Chap 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Làm tình với Brucie là, như anh đã nói, là một cách để giải tỏa ham muốn tình dục. Và kì diệu thay, nó thật sự thế. Họ chưa bao giờ nói về chuyện đó ngoài phòng ngủ, nhưng nó cũng không phải là không thể chịu đựng nổi như Clark từng nghĩ. Sau lần đầu đầy nồng nhiệt, sex dần trở thành một phần của cuộc sống thường ngày. Một phần cũng bình thường như bữa tối Brucie bày la liệt ra bàn, hay những việc nhà mà anh làm.
Sex chỉ là một cuộc trao đổi thể xác giữa hai con người không hề có chút ràng buộc về tình cảm.
Clark nhắn tin cho Bruce ít đi. Cách Superman nói chuyện với Batman hờ hững dần, chuyên nghiệp hơn. Nếu những thành viên còn lại của Justice League nhận ra, họ cũng cho rằng nó bắt nguồn từ cuộc cãi vã khủng khiếp tuần trước. J’onn cũng không nằm ngoài số đó.
Bruce tới thăm Daily Planet vào sáng thứ hai. Anh hết sức chú ý đến những cô nàng liếc nhìn mình với ánh mắt tán tỉnh. Một lời chào lấy lệ với Perry. Một lời chào hào hứng hơn với Lois khi Clark bước vào phòng in. Họ đi ngang qua nhau ngoài hành lang khi Clark quay trở ra. Anh bắt được ánh nhìn mà Bruce hướng về phía mình, nhanh đến nỗi anh gần như không để ý tới nó.
Đó là ánh mắt buồn bã nhất  mà anh từng nhận được từ Bruce.
***
Những buổi sáng của Clark dần đi vào một lịch trình đều đặn. Chúng bao gồm ít nhất sex, bữa sáng, và một lần lướt qua tờ báo địa phương. Brucie luôn dậy lúc 5 rưỡi sáng, và Clark dậy lúc 6 giờ. Họ sẽ ôm ấp, thì thầm chào buổi sáng. Rồi họ sẽ tựa lưng vào thành giường. Ánh nắng tràn ngập căn phòng khi Clark vòng tay quanh vai Brucie. Mọi chuyện cứ như vậy mà xảy ra.
Clark vuốt ve làn da trắng sứ không tì vết dưới lòng bàn tay mình và thở dài. Da Bruce sẽ không giống vậy chút nào, anh chắc chắn. Nó vẫn sẽ trắng, nhưng xanh xao thiếu ánh nắng mặt trời. Sắc trắng đó gợi lên nhiều đêm anh săn đuổi những tên tội phạm trong những con hẻm tối. Nó sẽ nói về những ngày dành trọn cho việc khâu vết thương trong phòng ngủ. Những ngày đơn độc, không cần bất cứ ai. Không cần Clark.
Da Bruce sẽ chằng chịt những vết sẹo. Mỗi vết sẹo là về một nhiệm vụ đã được hoàn thành, hoặc một sai sót gần như chí mạng. Mỗi vết sẹo sẽ kể một câu chuyện của riêng nó. Clark không mong ước gì hơn là được chạm vào từng vết, đếm chúng, vuốt ve chúng bên dưới những ngón tay. Anh sẽ hỏi Bruce nguyên nhân của từng vết sẹo. Anh sẽ hiểu được Bruce nhiều hơn nhờ việc chia sẻ những khoảnh khắc riêng tư ấy. Nhưng anh sẽ không bao giờ có được cơ hội đó.
“Tôi biết đây không phải thân hình của một chiến binh.” Brucie thì thầm hối lỗi. Tay anh nắm lấy tay Clark khi trượt lên bên hông. Tay Clark khẽ giật khi va chạm, cổ tay người kia không hề thấy mạch đập.

“Không quan trọng.” Clark nói dối. “Cơ thể em rất đẹp.” Anh cúi xuống và hôn lên môi Brucie. Đôi môi vẫn ấm áp và mềm mại, giống như của con người, và giống như người tình trong mộng của anh. Nhưng tất cả những gì anh thấy chỉ là một thứ dung dịch lỏng nhạt nhẽo, đắng ngắt. Anh nuốt xuống và tách ra. “Cảm ơn,” Anh thì thầm khi vùi mặt vào đường cong trên cổ Brucie. Như vậy còn hơn là không có gì.
“Tôi thật sự, thật sự thích nó. Từng giây phút.” Brucie mỉm cười. Thật tiện khi anh có thể ngăn không cho cảm xúc biểu lộ ra ngoài. Biểu cảm trên gương mặt hay ánh mắt sẽ không bao giờ đi ngược lại ý định của anh như con người. Bởi nếu không, anh sẽ không thể nào tỏ ra thản nhiên đến thế.
“Tôi mừng vì điều đó.” Clark đáp, một nụ cười nở trên môi anh.
