Chap 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Clark không về nhà tối hôm đó. Anh quay về vào sáng hôm sau, lòng nửa muốn thấy Brucie không còn ở đây nữa. Sự mong đợi xen lẫn với hi vọng. Nhưng đó là một ý nghĩ hèn nhát. Anh đã chuẩn bị sẵn một bài nói dài để xin lỗi rồi.
Nhưng hóa ra Brucie đã thay mới cánh cửa vỡ trước căn hộ. Clark thở dài và xoay nắm đấm, lúc này đã lành lặn và tròn trịa. Khi anh đẩy cửa vào, tấm gỗ cũng không vang lên những tiếng cọt kẹt quái dị.
“Chào buổi sáng.” Brucie đặt một tờ báo Daily Planet lên chỗ anh ngồi. Tờ báo là điểm hoàn thiện cuối cùng cho bữa sáng kiểu Anh bày trên mặt bàn. Trông rất giống Bruce, đang chuẩn bị ăn bữa sáng Alfred nấu.
Clark nên cùng anh đương đầu với chuyện này. Brucie sẽ không bỏ chạy. Clark cũng không nên. Anh nên nhìn thẳng vào mắt Brucie và xin lỗi. Clark hắng giọng.
“Tôi xin lỗi vì đã bỏ đi hôm qua. Như vậy là quá hèn nhát.” Clark bắt đầu nói, xoa lòng bàn tay lại với nhau bồn chồn. “Tôi không biện hộ gì cho những gì đã làm... và đã cố làm. Tôi hiểu nếu anh không tha thứ cho tôi, nếu anh muốn báo cảnh sát, hay nếu anh muốn rời đi.” Anh nhìn biểu cảm của Brucie, nhưng gương mặt của con robot không hề có phản ứng.
Cuối cùng, ánh mắt Brucie nhìn xuống những đĩa thức ăn. “Không có gì để tha thứ cả. Tôi không muốn rời đi.”
Clark thở dài. Brucie không hiểu, nếu anh không giải thích. “Tôi hành động không khác gì một tên tội phạm.” Anh nhấn mạnh, cảm giác tội lỗi tràn ngập. “Trong thế giới con người, có một cụm từ để chỉ những gì tôi đã làm, đó là tấn công tình dục. Tôi tiến thêm một bước nữa, và nó là... nó là cưỡng hiếp. Nó có thể bị khởi kiện.”
“Nó không phải là tấn công nếu tôi cũng chủ động.” Brucie đáp lại anh.
“Không, anh không chủ động.” Clark cau mày.
“Anh không biết điều đó. Anh không thể ép tôi báo anh với cảnh sát. Anh không thể tự đầu hàng với họ và mong tôi đồng ý với anh.” Giọng Brucie dịu dàng hơn một phần. “Tôi tự nguyện. Chỉ là ngạc nhiên.”
“Anh không tự nguyện.” Clark khăng khăng, mệt mỏi và kiệt sức. Theo quan điểm của anh về công lý, kết thúc của chuyện này đáng lẽ phải là một vụ kiện. “Tôi biết—“
“Anh không biết.” Brucie cắt ngang, nghiêm giọng. “Anh còn không chắc là tôi có cảm xúc hay không.” Giọng anh mềm đi. “Nhưng tôi có, và khi tôi chưa nói ra tình cảm của mình, tôi muốn anh. Giờ vẫn vậy.”

Đây hoàn toàn không phải những gì Clark dự đoán. Ngón tay anh siết quanh áo choàng một cách bực bội. “Tôi đã nói đi nói lại—“
“Rằng anh yêu một người khác? Rằng anh sẽ không bao giờ yêu tôi? Tôi biết.” Brucie thản nhiên tiếp lời. Sự gạt đi thờ ơ đó gần giống như chính lời thú nhận vừa rồi.
“Vậy thì—“
“Tôi nói nó không quan trọng. Nếu anh từ chối lời thú nhận của tôi vì tôi là một con robot, thì anh đang chối bỏ tất cả những gì tôi nói và tất cả những gì tôi làm. Anh đang phân biệt đối xử với tôi và coi tôi là thấp kém. Anh, vô thức cho rằng tôi không có khả năng suy nghĩ lý lẽ, tự lập. Không còn gì xúc phạm hơn mà anh có thể nói với tôi đâu.”
Clark định cãi lại ngay lập tức nhưng rồi ngừng lại. Anh không biết làm cách nào để bác bỏ điều đó.
