Chap 19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cuộc sống của Clark không hề quay trở lại bình thường. Nó chỉ tuyệt vời hơn hàng ngàn lần.
Nằm chung một giường với Bruce Wayne là một trong số những điều làm nên sự tuyệt vời đó. Brucie luôn ngủ như thể bị đóng băng, và chưa bao giờ động đậy trong suốt cả đêm. Nghĩa là Clark không biết mình sẽ phải mong đợi gì khi anh thật sự nằm xuống với một người đàn ông 1 mét 8 khác. Nên bị giật cùi chỏ vào giữa mặt vào sáng sớm là một mặt ngọt ngào nhưng cũng hết sức đau đớn của ‘tuyệt vời’. Cơ thể bất hoại không có nghĩa là hoàn toàn không cảm thấy đau đớn, nhất là vào khoảng 4 giờ sáng.
Hơn nữa, Bruce là ai mà dám chê bai tư thế ngủ của anh chứ? Chính người kia cũng dang tay gác chân lên người anh ba lần mỗi đêm. Bruce nói là vì mình quen nằm giường queen size rồi. Buổi chiều hôm sau, Clark tìm thấy một chiếc giường king size mới toanh đang được lắp ráp bởi hai nhân viên giao hàng. Ít nhất Bruce cũng ngăn nắp với chăn chiếu, khi anh gấp chăn gọn gàng và để nó lên đầu tủ. Clark thở dài bực bội.
Bruce quay về khi đã quá nửa đêm, sau chuyến đi tuần. Ngoại trừ việc anh lấn sang phần giường của Clark quá xa và Clark bừng tỉnh khi một cú đấm tung thẳng vào mũi mình. Tay Bruce, sau khi tung ra cú đấm đó, đã rút xuống để chạm vào một vết thương vừa mới lành. Clark không biết rõ vết thương đó đang đau hay ngứa ngáy. Anh chỉ bao bọc bàn tay mình quanh tay Bruce và nhìn đôi lông mày dần dãn ra. Clark mỉm cười và vuốt tay lên mái tóc Bruce. Nó vẫn hơi ướt từ vòi hoa sen trong phòng tắm. Nhẹ nhàng, anh đặt một nụ hôn lên trán Bruce. Một vài phút sau, Bruce rúc vào lòng anh và thì thầm tên anh. Hơi thở ấm áp trên da Clark.
Clark nghĩ tình yêu phải hơi vụng về một chút, nhưng thú vị, nên anh dần quen với những cú đấm báo thức thần thánh đó.
~~~
Thi thoảng, Clark tự hỏi Brucie đã đi đâu. Anh đã tìm được một ngôi nhà? Một công việc? Một người mình thích? Một người mình yêu thương? Clark tự hỏi nếu Brucie nhận lời gợi ý của Tony và đi cả quãng đường dài đến California để gặp Jarvis. Có lẽ anh ấy đã tìm cho mình một người bạn với trí tuệ nhân tạo. Có lẽ anh tìm được một con người thật sự đáp lại tình yêu của anh vô điều kiện.
Nhưng, nếu Brucie không liên lạc với anh, Clark tôn trọng quyết định đó. Thời gian của họ dành cho nhau đã kết thúc. Chỉ là anh nhớ người bạn của mình.
“Anh ấy sẽ ổn.” Batman nói khi thấy Superman trầm ngâm trước màn hình máy tính. Tay anh không động đậy, lơ lửng khoảng vài phân trên bảng điều khiển của Watchtower. “Một robot trị giá năm triệu đô có đầy đủ tất cả phần cứng anh có thể tìm được ở Bắc Mỹ. Anh ấy sẽ sống tốt trong thế giới này.”
“Về mặt thể chất và kinh tế, có lẽ.” Superman ngập ngừng đáp. “Anh sẽ không ngạc nhiên nếu trong một giờ anh ấy có thể kiếm được nhiều hơn lương cả tháng của anh. Có lẽ giờ này anh ấy đã hack vào mạng lưới bảo vệ của Nga rồi bán thông tin sang cho CIA cũng nên.”
Batman khịt mũi. “Hoặc đầu tư vào thị trường chứng khoán ở Wall Street để không trở thành mục tiêu ám sát.”
“Anh ấy...khó đoán.” Superman lầm bầm. “Trí tuệ không khiến anh ấy ngừng mong muốn học hỏi kinh nghiệm.”
“Anh không thể bao bọc anh ấy mãi, Clark.”
“Bruce, anh ấy kém chúng ta hơn chục tuổi ấy.”
“Phải, và những Robin tôi huấn luyện cũng vậy.” Batman nói, không ngập ngừng một giây. “Chúng không thể biết cách tự vệ nếu cứ ở yên trong trang viên.”
