Chap 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Clark quay trở về nhà vào tối hôm sau, thấy Bruce đang đứng trước bàn ăn tối. Đầy cảnh giác, anh phóng lớn siêu thính giác lên, và đó chính xác là tiếng máy móc chạy mà anh từng nghe trước kia. Anh nhận ra vết sẹo duy nhất lộ ra trên cánh tay Brucie. Vết sẹo anh nhận được khi cố đóng giả làm Bruce cách đó từ rất lâu. Thức ăn vẫn còn đang bốc khói, những món ăn khác nhau, mỗi món đều mang một vị ngon đặc biệt, như thường lệ. Nhưng không đi kèm một lời chào buổi tối. Brucie còn không dám nhìn vào anh.
Cuối cùng, Clark đóng sầm cửa lại và gầm gừ. “Sao anh lại làm thế?”
Brucie nhìn chằm chằm xuống chân mình, đột nhiên có hứng thú kì lạ với lớp sàn gỗ. Trông cái cách anh lo lắng bồn chồn giống con người đến khó chịu. “Tôi tưởng đó là ý hay.”
“Anh là robot trí tuệ nhân tạo tiên tiến nhất thế giới và anh nghĩ đó là một ý hay?” Clark không kìm nén được cơn giận của mình. Anh bay lên lơ lửng cách sàn một inch, để không khiến những tấm gỗ nứt ra sau từng bước chân.
Brucie giật mình hoảng sợ trước giọng nói của anh. Ánh sáng le lói trong đôi mắt anh mờ dần. “Tôi xin lỗi.”
“Vì đã thử? Hay vì đã thành công?”
Brucie đột nhiên nhìn thẳng vào anh, gương mặt biểu lộ rõ sự hoang mang. “Tôi không hiểu—“
“Anh biết chuyện đó sẽ không bao giờ thành công.” Clark nói cay đắng. “Anh chỉ muốn mối quan hệ giữa chúng tôi tan vỡ đến không thể cứu vãn được.”
“Tôi sẽ không bao giờ--“
“Anh là cỗ máy thông minh nhất trái đất!” Clark gầm lên. “Anh có thể ước lượng xác suất dài tới đâu có chúa mới biết! Anh biết chắc chắn chuyện gì sẽ xảy ra!”

Brucie giữ im lặng. Rồi anh chậm rãi nói. “Không ai có thể biết được chính xác chuyện gì sẽ xảy ra, Clark. Kể cả máy móc. Chúng ta đều có giới hạn.”
Clark tựa vào cửa và vùi mặt vào lòng bàn tay. Anh quá mệt mỏi với chuyện này. Bruce và Brucie – cả hai đều khiến anh phát điên. Kể từ khi Brucie bước vào cuộc đời anh, mọi thứ đều trật khỏi vị trí của chúng. Bruce và anh ngày càng xa cách nhau hơn. Tâm trạng của anh luôn là một đống rối bời. “Ra khỏi nhà tôi.”
“Tôi chỉ muốn điều tốt nhất cho anh.” Brucie cố giải thích.
“Đi ra.” Clark giật cửa mở.
Một luồng hoảng loạn tràn ngập trên gương mặt con robot. Anh nhìn quanh, cố ghi nhớ hết tất cả mọi hình ảnh xung quanh. In sâu những sự vật tạo nên cuộc sống con người nhất mà anh từng được có. Clark sẽ không làm thế. Clark sẽ không bao giờ--“Clark—“
Nhưng Clark còn không thèm nhìn anh. “Ngay. Không nói nữa.” Anh ra lệnh, giọng nói rắn đanh như thép. Bóng tối bên ngoài hành lang sau ngưỡng cửa thật lạnh lẽo và tàn nhẫn.
Suốt một thời gian, tất cả những gì Brucie có thể làm là nhìn anh, không thể tin vào tai mình. Rồi sự cam chịu lan dần trên khuôn mặt anh. Vậy là kết thúc. Anh sẽ không cầu xin. Hơn nữa, có cầu xin mấy cũng không thể vượt qua bức tường mà Clark vừa dựng lên. Brucie bước về phía cửa, nhưng dừng lại ngay trước mặt người kia.
“Chuyện này không phải là vấn đề thời gian.” Anh nói khẽ. Cơ mặt Clark khẽ giật. Đó là tất cả những gì Brucie cần thấy, để hiểu rằng Clark biết rõ ý anh muốn nói. Nhưng hiểu, không giúp anh được thừa nhận. Không giúp anh khỏi bị đuổi khỏi nơi duy nhất mà anh gọi là nhà. Nơi đầu tiên, anh tìm ra niềm vui của cuộc sống, chính là những cảm xúc và trải nghiệm. Nơi anh tìm thấy người mà anh quan tâm, yêu thương và mong muốn dành cho mọi điều tốt nhất. Nơi đầu tiên anh biết tới nỗi đau, và sự chối bỏ. Brucie tiếp tục, “Cả hai người đều có sự lựa chọn. Anh ấy biết sự thật. Anh cảm nhận được sự thật.”
Clark kiên quyết nhìn vào tường. “Tôi không muốn nghe thêm một lời nào từ anh nữa.”
“Không phải lời, Clark. Sự bào chữa. Của anh, và của anh ấy.” Chỉ có sự im lặng đáp lại anh. Brucie nhìn lần cuối cùng vào người anh dành phần lớn thời gian ở bên. Sâu bên trong mắt Clark, tất cả những gì anh thấy là một đứa trẻ tuyệt vọng và sợ hãi. Nếu anh rời đi có thể khiến cuộc đời Clark quay lại bình thường, thì Brucie sẵn sàng đi. Vậy kết thúc là lúc này. “Tạm biệt, Clark.”
Clark chỉ đứng đó, tay siết lại quanh nắm đấm cửa mạnh đến nỗi khiến nó biến dạng. Khi anh không còn nghe thấy tiếng bước chân đều đặn vọng vào từ cầu thang, anh đóng cửa lại.
Một lần nữa trong suốt thời gian dài, anh lại hoàn toàn đơn độc.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net