SWEET PAIN - Nguyệt Tử

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Title: Sweet pain

Author: Nguyệt Tử

Disclaimer: Tôi không có quyền gì mà sở hữu họ, SM cũng không, DBSK sở hữu nhau và thuộc về nhau, mãi mãi.

Warning: Mild yaoi, very fluffy

Rating: PG- 14, NC-16 (tùy part)

Pairings: YunJae

Catelogy:Non-Au

Status: Short fic 3 parts (or more)

Sumary:

Đó là một khát vọng thuần khiết...

khi hai người yêu nhau mong muốn thuộc về nhau trọn vẹn.

Đó là một nỗi đau ngọt ngào...

Khi cả tâm hồn lẫn thể xác đều tự nguyện hiến dâng.

Ngày ngày yêu, ngày ngày đau.

SWEET PAIN

1.

Anh yêu cậu.

Có rất nhiều người sẽ phản đối tình yêu ấy, anh biết. Tình yêu bé nhỏ kia không đơn thuần thuộc về riêng anh. Từ lúc quyết định đặt chân lên con đường trở thành người của công chúng, anh luôn hiểu rõ những gì cần nói, cần làm, cần... yêu. Cho đến khi lý trí chịu thua trái tim và trái tim anh gục ngã trước cậu. Anh biết những gì mình sẽ nhận được. Anh cũng biết cậu sẽ phải gánh chịu những nỗi đau ra sao. Nhưng mỗi lần đọc được trong ánh mắt người ấy câu “Saranghae!” ngọt ngào khi vô tình hay hữu ý chúng hướng về phía anh, anh càng biết hơn nữa: Anh vẫn sẽ yêu.

Cho dù cả thế giới này có phản đối, cho dù mỗi ngày yêu là mỗi ngày đau.

Cậu yêu anh.

Hơn cả anh, cậu biết có cả ngàn cả vạn người sẽ phản đối tình yêu ấy. Nhưng cậu vẫn lôi kéo anh vào trò chơi tình ái của mình. Cho đến một hôm... giật mình nhìn lại, từ bao giờ nó chẳng còn là trò chơi. Khi trái tim cậu mỗi lần nghĩ về anh lại đập chệch choạng những nhịp rộn ràng, hân hoan nhưng đau đớn. Không có trái tim nào lại không đau khi nó đập nhanh, đập mạnh đến vậy. Mỗi ánh mắt anh nhìn, mỗi cử chỉ âu yếm vô tình hay hữu ý, với cậu, đều là nỗi đau. Nếu chỉ yêu thương đơn thuần cũng khiến cậu đau đến thế thì chuyện nhận được cả ngàn, cả vạn phản đối cũng có nghĩa gì lớn lao? Cậu biết: Mình vẫn sẽ yêu.

Cho dù cả thế giới này có phản đối, cho dù mỗi ngày yêu là mỗi ngày đau.

****************************

Đau – những khát khao buộc phải kiềm nén.

Theo nghĩa này hay nghĩa khác, với cậu, họ giống thiên sứ. Theo một nghĩa duy nhất, với anh, họ là ba tên quỷ nhỏ ác ôn. Tình yêu của cả hai được ba tên quỷ nhóc chấp nhận, có đứa còn ra sức vun đắp. Nhưng tàn nhẫn thay, dường như cả ba tên đều đứng về phía cậu và không coi anh ra gì.

Một trong ba tên quỷ ác ôn sà vào lòng cậu, gối đầu lên đôi chân gầy nhỏ và bắt đầu giở giọng nũng nịu, nhõng nhẽo:

“Jaejoongie hyung, ra sông Hàn chơi với em đi.”

“Hả?” – Bỏ cuốn tạp chí xuống, cậu hỏi.

“Lâu lắm mới về Hàn, nhớ cái lạnh ở bờ sông quá.” – Quỷ nhõng nhẽo làm điệu bộ rùng mình rồi cạ mặt vào áo cậu.