Những hoạt động vào buổi sáng này chẳng mấy khi vội vã. Giữa họ chỉ là những mẩu trò chuyện vụn vặt và mơn trớn nhẹ nhàng. Clark luôn có thừa thời gian để nghĩ về cơ thể mà anh ước mình đang ve vuốt lúc này, nhưng anh không bao giờ làm vậy. Anh sẽ không bao giờ ngừng so sánh, kể cả khi anh đã tự nhắc mình không làm. Anh cố nghĩ rằng như vậy sẽ bất công với Brucie như thế nào. Anh cố không tự hỏi con robot lúc này đang nghĩ gì, khi cả hai người đều lạc vào thế giới mộng tưởng của riêng mình.
Clark nắm lấy cổ tay Brucie và giữ xuống gối. Anh luôn đặt tay thấp hơn bình thường một inch, tránh không cảm nhận sự trống rỗng, không thấy mạch đập. Anh hạ siêu thính giác xuống thấp nhất có thể, cố hết sức gạt âm thanh máy móc bên trong Brucie ra khỏi đầu. Âm thanh mà anh thấy ít quyến rũ nhất.
Ước gì có một ai đó ngoài kia trân trọng chính những âm thanh mà anh đang cố hết sức để gạt đi. Clark nghĩ, day dứt. Ước gì có một ai đó chấp nhận cảm giác mềm mại quá mức của làn da Brucie. Hay cổ tay ấm áp nhưng không sự sống mà anh đang nắm lấy. Đó không phải anh, nhưng ước gì ít nhất một người trong số họ có thể tìm được hạnh phúc thật sự, thứ gì đó không chỉ là sự trao đổi thể xác không chút cảm xúc xuất phát từ một tình yêu không được hồi đáp. Được như vậy thì thật tốt.
Brucie có thói quen nhìn chằm chằm vào anh mỗi khi làm tình. Clark thấy việc đó khó chịu lúc đầu, nhưng rồi dần quen. Brucie thích quan sát cách mà ngón tay Clark trượt qua đầu ngực anh. Cách mà Clark cúi xuống và trải những nụ hôn nhẹ trên phần nhạy cảm ấy. Cách mà Clark cuốn lưỡi lại quanh phần đầu đỏ ửng, khiến anh bật ra tiếng rên. Chỉ tới khi họ đã bắt đầu được một lúc, Clark mới quên đi. Chỉ khi đó, Clark mới đối xử với Brucie như thể anh không chỉ là một mớ sắt vụn được thiết kế tuyệt vời.
Brucie thích nhìn cách Clark, đôi khi, tự nắn bóp mình cho tới khi hoàn toàn cương cứng. Anh sẽ để vài giọt chất lỏng rơi xuống bụng Brucie, và xoa lên phần đầu. Clark hiếm khi cương cứng hoàn toàn mà không cần kích thích thêm từ bên ngoài, và Brucie biết tại sao. Anh không phiền.
Brucie thích nhìn Clark mở rộng chân. Khi Clark xoa thứ chất lỏng ấy như một loại dầu bôi trơn vào bên trong Brucie. Cơ thể Brucie dư sức sản sinh ra một lượng lớn dung dịch bôi trơn, nhưng Clark vẫn luôn cẩn thận. Anh không mang một lọ to đùng như lần đầu tiên, nhưng vẫn chuẩn bị cho Brucie trước. Ít nhất, đủ lâu để khiến bên trong Brucie ướt đẫm.
Nếu Brucie phải kể ra những hình ảnh anh yêu thích nhất, thì không còn gì có thể vượt qua hình ảnh của Clark khi ấn vào trong anh. Clark sẽ vươn tay bám chặt vào đầu giường. Và rồi anh sẽ đều đặn đẩy hông vào cơ thể máy móc bên dưới mình. Những động tác của Clark luôn đi từ nhẹ nhàng đến dữ dội, từ kiểm soát đến hỗn loạn. Đó là khoảnh khắc mà Brucie say đắm nhất. Gương mặt Clark khi anh nhắm chặt mắt lại và đẩy mạnh hông vào cơ thể ấm áp đang chào đón. Những tiếng chửi thề khẽ, vỡ vụn buông ra khỏi môi Clark khi anh làm nhanh hơn. Khi những chuyển động của anh mãnh liệt và hỗn loạn. Khi cả hai người va chạm nhau liên hồi để đạt đến đỉnh điểm.
“Bruce,” Clark thì thầm, mắt nhắm nghiền và môi run rẩy khi anh tuôn trào. Anh đẩy mạnh vào trong Brucie, tuôn vào trong người kia tất cả, với khoái cảm nóng rực siết chặt quanh mình.
“Brucie” là tất cả những gì Brucie nghe thấy, và là những gì anh luôn luôn nghe.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net