SWEET PAIN - Nguyệt Tử

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
đã sáng hẳn. Các thành viên còn lại của Dong Bang Shin Ki cũng đang lục tục kéo nhau chui vào phòng vệ sinh. Đụng cậu ở cửa phòng, Yunho tròn xoe mắt:

“Thức dậy sớm vậy, Jaejoong?”

“Tối qua ngủ sớm mà.” - Kéo chiếc khăn tắm đang vắt vẻo ở đầu xuống thấp hơn một chút, Jaejoong đáp, hy vọng Yunho không nhìn thấy những vết bầm.

“Ừ.” – Anh khẽ cười, có vẻ như không kịp thấy chúng thật. Rồi trước khi ra khỏi phòng, Yunho nói thêm. –“Mặc áo vào nhanh đi. Sáng sớm trời lạnh lắm.”

“Biết mà.” - Jaejoong vừa gật đầu vừa phẩy tay lia lịa. Rồi ngay khi Yunho vừa quay lưng, cậu bật cười, nhè nhẹ, khe khẽ. Chẳng như mọi người nghĩ, thật ra trong nhóm anh mới là kẻ hay bao đồng, quản chuyện.

Nhưng quả thật...

Có anh bên cạnh...

Cảm giác này, trong mơ cũng thế, hiện tại cũng thế, với cậu, chỉ đơn giản là ấm áp mà thôi.

****************************

Thay áo xong, cậu bước vào gian bếp đã lâu không đỏ lửa của năm người. Dạo này quá bận rộn, thời gian nấu một món đơn giản cũng không có. Buổi tập vũ đạo đầu tiên cho album mới sẽ diễn ra lúc 9 giờ. Từ đây đến đó vẫn còn gần 1 tiếng.

Với tay bật bếp rồi đặt chảo lên, Jaejoong quyết định chiên trứng làm điểm tâm cho cả bọn. Quỷ ác ôn số 3 sẽ thích lắm đây. Khi cậu bắt đầu chiên đến phần cuối cùng – chỉ toàn lòng trắng – thì chủ nhân của món trứng giảm cân ấy đi vào phòng bếp, chân bước nhẹ như đang đạp lên bông.

“Jaejoong ah.”

Jaejoong giật bắn mình khi tiếng Yunho bất thần vang sát bên tai. Rồi tim cậu lại khẽ nhói, nhận ra vòng tay anh đang siết lấy mình từ phía sau, những ngón dài chạm vào hông lạnh ngắt. Mùi dầu tắm bạc hà đặc trưng của anh cùng lúc xộc lên, nồng nàn nhưng vẫn mát dịu.

Dụi mặt lên bờ vai cứng cáp của cậu, anh nói, giọng nghèn nghẹn:

“Jaejoong ah, chuyện tối qua, tớ xin lỗi.”

“Lỗi gì?” – Vài giây kinh ngạc trôi qua, Jaejoong thản nhiên dùng lại chiêu cũ. Lần này, cậu còn cười “Ah ha ha ha...” rung ring cả người, khiến cho cằm anh đang đặt trên vai cậu cũng rung theo.

Hơi ngạc nhiên trước phản ứng của Jaejoong, anh không ôm nữa. Thay vào đó, xoay người qua bên phải để có thể nhìn vào gương mặt đang tươi như hoa ấy, anh nhẹ giọng:

“Jaejoong ah...”

“Tớ cười vì cằm cậu làm tớ nhột.” – Jaejoong tắt bếp rồi giải thích. –“Chưa cạo râu kìa.”

Yunho vừa cười ngượng vừa xoa xoa cằm:

“Ra là thế.”

“Sao chưa cạo đi?” – Cậu hỏi trong lúc bắt món trứng giảm cân xuống và dùng tương ớt vẽ lên đó một chữ U bự chảng. Vậy mới yên tâm nó không bị quỷ số 3 tham - ăn cướp mất hay quỷ số 2 chẳng - bao - giờ - để - ý - điều - gì lấy nhầm.

Bật cười trước chữ U đỏ choét của cậu, anh đáp:

“Kệ nó đi. Dù gì từ giờ đến ngày kia cũng không xuất hiện trước mặt fans mà.”