Câu nói và cử chỉ của nó khiến anh – bấy giờ đang vờ bận bịu với mấy trò game nhỏ trong điện thoại – thấy gai cả người, tay ấn bàn phím mạnh muốn thủng. Cậu thì chỉ phì cười, vò mạnh mái tóc loăn xoăn của quỷ ác ôn rồi nói:

“Vẫn chưa hết bệnh đó, Yoochun. Hyung sẵn sàng quậy thả ga, chỉ sợ cậu phải nhập viện lần nữa...”

“Haizzz.” – Quỷ ác ôn số 1 hay Yoochun thở dài. Rồi vẫn không chịu rời khỏi lòng cậu, nó thoải mái duỗi chân, gác một tay lên trán. –“Từ sau T – concert, sức khỏe em nản quá. Chắc phải tìm cách gì đó thôi.”

“Còn biết nói vậy thì đừng có lén hút thuốc nữa!” – Vẳng ra từ phòng trong là giọng của quỷ ác ôn số 2, nghe có vẻ hơi bực mình.

“Này, Mông Vịt, tôi hút thuốc hồi nào?” – Yoochun trợn tròn mắt, cùng lúc chu mỏ thét lên. – “Trốn trong đó chơi game không muốn, muốn gây sự với tôi phải không?” - Rồi quỷ ác ôn số 1 bật dậy khỏi lòng cậu, chạy vào phòng trong, mặc cho Jaejoongie hyung của nó cười nắc nẻ.

Anh kéo chiếc điện thoại ra một chút để quan sát cậu. Cậu đang cười. Dạo này không thường đưa tay lên miệng để che nụ cười ấy nữa. Như bây giờ trông rất thoải mái, nam tính và đầy tự tin. Đẹp. Sau cả ngàn lần anh nói là cười rất đẹp, không cần phải che, có vẻ cậu đã dần ngấm? Mà... cũng có lẽ không.

Thể như đọc được suy nghĩ của anh, Jaejoong lập tức đưa tay che miệng, tiếp tục nấc lên từng hồi khi nghe được những tiếng ẩu đả vọng ra từ phòng trong, cả giọng Eu Kyang kyang đầy kích động của Junsu. Hình như quỷ ác ôn số 2 và số 3 đang giỡn.

Cười che miệng. Những ngón tay chạm nhẹ vào vành môi mềm, đôi mắt cong lên và gò má nhích cao sống động, phấn khích. Anh nhận ra mình vừa bị chết một mạng trong trò chơi. Bất giác... chỉ muốn được lao đến, giật lấy bàn tay cậu và hôn lên bờ môi ấy.

Bức bối.

“Này, cười gì cười hoài.” – Bất chợt, một giọng cao vút cất lên. Là nhóc quỷ số 3.

Quỷ ác ôn số 3 cứu Yunho khỏi cảm giác bức bối hiện giờ bằng cách đẩy anh vào một nỗi bức bối khác. Trong bộ quần áo mềm ở nhà, nó đi lênh khênh, tay trái cầm một chiếc kéo lớn, tay phải ôm vài gói ramen.

“Liên quan đến em à?” – Ngừng ngay việc cười, cậu trừng mắt với nó.

“Ăn ramen không?” – Chẳng thèm để tâm đến câu hỏi của cậu, nó nói trống, không rõ đang hỏi ai trong hai hyung đang ngồi đây.

“Không.” – Anh đáp. –“Hyung đang giảm cân.”

“Em biết.” – Nhóc quỷ nhếch cười. –“Jaejoong ăn không, vào nấu cùng ăn nào.”

Ra mục đích chính là đây.

“Jaejoong – hyung chứ!” – Cậu chồm người khỏi ghế bành rồi vung tay đập bôm bốp vào nhóc quỷ thích hỗn.

Nó đang bận cầm đủ thứ đồ nên không thể đánh trả, chỉ còn biết nhảy lùi về phía sau.

“Này, này!” – Quỷ ác ôn số 3 la oai oái. –“Jaejoong!! Dừng ngay đi.”

“Jaejoong - hyung.” - Cậu lặp lại và tiếp tục đánh, người chồm xa hơn.

