Chap 20 (End)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Cậu chủ Bruce." Alfred dừng lại ở ngưỡng cửa hang dơi. Mắt ông mở lớn trước cơ thể trông giống hệt Bruce đang nằm trên tay Clark.

"Alfred, gọi Lucius."

Alfred ngập ngừng một lúc, rồi ông hiểu ngay ra yêu cầu đó. Anh đóng cửa lại. Tiếng bước chân gấp gáp vọng lên từ cầu thang.

Clark gạt những lọn tóc rủ trên trán Brucie sang bên. Không có chút mồ hôi nào trên da anh. "Anh ấy sẽ ổn chứ?"

"Tôi không biết." Bruce thú nhận. Anh đã tạm thời vô hiệu hóa tất cả chức năng của con robot và chuyển nó sang trạng thái ngủ. Anh tìm được một chiếc kéo và bắt đầu cắt dọc mép miếng silicone. "Tôi không biết điện đã bị ngắt ở vị trí nào. Rất có thể mũi tên đã xuyên qua máy phát điện. Phần điện ở mũi tên có thể đã khiến điện quá tải và đốt cháy những bộ phận chính. Một khi dòng điện đó truyền đến CPU, mọi chuyện kết thúc."

"Như thể không có máu chảy lên não, ngoại trừ việc đổi ngược lại." Clark lầm bầm. Cái chết và con đường dẫn đến đích đến cuối cùng của cuộc đời Brucie thật quá giống con người. Anh nắm tay Brucie chặt hơn và cổ tay im lìm không có mạch đập kia quay lại ám ảnh anh. Bruce im lặng tháo bỏ lớp vỏ bên ngoài, mở rộng vết thương. Phần bên cạnh đã bị đốt cháy đến mức không thể nhận ra. Anh mở một đĩa kim loại và lau sạch một ống nhỏ đang ứa dầu. Những dây điện bị kéo đứt. Chất lỏng bắt đầu đọng thành vũng ở những bộ phận cần được khô ráo nhất. Cùng với mồ hôi của Bruce. Một vài giọt nhỏ xuống mặt bàn khi tay anh không ngừng tách bỏ đống kim loại hỗn độn ấy.

Clark chỉ đứng nhìn một cách vô dụng.

Rồi một giọng nói khác vang lên từ hành lang, vọng qua cánh cửa mở của hang dơi. Lucius Fox bước vào, cầm trên tay những bộ phận mới thay thế. "Ngài Wayne." Ông nói. Alfred đã gọi ông qua điện thoại. Như ông dự đoán, phát minh của ông đang nằm không động đậy trên bàn.

Con Brucie bỏ trốn.

Lucius chuẩn bị bắt tay vào cùng thì Bruce đưa tay lên. "Khoan."

Cả Clark và Lucius cứng đờ, mong đợi điều tồi tệ nhất. Rồi Bruce lấy thêm một mảnh vỡ ra khỏi con robot, và dừng lại. Lông mày nhướn lên. "Chết tiệt."

"Có chuyện gì?" Lucius tiến lại gần. Ông đặt hộp đồ nghề len mặt bàn.

Bruce khịt mũi, với một thái độ mà Clark cảm thấy quá thích thú trong tình huống lúc này. Rồi anh chỉ vào trung tâm của cơ thể đang bị tách mở, đúng vị trí đầu mũi tên đâm thủng bộ phận của Brucie. "Trái phép. Nhìn đi, Lucius."

"Cái gì trái phép?" Clark hoang mang hỏi. Anh nhìn qua nhìn lại giữa một người đang tỏ ra thích thú, và một người thì đang kinh ngạc.

"Phụ kiện và sửa đổi trái phép." Lucius giải thích, mắt ông dán vào nơi Bruce chỉ. "Và phụ kiện này hơi bị xịn đây."

Bruce gật đầu. "Máy phát điện an toàn. Ông có mang đồ thay thế không?"

Lucius mở hộp đồ nghề, để lộ hàng tá những bộ phận mới. "Ngài đánh giá thấp tôi rồi, ngài Wayne."