Jaejoong liếc nhìn Yunho:

“Vậy đêm qua, là ai đã la tớ vì sợ fans nhìn thấy những vết bầm? Sao hôm nay kẻ đó lại tự mình bê bối ra thế?”

“À...” – Yunho chỉ biết cười trừ. Rồi như thường khi, anh vờ làm điệu bộ dễ thương để đánh trống lãng. –“Cậu thừa biết kẻ đó làm biếng cạo râu mà.”

“Hừ.” – Jaejoong thở ra bằng mũi. –“Kinh!”

“Với lại, thú thật kẻ đó lắm lời như vậy vì lo lắng cho cậu chứ không phải sợ fans gì đâu.” – Vừa đáp, Yunho vừa luồn tay vào áo Jaejoong rồi xoa nhẹ ngực cậu. –“Lúc nãy tớ thấy bầm cả rồi. Là do ngã hôm qua à, Jaejoong?”

“Không, là do cậu đánh tớ đấy.” – Jaejoong ranh mãnh đáp, hài lòng vì Yunho đã nghĩ như vậy. Không thể để anh biết nguyên nhân gây ra những vết bầm ấy là do cậu đã tự đấm vào ngực mình.

“Ừ, là do tớ đánh cậu.”– Yunho thoải mái mỉm cười. Anh rút tay khỏi người Jaejoong, vòng ôm lấy cơ thể ấy, siết nhẹ rồi nhanh chóng buông ra. Từ hôm qua đến giờ, đây là lần đầu tiên anh cảm thấy thoải mái như thế.

Nụ cười và cái ôm bất ngờ của anh làm tim cậu đột nhiên đập mạnh. Lại đau rồi. Jaejoong biết Yunho đã vì chuyện tối qua mà khổ sở nhiều. Quầng thâm nơi đáy mắt anh đã tố cáo điều ấy.

“Ngốc ạ.” – Cậu buột miệng.

Chưa sẵn sàng thì có sao đâu?

Chỉ mong sự kiềm chế không khiến cậu đau như tớ đang đau, Yunho ah...

****************************

Hôm nay, mọi người tập vũ đạo cho bài hát mới. Những động tác không quá khó so với cậu nhưng như thường lệ, anh vẫn phải để mắt ngó nghiêng. Thói quen này đã hình thành ngay từ những ngày đầu nhóm thành lập vì Jaejoong vốn nhảy không giỏi. Sau khi cậu ngã đến vỡ khớp xương, anh càng chăm chú hơn nữa. Rồi sau này, lúc Jaejoong đã hoàn toàn lành lặn, Yunho vẫn không bỏ được thói quen ấy. Lúc đầu là vì trách nhiệm của một trưởng nhóm, sau này là vì yêu thương con người ngốc nghếch kia, đến bây giờ thì chẳng còn lý do gì. Chỉ đơn giản là một hành động tưởng chừng như từ vô thức.

“Nào nào.” – Anh vừa nói vừa vỗ tay đôm đốp. –“Mọi người tạm nghỉ ở đây, hyung đi theo hyung quản lý nghe phổ biến kế hoạch tuần tới rồi sẽ về thông báo sau.”

Ngay khi vừa nhận lệnh “nghỉ”, 4 thành viên còn lại của Dong Bang Shin Ki liền ngồi phịch xuống sàn, thở hồng hộc. Changmin kéo áo lên chùi mớ mồ hôi đã làm ướt đẫm tóc nó còn Jaejoong thì phẩy phẩy tay, ra hiệu cho Yunho hãy đi đi. Mỉm cười ngọt ngào với đối tượng không - cần - nói - cũng - biết - đó - ai, anh quay lưng, bước ra khỏi phòng tập.

Im lặng.

1

2

3 giây sau.

Ba đứa quỷ nhóc đột nhiên nhào đến, vây lấy cậu. Ừ, thì đúng là với cậu, thỉnh thoảng chúng rất giống thiên sứ. Nhưng ngay lúc này đây, khi Yoochun, Junsu, Changmin lần lượt tiến đến chỗ Jaejoong cùng những biểu cảm không thể đoán nổi hiện ra trên mặt thì cho vàng cậu cũng không dám nghĩ chúng có mục đích gì tốt lành.