Superman lắc đầu buồn bã. “Anh chỉ không muốn anh ấy bị thương.”

“Anh ấy sẽ ổn.” Batman trấn an anh. Giọng người kia đều đều như thường lệ, nhưng Superman vẫn có thể nhận ra sự ân cần ẩn chứa bên dưới nó. Một bàn tay dễ chịu đặt lên vai anh. “Hơn nữa, tuổi tác không nói lên điều gì cả. Khả năng tiếp thu của anh ấy rất lớn.”
Superman mỉm cười trước cử chỉ kia. “Sao em đến đây? Em không hay có thói quen đi thăm bạn trai trước đây.”
“Anh nên đánh giá lại kết luận đó.” Batman cúi xuống và trao cho anh một nụ hôn thuần túy, giản dị. Rồi anh đứng thẳng lên và hắng giọng. “Tôi đang nghi ngờ có một lỗ hổng an ninh.”
“Lỗ hổng an ninh?” Mắt Superman mở lớn. “Có người vượt qua được vòng bảo vệ của em?”
Anh hoàn toàn có thể đoán trước được cái lườm đó. “Chỉ là có một số kẻ cố thử làm vậy, ngoài ra không làm gì hơn...ít nhất là tới giờ.”
“Xin lỗi, anh hơi ngạc nhiên.” Và hơi ấn tượng nữa. Nhưng sẽ có Kryptonite nhét dưới giường anh nếu anh nói ra câu đó. Superman đứng lên khỏi bàn điều khiển và nhìn lên gương mặt cau có khuất sau lớp mặt nạ. “Chúng nhắm đến thông tin gì?”
“Dữ liệu định vị GPS.” Batman giải thích. “Tôi đã nâng cấp tường lửa của Watchtower tối qua. Tôi tới để đảm bảo là nó hoạt động tốt.”
“Anh sẽ không lo lắng lắm nếu—“
Batman lườm anh. “Anh chẳng bao giờ lo cái gì hết.”
“Em cau có thay cho cả Justice League rồi.” Superman mỉm cười, lờ đi cái cau mày của Batman. “Chỉ có rất ít người có thể vượt qua sự bảo vệ của em. Chúng ta có cả núi chiến lược để chống lại từng tên trong số đó.”
Superman nhận được một cái liếc mắt chán nản. “Rất ít cũng là quá đủ rồi. Nịnh nọt vô nghĩa như vậy và anh sẽ bị cấm cửa một tháng, Superman.”
“Sao em không ngồi xuống và kiểm tra nâng cấp an ninh trong khi anh massage lưng cho em?” Superman cười toe toét và đứng lên. Anh dẫn Batman ngồi xuống ghế và xoa tay lên những mảnh Kevlar. “Vậy nhé. Không ai nhắc đến vụ cấm cửa nữa nhé.”
“Có kẻ đang muốn xác định vị trí địa lý thực tế của chúng ta. Tưởng tượng khi việc đó xảy ra giữa một trận chiến. Chúng ta có thể bị phục kích.”
“Nhưng mà, em đã nâng cấp tường lửa rồi, phải không?” Superman ấn ngón tay cái xuống lớp giáp, cẩn thận tạo sức ép để không làm vỡ chất liệu. Anh thấy những thớ cơ bên dưới dần thả lỏng.
“Bất kì phương pháp an ninh nào cũng có thể bị hack bởi một kẻ chuyên nghiệp nếu có đủ thời gian. Chúng ta phải đề cao cảnh giác.” Batman nhìn lên màn hình và cau mày. “Có một tín hiệu ở đó phải không?” Anh không đợi câu trả lời. Cúi người, anh ấn vào đường dây liên lạc. Giọng anh ngay lập tức nghiêm nghị khi bắt đầu cất lên. “Chúng ta có vài người bạn mới ở Metropolis.”
~~~
Superman không thể nhìn. Dù anh đã dùng đến đủ các loại tia mà mắt mình có thể sử dụng. Lớp khói vây quanh khiến anh như mù lòa, mùi cháy xộc lên mũi. Lex Luthor đã rải những mảnh Kryptonite khắp vùng ngoại ô. Thế cũng đủ khiến anh không thể nhấc mình lên khỏi mặt đất.
Sao lúc nào Lex cũng kiếm được Kryptonite chứ? Anh nghĩ khi chạy về phía một tòa nhà đang đổ. Đống đổ nát được tạo ra bởi hai con robot đẩy mạnh vào phần khung từ dưới mặt đất lên. Làm thế quái nào mà hắn chế tạo được đám robot tám tay với súng tự động này vậy?
