Chap 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Không mất quá nhiều thời gian để lắp đặt hoàn chỉnh những linh kiện của Tony. Clark thầm cảm ơn Jarvis không biết bao nhiêu lần về quyển hướng dẫn chi tiết từng bước đó. Anh quyết định nghỉ cả ngày và dành buổi chiều để kiểm tra dạ dày mới của Brucie. Họ bàn luận xem nên ăn gì một lúc lâu. Rồi Clark quyết định pizza sẽ được giao đến nhanh, và là một bữa ăn ngon miệng cho người đầu tiên nếm thử ẩm thực của con người.
Họ đặt hàng qua mạng, và rồi ngồi lên giường và cùng nhau xem “Her”. Brucie tỏ ra khá thích thú. Anh chăm chú không rời mắt khi tình cảm bắt đầu nảy sinh giữa Theodore và hệ-điều-hành-có-tri-giác Samantha.
Tới khoảng giữa bộ phim, chuông cửa reo.
“Xin lỗi. Tôi sẽ ra xem. Anh cứ xem tiếp đi.” Clark xin lỗi. Chiếc pizza đến sớm hơn dự kiến. “Ra đây!”
Anh mở cửa, và suýt nữa đóng sập lại theo phản xạ. Cái quái—
“Chiều tốt lành, Clark.” Bruce đang cầm trên tay thứ gì đó giống như là một chiếc giỏ picnic gói ghém cẩn thận.
“Bruce.” Clark suýt nữa cắn vào lưỡi mình.
“Anh không đến chỗ làm. Tôi không nghe tin gì về thảm họa xảy ra ở bất cứ đâu, nên tôi hơi lo.” Bruce nở một nụ cười hiếm thấy. Anh hơi đẩy cửa và cau mày khi nghe thấy âm thanh từ hành lang. “Anh đang có khách?”
“Ừm, không, tôi đang xem tivi.” Clark quay lại và lơ đãng chỉ vào kệ DVD. Khi quay lại, tim anh như nhảy thót lên khi thấy Bruce đã đi ngang qua anh từ lúc nào. Giờ anh đang đứng trong phòng khách, nhìn ngắm bộ pijama lụa của Brucie.
“Chất vải đẹp đấy.”
“Ừ, mẹ tặng cho tôi Giáng sinh năm ngoái, dù màu của nó hơi tối hơn gu của tôi một chút.” Clark cố nặn ra một nụ cười thản nhiên. “Nhưng nó thoải mái.”
Bruce đặt bộ đồ xuống ghế. Mắt anh dừng lại ở hai chiếc cốc đặt cạnh nhau trên bàn cà phê. Rồi hai bộ dao dĩa bày ra. Chiếc đồng hồ Rolex anh tặng Clark dịp Giáng sinh đã không còn nằm trên bàn máy tính. Anh liếc về phía phòng ngủ của Clark. “Anh đang xem gì thế?”
“Ờ, anh không muốn biết đâu.” Trong nội tâm Clark đang toát mồ hôi đầm đìa mà anh chẳng biết sao lại có thể làm được. Luồng adrenaline đang đổ dồn kia rõ ràng là hại tim lắm đây.
“Ồ, có lẽ tôi muốn đấy.” Bruce nhìn anh với một nụ cười ranh mãnh. Anh chỉ đứng lại khi người kia đứng chắn đường vào phòng ngủ.

“Được rồi, anh thắng.” Clark thú nhận, giơ cao hai tay lên đầu hàng. “Tôi xem porn. Dạo này đang thấy bức bối một chút. Giờ thì có thể ngừng nói về chuyện đó được chưa?”
“Chàng Hướng đạo sinh Smallville của chúng ta lại xem porn giữa ban ngày thế này?” Bruce vừa nhìn anh vừa cười. “Lý thú đấy.”
“Xấu hổ chưa. Còn anh đến đây là để--?”
“Ghé qua chơi. Tôi hơi lo.” Bruce thản nhiên chỉ vào giỏ trái cây mà anh để trên bàn cà phê.
“...Okay. Ờm, như anh thấy đây, tôi ổn.” Clark luống cuống đáp.