“Hyung.” – Quỷ ác ôn số 1 lên tiếng trước. Nó lết thân hình như sắp long hết tay chân về phía cậu, phì phò nói. –“Chuyện gì đã xảy ra với anh và Yunho hyung vậy?”

Im lặng.

1

2

3 giây sau.

“Hả?” – Sau 3 giây há hốc mồm ngạc nhiên, Jaejoong quyết định dùng chiêu giả điếc – một cách dở ẹc, chỉ càng khiến lũ quỷ ác ôn thêm sốt ruột mà hỏi dồn.

“Em bảo là...” – Quỷ số 1 lặp lại từng chữ, bấy giờ đã hô hấp bình thường. –“Có chuyện gì xảy ra với hai anh?”

“Chuyện gì là chuyện gì?” – Cậu chuyển từ chiêu “điếc đặc” sang chiêu “ngu ngốc” nhưng xem ra chiêu này cũng chẳng khấm khá gì hơn.

“Hyung phải biết hơn tụi em chứ.” – Quỷ ác ôn số 3 hừ mũi.

“Chuyện gì đâu? Mấy đứa bay chỉ giỏi tưởng tượng.” – Jaejoong nói cứng dù cậu thừa biết cách trả lời vờ vịt này chỉ có thể xài được với mỗi Yunho.

Quả nhiên, quỷ ác ôn số 3 lập tức cười nhạt:

“Hyung gạt được ai chứ sao gạt được tụi em. Đêm qua Yunho hyung trở mình liên tục làm em cũng không ngủ được đây nè.”

“Cửa phòng em và hyung thì tự nhiên đóng sầm, đèn tắt tối om... Làm em sợ, đành phải qua ngủ ké phòng Junsu và hyung quản lý.” – Quỷ ác ôn 1 hùa theo.

“Thật ra thì... có chuyện gì vậy, Jaejoong hyung?” – Quỷ ác ôn số 2 bấy giờ mới lên tiếng, vừa nói, nó vừa vuốt nhẹ tóc cậu. –“Tụi em cũng muốn hỏi Yunho hyung lắm nhưng chắc chắn hyung ấy sẽ không trả lời...”

Quỷ nhõng nhẽo gật đầu lia lịa còn quỷ nhóc ham ăn thì cười gian:

“Thế nên đành tra khảo Jaejoong vậy.”

“Jaejoong hyung chứ.” – Hai quỷ anh nhắc khẽ.

“Kể đi em mới gọi hyung.” – Quỷ út càng lúc càng gian hơn.

Sự quan tâm của cả ba bất giác khiến Jaejoong thấy cảm động. Trong giây phút ngắn ngủi ấy, cậu muốn nói, muốn kể hết nỗi lòng mình cho ba đứa em... nhưng rồi đã dằn lại kịp. Không phải cậu không muốn chia sẻ. Chỉ là Jaejoong đột nhiên cảm thấy “vấn đề” giữa cậu và Yunho không biết nên gọi là gì. Thậm chí nó có phải là “vấn đề” hay không cậu cũng không biết.

Lẽ nào lại nói với 3 nhóc quỷ: “Dạo này hyung ghét Yunho – cả hôn sâu cũng không thèm hôn.” Hoặc: “Yunho là đồ ngốc điên. Kiềm chế thì kiềm chế. Không thì làm tới luôn. Lúc thế này lúc thế khác!! Làm người khác chờ đợi rồi hụt hẫng. Bực cả mình!!!!”

Hoặc, một cách thành thật nhất: “Hyung nghĩ Yunho đang kiềm chế. Nhưng là vì cái gì? Trách nhiệm với gia đình, fans, xã hội? Hay đơn giản chỉ vì Yunho chưa sẵn sàng? Dám lắm!

Nhưng dù vì cái gì đi nữa, hyung biết điều đó cũng rất đau đớn, cả với hyung, cả với cậu ấy.”