Vẫn dùng điện thoại làm bình phong, anh khẽ cười, âm thầm quan sát cậu. Jaejoong đang cắn chặt môi dưới, tay vỗ cật lực lên hông, cánh tay và mông Changmin. Khi giỡn với Changmin, cậu mất sạch vẻ dịu dàng lúc dỗ dành Yoochun hay sự tinh quái khi trêu đùa Junsu. Trước mặt quỷ ác ôn số 3, Jaejoong hoàn toàn biến thành một đứa trẻ con hiếu thắng.

Nhưng hình như... cậu chồm người xa quá thì phải. Quỳ hẳn lên luôn rồi. Mỗi lần vung tay là lớp áo mềm lại giật lên, để lộ phần lưng trần trắng đến nhức mắt. Dĩ nhiên, anh không phải muốn nói đến điều đó. Cái anh lo là... cậu sẽ bị ngã mất. Chiếc ghế bành đang rung lắc dữ dội theo mỗi nhịp “Chết nè!” của Jaejoong.

“Thôi nha!” – Changmin thét lớn nhưng giọng không hề ánh lên vẻ tức giận. Quỷ ác số 3 còn có vẻ thích thú. Nó nhảy loi choi qua lại, chỉ là không tránh hẳn khỏi Jaejoong như muốn tạo cơ hội cho cậu vung tay đánh tiếp.

“Gọi hyung thì nấu cho ăn.” – Cậu ra điều kiện.

Ở vị trí này, Yunho không thể thấy được gương mặt cậu nhưng anh đoan chắc đôi mày rậm ấy đang nhướn lên đầy gian xảo, cặp mắt to sẽ kéo thành một vệt dài. Khóe miệng có thể sẽ khẽ nhếch, cũng có thể môi sẽ chu ra khiêu khích. Nhưng anh biết, những thứ đó không thể tác động đến quỷ ác ôn số 3.

Quả nhiên...

“Hyung?” – Changmin cũng nhướn mày. – “Còn lâu.” – Nó le lưỡi, cười khà khà.

RẦM!

Đáp lại câu trêu chọc quỷ nhóc số 3 là một tiếng động kinh thiên động địa. Jaejoong vừa chồm ra quá xa nên cả ghế, cả người ngã oành xuống sàn gỗ.

“Jaejoong ah.” – Yunho buột miệng dù đã đoán trước việc này rất có thể sẽ xảy ra. Vứt chiếc điện thoại qua một bên, anh nhổm dậy xem cậu có sao không nhưng không chạy đến. Trong bất cứ chuyện gì và hơn bất kỳ ai, anh hiểu, Kim Jaejoong luôn muốn tự mình đứng dậy.

“Jaejoong hyung!” – Quỷ nhỏ số 3 dĩ nhiên không biết điều ấy – hốt hoảng kêu ré lên. Nó hết ham giỡn hớt. Thay vào đó, vẫn ôm mấy gói ramen và chiếc kéo trên tay, quỷ ác ôn số 3 nghiêng đầu quan sát.

Jaejoong bấy giờ đang lồm cồm chống tay bò dậy, mặt quê quê. Thế là, yên tâm rằng cậu vẫn ổn, quỷ nhóc liền phá ra cười như bị ma nhập. Nó đánh rơi cả mấy gói ramen và chiếc kéo, vừa đập tay vào tường vừa cười nấc lên.

Vừa lúc đó, quỷ ác ôn số 1 và 2 cũng hốt hoảng chạy ra.

“Chuyện gì vậy? Em nghe có tiếng ngã ghế.” – Yoochun e dè hỏi.

Junsu thì tiến đến phủi phủi áo cho Jaejoong và nhe răng cười:

“Không sao chứ hyung?”

“Không sao.” – Cậu nhe răng cười lại với Junsu, vẫn sượng ngắt.

Dựng chiếc ghế lên giúp cậu, anh khẽ cau mày, nghiêm giọng:

“Lần sau đừng giỡn nguy hiểm như thế. Coi chừng chấn thương.”

Quỷ ác ôn số 3 bấy giờ đã thôi cười, dường như cũng có chút hối lỗi. Nó cúi xuống, nhặt lại mấy gói mì và lí nhí nói:

“Thôi để em tự nấu. Jaejoong huyng ăn không, em nấu luôn.”