“Anh đang đuổi tôi đi đấy à?” Bruce nheo mắt.
“K-Không.” Clark lắp bắp.
“Tốt.” Bruce nhìn về phía cửa. “Tôi đi ngang một nhân viên giao hàng đang định tới đây. Tôi đã chỉ đường cho anh ta. Lát nữa anh ta sẽ tới.”
Clark cố ngăn mình không đảo mắt. Anh chỉ đường cho người ta mà người ta đến sau anh mười phút? Đáng lẽ để anh ta đi theo anh đến đây có phải hơn không?! Chuông cửa lại reo. Bruce nhìn anh nghi ngờ khi anh không động đậy, nên anh vội vàng miễn cưỡng đi tới. “Chờ chút, tới đây.”
Clark nguệch ngoạc chữ kí bằng siêu tốc độ rồi đặt hai hộp pizza lên bàn ăn. “Bruce!” Anh gọi, tóc gáy dựng đứng lên. “Anh có muốn--? Chúa ơi. Sao ngài cứ thích hành hạ con vậy?”
Clark đi nhanh về phía phòng ngủ, lòng thấp thỏm chờ đợi màn đối đầu thế kỉ. Tay anh siết lại thành nắm đấm, mắt sáng lên chuẩn bị tia nhiệt. Chân anh thôi thúc dùng siêu tốc độ. Nếu Bruce tấn công Brucie—Nhưng Bruce đang ngồi trên mép giường, đọc mặt sau của hộp DVD phim “Her”.
“Khoa học viễn tưởng, hài, lãng mạn?” Bruce nhìn lên, gương mặt không cảm xúc. “Tôi tưởng anh đang xem porn.”
“Ờ, đùa đấy, anh chưa thấy người ta đùa như thế bao giờ à?” Clark lấy hộp DVD và đặt lên tủ tivi. Brucie, bằng cách nào đó, đã có thể trốn ra khỏi phòng ngủ của anh. Clark cũng chẳng ngạc nhiên nếu Brucie đã trèo ra khỏi cửa sổ và nhảy xuống tầng một.
“Vẫn còn non và xanh lắm, Kansas.” Bruce cười, dù anh mắt vẫn thoáng đăm chiêu. Mắt anh nhìn vào hai đôi dép bông, đặt ngăn nắp dưới bàn Clark. Rồi nhìn sang lớp chăn nhăn nhúm. Những chiếc gối, nằm sát cạnh nhau, lõm xuống một cách lộ liễu. Hơi silicone thoảng qua trong không khí. Trong một khoảnh khắc, trông anh như thể đã tìm được thứ mình đang theo đuổi. Một lời xác nhận. “Tôi sẽ đi.”
Clark tưởng rằng những lời ấy sẽ khiến anh choáng váng như thể người kia vừa tung ra một cú đấm, nhưng lại chỉ có một cảm giác tê tái lạnh lẽo lan ra khắp tay chân. Có lẽ anh muốn Bruce ít nhất cũng tỏ ra giận dữ vì điều đó. Ít nhất, một dấu hiệu gì đó để anh biết rằng người kia quan tâm, đủ quan tâm để đấu tranh vì mình. Nhưng Bruce chỉ nhìn chiếc giường của anh lần cuối và bước nhanh ra khỏi hành lang. Clark đi theo anh ra phòng khách. “Anh không muốn ăn pizza cùng à?”
Bruce lắc đầu. “Ăn nhẹ như thế hơi nhiều.”
“Tôi định để nó là bữa tối mà.” Clark đính chính.
Ánh mắt Bruce rơi rớt lại trên anh một chút nữa, rồi anh thở dài và mở cửa ra.
“Này, cảm ơn vì chiếc giỏ đó. Trang trí đẹp lắm.”
Bruce cố vẽ ra một nụ cười yếu ớt. “Alfred nói không cần khách sáo.”
***
Clark quay lại phòng ngủ với hai hộp pizza. Brucie đang ngồi đợi trên giường, vẻ mặt hối lỗi.
Clark khẽ mỉm cười. “Làm sao anh có thể trốn được thám tử--Bruce Wayne?”
