Chap 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nếu coi cuộc sống của Clark trước khi Brucie xuất hiện là bình thường, thì giờ chẳng có gì giống như bình thường cả.
Bruce không còn tới Daily Planet nữa. Thay vào đó, những cấp dưới vô trách nhiệm của anh sẽ tới để giám sát tòa soạn vào mỗi sáng thứ hai. Vị CEO tỉ phú của họ còn không phải danh tính duy nhất đang công khai tránh mặt Clark. Batman cũng không xuất hiện ở cuộc họp gần đây nhất của Justice League nữa. Sự vắng mặt của anh không hiếm, nên việc này cũng không khiến những thành viên khác nghĩ ngợi nhiều. J’onn đã nhận nhiệm vụ rời khỏi trái đất, và những người còn lại thì không nói ra những nghi ngờ của mình. Chỉ có Arrow ném cho Superman một ánh nhìn lo lắng. Anh đứng lại phía sau khi Superman đang dọn dẹp những ghi chép.
“Batman có gọi cho tôi hôm trước.” Arrow nói khi tất cả mọi người đã rời khỏi phòng họp. “Tôi nghĩ anh ấy đã hiểu lầm gì đó.”
“Khi anh nói hôm trước, tôi đoán đó là khoảng hai tuần trước.” Superman đáp lại bằng giọng đều đều.
Arrow chậm rãi gật đầu. “Hai người có nói chuyện không?”
“Hơn cả nói chuyện.” Superman cau có. “Chúng tôi cãi nhau, và lần này tôi nghĩ là kết thúc rồi.”
Arrow nhướn mày nhìn anh, lắc đầu. “Anh biết không, anh lúc nào cũng nói vậy. Tất cả mọi lần anh làm rối tung mọi chuyện với Batman, anh đều nghĩ tận thế sắp tới rồi. Thế có hơi cường điệu quá không?”
“Anh ấy đóng giả làm con robot. Tôi không biết là để do thám tôi hay để chế giễu tôi, nhưng tôi vẫn không hiểu.”
“Anh ấy—sao?” Arrow lắp bắp. Anh không thể giấu được sự thích thú đang lớn dần lên trong nụ cười. “Đó là điều hài hước nhất tôi từng nghe. Anh ấy đóng đạt không?”
“Không hài hước.” Superman cau mày. “Và có, diễn rất đạt, cho tới khi tôi nhận ra những vết sẹo.”
“Wow.” Arrow choáng váng. “Hai người phải làm phim về cái này đi thôi.”
“Arrow.” Superman cảnh cáo.
“Không, thật đấy. Bat nghĩ cái quái gì trong đầu vậy? Đệch mợ.” Arrow bật ra thêm một tràng cười khúc khích. “Tôi phải nghe cả truyện mới được. Anh ấy có nhảy kiểu robot không? Kiểu giần giật như MJ trong Dancing Machine ấy?”
“Ờ, thú vị lắm.” Superman mỉa mai.
“Mà anh nhận ra những vết sẹo là sao?” Mắt Arrow nheo lại. Anh rướn người về phía trước đầy hiếu kì. “Có phải hai người đang...ấy ấy không? Vì anh nghĩ anh ấy là robot?”
“Nếu tôi phải xếp hạng cuộc trò chuyện quái đản nhất tôi từng có với đồng đội—“
“Không, thật đấy, anh với Bats? Cái kink này gợi tình nhất trên đời ấy.” Arrow hú hét. “Anh với anh ấy có chịch không?”
“Ờm, tôi đang ở trên anh ấy, trên giường.” Clark nhớ lại. “Tôi chạm tay lên đùi anh ấy và thấy một vết sẹo. Rồi tôi xé áo anh ấy ra và thấy khoảng ba bốn chục vết sẹo nữa, kín ngực anh ấy.”

“Ồ. Câu đấy hơi cụ thể hơn tôi cần một tí. Tôi muốn nghe nữa nhưng tôi phải nhìn vào mắt Batman vào buổi họp sau.” Arrow làm cái mặt ‘eo ơi kinh, nhưng cũng đáng’. “Vậy cái này là cười khẽ khẽ thôi hay cười sằng sặc cười lăn lộn cười không ngừng được?”