“Hyung không ăn đâu.” – Cậu lắc đầu rồi lặng lẽ về phòng.

Thế là tự động, hướng về anh bấy giờ là sáu con mắt mang đầy sát khí.

“Này... Này...” – Anh lắc nhẹ mái tóc, định phân bua gì đó nhưng rồi đành im lặng. Yunho chợt không hiểu vì sao mình phải “phân bua” và rốt cuộc là định “phân bua” điều gì.

“Hyung ấy hình như giận rồi.” – Quỷ ác ôn số 3 nhún vai rồi thủng thẳng đi vào bếp

“...”

“Vừa nãy trông hyung lúc la hyung ấy dữ dằn quá đi.” – Quỷ ác ôn số 1 vờ cắn môi. –“Changminnie, đợi hyung vào ăn với.”

“...”

“Đừng nhìn em, em không biết gì đâu.” – Quỷ ác ôn số 2 lè lưỡi rồi biến về phòng mình, chắc lại sắp cắm đầu vào mấy trò game đá banh. Như mọi khi, nó không bao giờ ra mặt ủng hộ hay phản đối chuyện của anh và cậu.

Chỉ chốc lát sau, phòng sinh hoạt chung trở nên vắng lặng. Còn lại một mình, anh thở dài sườn sượt.

Thật ra thì... vừa nãy...

Mình có la cậu ấy ư?

****************************

Anh hé nhẹ cửa phòng, tối om. Dường như Jaejoong đã ngủ. Nhưng vì đó là Jaejoong và đây là Yunho, anh biết cậu vẫn chưa.

“Jaejoong ah.” – Anh khẽ khàng lên tiếng, không mong gì cậu sẽ đáp trong tình trạng hờn giận thế kia.

Ấy vậy mà, trái với dự đoán của anh, một giọng thanh thanh lập tức cất lên, nghe như ngân vang trong màn đêm tĩnh.

“Yunho ah, vào đây.”

Không bật đèn, anh khép cửa rồi tiến đến giường cậu, vòng tay qua tấm lưng ấm áp đang phập phồng lên xuống đó. Lại nằm sấp rồi. Thói quen đúng là không dễ bỏ.

“Này, lúc nãy giận tớ à?” – Anh chọt chọt vài ngón tay rồi cù vào hông cậu.

“Không! Ai bảo thế?” – Cậu đáp, hích hích cười vì bị nhột.

“Không cần ai nói tớ cũng biết.” – Anh bĩu môi. –“Mà... bọn Yoochun cũng bảo cậu giận.”

“Biết ngay là nghe lời bọn Yoochun mà!” – Jaejoong vừa cười vừa xoay người, nhanh đến nỗi bàn tay anh đang ôm vòng qua hông cậu bấy giờ trượt xuống lưng rồi bị kẹt giữa lớp đệm dày và tấm lưng ấy.

“Vậy sao lại bỏ về phòng?” - Yunho hỏi, không rút tay ra. Cứ thế, anh nửa nằm, nửa ngồi, mắt nhìn thẳng vào Jaejoong và chờ cậu nói tiếp.

“Lúc nãy có hơi buồn bực nhưng không phải là giận.” – Jaejoong thành thật đáp. –“Cậu đừng nghĩ nhiều.”

“Jaejoong ah.”

“Chợt nhớ lại hồi Rising Sun thôi.” – Cậu khẽ nhún vai. -“Lúc đó, tớ đúng là vô dụng và ngu ngốc.”

Yunho bấy giờ rút tay khỏi lưng Jaejoong rồi từ tốn rời giường. Chỉ chốc lát sau, căn phòng sáng rực đèn.

“Á.” – Cậu la oai oái vì bị chói mắt.

“Im lặng.” – Anh nghiêm giọng. –“Giờ thì cởi áo ra cho tớ kiểm tra.”

“Đừng có ra lệnh cho tớ như thế!” - Jaejoong vờ trừng mắt. – “Bây giờ là buổi tối. Cậu là Yunho và tớ là Jaejoong chứ không phải leader và member đâu.”

