Chap 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


“Cậu chủ Bruce.” Alfred gọi từ ngưỡng cửa phòng ngủ. “Tôi đã để phần đồ ăn cho cậu trong tủ lạnh. Cậu chỉ cần cho vào lò vi sóng. Không nên đi đánh nhau với cái bụng rỗng chút nào.”
Bruce không xoay ghế lại. Anh nhấc ly rượu vừa rót lên, nhưng không uống. “Dick và Damian sẽ lo việc tuần tra tối nay. Bác có thể nghỉ sớm, Alfred.”
“Rất tốt, thưa cậu.” Alfred hoài nghi nhìn bóng người ngồi trên ghế. “Có lẽ cậu nên gọi cho cậu Kent.”
“Tất nhiên.” Bruce mỉa mai đáp lại. “Có lẽ tôi nên gửi lời chúc mừng hết sức chân thành đến anh ta.”
Alfred khẽ ngập ngừng. “Tôi khuyên cậu không nên làm thế.”
Bruce thở dài. “Ngủ ngon, Alfred.” Anh nói bằng giọng chán chường.
“Chúc ngủ ngon, cậu chủ.”
Cánh cửa đóng lại sau lưng Bruce, và chỉ còn anh một mình trong bóng tối. Anh cầm điện thoại và gõ số. Một vài tiếng bíp, và một giọng nói ấp úng đáp lại. “Xin chào? Uh... Khoan.” Người kia cầm điện thoại ra xa để xem màn hình. “Okay... Người bí ẩn không có tên trong danh bạ. Ai đấy?”
“Ollie.”
Một khoảng lặng dài phía bên kia đầu dây, và anh hít sâu. “Tôi biết anh sẽ gọi, sớm hay muộn. Tôi đang nói chuyện với con người hay con dơi đây?”

“Nếu anh không tự biết được thì anh ngốc nghếch hơn tôi nghĩ.”
“Anh bạn tỉ phú đây rồi.” Ollie thi thoảng lại ngập ngừng. “Chỉ có một điều tôi nghĩ Bruce Wayne sẽ muốn hỏi Oliver Queen, nên tôi nói luôn. Tôi trả tiền cho nó. Con robot. Tôi biết, nó phản tác dụng. Hai người cãi nhau to. Tôi có cảm giác như kiểu vừa phá nát một cuộc hôn nhân ấy.”
“Tôi nghi ngờ việc Kent có năm triệu đô để mà tiêu xài.”
“Tệ đến vậy cơ hả?” Giọng Ollie không quá lo lắng, nhưng cũng không hoàn toàn vô tâm. “Chuyển sang gọi bằng họ cũng không khiến mọi chuyện đỡ hơn đâu.”
Bruce gầm gừ. “Anh ta không cần đỡ hơn.”
“Chắc vậy.” Ollie lầm bầm. “Khoan, cái gì?”
“Anh ấy đang hạnh phúc với con robot. Tôi gọi để cảm ơn anh vì đã đưa ra quyết định đúng đắn.” Bruce cố ép từng từ ra khỏi miệng mình, và ngay lập tức cúp máy trước khi Ollie có thể trả lời. Điều cuối cùng anh cần chắc chắn là về nguồn gốc của số tiền.
Bruce đứng lên trong bóng tối. Điện thoại anh rung lên một lần, sau một hồi thì ngừng lại, rồi lại rung lên lần nữa. “Queen” nhấp nháy liên tục trên màn hình. Anh quay người lại, và đột nhiên cơn giận bùng nổ, và đá văng chiếc ghế vào tường. Nó va vào tường với một tiếng động lớn, vỡ tan thành một đống lộn xộn những mảnh gỗ. Alfred sẽ không hài lòng với việc đó. Cuối cùng, điện thoại của anh cũng ngừng rung.
Anh nằm phịch xuống giường, siết chặt điện thoại trong bàn tay. Chiếc giường của anh chưa bao giờ rộng lớn và trống trải đến thế. Anh có thừa chỗ để thêm một chiếc gối nữa. Nếu anh muốn, anh đã có thể nằm chung chiếc giường khổng lồ ấy với một cơ thể ấm áp khác. Anh đã có thể. Nhưng giờ thì đã muộn rồi.
Bruce trở mình và những cơ bắp bắt đầu nhức nhối vì tập luyện quá sức. Một vết thương anh nhận được sau cuộc rượt đuổi với Harley đêm hôm trước. Thật ngạc nhiên khi Clark phải lòng bản sao người máy của chính anh. Rằng Clark bị cuốn hút bởi cùng một gương mặt, cùng một giọng nói, cùng một cơ thể... Không phải cùng một cơ thể. Đó là cơ thể của anh nhưng không có những vết sẹo, không có bất cứ một dấu vết gì của quá khứ ám ảnh.
Vậy thì không còn ngạc nhiên nữa, khi Clark chọn bản sao kia thay vì Bruce Wayne thật sự. Bruce Wayne, con người phàm mỏng manh yếu đuối, mang đầy gánh nặng. Một đứa trẻ hoảng loạn với quá khứ đeo bám như một phần cơ thể hoại tử. Một phần cơ thể chỉ chực tóm lấy anh mỗi khi bóng tối bao trùm, kéo anh tới con đường không thể quay lại. Một phần cơ thể với những ngón tay biến thành hình những móng vuốt tàn nhẫn. Clark nhắc anh nhớ rằng mình không thể chia sẻ được niềm hạnh phúc ấm áp hằng ao ước. Rằng trong cuộc đời của tất cả mọi người, luôn có một con đường của hy vọng, nhưng của anh, thì tất cả đều tăm tối. Kể cả khi anh có chọn con robot ấy cả ngàn lần. Clark không làm gì sai cả.
Điện thoại của anh lại rung lên, lần này là một tin nhắn ngắn. Ollie cuối cùng cũng đã ngừng gọi lại cho anh và chuyển sang nhắn tin. Bruce mệt mỏi bóp trán và cầm điện thoại lên. Người gửi không tên. Tin nhắn chỉ vỏn vẹn một dãy số tọa độ.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net