“Hả?”
“Anh ấy dạo đầu, rồi anh phát hiện ra trò giả mạo của anh ấy. Quả đấy thông minh phết.” Arrow nhún vai. “Vậy đến đây không phải lúc mà mọi người cười vui vẻ sao? Chúc mừng phần biểu diễn của nhau?”
“Tôi không thể hiểu được tại sao anh có thể thấy chuyện này hài hước, nhưng không. Không hề giống vậy. Anh ấy xấu hổ, tôi cũng thế.”
Arrow trầm ngâm xoa cằm. “Tại sao? Ý tôi là, cách tỏ tình kiểu đấy thật kì quặc.” Anh lại lạc vào thế giới suy tư. Và rồi anh đột ngột buột miệng. “Nhưng với Bats, có lẽ đó là cách an toàn nhất.”
“Tỏ tình? Thế không phải tỏ tình.” Superman gắt.
“Ờ, ông ấy đã đổ ông từ đầu đến đuôi từ cả tỉ năm trước rồi đấy ông ạ.” Arrow chán nản nheo mắt. “Đổi từ tia xray sang tia nhiệt liên tục chắc làm mắt anh chín mất rồi. Anh tự nướng mắt mình lên rồi hay sao ấy.”
“Tôi không nghĩ—“
“Hơn nữa, đó là Batman mà, phải chứ?” Arrow nói tiếp, lờ đi lời phản đối của Superman. “Cả cuộc đời nghĩ rằng mình sẽ an toàn khi sống sau một lớp mặt nạ. Thật sự tôi không ngạc nhiên với việc anh ấy giả vờ làm Brucie để thổ lộ tình cảm với anh. Có khi anh ấy còn nghĩ rằng đó là một cách tiếp cận hợp lý. Rõ ràng là không, theo quan điểm của tất cả những con người bình thường.” Arrow nhún vai. “Nhưng biết sao được? Cải trang và diễn kịch luôn khiến anh ấy thấy an toàn.”
“Vậy thì... Tại sao anh ấy bỏ đi?” Superman vùi mặt vào lòng bàn tay. “Tại sao anh ấy không đơn giản là ở lại và nói rằng anh ấy muốn tôi? Yêu tôi?”
Arrow khịt mũi. “Nếu anh xé rách chiếc mặt nạ xuống trước khi anh biết danh tính của anh ấy, chắc chắn anh ấy sẽ lấy kryptonite mà thịt anh. Cái này cũng thế thôi. Anh ấy chưa sẵn sàng khi anh phơi bày mọi chuyện ra như vậy. Dù tôi không nghĩ đêm đó có gì là sẵn sàng cả. Lớp vỏ bọc đó đang cất giữ trí tuệ khủng khiếp nhất trái đất. Bruce là người tuyệt vọng nhất trong việc điều khiển cảm xúc của mình. Anh ấy phát hoảng. Và bỏ đi.” Anh dừng lại, cẩn trọng nhìn biểu cảm trên gương mặt Superman. “Tôi vẫn nghĩ hai người cần nói chuyện.”
***
Vậy là vào tối thứ tư, Superman gặp lại Batman, sau hơn hai tuần liền. Đó là một cuộc họp về việc nâng cấp an ninh của Watchtower. Batman phải tham dự để xin ý kiến về hệ thống khóa được thay đổi và các thủ tục cần thiết.
Superman nghe theo lời khuyên của Arrow và đứng chặn Batman lại sau buổi họp. “Chúng ta cần nói chuyện.”
Lớp tròng mắt trắng của Batman lóe lên đầy khó chịu. “Để sau đi.” Anh định rời đi, nhưng Superman đặt tay lên cửa và giữ nó đóng chặt. Bruce không muốn làm hỏng cánh cửa tự động mới, nên anh không cố ép nó mở ra thêm.
“Bruce.” Clark hạ thấp giọng và van xin. “Làm ơn.”
Batman nhìn anh một lúc lâu. Rồi bàn tay vừa tháo găng mà anh định áp lên cảm biến vân tay rút lại. Anh miễn cưỡng gật đầu. “Nói nhanh đi.”