Bruce lần tay theo lớp kim loại dày ngăn cách đầu mũi tên, chỉ một inch, với máy phát điện chính. Ba lớp bảo vệ và chống thấm nước. "Bắt tay vào việc thôi." Anh lấy một đôi găng tay cao su và đeo kính thí nghiệm vào. Rồi anh nhìn lần cuối trước lớp bảo vệ quanh trái tim của con robot.

Được in to, rõ nét ở ngay giữa là một dòng chữ bằng sơn trắng "Stark Industries."

~~~

"Xin chào, bánh cupcake về rồi đây!" Clark nhảy chân sáo vào hang dơi. Hai người đều đồng loạt quay lại trước tiếng gọi của anh. Một người đáp lại bằng cái lườm cáu kỉnh quen thuộc, người kia là ánh mắt thân thiện đặc trưng.

"Nhớ anh hông? Cái này của em nè." Clark nhét một chiếc bánh cupcake chocolate nhỏ vào miệng Bruce khi anh đang phản đối. Một bàn tay đưa lên để giữ nó trước khi rơi xuống đất.

"Dây cáp cách chân anh 3 inch. Giẫm lên nó và anh hủy hoại toàn bộ thí nghiệm." Bruce cảnh cáo với miệng đầy bánh.

"Có một cái khái niệm gọi là dọn dẹp sau khi nghiên cứu thí nghiệm đấy." Clark tránh được đoạn dây cáp Bruce vừa nhắc đến trong gang tấc.

"Có một cái khái niệm gọi là Alfred Pennyworth." Bruce bật lại.

Clark bước ngang qua cơ thể robot nằm trên bàn làm việc. "Của em nè." Anh đưa lên một chiếc bánh cupcake vị vani cho người còn lại trong căn phòng, và người kia nhận lấy nó.

"Cảm ơn, Clark."

"Không có gì, Brucie." Clark mỉm cười ấm áp. Đã hơn ba tháng kể từ khi Brucie hồi phục sau trận chiến. Giờ anh làm trợ lý của Bruce trong hang dơi. Là vậy, cho tới khi anh nghĩ ra điểm đến tiếp theo. Bruce nói việc đó sẽ xảy ra sớm thôi.

Bruce đảo mắt ngao ngán. "Tìm cái phòng rồi làm gì thì làm."

"Xin lỗi, ai mới là người chửi thề bằng ba mươi thứ tiếng trong phòng ngủ tối qua cơ?" Clark nhẹ nhàng nhắc nhở. Anh quay sang Brucie. "Em biết tại sao anh ấy lúc nào cũng vậy không?"

Brucie cười toe toét, gặm gặm chiếc bánh vani. "Sao em biết được? Em đâu phải người khiến anh ấy chửi thề bằng ba mươi thứ tiếng đâu."

Clark nhún vai. "Một điều bí ẩn."

"Có lẽ tôi cáu kỉnh vì anh cho phép Clark tự do ra vào Watchtower suốt cả năm."

"Em có thể từ chối." Clark cười. "Anh ta sẽ than phiền và kiện công ty của em, nhưng anh ta sẽ không dám đặt chân lên lãnh thổ của Justice League trừ khi Batman cho phép."

"Hmph." Bruce nhón lấy một chiếc bánh chocolate nữa từ chỗ bánh Clark mang tới. Anh cho cả chiếc vào miệng và gầm gừ. "Thế thì sao? Anh ta sẽ đập cửa không ngừng nghỉ cho tới khi chúng ta để anh ta vào."

"Ừm, thế thì phải nâng cấp lớp cách âm vậy." Clark mở một chiếc hộp giấy nữa. "Anh mua thêm một ít nè." Một ít cupcake vị hoa quả mà Bruce ghét cay ghét đắng. Nhưng anh vẫn mua chỉ để trêu người kia và khiến người kia bĩu môi. Đó là một thú vui tao nhã.

"Đừng lo. Chúng ta sẽ có khách hôm nay." Bruce nói.

"Thật sao?" Clark nhìn lên đầy hi vọng. "Vậy nó sẽ hoạt động?"