Không thèm nói nhiều, anh lặng lẽ tiến đến và xoẹt một cái, chiếc áo mềm ở nhà bị lột khỏi người cậu. Thế là Jaejoong bắt đầu khởi động những tiếng hức hức không thể kiềm chế.

“Nhột quá, Yunho!!” – Cậu thét.

“Xem nào.” – Yunho ấn tay phải vào vai Jaejoong để giữ cậu khỏi ngọ ngoạy, tay trái nhẹ nhàng kéo những ngón dài từ vai xuống khủy tay trắng ngần ấy. –“Ở đây sắp bầm tím rồi, Jaejoong ah.”

“Hức hức.”

“Cằm cũng hơi sưng thì phải.” – Anh xoa xoa cằm cậu.

“Hức hức.”

“Đừng có cười nữa! Bị thương trên mặt không phải chuyện đùa đâu. Rồi fans sẽ nghĩ đủ thứ kiểu cho cậu xem.” – Yunho lớn tiếng và vô tình miết mạnh lên vết sưng của Jaejoong.

“Đau!” – Cậu kêu khẽ rồi giật tay anh ra, mặt vênh lên. –“Cùng lắm thì fans nghĩ cậu đánh tớ thôi chứ gì.”

“Jaejoong ah.” – Yunho phì cười. Anh rướn người, hôn nhẹ lên cằm cậu. –“Xin lỗi.”

“Làm gì mà xin lỗi.” – Jaejoong đẩy Yunho ra và vênh mặt cao hơn. –“Bảo vậy thôi chứ đâu có đau. Cậu biết tớ mà.”

“Ừ, tớ biết.” – Anh lặng lẽ đáp rồi lại hôn vào vết sưng.

“Yunho ah...” – Cậu bất giác rùng mình. Cảm giác tiếp xúc với bờ môi Yunho vẫn khiến tim Jaejoong thỉnh thoảng nhói lên như thế. Khi nãy quá bất ngờ nên chưa kịp đau. Giờ đây, Jaejoong có thể cảm thấy những mạch máu của cậu đang căng ra trong hồi hộp, chờ đợi và khao khát.

Nụ hôn trượt dần lên má, hốc mắt, vành tai, mềm mại, ẩm ướt và dịu dàng như vẫn thường như vậy. Jaejoong khẽ cau mày, cậu hôn lại vào cánh mũi anh rồi hé miệng chờ đợi. Bàn tay Yunho đỡ ở lưng Jaejoong chợt siết. Kéo cậu vào lòng, anh ngừng hôn. Thay vào đó, ôm chặt lấy Jaejoong, Yunho nói, giọng trầm như muốn làm lắng dịu những cảm xúc của chính mình:

“Chúng ta dừng ở đây đi, Jaejoong.”

Jaejoong đẩy Yunho ra và nhìn anh, đôi mắt đen dấy lên đủ mọi cảm xúc. Lẫn vào đâu đó trong ánh mắt ấy là những tia thất vọng đến đau lòng.

Ánh nhìn của cậu làm tim anh hẫng một nhịp. Yunho biết, anh đang làm cậu đau, làm chính mình đau. Nhưng anh còn biết hơn nữa: mình không thể tiếp tục. Cứ như thế, anh sẽ không cách nào kiềm chế bản thân.

Sẽ không thể kiềm chế được mất, Jaejoong ah.

Rồi Yunho đứng dậy khỏi giường, với tay lấy áo, định mặc lại cho Jaejoong. Nhưng cậu đã nhanh chóng gạt ra.

“Tớ tự làm được. Cậu về phòng đi, tớ thật sự buồn ngủ rồi.”

“Ngủ ngon, Jaejoong.” – Yunho nói, giọng nhẹ hẫng.

Rồi ánh đèn lại tắt ngúm. Còn lại một mình trong bóng tối, Jaejoong tự siết chặt tay, đấm vào ngực mình. Tim cậu đau quá, đau từ bên trong.

Yunho! Đồ ngốc! Tớ ghét cậu.

Đau.