“Anh tháo mặt nạ được không? Để tôi bớt căng thẳng.”
Batman lại ngập ngừng, rồi anh tháo mũ trùm xuống. Bên dưới nó là một gương mặt mang biểu cảm dễ tổn thương đến kì lạ. “Nếu là về lần trước—“
“Đúng.” Clark cắt ngang. “Tôi có rất nhiều điều muốn nói, nhưng anh không để tôi nói hết. Đêm đó đã có thể tốt hơn.”
Bruce cau mày và quay đi. Những ngón tay anh siết lại trên mép mũ trùm. “Đã có thể, nhưng không.”
“Nhưng chưa phải quá muộn, phải chứ?” Clark cố mỉm cười. “Đây không phải cuộc đối thoại dễ chịu nhất giữa anh và tôi... Trời ạ, có khi là khó xử nhất ấy. Nhưng Bruce, vấn đề của chúng ta là hiểu lầm.”
Bruce cười nhạt. “Tôi ghét phải nói thế này nhưng anh nói giảm nói tránh đi hơi nhiều đấy.” Anh ngừng lại, sự hối hận tràn ngập trên khuôn mặt. Nhưng khi nói tiếp, giọng anh hơi nhẹ nhàng hơn. “Tôi ít khi thấy anh giận dữ như vậy, nhưng anh có quyền làm thế.”
“Tôi phản ứng quá mức.” Clark nhận lỗi. “Tôi cảm thấy bị phản bội. Tôi tưởng anh và Brucie đã thỏa thuận gì đó. Như thể hai người đang bày ra trò chơi khăm tinh vi này để làm bẽ mặt tôi. Lúc đó tôi không vui. Tôi xin lỗi vì điều đó.”
Bruce nhìn anh chằm chằm. “Anh không nên.” Cuối cùng, anh nói, cảm thấy kì quặc khi phải bảo vệ chàng Hướng đạo sinh kia khỏi chính anh. “Dù ý tưởng đó ngu ngốc thế nào, thì vẫn là tôi và Brucie nghĩ ra nó. Anh không có lỗi khi là nạn nhân.”
“Robot AI thông minh nhất thế giới và thám tử số một thế giới, hm?” Clark cười yếu ớt.
“Cả tôi và anh ấy đều không giỏi những việc về tình cảm này.” Bruce cáu gắt giải thích. “Chỉ là ‘tỏ tình với Clark, quyến rũ Clark, chịch Clark, sống hạnh phúc suốt đời’. Đó là kế hoạch.”
Clark cố nén một tiếng thở dài. “Vậy công đoạn đầu tiên biến đâu mất rồi?”
“Tôi cố. Anh cứ chen ngang.”
“Anh căn giờ quá tệ, biết không hả?”
“Căn giờ quá chuẩn thì có,” Bruce cãi lại. “Anh ngắt lời thoại duy nhất không nằm trong kịch bản của tôi.”
“Thật à?” Clark cười. “Anh có cả kịch bản?”
“Nhiều.” Bruce lườm anh. “Brucie đã tạo ra một danh sách những viễn cảnh. Tôi viết một danh sách câu trả lời và sắp xếp theo thứ tự hiệu quả. Những câu còn lại có thể tự ứng biến được.”
“Không thể tin được,” Clark lầm bầm và lắc đầu. “Anh luôn có khoảng mười lăm chiến lược cho mỗi trận đánh của JLA. Chuyện gì xảy ra với bộ não khổng lồ của anh rồi?”
Bruce khoanh tay. “Có lẽ tôi đã căng thẳng quá và quên mất những gì cần nói.”
“Chúng ta đều ngốc nghếch.” Clark kết luận.
“Mỗi anh thôi.”
“Không, cả hai. Anh nhiều hơn ấy.” Clark cười toe toét. “Tôi đã có nhiều thời gian để nghĩ về việc này. Những hai tuần.”
“Được rồi, tôi hiểu lời xúc phạm của anh rồi. Còn ý kia là?”