Superman che chắn cho một người dân từ một tảng bê tông lớn, đánh đổi bằng việc làm chân mình bị thương. Kể cả lúc này đã là giữa ban ngày, vẫn cần tới vài phút để vết thương sâu hoắm trên đùi anh khép miệng. Mất vài phút trên chiến trường là vấn đề giữa sự sống và cái chết.
“Arrow!” Superman gọi lớn tên người duy nhất trong tầm mắt mình.
Arrow cố đứng vững trên đống gạch đá và quay lại nhìn. “Chết cha, có phải thanh lõi thép kia đang đâm vào chân anh không đó?”
“Cây cột vỡ ra khi tôi đấm nó, nhưng lõi thép bên trong vẫn chống chịu được.” Anh nghiến răng và kéo thanh kim loại ra khỏi da thịt mình.
“Căn giờ chuẩn đấy.” Arrow lấy cung và bắn vào một con robot tự động đang cố bỏ trốn. Mũi tên truyền một luồng điện vào nó và nướng chín nó lên. Anh bắn thêm một mũi tên nữa, nhưng con robot thứ hai bắt được mũi tên đó và ném nó trở lại. Arrow cúi gập người xuống né, miệng lẩm bẩm chửi thề.
“Chúng đang học hỏi. Chúng ta cần hành động nhanh.” Superman khập khiễng đi về phía Arrow đứng.
“Định mệnh. Tôi ghét cái lũ trí tuệ nhân tạo.”
“Chúng ta nên ngắt chúng khỏi sự điều khiển của Luthor.” Superman nhìn quanh. Thứ duy nhất anh để ý là không có một bóng người trong bộ đồ đen nào nằm trong tầm nhìn. “Anh thấy Batman đâu không?”
“Anh mới là người có siêu năng lực. Tôi chả thấy cái gì cả.” Ollie cài thêm một mũi tên khác vào cung. “Chắc anh ta đang làm theo kế hoạch gì đó. Lúc nào cũng đi trước người ta cả chục bước, tên ăn gian. Chân anh sao rồi?”
“Tôi mất một ít máu.” Superman thú nhận. Mắt anh mờ đi. “Tôi cần vài phút.”
Arrow liếc nhanh qua vết thương. “Tôi không dám gọi hơn một lít là ít đâu. Cứ ở yên trong tầm bốn năm mét. Tôi sẽ yểm trợ cho anh.”
“Tôi còn chẳng mất đến nửa lít máu,” Superman lầm bầm. Anh ấn mạnh lên vết thương. “Bên phải anh kìa.”
Arrow nhìn anh lo lắng. Anh hất văng con robot sang bên bằng một cú đánh và nói vào đường dây liên lạc. “Superman đang bị thương. Tôi đang ở cùng anh ta, nhưng phải có ai đó dọn hết đống đá xanh đi. Chúng khiến anh ấy hồi phục chậm.”
Giọng Wonder Woman tràn vào cả hai tai nghe của hai người. “Tôi đang dọn Kryptonite ở rìa ngoại ô. Mấy con robot vẫn đang cầm chân tôi, và vẫn còn người dân trong khu vực này. Bắt Luthor khi anh có thể.”
Arrow tắt đường dây liên lạc. “Cô ấy nói thì dễ lắm, tôi có nhìn thấy gì đâu.”
Khói đột ngột tan đi từ hướng tây. Một chiếc Batplane điều khiển từ xa bay lơ lửng bên trên luồng khói. Những cơn gió mạnh xua tan đi chút ít. Batman bò lên từ đống gạch đá, ôm lấy cánh tay trái khi anh cố đứng vững trên mặt đất. Máu chảy từ cánh tay thành một vũng đỏ tươi.
Bruce. Superman cố ngăn mình bay vội về phía người kia. Anh không thể, và thu hút sự chú ý về phía họ có thể khiến Ollie gặp nguy hiểm. Diana đang cố hết sức có thể để thu gom đống Kryptonite. Chân anh đang lành. Chỉ cần vài giây nữa để anh có thể bay được—
Ngoại trừ việc Batman không ở một mình. Ngay giây sau đó, con robot lớn nhất trong đám họ từng thấy đứng lên từ mặt đất. Những cánh tay máy đập vào lớp giáp Kevlar, cứa vào da thịt và khiến máu trào ra. Batman lảo đảo lùi lại. Lex. Superman điên cuồng chạy về phía người kia. Chân anh không chịu nghe theo mệnh lệnh, nên anh vấp vào một đống gạch đá và ngã xuống đất.
Arrow giật mình quay lại trước tiếng động và thấy đòn tấn công của Luthor. Anh bắn một mũi tên thẳng vào hắn, nhưng bị bật ra khi chạm vào lớp màng bảo vệ vô hình. Một con robot đột ngột nhảy ra và hất văng anh xuống. Anh đạp ngã nó bằng một cú đá mạnh.