Sao cứ dừng lại ở hôn nhẹ, hôn khẽ? Sao không thử một lần mãnh liệt hơn? Sao cứ phải kiềm nén?

Đau.

Cậu không đau như mình sao, Yunho?

Chắc chắn là không rồi...

Thế nên đau.

Đau quá.

****************************

Anh yêu cậu.

Đó không phải lỗi của anh. Sẽ chẳng là lỗi của ai hết, ngoài định mệnh, nếu bạn gặp, sống cùng rồi dần yêu một ai đó... Nó cũng chẳng phải lỗi của anh khi anh khao khát cậu đến vậy. Anh muốn chiếm trọn bờ môi ấy. Anh muốn nghiền nát làn da ấy. Anh muốn có người anh yêu,thật trọn vẹn. Nhưng... đó hoàn toàn là lỗi của anh khi anh luôn kiềm chế bản thân, khiến cho anh, khiến cho cậu đau đớn. Trong thế giới khắc nghiệt cả hai đang sống, chạm tay cũng là tội lỗi. Trong tâm hồn đầy dằn vặt của anh, ham muốn luôn là tội lỗi. Vậy mà anh vẫn khao khát được chạm vào cậu, được thể hiện tình yêu qua những nụ hôn, qua vòng tay ôm siết và... hơn thế nữa.

Cho dù cả thế giới này có phản đối, cho dù mỗi ngày yêu là mỗi ngày đau.

Cậu yêu anh.

Đó không phải lỗi của cậu. Sẽ không bao giờ là lỗi của ai cả khi trái tim bạn lung lay, khi bạn ngã lòng trước một tình yêu nồng nàn đến thế. Đó càng không phải lỗi của cậu khi trái tim mỏng manh kia từ lúc nào đã khao khát được đau. Rằng cậu biết yêu là đau, rằng cậu biết mình cần phải kiềm chế. Rồi tất cả những điều “biết” ấy dường như biến thành hư vô khi có anh ở cạnh. Nhưng... đó là lỗi của cậu phải không? Khi biết rõ mà vẫn ngày ngày nuôi lớn tình yêu ấy. Tình yêu tưởng chừng không thể lớn hơn được nữa vẫn đang lớn dần trong cậu, đang siết nghẹn con tim và thôi thúc những khát khao cháy bỏng.

Cho dù cả thế giới này có phản đối, cho dù mỗi ngày yêu là mỗi ngày đau.

Anh yêu cậu.

Đó không phải lỗi của anh. Sẽ chẳng là lỗi của ai hết, ngoài định mệnh, nếu bạn gặp, sống cùng rồi dần yêu một ai đó... Nó chẳng cũng phải lỗi của anh khi anh khao khát cậu đến vậy. Anh muốn chiếm trọn bờ môi ấy. Anh muốn nghiền nát làn da ấy. Anh muốn có người anh yêu,thật trọn vẹn. Nhưng... đó hoàn toàn là lỗi của anh khi anh luôn kiềm chế bản thân, khiến cho anh, khiến cho cậu đau đớn. Trong thế giới khắc nghiệt cả hai đang sống, chạm tay cũng là tội lỗi. Trong tâm hồn đầy dằn vặt của anh, ham muốn luôn là tội lỗi. Vậy mà anh vẫn khao khát được chạm vào cậu, được thể hiện tình yêu qua những nụ hôn, qua vòng tay ôm siết và... hơn thế nữa.

Cho dù cả thế giới này có phản đối, cho dù mỗi ngày yêu là mỗi ngày đau.

Cậu yêu anh.

Đó không phải lỗi của cậu. Sẽ không bao giờ là lỗi của ai cả khi trái tim bạn lung lay, khi bạn ngã lòng trước một tình yêu nồng nàn đến vậy. Đó càng không phải lỗi của cậu khi trái tim mỏng manh kia từ lúc nào đã khao khát được đau. Rằng cậu biết yêu là đau, rằng cậu biết mình cần phải kiềm chế. Rồi tất cả những điều “biết” ấy dường như biến thành hư vô khi có anh ở cạnh. Nhưng... đó là lỗi của cậu phải không? Khi biết rõ mà vẫn ngày ngày nuôi lớn tình yêu ấy. Tình yêu tưởng chừng không thể lớn hơn được nữa vẫn đang lớn dần trong cậu, đang siết nghẹn con tim và thôi thúc những khát khao cháy bỏng.