“Ừm, tôi cần hỏi anh điều này, nghiêm túc hết sức có thể.” Clark ngập ngừng, rồi dồn tất cả lòng can đảm lại. “Nếu... Nếu cảm xúc của anh chưa thay đổi, có lẽ chúng ta có thể thử lại lần nữa?”
Trong một khoảnh khắc, một ánh hi vọng lóe lên trong mắt Bruce. Một dòng ánh sáng rực rỡ của sự háo hức. Rồi ánh sáng đó tắt dần, và Bruce rơi vào im lặng. Anh do dự. “Còn bạn trai anh thì sao?”
Clark thở dài. “Tôi với anh ấy không hẳn là vậy. Chúng tôi đã có thỏa thuận, từ rất lâu rồi. Tôi quan tâm tới anh ấy. Nhưng hóa ra người bạn thân nhất là người tôi yêu, còn bạn giường của tôi mới là người bạn thân đó.”
Bruce gật đầu. Anh lại quay lại nhìn chăm chăm vào mũ trùm. “Tôi không phản đối chuyện đó.”
“Chuyện...?” Clark hỏi.
Bruce đảo mắt. “Chuyện bắt đầu lại ấy.”
Clark biết rằng Bruce chỉ có thể thú nhận được đến vậy, nhưng thế cũng đủ. Đó là tất cả câu trả lời anh cần. Anh biết nếu mình có thêm một cơ hội, mình sẽ không làm rối tung mọi chuyện lên. Anh không dám làm vậy.
“Cảm ơn.” Clark nói chân thành.
“Thứ gì anh đang nghĩ trong đầu có thể đợi.” Bruce kéo mũ trùm lên, bao bọc sau lớp vỏ an toàn của mình. Cơ mặt anh thả lỏng. “Tôi có chuyện ở WayneTech. Lucius sẽ lên cơn đau tim lần nữa nếu tôi bắt ông ấy phải đối phó với chúng một mình.”
“Ừm, tôi cần hỏi thêm một điều.” Clark chặn lại. Batman đáp lại anh bằng ánh nhìn thiếu kiên nhẫn. Clark nuốt xuống khó khăn. “Có phải anh đã...tắt nguồn anh ấy?”
“Tôi không săn tìm anh ta.”
Clark nhìn anh hoang mang. “Không?”
“Đã từng, khi Brucie và tôi chưa gặp nhau.” Batman nói thản nhiên. “Brucie liên lạc với tôi trước. Anh ấy tin tôi sẽ không giăng bẫy và hạ anh ta. Tôi trân trọng niềm tin đó.” Anh ngừng lại. “Nhưng tôi đã kiểm tra toàn bộ. Tôi chắc chắn rằng anh ta không có khuynh hướng bạo lực hay mục đích phạm tội.” Anh cũng cài đặt một loại virus có thể kích hoạt từ xa đề phòng khi Brucie xấu đi. Nhưng Clark không cần biết.
“Hiểu rồi.” Clark thở ra nhẹ nhõm. “Anh có thể--?”
“Không. Tôi không có cách nào để liên lạc với anh ta. Tôi cũng không biết vị trí hiện tại của anh ta.”
Clark chậm rãi gật đầu. Anh ngừng lại, quyết định xem có nên nói cho Bruce tình thế khó xử lúc này không. Rồi anh khẽ thú nhận. “Tôi đuổi anh ấy đi, sau việc đó. Tôi đã rất mệt mỏi và xấu hổ, và tôi đổ lỗi cho anh ấy vì những gì xảy ra giữa chúng ta. Tôi đã không nên làm thế. Tôi chưa từng gặp lại anh ấy.”
Batman lắng nghe với sự kiên nhẫn khác thường. Cuối cùng anh nói, “Tôi sẽ cho anh ấy biết anh xin lỗi, nếu anh ấy định liên lạc với tôi.”
“Cảm ơn.” Clark mỉm cười. “Giờ đi cứu Lucius khỏi những Robin vượt kế hoạch đi nào.”
Batman đảo mắt bên dưới mũ trùm. Rồi anh kích hoạt cảm biến vân tay và biến mất sau cánh cửa mở.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net