Trời ạ. Mới nghĩ đến thôi Jaejoong đã thấy lạnh cả người. Đúng thế, cậu tuyệt đối không thể kể mấy chuyện này cho lũ nhóc được, tuyệt đối không. Thay vào đó, Jaejoong đành nói:

“Chuyện này không hợp với mấy đứa đâu.” – Cậu phẩy tay. –“Đừng nên biết làm gì!”

“Sao lại không hợp?” – Yoochun hỏi tới. –“Hyung nghĩ hyung lớn hơn tụi em được mấy tháng tuổi?”

“Không phải chuyện tuổi tác.” – Jaejoong nhăn mặt. –“Nhưng những việc giận dỗi lặt vặt của tụi anh, mấy đứa nghe làm gì.”

“À, ra là giận dỗi.” – Yoochun gật gù. Rồi, nó lập tức hạ giọng, vòng tay khoác lên vai tên hyung bấy giờ đang ngớ ra vì biết mình lỡ lời: – “Chuyện tình cảm của hai anh có trục trặc à?”

“...” – “Đối tượng” cắn môi bối rối.

“Thôi đi, Jaejoong.” – Changmin quyết tâm làm cho thành trì mang tên “Kim Jaejoong giữ bí mật” đang lung lay bị sập hẳn. –“Chưa chắc tụi em không hiểu chuyện của hai anh đâu. Có khi người ngoài cuộc còn sáng suốt hơn ấy chứ.”

“Đúng đó, Jaejoong hyung! Có khi còn hiểu hơn, nhất là với mấy đứa có nhiều kinh nghiệm xem yaoi như Changmin.” – Vừa nói, Junsu vừa liếc sang Changmin.

Câu nói của quỷ ác ôn số 2 làm Jaejoong giật bắn mình. Quỷ ác ôn số 3 đang nghiến răng định cãi lại cũng ngậm miệng, thôi không cãi nữa. Thay vào đó, nó nhìn chằm chằm vào hyung trưởng, mắt mở to như hai con ốc bươu. Quỷ số 1 cũng liếc Jaejoong muốn toét mắt.

“Đừng có nghĩ đến điều mấy đứa đang nghĩ!!” – Jaejoong gào lên nhưng đã quá muộn. Không bỏ lỡ thời cơ, ba quỷ nhỏ kia đồng loạt nhướn mày, cười ngọt ngào:

“Hyung!!! Vậy ra chuyện của hyung thật – sự - có – liên – quan đến “nó” à?”

****************************

“Hollywood Bowl?” – Yunho kêu lên, tròn mắt nhìn hyung quản lý.

“Ừ, tham gia liên hoan âm nhạc Hollywood Bowl tháng 5.” – Hyung quản lý cũng tròn mắt nhìn lại anh –“Tưởng chuyện này em biết từ trước rồi mà Yunho?”

“Nhưng sau đêm diễn tụi em còn ở lại Los Angeles mấy ngày...” – Yunho chỉ vào tờ công việc, giọng vẫn chưa hết ngạc nhiên.

“Ở lại chụp ảnh cho photobook mới, sẵn tiện để mấy đứa giải trí luôn.” – Hyung quản lý cười hiền. –“Lần này không cực như hồi ở Paris đâu. Coi như thư giãn sau T- concert ấy mà. Về báo lại cho Jaejoong và mấy đứa kia nhé. Chắc mừng lắm đây.”

“Dạ.”

Yunho bấy giờ mới có thể nở nụ cười dù nó không tươi tắn là mấy. Rồi anh quay lưng bước khỏi phòng. Bất chợt, thấy cơ thể mình bỗng trở nên lạnh toát, tim đập những nhịp chậm nhưng mạnh và gây đau. Cảm giác hệt như vừa hôn trộm Jaejoong thành công ở phòng thay đồ hay tình cờ được một mình cùng cậu trong một dịp nào đó. Hoặc như khi cậu lén lút đút cho anh một đũa mì kim chi ngay trên bếp; hoặc như những lần cậu vô tình - hữu ý mời gọi anh... hoặc như bất kỳ cái gì cũng được, miễn có liên quan đến con người ấy.

Kim Jaejoong.

Yunho không cười nữa. Anh biết, cơ hội mình chờ đợi bấy lâu đã đến. Điều duy nhất khiến anh lo chỉ còn cậu.

