SWEET PAIN - Nguyệt Tử

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
vẽ thành một nụ cười. Rồi, anh choàng mở mắt, nhích ra một chút để có thể quan sát gương mặt cậu:

“Chào buổi sáng, Jaejoong ah.” – Anh nói, giọng dịu dàng.

“Chào… buổi sáng, Yunho… ah.” – Cậu ngập ngừng, không hiểu sao lại thấy thiếu tự nhiên.

Yunho dĩ nhiên nhận thấy những biểu hiện khác lạ trên gương mặt Jaejoong nhưng anh quyết không buông tha cho cậu. Nhanh như cắt đặt lên trán cậu một nụ hôn, anh thích thú nhìn tên nhóc quá tuổi trước mặt rụt người lại rồi cười ngớ ngẩn:

“Yunho ah… Đừng làm thế!”

“Tại sao?” – Anh nhướn một bên mày, vẻ mặt đột nhiên gian – tà - hết - sức. – “Cậu là của tớ rồi.”

“Hừ.” – Cậu trề môi. – “Muốn gây chuyện lúc sáng sớm à?”

“Thì tớ cũng là của cậu.” – Anh cười cầu hòa rồi kéo chăn trùm qua mặt Jaejoong.

“Này, làm gì vậy!” – Cậu thét lên, giật ngay tấm chăn xuống.

“Thế, thế mới là Kim Jaejoong của thường ngày.” – Anh mỉm cười. – “Sao lúc nãy lại ngượng ngùng như vậy. Đừng làm tớ phát điên lên rồi không thể kiềm chế đấy.”

“Yah, Yunho!” – Cậu nghiến răng. – “Cậu đâu rồi? Sao trước mặt tớ lại là một con cáo gian tà đang phe phẩy đuôi thế này?”

“Yunho đi nghỉ mát rồi.” – Anh nhếch cười. – “Chỉ còn cáo thôi. Và ngay bây giờ, con cáo sẽ ăn thịt Kim Jaejoong.”

“Yah Yah!!” – Cậu cười nắc nẻ rồi tìm cách xoay người nhảy xuống giường nhưng…

Rầm.

Một tiếng động “khá quen thuộc” vang lên và Jaejoong thấy mình đang nằm dưới sàn.

Kéo mảnh chăn che lại phần thân trần, cậu mím chặt môi để không bật ra tiếng kêu đau đớn. Nhưng cơn đau đó, không phải vì cậu đã ngã, Jaejoong hiểu.

“Jaejoong ah.” – Yunho hết đùa cợt nỗi. Anh nhanh chóng mặc lại quần rồi chạy qua, đỡ cậu ngồi dậy, lo lắng hỏi. – “Có sao không?”

“Không đến nỗi.” – Jaejoong xua tay rồi để mặc cho anh giúp cậu tròng lại quần áo. – “Tại tớ không để ý nên cử động mạnh quá.”

“Đâu, thử đứng lên cho tớ xem.” – Yunho ra lệnh, vẫn không thôi lo lắng. Anh cau mày, chăm chú nhìn cậu đứng dậy. Nếu ai đó không biết, nhìn vào sẽ tưởng kẻ đang đau là anh.

“Đứng dậy rồi nè.” – Cậu toét cười.

“Đi thử vài bước đi.” – Anh tiếp tục ra lệnh.

Lần này không dễ dàng như việc đứng. Cậu bước một bước, khẽ cau mày, hai bước, vẫn cau mày. Những bước còn lại thì không đau nhiều nữa nhưng cũng chẳng dễ dàng gì.

“Jaejoong ah.” – Giật ôm cậu vào lòng, anh khẽ gọi. – “Tớ biết những chuyện này sẽ xảy ra…”

“Này, Yunho.” – Cậu đẩy anh ra và phì cười. – “Chuyện thường mà, chẳng đau bằng một góc lúc tớ bị chấn thương đâu. Cậu đừng lo. Miễn không tập vũ đạo hay lên sân khấu, mọi chuyện ổn cả. Chính vì như thế chúng ta mới phải tìm dịp mà.”

“Nhưng… dù chỉ là một chút, tớ cũng không muốn cậu phải một mình gánh chịu nỗi đau này. Jaejoong ah, tớ x…”

“Không được nói thế.” – Cậu nghiêm giọng, cắt ngang lời anh. – “Tớ không muốn nghe cậu xin lỗi. Vì chẳng ai có lỗi gì ở đây.”

Anh vòng tay qua người Jaejoong và xoa lên tấm lưng cậu.

“Vậy thì… Jaejoong ah, tớ yêu cậu.”

“Tớ biết.”

“Giờ tớ cõng cậu vào nhà tắm nhé.”

“Không – cần.”

“Nào, đừng ngoan cố nữa.”

“Không cần thật mà.”

“Nào.”

“Này, sao lại vác tớ lên như thế?? NÀY NÀY. THẢ XUỐNG. THẢ XUỐNG NGAY NGHE CHƯA. NHỘT QUÁ. AH HA HA HA…”

****************************

Lại nói về đám quỷ ác ôn.

Bọn chúng – dĩ nhiên – đang được phân ở một phòng khác, cách đó không xa. Và giờ đây, cả ba đứa đều không có trong phòng. Chúng rất bận rộn, đang căng thẳng và cần tập trung. Đứa dùng lon bia rỗng, đứa dùng quyển tạp chí cuộn lại và đứa khôn nhất xài ly nước thủy tinh – cả ba đều ép người vào thành cửa như thằn lằn ép trên tường, tập trung nghe ngóng.

