để truyền tin, chẳng qua là suốt hai tháng nay nội dung trong thư nàng ta viết không có gì khác nhau, dường như đại chủ tử có vẻ tức giận.

Ví dụ như hôm trước, nàng ta viết ——

"Ngày mười lăm tháng mười hai, sáng sớm chủ tử theo Vân Chiếu sư thái niệm kinh, sau đó, trồng hoa, tưới nước, dùng bữa, ngủ trưa, trồng hoa, tưới nước..."

Hôm qua, nàng ta viết là ——

"Ngày mười sáu tháng mười hai, sáng sớm chủ tử theo Vân Chiếu sư thái niệm kinh, sau đó, trồng hoa, tưới nước, dùng bữa, ngủ trưa, trồng hoa, tưới nước..."

...

Ở cuối bức thư, nàng ta còn viết thêm năm chữ.

Hết thảy đều bình an.

Mấy ngày trước, đại chủ tử hồi âm lại cho nàng ta.

Phi Nhạn kích động vội vàng mở ra, chỉ thấy bên trong viết hai chữ to.

"NHÃI RANH!"

Ối, bị mắng rồi.

Phi Nhạn mặt không đổi sắc.

***

Chuyện Phi Nhạn viết thư, sau khi ở chùa Tuệ Khê một tháng Tú Anh mới phát hiện ra.

Từ khi phát hiện được chuyện này, mỗi ngày nàng đều phải nhìn xem Phi Nhạn viết cái gì.

Nếu như Phi Nhạn viết chuyện xấu của nàng, Tú Anh sẽ kháng nghị.

"Không thể viết như vậy."

Phi Nhạn không tài nào hiểu được: "Tại

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#taejoy #vjoy