****************************

“Haizzz.” – Yoochun thở dài ai oán.

Junsu chẳng nói gì, chỉ liên tục vuốt tóc Jaejoong. Riêng Changmin thì đưa mắt đâu đó lên trần nhà, đôi mày rậm xoắn tít vào nhau, ra dáng đang mông lung suy nghĩ. Được một lát thì các hyung cũng chăm chú nhìn quỷ ác ôn số 3, lòng thầm mong nó có thể nghĩ ra điều gì để nói nhằm xóa bớt không khí ảm đạm nãy giờ.

“Tức là...” – Cuối cùng Changmin lên tiếng, tự dứt mình khỏi tư thế “suy tư”. –“... có những vấn đề sau đây. Một - ...” – Vừa nói, quỷ ác ôn số 3 vừa bật những ngón tay, lần lượt từ ngón trỏ dài sọc của nó. – “Yunho lúc nào cũng kiềm chế và Jaejoong không - thích điều này.”

Yoochun và Junsu lập tức gật gù.

“Hai – Jaejoong không biết Yunho kiềm chế chính xác là vì lý do gì trong cả chục lý do có thể có hyung ấy.” – Changmin bật tiếp ngón giữa.

Hai quỷ ác ôn còn lại không biết làm gì khác ngoài việc tiếp tục gật gù.

“Ba – Jaejoong ngờ là Yunho chưa sẵn sàng.”

Lần này thì đến lượt Jaejoong nhẹ gật đầu dù gương mặt cậu bấy giờ vẫn đang cứng đờ như tượng sáp.

“Này, đừng sượng sùng nữa, hyung.” – Quỷ ác ôn số 1 bẹo má cậu. –“Em thấy anh mới giống người chưa sẵn sàng đó chứ. Hay là...” – Quỷ ác ôn số 1 vẫn tiếp tục khua môi múa mép. –“Hay là trước mặt tụi em thì như vậy, còn đối với Yunho hyung thì...”

“Thôi đi, Yoochun.” – Quỷ ác ôn số 2 gạt phắt. –“Đùa chẳng đúng lúc tí nào.” – Rồi, nó quay sang cậu, gương mặt vốn thường tươi sáng bỗng nhiên nghiêm lại. –“Jaejoong hyung, em có thể hỏi một câu được không?”

Ngước mắt nhìn Junsu, cậu lại gật đầu:

“Dĩ nhiên rồi, Junsu.”

Đến lúc này thì quỷ ác ôn số 2 lại đâm ra ngập ngừng:

“Hyung...” – Nó cắn nhẹ môi dưới.

“Huh?”

“Hyung thật sự muốn và... đã sẵn sàng cho chuyện ấy sao?”

Câu hỏi của Junsu làm Yoochun và Changmin bất giác cau mày. Kín đáo nhìn nhau, quỷ ác ôn số 1 và số 3 nhận ra những nét lo lắng đang ánh lên trong mắt kẻ đối diện. Quỷ ác ôn số 2 là vậy, với những chuyện thế này, nó luôn thẳng thắn và thực tế đến tàn nhẫn. Nhưng nó biết, mọi người biết, cần lắm sự thực tế ấy. Dong Bang Shin Ki cần, Jaejoong và Yunho lại càng cần.

Xoay người hướng thẳng vào hyung chúng, ba tên quỷ nhỏ im lặng chờ đợi câu trả lời của cậu. Rồi vài giây sau, một cách từ tốn nhất, cậu cất tiếng, âm sắc trong và thanh tựa nước rót vào thành thủy tinh:

“Như thế thì... có gì sai sao, Junsu?”

Như thế thì có gì sai?

Cả bốn chợt im phăng phắc.

Như thế thì có gì sai?

Nếu bạn yêu thương một người nhưng buộc phải che giấu. Rồi bí mật ấy đè nén bạn khiến con tim bị uất nghẹn luôn muốn được bùng nổ.

Như thế thì có gì sai?