"Sắp." Bruce lầm bầm. Anh kéo căng một miếng silicone lên và đo các chiều của nó. "Chỉ còn phần gói quà thôi."

"Khoan, vậy là nó sẽ không mặc gì hả? Anh không nghĩ anh muốn nhìn đâu." Clark khó khăn đáp.

"Tất cả robot đều giống vậy." Bruce liếc nhìn Brucie. "Ngoại trừ những con làm dựa trên tôi. Chúng sẽ lên bìa tạp chí CQ."

"Ai đấy làm ơn bớt vênh váo đi giùm cái." Ba tháng làm tình và Bruce nghĩ mình là một vị thần trong việc đó. Cũng không sao, Clark nghĩ vậy. Dù gì anh cũng đồng ý điều đó.

"Đừng vờ như anh không phải bạn giường của nó trong một thời gian."

Clark quay sang Brucie với một nụ cười. "Vẫn còn để bụng, xấu tính ghê nhỉ?" Đáp lại anh là một cái gật đầu đồng cảm.

"Tôi chịch con này cho anh xem." Bruce cộc cằn.

Anh kéo căng và bọc miếng silicone lên khung kim loại. Rồi Brucie phụ giúp anh hoàn thành công đoạn cuối. Mất đến một tiếng rưỡi. Phần lớn khoảng thời gian đó là để Clark trêu chọc Bruce. Đôi khi là để Clark và Brucie ném cho nhau những ánh nhìn đồng cảm.

Cuối cùng, Bruce lau mồ hôi trán và lùi lại. "Thứ này nên hoạt động."

"Tôi bật công tắc lên nhé?" Brucie hỏi.

"Khoan." Bruce kéo Clark sang bên. "Tôi và anh nên trốn ở chỗ nào đó."

Clark lo lắng nhìn anh. "Chúng ta không được xem sao?"

"Ấn tượng ban đầu. Tôi muốn con robot coi người đầu tiên nó gặp là bạn tình tuyệt vời nhất của nó." Bruce làu bàu giải thích. Anh kéo Clark tới một góc tối của hang dơi.

"Ai có thể không coi Brucie là bạn tình tuyệt vời nhất cơ chứ." Clark cãi lại.

"Nghĩ lại đi." Bruce đáp. "Hoặc sẽ có ba sự lựa chọn. Một người ngoài hành tinh bất hoại với siêu năng lực, một nhà phát minh thiên tài aka người cha của nó. Anh định chơi 4some chắc?"

"Không, nhưng thiên tài nghe có vẻ hay đấy." Clark cười. "Cảm ơn em vì đã làm việc này."

Bruce nhún vai. "Ai cũng cần có một người bên cạnh. Anh ấy không cần phải sống một mình."

Brucie nhìn hai người kia chen chúc trong góc tối và hồi hộp ấn nút bật nguồn. Con robot trên bàn sống dậy. Những ngón tay chậm rãi co duỗi. Rồi đôi mắt xanh sắc bén bật mở. Con robot ngồi dậy. Trông nó hoàn hảo, với vẻ ngoài giống như người mà Brucie dành phần đầu của cuộc đời sống chung. Bruce hết sức tự hào về lọn tóc xoăn trước trán mà anh vuốt bằng keo siêu dính.

"Xin chào." Brucie tiến về phía trước, đưa tay ra. Con robot ngập ngừng một lúc. Rồi nó cũng đưa tay và vụng về bắt lấy bàn tay của người kia. "Tôi là Brucie."

Một ánh lửa điện lóe lên trong đôi mắt xanh trong của nó. Nó thử mở miệng, thử những cử động đơn giản nhất. Rồi những âm tiết tuôn ra từ lưỡi nó một cách nhẹ nhàng đến kì lạ.

"Xin chào." Con robot mới bắt chước lại. Một nụ cười ấm áp hiện lên trên môi nó. "Tôi là Clark."

SxB


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net