Cùng lúc đó, Batman ném một quả bom và cản trở Luthor. Anh nén xuống vết thương trên ngực. Bộ giáp máy móc của Luthor đứng đơ một lúc từ luồng điện, rồi hoạt động chậm dần. Lớp màng bảo vệ tàng hình nứt toác thành trường lực.
“Arrow, ngay!” Batman gầm lên.
Mũi tên phóng tới một giây sau mệnh lệnh, lao vào tấm trường lực với âm thanh chói tai. Nhưng ngay khi nó chuẩn bị chạm vào bộ giáp của Luthor, con robot đưa tay lên và bắt được nó.
“Chết tiệt!” Ollie chửi thề. Con robot vừa tấn công anh lúc nãy khiến anh bắn tên chậm đi. Tên ác nhân phía sau màn hình kính nhếch mép và phóng thẳng mũi tên vào Batman.
“Không!” Superman lao về phía người kia. Anh biết anh đứng quá xa để đẩy Batman tránh đi. Da anh như bỏng cháy khi anh bay với tốc độ cao nhất có thể, với cơ thể vẫn bị ảnh hưởng từ Kryptonite. Bruce quá gần với Lex. Mũi tên quá nhanh. Đó là đòn đánh trực diện nhất. Anh cảm thấy cổ họng mình nghẹn lại. Ngực nặng như đeo chì. Những vết thương tê tái. Những bắp cơ trên cơ thể căng ra—Không, làm ơn, Rao, không—
Rồi mũi tên trúng đích, và Batman gục xuống. Nhưng mũi tên không cắm sâu vào ngực Batman, mà là một người mặc thường phục. Lực của đòn tấn công khiến anh văng vào tường. Ngực anh lóe lên những tia lửa điện nơi mũi tên xuyên qua anh từ ngực tới lưng. Gương mặt anh chính là gương mặt bên dưới mặt nạ của Batman.
Luthor cũng choáng váng như Batman trước hành động đột ngột đó. Rồi Arrow tấn công khi hắn không cảnh giác, và hắn ngã xuống đất. “Ăn đấm đi, thằng khốn!” Arrow đập vỡ lớp kính và đấm hắn bất tỉnh nhân sự.
Clark tới chỗ Brucie trong nửa giây sau. Chất lỏng ứa ra từng vết thương của Brucie, thành một vũng dưới chân anh. Đôi chân của con robot run rẩy sụp xuống khi anh ngã xuống đất. Brucie nhìn Clark bằng ánh mắt ẩn chứa vô vàn cảm xúc lẫn lộn. Những cảm xúc mà robot không nên có, nhưng Clark chưa bao giờ nghi ngờ rằng Brucie không có.
Cuối cùng, Batman là người kéo Superman ra khỏi con robot bị thương. Batman là người nhẹ nhàng nhấc cơ thể thương tích đó lên Batplane. Rồi chính là Bruce, nắm tay Clark và dẫn anh lên từng bậc thang, vào trong khoang trống sau chiếc máy bay. Brucie được đưa vào, tuyệt vọng chênh vênh giữa sợi chỉ mỏng manh mà con người gọi là sự sống.
Clark nắm tay Brucie chặt hết sức có thể, cố giữ sự đau đớn không dâng lên. Anh chưa bao giờ nghĩ Brucie có thể cảm nhận nỗi đau rõ ràng như con người. Lần đầu tiên, anh ước Brucie không thông minh đến vậy. Anh ước con robot kia không có cảm biến, không biết đau, không có cảm xúc. Clark ước Brucie có thể ngất đi như bất cứ con người bình thường nào, và tỉnh dậy, lành lặn trên một chiếc giường bệnh viện. Rồi Bruce tới và ấn một nút bấm ẩn phía sau cổ Brucie. Mắt con robot tắt dần và những máy móc bên trong ngừng hoạt động.
“Như vậy, anh ấy sẽ không cảm thấy luồng điện giật trên ngực mình.” Bruce giải thích. Anh đã quấn một miếng vải trắng lên vết thương của mình. Vết thương dài nhưng không sâu, và máu đang đông nhanh.
“Em có thể--?”
Bruce xé một dải cao su từ khoang phía trên và ép nó vào khoảng trống hẹp. Nhưng không đủ sâu để ngăn dòng điện đang truyền từ mũi tên vào khối kim loại xung quanh. Anh lắc đầu.
Clark gật đầu. Anh không buông tay Brucie.
Bruce không nói một lời khi máy bay cất cánh khỏi mặt đất. Họ đang hướng thẳng về Gotham.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net