Cho dù cả thế giới này có phản đối, cho dù mỗi ngày yêu là mỗi ngày đau.

2.

Đau – choáng ngợp bởi tình yêu ấy.

Cậu đang đi trên một màn băng mỏng thênh thang. Mặt băng đục dần xuất hiện những vết rạn. Vọng lại đâu đó trong chốn không gian tối mờ có cả tiếng nứt gãy khô khốc. Cậu biết mình không thể dừng lại. Phải chạy! Chạy! Chạy càng lúc càng nhanh. Những vết nứt sắp lan đến chỗ cậu rồi. Tim như đang thắt lại, sợ hãi.

Nhưng rồi... một cảm giác ấm áp chợt dâng lên. Ai đó đang nắm lấy tay cậu, những ngón dài siết chặt vững chãi. Trong mơ hồ, cậu biết bàn tay ấy sẽ mãi mãi ở đó; dù có không chạy kịp, dù có rơi xuống hồ băng; dù có chuyện gì đi nữa... thì vẫn sẽ như thế - không bao giờ là một mình. Cảm giác luôn có kẻ song hành thật dễ chịu.

Cậu không đau như mình sao, Yunho?

Chắc chắn là không rồi.

Vì mình biết, Yunho ah, nỗi đau của cậu...

Có khi còn lớn hơn thế.

****************************

Mở mắt, Jaejoong nhận ra cơ thể mình đang run lên từng đợt. Nhìn ra ngoài cửa sổ, trời đã tờ mờ sáng. Hóa ra không phải hồ băng, chỉ là đêm qua cậu thiếp đi trong uất ức, quên mặc lại áo, cũng quên khép cửa sổ mà thôi. Rùng mình. May là giờ đang cuối xuân, thời tiết không quá khắt nghiệt. Với tay chụp lấy chiếc áo, Jaejoong tròng nó vào người rồi đi về phía cửa phòng. Bỗng nhiên cậu không muốn ngủ thêm nữa, dù gì cũng gần đến giờ phải thức dậy.

Soi mình vào chiếc gương lớn ở phòng tắm, Jaejoong thấy bờ ngực cậu đầy những vết bầm xanh.

“Hôm qua mình hơi nặng tay thì phải?” – Vừa lẩm nhẩm, cậu vừa đổ dầu gội lên đầu. – “Lát nữa sẽ chọn cái áo nào kín một chút, không thì bọn Yoochun sẽ tra hỏi đến mệt tai.”

Dòng nước ấm nhẹ nhàng chảy từ tóc xuống vai Jaejoong, rồi cũng nhẹ nhàng như thế, nó cuốn đi những muộn phiền chất chứa trong tâm trí cậu. Dòng nước làm cậu nhớ đến nụ hôn dịu dàng của anh, sự ấm áp trong từng cái ôm siết, trong những lần nắm tay thật chặt. Thoáng chốc, tảng đá đè nặng trên ngực từ tối qua như được ai cất lên, nhẹ hẫng. Không phải hoàn toàn nhưng ít nhất cũng có thể khiến cậu khẽ mỉm cười.

Thôi, bỏ đi nhé.

Những chuyện như vậy đâu phải lần đầu, cũng đâu phải thỉnh thoảng. Nỗi đau này là là ngày ngày, là dai dẳng. Cậu không thể bắt mình ngừng đau thì cũng không thể oán trách những đau đớn ấy.

Tình yêu cần khao khát, chiếm đoạt. Cậu luôn khát khao và căm ghét sự lý trí của anh. Nhưng ngay lúc này đây, sau giấc mơ ấy và sau nhiều năm trời sống cùng anh, cậu biết... cảm giác quý giá nhất anh tặng cậu chính là sự yên bình và ấm áp.

Khi Jaejoong tắm rửa xong thì trời

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#yunjae