“Dịch vụ công trình.” Brucie chỉ lên trần nhà. “Anh có ống dẫn điều hòa đủ lớn để một người có thể chui vào.”
“Hiểu rồi. Vậy anh thích ăn cái nào trước – Pepperoni hay Hawaiian?” Clark chập hai miếng vào nhau. “Hoặc anh có thể ăn kiểu này. Ngon nhất trần đời luôn.”
Brucie nhìn anh kì quặc. Pho mát chảy ra từ hai bên miếng pizza dính vào nhau kia. “Tôi sẽ ăn kiểu bình thường thôi, cảm ơn.”
“Mỉa mai không hợp với anh đâu.”
“Bởi vì nó khiến anh nghĩ về một người khác?” Brucie lơ đãng hỏi.
Clark ngừng nhai và nhìn anh.
Brucie đang nhìn thẳng vào màn hình. “Anh ấy không giống tính cách mà những robot giống tôi được lập trình chút nào. Anh ấy sắc sảo, uy quyền và nguy hiểm hơn nhiều.”
“Ai cơ?”
“Bruce Wayne.”
Clark nuốt xuống. “Sao anh nghĩ thế?”
Brucie nhìn xuống. Mặt anh căng thẳng vì tập trung cao độ, như thể đang phải phân tích rất nhiều thông tin cùng một lúc. Cuối cùng, anh đưa ba ngón tay lên và nhìn thẳng vào Clark. “Một, anh ấy đang săn tìm tôi. Hai, anh ấy đã nghi ngờ rằng anh đang che giấu tôi rồi. Ba, anh ấy là Batman.”
Clark suýt nữa nghẹn một miếng pepperoni.
“Anh là Superman. Tỉ lệ xảy ra khả năng này là rất cao. Anh ấy cũng trùng khớp với rất nhiều yêu cầu về thể chất, xã hội và tài chính để trở thành Batman. Với lại, không phải anh đang mê cả hai người họ sao?”
“Không.” Clark nói dối, nuốt xuống miếng pizza một cách khó khăn. “Nếu tôi nói anh sai thì sao?”
Ánh mắt Brucie rắn đanh. “Thì tôi cũng sẽ nói y hệt như vậy với anh.”
Clark ăn hết pizza của mình và ngồi xuống sàn. Anh đáp lại ánh mắt dò xét của Brucie. Cuối cùng, anh nói. “Anh không sai, nhưng cũng không hoàn toàn đúng. Có lẽ những thông tin về Batman mà anh có được vẫn chưa đầy đủ, vì... Ừm, là Lucius thiết kế nên anh, không phải Bruce.”
“Tôi sai ở chỗ nào?”
Clark thở dài. “Đầu tiên, tôi không nghĩ ‘nghi ngờ’ là từ đúng.” Cũng chẳng sao cả. Rồi anh ấy cũng sẽ biết thôi. Tôi sẽ chẳng làm gì được. Tình bạn giữa họ, hay bất kì một mối quan hệ nào, đã rạn nứt đến không thể cứu vãn được từ trước đó rất lâu. Và chẳng sao. Tôi chỉ thấy tê dại. Anh im lặng sắp xếp những lời nói của mình. “Nhưng nếu Bruce muốn tắt nguồn anh, ngay lúc đó, anh sẽ chẳng ở đây bây giờ.”
“Lúc đó tôi ở trong ống điều hòa.”
“Và anh ấy đã ở đó cả nghìn lần rồi.” Clark thở dài. “Anh ấy là bậc thầy trốn thoát, anh ấy biết tất cả lối ra vào của tòa nhà này.”
Brucie trầm ngâm. “Vậy nói theo kiểu của Stark, tôi ‘nợ anh ta một lần’?”
“Vì không sập nguồn anh khi anh ấy có cơ hội?” Clark cố mỉm cười. Anh không biết tại sao Bruce lại tha cho Brucie, nhưng cũng không quan trọng nữa. Sự chấp nhận im lặng của Bruce là điều chắc chắn rằng anh sẽ không bao giờ yêu Clark. Anh nhún vai với Brucie, người lúc này vẫn đang nhìn anh chằm chằm. “Có thể nói vậy.”


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net