“Sao rồi?” – Thằn lằn số 1 hạ lon bia xuống, hỏi.

“Chẳng nghe được gì cả.” – Thằn lằn số 2 quạu quọ quẳng quyển tạp chí xuống sàn.

“Suỵt, im cho em nghe.” – Thằn lằn số 3 vẫn tiếp tục chiến đấu với vũ khí hữu hiệu của nó.

Một lát sau, nó thủng thẳng cầm ly nước về phòng. Theo sát là hai đàn anh vô dụng.

“Sao rồi, Changmin?” – Hai thằn lằn anh cùng hỏi một lúc.

Thằn lằn út nằm dài trên giường rồi cười cười:

“Không – nói.”

“Thôi nào, Changminnie.” – Thằn lằn số 1 hạ giọng năn nỉ. –“Lát hai hyung mua cái gì cho em ăn.”

“Là anh nói đấy nhé.” – Thằn lằn út bật dậy nhanh như sóc.

“Là Yoochun nói chứ không phải Junsu.” – Thằn lằn số 2 lí nhí trong miệng.

Thằn lằn út nhìn lên, hơi nhếch mép khinh thường nhưng rồi cũng rộng lượng vẫy cả hai tên anh đến gần và bắt đầu kể.

“Yah, Jung Yunho!”

“Yah Yah.”

“Rầm.”

“Này này. Thả xuống. Thả xuống ngay nghe chưa. Nhột quá. Ah ha ha ha…”

“Đấy, tất cả chỉ có vậy.” – Kể xong, thằn lằn út nhún vai. – “Chỉ nghe được mỗi khi Jaejoong hyung hét lên thôi.”

Thằn lằn số 2 toét cười rồi buông ra câu kết luận:

“Chẳng hiểu gì sất. Rốt cuộc chỉ rút ra được một điều: cửa phòng khách sạn ở Mỹ cách âm rất tốt.”

“Haizzz.” – Thằn lằn số 1 thở dài sườn sượt. Không rõ đang tiếc rẻ điều chi, việc chẳng nghe thấy gì hay việc phải trả tiền mua cho thằng út một bữa ăn – chắc chắn không hề rẻ.

Chỉ là…

Cả ba đứa, không hẹn mà gặp, cùng mỉm cười trong ý nghĩ.

Yunho hyung, Jaejoong hyung, cả hai anh đều đã vui phải không? Lát nữa nhất định sẽ tra hỏi xem sao…

****************************

Ai mà biết được, vì sao từ sau Hollywood Bowl năm ấy, anh lại trở nên vui vẻ đến vậy.

Ai mà biết được, vì sao từ sau chuyến đi Los Angeles - tháng 5, cậu lại dễ dàng trở nên ngượng ngùng hơn.

Chẳng ai biết được, thế nên chuyện duy nhất họ làm chỉ là ngồi đó suy đoán mà thôi.

Anh yêu cậu.

Có rất nhiều người phản đối tình yêu ấy, anh biết. Tình yêu bé nhỏ kia không đơn thuần thuộc về riêng anh. Từ lúc quyết định đặt chân lên con đường trở thành người của công chúng, anh luôn hiểu rõ những gì cần nói, cần làm, cần... yêu. Cho đến khi lý trí chịu thua trái tim và trái tim anh gục ngã trước cậu. Anh biết những gì mình sẽ nhận được. Anh cũng biết cậu sẽ phải gánh chịu những nỗi đau ra sao. Nhưng mỗi lần đọc được trong ánh mắt người ấy câu “Saranghae!” ngọt ngào khi vô tình hay hữu ý chúng hướng về phía anh, anh càng biết hơn nữa: Anh vẫn sẽ yêu.

Cho dù cả thế giới này có phản đối, dù mỗi ngày yêu là mỗi ngày đau.

Cậu yêu anh.

Hơn cả anh, cậu biết có cả ngàn cả vạn người sẽ phản đối tình yêu ấy. Nhưng cậu vẫn lôi kéo anh vào trò chơi tình ái của mình. Cho đến một hôm... giật mình nhìn lại, từ bao giờ nó chẳng còn là trò chơi. Khi trái tim cậu mỗi lần nghĩ về anh lại đập chệch choạng những nhịp rộn ràng, hân hoan nhưng đau đớn. Không có trái tim nào lại không đau khi nó đập nhanh, đập mạnh đến vậy. Mỗi ánh mắt anh nhìn, mỗi cử chỉ âu yếm vô tình hay hữu ý, với cậu, đều là nỗi đau. Nếu chỉ yêu thương đơn thuần cũng khiến cậu đau đến thế thì chuyện nhận được cả ngàn, cả vạn phản đối cũng có nghĩa gì lớn lao? Cậu biết: Mình vẫn sẽ yêu.

Cho dù cả thế giới này có phản đối, dù mỗi ngày yêu là mỗi ngày đau.

Ngày ngày yêu, ngày ngày đau.

Nhưng chỉ những người đang yêu mới hiểu…

Có những nỗi đau rất đỗi ngọt ngào.

Sweet pain - The end.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#yunjae
Ẩn QC