Nếu bạn yêu một người và khát khao thuộc về nhau trọn vẹn. Vì tình yêu của bạn là bí mật nên nỗi khát khao ấy phải kiềm nén. Nhưng cũng như lò xo, tất cả những gì càng nén chặt sẽ càng bùng lên mãnh liệt khi mọi thứ xiềng xích được tháo bỏ.

Như thế thì có gì sai?

...

Nếu bạn yêu?

“Không có gì sai cả, hyung.” – Junsu là người đầu tiên lên tiếng. Rồi nó lặp lại câu hỏi, lần này đi kèm với nụ cười:

“Hyung thật sự đã sẵn sàng rồi à?”

Và người đáp cũng trả lời với nụ cười trên môi:

“Thật sự như thế.”

Thật sự như cậu yêu anh.

Thật sự như những khát khao đang thôi thúc cậu.

Thật sự như vị tình yêu càng lúc càng nồng nàn.

“Thế thì hyung à...” – Quỷ ác ôn số 1 lên tiếng. –“phải làm sao để biết chắc về lý do của Yunho hyung đây?”

“Đúng rồi... nhỡ Yunho hyung có lý do gì khác thì sao. Không phải là “chưa sẵn sàng” ấy?” – Quỷ ác ôn số 2 chớp mắt.

“Ví dụ như...” – Quỷ ác ôn số 3 hích hích cười. –“Gương mặt ngố của Jaejoong làm Yunho tắt cảm xúc chẳng hạn.”

“Eu kyang kyang.” – Quỷ ác ôn số 2 lập tức phát pháo.

Quỷ ác ôn số 1 cũng lợi dụng cơ hội cười ngả nghiêng.

Lờ đi cả ba, cậu đáp:

“Phải làm sao để biết chắc à?”

...

“Hyung sẽ hỏi thẳng cậu ấy – ngay hôm nay.”

Vì có thể lắm... biết đâu...

Cậu không đau như mình sao, Yunho?

Chắc chắn là không rồi.

Vì mình biết, Yunho ah, nỗi đau của cậu...

Có khi còn lớn hơn thế.

Anh yêu cậu.

Có lẽ không ai hiểu được, ba chữ tưởng chừng rất đơn giản ấy có ý nghĩa thế nào với cậu, trừ anh.

Đó không phải những chữ có thể thốt lên bằng lời. Tình yêu, với cả hai con người ấy, là một thứ kỳ lạ, rất cụ thể, lại rất mơ hồ; tựa như không khí – vô hình mà vẫn hiện hữu.

Anh không bao giờ nói tiếng yêu. Nhưng cậu vẫn nghe được nó, ngày ngày, mạnh mẽ đến rung động; qua mỗi ánh mắt anh nhìn, qua mỗi cử chỉ âu yếm vô tình hay hữu ý, những khi tay siết tay, lúc vu vơ mỉm cười, khi anh ôm cậu trong tiết trời giá lạnh rồi bảo rằng “Rất ấm!”

Đó là cách yêu của anh, đó là cách cảm nhận của cậu. Rất đỗi ngọt ngào. Thế nên, từ bây giờ cho đến lúc tim không còn đau nữa, cậu biết mình vẫn sẽ yêu.

Cho dù cả thế giới này có phản đối, dù mỗi ngày yêu là mỗi ngày đau.

Cậu yêu anh.

Có lẽ không ai hiểu được, ba chữ tưởng chừng rất đơn giản ấy có ý nghĩa thế nào với anh, trừ cậu.

Đó không phải những chữ có thể thốt lên bằng lời. Tình yêu, với cả hai con người ấy, là một thứ kỳ lạ, rất nhẹ nhàng, lại rất mãnh liệt; tựa như sóng vỗ bờ, êm đềm, ve vuốt mà có thể đánh núi đá vỡ tan.

Cậu không bao giờ nói tiếng yêu. Nhưng anh vẫn nghe được nó, ngày ngày, ngọt ngào đến tan chảy; qua mỗi ánh mắt cậu nhìn, qua mỗi động chạm vô tình hay hữu ý, những khi cậu ngượng ngùng, lúc nhận được vài dòng tin nhắn vu vơ, khi cậu quay sang rồi nhẹ lấy xuống từ áo anh mảnh bông giấy “đi lạc”.