“Ngồi xuống.” Brucie chỉ vào chiếc ghế của Clark bên kia bàn. Đó là giọng nói ra lệnh nhất mà anh từng dùng với Clark. “Bữa sáng đang nguội đấy.”
Clark ngoan ngoãn đi về phía chiếc ghế và ngồi phịch xuống. Anh không xứng đáng với niềm hạnh phúc mà Brucie đang bao bọc quanh mình. Cảm giác day dứt ăn mòn anh như một thứ axit. Anh nhai, nhưng không thấy mùi vị, miếng thịt xông khói trong miệng anh khi Brucie cất tiếng nói là thứ cuối cùng của bữa sáng.
“Chúng ta có thể chỉ là friends with benefits.”
Clark nhìn lên không chớp mắt, não anh như đóng băng lại. Anh không hề nghĩ rằng mọi chuyện lại thành ra như thế này trước khi về tới nhà. Lần đầu tiên trong đời, anh chỉ ước Brucie phóng laser ra từ mắt nướng anh lên.
Brucie đang nhìn anh từ bên kia bàn. Nụ cười trên môi anh gần như thích thú. “Đó là giải pháp cho cả hai chúng ta.”
Clark chọc vào quả trứng ốp và nhìn lòng đỏ lan ra mặt đĩa. Anh thấy mình nôn nao. “Tình dục chưa bao giờ là giải pháp.”
“Tôi đáp ứng ham muốn tình dục của anh, anh cho tôi sự thỏa mãn.”
“Thỏa mãn.” Clark nhắc lại, trống rỗng. “Anh không yêu tôi. Không yêu.”
“Lại nữa rồi.” Brucie nheo mắt nhìn anh. “Lời buộc tội kiêu ngạo.”
“Tôi không có ý như vậy và anh biết điều đó.” Clark lùi lại, tựa hẳn người vào ghế. Anh nhìn chằm chằm vào chiếc đĩa trước mặt mình. “Anh chỉ phải lòng tôi một chút. Anh không có sự lựa chọn khác. Nếu anh sống với, ừm, hàng xóm bên cạnh tôi, thì anh cũng yêu anh ta như thế thôi.”
“Hàng xóm bên cạnh anh không có năm triệu đô mà dùng đâu.” Brucie cười.
“Tôi cũng đâu có.” Clark chán nản cầm tờ báo lên vẫy qua vẫy lại. “Tôi viết cái này để kiếm sống đấy.”
“Và cứu thế giới nữa, có lẽ vậy.” Brucie cười ma mãnh. “Việc yêu siêu anh hùng mạnh mẽ nhất thế giới coi bộ khó tin lắm sao?”
Clark chậm rãi chớp mắt và im bặt.
“Tủ quần áo để mở khi anh vội đi.” Brucie giải thích. Anh ngay lập tức tiếp tục cuộc tranh cãi khi Clark đang chầm chậm tiêu hóa sự thực kia. “Tôi đảm bảo với anh rằng làm tình với anh có thể hoàn toàn không ràng buộc. Điều đó có thể xảy ra, nếu không có những cảm xúc của tôi. Và tôi có thể tắt những thứ đó đi nếu tôi muốn.” Anh nói dối.
Clark đẩy đĩa mình ra xa khi sự ghê tởm đột ngột tràn lên. “Không tranh cãi nữa.”
“Tôi sẽ đợi khi anh về nhà tối nay.” Brucie nói khẽ.
“Tôi không—“ Clark lắc đầu từ chối. Anh thay áo khoác bằng siêu tốc độ. Rồi anh nhấc cặp lên và bước về phía cửa. “Không tranh cãi nữa.” Anh nghiêm nghị nhắc lại.
“Tôi sẽ đợi.” Câu trả lời của Brucie cũng ngoan cố không kém.
Clark kiên quyết chứng minh là anh sai. Đó là ý nghĩ của Clark khi anh bước qua cửa. Vẫn là ý nghĩ của anh khi anh bước vào tòa soạn Daily Planet. Khi anh trầy trật vượt qua một ngày dài, viết về robot sở hữu trí thông minh nhân tạo của WayneTech. Khi anh gọi Bruce cùng ăn trưa, nhưng chỉ thấy lời nhắn để lại. Khi Bruce không gọi lại cho anh. Đó vẫn là ý nghĩ của anh khi anh đẩy cánh cửa phòng ngủ vào lúc tám giờ tối. Khi Brucie chào đón anh về nhà với thân hình khỏa thân quyến rũ.
Vậy nên Clark không thể nào điên tiết hơn, khi chính anh làm ngược lại ý nghĩ đó vào mười hai tiếng sau.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net