Đó là cách yêu của cậu, đó là cách cảm nhận của anh. Rất đỗi ngọt ngào. Thế nên, từ bây giờ cho đến lúc tim không còn đau nữa, anh biết mình vẫn sẽ yêu.

Cho dù cả thế giới này có phản đối, dù mỗi ngày yêu là mỗi ngày đau.

3.

Có nhau, đó là một nỗi đau ngọt ngào.

Thế nào là sẵn sàng và thế nào là chưa?

“Hyung sẽ hỏi thẳng cậu ấy – ngay hôm nay.”

Trước mặt ba tên quỷ nhóc, cậu đã hùng hồn tuyên bố như thế. Nhưng ngay lúc này, ngay ở đây, khi đối diện với đôi mắt nâu sâu thẳm ấy, Jaejoong cảm thấy mọi quyết tâm và can đảm của cậu như đã rủ nhau bỏ trốn mất tăm.

“Jaejoong ah, có chuyện gì vậy?” – Nghiêng đầu nhìn vào gương mặt sượng ngắt của Jaejoong, anh hỏi.

“Ah, Yunho!” – Jaejoong bấy giờ vô - thức hé cười. –“Cậu đây rồi.”

“Thì tớ vẫn đứng trước mặt cậu nãy giờ đó thôi.” – Yunho nheo mắt. Anh biết lắm, mỗi lúc nụ cười ngớ ngẩn thế này xuất hiện trên mặt Jaejoong thì chắc chắn cậu đang có điều gì giấu anh. Thêm vào đó, sự tinh quái của ba tên quỷ nhóc càng làm Yunho thêm lo lắng.

----------------------Flashback------------------------

“Bọn em đến phòng hyung quản lý chơi đây. Sẵn tiện tìm gì đó uống. Lát chừng nào đến giờ tập, hyung gọi tụi em lên nhé. Jaejoong hyung đang ở trong đó, hình như có gì muốn nói riêng với hyung.”

----------------------End Flashback-------------------

Khi nãy, lúc anh bước vào phòng tập, chỉ còn mỗi cậu ở đó, đang đi đi lại lại, thỉnh thoảng búng ngón tay kêu pong póc. Đôi mắt cậu mở to, má hơi phồng, rõ ràng đang căng thẳng hay lo lắng điều gì.

Bất giác, Yunho khẽ cười.

Không biết từ bao giờ anh có thói quen quan sát những biểu hiện của cậu. Cũng không biết từ bao giờ anh lại yêu thích và thuộc lòng ý nghĩa của những biểu hiện đó. Anh yêu Jaejoong – người luôn thể hiện mọi cảm xúc ra mặt. Anh cũng yêu Jaejoong – người không bao giờ thừa nhận những cảm xúc ấy.

“Jaejoong ah, cậu đang lo lắng điều gì phải không?”

“Không. Không.” – Jaejoong lập tức xua tay. – “Dĩ nhiên là không rồi. Mà sao tự nhiên lại hỏi vậy? Tớ đâu có lo lắng gì đâu!” – Cậu tuôn một tràng rồi tự thấy mình đang lảm nhảm ngốc nghếch.

“Jaejoong ah.” – Anh tiến đến, nhẹ gõ những khớp ngón tay lên trán cậu. –“Lo - lắng. Chỗ này có viết hai chữ ấy đấy.”

“Yunho. Thật ra thì…” – Cậu hít một hơi dài. –“Tớ có chuyện muốn nói với cậu.”

“Tớ đang nghe.” – Anh hơi cau mày, dường như sự căng thẳng của cậu có thể lây. Nhét tờ công việc mới nhận vào túi quần, anh nói: -“Tớ cũng có chuyện cần nói với cậu… sau khi phổ biến xong công việc của chúng ta.”

“Thế thì phải đợi bọn Yoochun về đã.”

“Trong lúc đó…” – Yunho kín đáo nhìn ra cửa rồi cầm lấy tay Jaejoong. –“… hãy nói chuyện của cậu trước đi, Jaejoong.”

“Có lẽ tớ sẽ nói sau vậy.” – Khẽ siết lấy tay anh rồi nhanh chóng buông

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#yunjae
Ẩn QC